“Kiếm nguyên!”, Tô Minh sử dụng kiếm nguyên đã mơ hồ đạt tới lục đoạn sơ kỳ, hóa thành hàng chục ngàn luồng kiếm mang, không ngừng chém về phía Thái Phệ Hỏa.
Chắc phải bị hơn trăm ngàn luồng kiếm mang xuyên thủng, nó mới vỡ thành từng mảnh.
“Thái U Hỏa, nuốt nó cho tôi!”, Tô Minh hít sâu một hơi, có chút mệt mỏi, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kích động. Thái Phệ Hỏa quá mạnh, dù là mình cũng phải mất bảy tám tiếng mới miễn cưỡng chém vỡ nó. Tuy Thái Phệ Hỏa đã hóa thành từng mảnh nhỏ, nhưng vẫn tỏa ra sức mạnh khủng khiếp khiến lòng người rét run và kiêng kỵ. Có điều, cuối cùng Thái U Hỏa vẫn có thể miễn cưỡng cắn nuốt được nó một cách từ từ.
Tô Minh điều khiển Thái U Hỏa cắn nuốt từng mảnh một.
Thời gian cứ trôi, ngày hôm sau, Tô Minh vẫn đang bế quan.
Diễm Huyền Kình có hơi sốt ruột, ban đầu, ông ta định dẫn Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn đến Chúng Sinh các, nhưng giờ anh vẫn còn bế quan chưa ra, nên không thể tùy tiện làm phiền được.
“Đợi thêm một ngày nữa vậy, nếu mai tên nhóc khốn kiếp kia còn không chịu ra, thì chỉ có thể vào gọi cậu ta ra thôi. Không thể vuột mất bí cảnh Chúng Sinh được vì nó là một cơ hội trời cho”, Diễm Huyền Kình thầm nghĩ.
Thời gian dần trôi, ngày thứ ba.
Sáng sớm.
Ánh ban mai vừa ló rạng.
“Thật thoải mái!”, Tô Minh, đang ngồi xếp bằng tu luyện trên đất đột nhiên mở mắt, trong giây lát, đôi mắt anh chiếu rọi màu tím đỏ nồng đậm, lấp lánh, trực tiếp xuyên thủng, xé rách và thiêu cháy một khoảng không gian trước mắt.
Cũng may Tô Minh kịp thời khống chế, nếu không, căn mật thất này đã hóa thành đống đổ nát.
Sau đó, ánh sáng đỏ tím trong mắt anh cũng dần dần tiêu tan.
Tô Minh nở một nụ cười hài lòng và hưng phấn.
“Thái U Hỏa đã đạt tới cấp bậc mệnh hỏa cực phẩm! Thậm chí còn mơ hồ chạm ngưỡng bán bộ ách hỏa!”
Ách hỏa là cấp bậc lửa chỉ được đề cập thoáng qua trong sách cổ, tương truyền rằng nếu đạt đến cấp độ ách hỏa, sức mạnh thiêu đốt của ngọn lửa có thể đạt đến mức độ tai ách, có khả năng thiêu rụi xuyên qua tháng năm và nền văn minh, có thể hủy diệt cả một kỷ nguyên chỉ trong chớp mắt.
Đương nhiên muốn thăng cấp lên ách hỏa không thể dùng một từ khó để hình dung, trong ghi chép trên sách cổ, dưới nền văn minh cấp bảy bao gồm cả nền văn minh cấp bảy, ngoại trừ thời đại kỷ nguyên riêng biệt, căn bản không tồn tại môi trường văn minh để có thể đạt tới đẳng cấp ách hỏa.
“Có lửa này trong tay, lực chiến đấu của mình có lẽ đã tăng vọt lên không ít?”, Tô Minh duỗi tay, trên đầu ngón tay liền được bao bọc bởi ánh sáng của ngọn lửa sắc tím đỏ, thuần khiết, tinh tế, co nén, tròn trịa, chói mắt…
Tùy tiện bắn ra một đòn.
Ngọn lửa nhỏ nhắn kia liền hòa vào trong hư không.
Ngay khi lao vụt vào hư không, dòng chảy hỗn loạn của hư không trong bán kính trăm dặm lập tức thối lui, vô số quy luật hư không trong chớp mắt biến thành hư vô, một nửa khoảng không pha lẫn sắc tím đỏ, một hồi lâu cũng không phiêu tán.
Tô Minh một chân đạp trong mật thất, một chân giẫm trên hư không, quan sát uy lực của Thái U Hỏa, vô cùng vừa lòng.
Giây tiếp theo.
Tô Minh thu lại tinh thần.