“Lão sinh có thể dâng lên một bộ đồ lục, ấn phẩm liên quan tới bí cảnh Chúng Sinh, chính là chí bảo trấn các của Chúng Sinh các, trên đó có ghi chú những tin tức liên quan đến bí cảnh Chúng Sinh mà Chúng Sinh các đã thăm dò được trong suốt mấy tỉ năm qua, còn có một vài phát hiện và ghi chép về bí cảnh Chúng Sinh do đích thân lão tổ đời đầu tiên của Chúng Sinh các chúng tôi”, bà lão Hồng đông cứng nói, cũng là liều mạng. Bà ta nói đồ lục bí cảnh Chúng Sinh thật sự là chí bảo của Chúng Sinh các, ngay cả đệ tử chân truyền, đệ tử hạch tâm của Chúng Sinh các cũng không thể đề cập đến, không thể lật xem, chứ đừng nói là những người khác, thậm chí ngay cả Các chủ cũng không có tư cách liên quan đến, cũng hiếm có Thái Thượng trưởng lão có được tư cách này.
“Không đủ”, Tam Vương gia thản nhiên nói.
Bà lão Hồng biến sắc, nhưng, sau một lát im lặng, bà ta cắn răng, khàn khàn nói: “Lão sinh lại thêm! Lão sinh thề với nền văn minh đại đạo, kể từ hôm nay, là người hộ đạo của Tiểu vương gia, là một con chó của Tam Vương gia, là một vị cung phụng bên ngoài vương triều Cửu Minh!”
Trong giọng nói của bà lão Hồng chỉ còn lại có điên cuồng, tròng mắt đỏ lên.
…
Ba ngày sau.
Sáng sớm.
“Thằng nhãi Tô, cô nhóc Mạc, đi theo lão phu tiến về cửa vào bí cảnh Chúng Sinh”, giọng nói của Diễm Huyền Kình vang lên, xa xa truyền vào lỗ tai Tô Minh và Mạc Thanh Nhạn.
“Thanh Nhạn, cái này cho cô”, tay Tô Minh vừa lôi kéo Mạc Thanh Nhạn vừa đưa một chiếc nhẫn không gian cho Mạc Thanh Nhạn: “Chúng ta chưa từng đi vào bí cảnh Chúng Sinh, nếu sau khi tiến vào chúng ta có thể vẫn luôn ở cùng nhau thì dĩ nhiên là càng tốt, nếu bởi vì quy tắc hoặc ngoài ý muốn mà bị tách ra, vậy thì, một khi cô gặp phải nguy hiểm, ba đạo kiếm phù trong nhẫn không gian này có thể dùng để bảo vệ tính mạng”.
Kiếm phù, thứ gọi là kiếm phù chỉ có chí cường giả kiếm đạo mới có thể chế tạo.
Tô Minh mãi đến gần đây mới miễn cưỡng có tư cách chế tạo kiếm phù, trong mỗi một đạo kiếm phù ẩn chứa một đạo kiếm mang công kích, đương nhiên vẫn kém hơn một kiếm toàn lực của đích thân Tô Minh tại hiện trường, tối đa chỉ có thể phát huy ra khoảng năm phần, nhưng cũng đủ đáng sợ.
Tô Minh rất chắc chắn, dù là năm phần lực công kích của một kiếm toàn lực của mình thì muốn chớp mắt giết chết một tu giả võ đạo chừng cảnh giới Hồng Mông tầng thứ bảy tám cũng như chơi, đủ để nháy mắt giết tất cả 300 đệ tử cùng tiến vào bí cảnh của Chúng Sinh các, ngoại trừ ba người của vương triều Cửu Minh kia.
Đương nhiên, kiếm phù không hề dễ chế tạo. Anh dùng trọn vẹn ba ngày mới chế tạo xong ba đạo kiếm phù.
Một mặt là vì lần đầu chế tạo nên tương đối mới lạ.
Một mặt khác, quá trình chế tạo kiếm phù thật sự phức tạp, đầu tiên phải có sự hiểu biết và ký kết đầy đủ với đạo phù ấn, sau đó phải có lý giải cực kỳ sâu sắc về kiếm đạo, còn phải có được kiếm nguyên kinh khủng đến khó có thể tưởng tượng làm cơ sở, quan trọng nhất nhất nhất là, kiếm phù muốn bảo tồn một đạo kiếm mang công kích thời gian dài trong phù ấn còn cần sinh mệnh lực nồng đậm tẩm bổ và sức mạnh không gian mạnh mẽ trói buộc cố định.
…
Dù thế nào, Tô Minh quả thật đã tiêu tốn rất nhiều sức lực và thời gian mới chế tạo thành công ba đạo kiếm phù này.
Đương nhiên, lợi ích của việc có thể tự chế tạo kiếm phù cũng rất kinh người, có thể nói, gần như giải quyết hết nỗi lo về sau của anh. Có thời gian anh sẽ chế tạo thêm một vài đạo nữa, để lại cho bố mẹ cùng Đạm Đài Vô Tình, Trần Chỉ Tình, Diệp Mộ Cẩn các cô ấy, có thể bảo hộ an toàn cho các cô.