Cùng lúc đó.
Ở trong một căn phòng tối tăm tại một tòa lầu các cổ kính bên trong vô vàn những khu kiến trúc khổng lồ của Chúng Sinh các, trong một cái linh trận tràn ngập linh khí Tiên Nguyên âm u đang vận chuyển, một bà lão đang điên cuồng và oán hận.
Dường như bà đang do dự.
Nhưng mà cũng chỉ do dự có một lát mà thôi.
Cuối cùng bà vẫn hạ quyết tâm.
Lòng oán hận đã chiếm lấy thế thượng phong.
Bà đi tìm một cái phù chú đưa tin cao cấp nhất.
Sau khi phù chú đưa tin bị xé rách, có một chiếc kính không gian ẩn chứa một lượng Tiên Nguyên hỗn loạn đang xoay tròn xuất hiện trước người bà lão Hồng.
Ngay sau đó.
Một bóng người như ẩn như hiện xuất hiện bên trong kính không gian.
“Bà lão Hồng, bà vậy mà lại chủ động truyền tin cho bản tọa? Có việc gì không?”, bên trong kính không gian là hình ảnh của một người đàn ông tuổi trung niên, người đàn ông trung niên này trông có vẻ nho nhã nhưng cả người ông ta lại có một loại khí chất vương giả khiến người khác phải khiếp sợ, tuy rằng khí tức đã bị che giấu rất kĩ, nhưng vẫn làm cho người ta phải kinh hồn bạt vía.
Dù là bà lão Hồng cũng thở không đều, ở trong lòng bà có chút sợ hãi.
Nhưng bà lão Hồng vẫn nghiêm giọng, nói: “Lão sinh bái kiến Cửu Minh Tam Vương Gia”.
Thì ra đối phương chính là người em trai thứ hai của hoàng đế vương triều Cửu Minh, cũng chính là Tam Vương Gia của vương triều Cửu Minh, ông ta có quyền cao chức trọng, được hoàng đế của vương triều Cửu Minh tin tưởng hết mực, không chỉ có như vậy, vị Tam Vương Gia của vương triều Cửu Minh này còn được xếp vào top năm vị cường giả siêu cấp.
Bà lão Hồng hít vào thật sâu, tiếp tục nói: “Lão sinh muốn nhờ tiểu Vương Gia tại vài ngày sau, trên hành trình đi bí cảnh Chúng Sinh, giết chết một người, tên là Tô Minh!”
Tiểu Vương Gia chính là công tử nhà Tam Vương Gia, anh ta là con trai một của Tam Vương gia, là thiếu niên thiên tài của vương triều Cửu Minh, cũng là một trong ba người được vương triều Cửu Minh phái đi tham dự bí cảnh Chúng Sinh.
“Ồ? Bản thân bà còn không thể xử lý được? Còn muốn nhờ Thương Nhi ra tay sao? Xem ra, việc này không đơn giản nhỉ”, Tam Vương Gia vuốt râu, sâu trong ánh mắt ông ta toát ra vẻ kỳ dị.
“Đối phương là đệ tử của lão tạp chủng Diễm Huyền Kình, lão sinh không thể ra tay được”, giọng của bà lão Hồng đã khàn khàn.
“Nếu là đệ tử của Diễm Huyền Kình thì nếu như con ta giết nó, chẳng phải là sẽ đắc tội với Diễm Huyền Kình hay sao?”, Tam Vương Gia cười cười, bình tĩnh hỏi lại.
“Tam Vương Gia, Diễm Huyền Kình quả thật rất mạnh, lão sinh không thể sánh bằng ông ta, lão sinh không có thực lực và cũng không dám đắc tội Diễm Huyền Kình nhưng Diễm Huyền Kình ở trong mắt Tam Vương Gia và vương triều Cửu Minh cũng chẳng là cái thá gì cả! Huống chi, ở trong bí cảnh, sống chết có số! Nếu Tô Minh chết trong tay tiểu Vương Gia thì chỉ có thể trách năng lực của Tô Minh không bằng người khác mà thôi, có cho Diễm Huyền Kình một trăm lá gan thì lão ta cũng không dám bất mãn với người và tiểu Vương Gia!”, lúc bà lão Hồng nói chuyện, bà vừa ca ngợi, vừa nịnh hót, lại vừa run rẩy, tự hạ thấp bản thân.
“Cũng đúng”, Tam Vương gia nhẹ gật đầu: “Tuy nhiên, ta có ích lợi gì?”