Thấy biểu tình của Tuyết Mai có chút ngưng trọng, Lương Y Đồng nói: “Rốt cuộc là đã xảy chuyện gì? Nói đi.”
Tuyết Mai biết rõ Vương phi nhà mình cực kỳ tín nhiệm Dự Vương, sau khi nhìn thấy nội dung của mảnh giấy, nàng cũng không hề tránh Tiêu Linh cùng Lục Tú, trực tiếp đưa cho Lương Y Đồng.
Sau khi Lương Y Đồng mở ra mới phát hiện trên mảnh giấy biết ba hàng chữ nhỏ: Ngăn cản Dự Vương xuất chinh, cẩn thận với Tam Hoàng tử và Tưởng Tư Hinh, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Chữ viết này tinh tế sạch sẽ, là một loại chữ tiêu chuẩn, căn bản nhìn không ra là người phương nào viết. Lương Y Đồng xem xong, biểu tình có chút ngưng trọng, trong một khắc đó, nàng lại lần nữa nhớ tới chuyện kiếp trước. Rốt cuộc thì một kiếp này của nàng cũng chỉ gặp Tam Hoàng tử ở hành cung lần đó, từ sau khi Dự Vương đưa nàng đi từ trong tay hắn ta, bọn họ cũng chưa từng tiếp xúc thêm, nàng cùng Tưởng Tư Hinh hiển nhiên là cũng không thấy mặt nhau lần nào.
Người truyền tin rốt cuộc là biết những cái gì? Tại sao lại muốn nàng cẩn thận Tam Hoàng tử cùng Tưởng Tư Hinh? Quan trọng là vì sao đối phương lại nhắc tới chuyện xuất chinh? Chẳng lẽ sắp tới Dự Vương sẽ xuất chinh sao? Lúc này, Lương Y Đồng nhớ ra một chuyện thiếu chút nữa bị chính nàng bỏ qua.
Khi nàng ở Tam Hoàng tử phủ, xác thực đã từng nghe nói Nam Man ồ ạt tiến công vào biên cảnh. Lúc Lương Y Đồng nghe nói việc này, nàng đã ở Tam Hoàng tử phủ một thời gian rất dài, lúc ấy Đại Hạ triều giành được thắng lợi, chưa từng để chuyện đó ở trong lòng, hiện giờ nàng lại liên tục nhớ lại.
Vì sao người truyền tin lại biết được việc đó? Chẳng lẽ đối phương cũng trọng sinh? Rốt cuộc là đang thiện ý nhắc nhở hay là có mục đích riêng? Vì sao lại muốn nàng ngăn cản Dự Vương xuất chinh? Chẳng lẽ Dự Vương sẽ xảy ra chuyện gì trên chiến trường? Tam Hoàng tử cùng Tưởng Tư Hinh sẽ gây khó dễ cho nàng?
Cho dù chỉ là vài suy đoán, nhưng Lương Y Đồng lại có cảm giác vô cùng sợ hãi, nàng cất mảnh giấy đi, hỏi Tuyết Mai, “Ngươi còn nhớ người truyền tin trông như thế nào không?”
Tuyết Mai gật đầu, “Vẫn nhớ rõ.”
Lương Y Đồng phân phó: “Ngươi thử xem có thể vẽ tướng mạo của người nọ ra không.”
Tuyết Mai gật đầu.
Lương Y Đồng bắt đầu cảm thấy hai hài tử bán thân kia cũng có vấn đề, thời gian bọn họ xuất hiện quá trùng hợp, nói không chừng là đang phối hợp với người truyền tin nên mới cố ý bán thân với giá cao như vậy, có thể hoàn toàn chặn cả con đường.
Hôm nay là ngày nàng lại mặt, con đường kia lại là nơi nhất định phải đi qua nếu muốn tới Võ Hưng Hầu phủ, chẳng lẽ đối phương làm như vậy chỉ vì muốn đưa mảnh giấy này cho nàng thôi sao? Vì sao bọn họ không trực tiếp đưa mảnh giấy này tới Dự Vương phủ? Là vì sợ Dự Vương biết được, hay là sợ sẽ bại lộ thân phận?
Lương Y Đồng nghi hoặc đầy mình, chuyện có liên quan đến Dự Vương, nàng tất nhiên sẽ không giấu hắn, lập tức cầm mảnh giấy đi đến Trúc Du đường. Vừa rồi Tiêu Lĩnh có việc bẩm báo nên Dự Vương trở lại Trúc Du đường, thấy Tiêu Lĩnh vẫn còn ở trong thư phòng, Lương Y Đồng tạm thời đứng ở bên ngoài chờ.
Khi nàng nhìn chằm chằm bồn hoa trong viện đến mức xuất thần thì mơ hồ nghe được tiếng bước chân, Lương Y Đồng quay lại nhìn một chút, thấy quả thật là hắn đã xong việc thì lập tức cong môi, gọi một tiếng Vương gia.
Tiểu cô nương tuy cười đầy ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng bộ dáng lại nặng nề tâm sự, Dự Vương kéo nàng đến trước mặt, “Tới cũng tới rồi, sao lại không đi vào?”
Lương Y Đồng nói: “Sợ quấy rầy hai người.”
Nàng vẫn luôn rất chú ý phương diện này, cho dù lúc trước thường xuyên tới thư phòng, chỉ cần Tiêu Lĩnh có chuyện quan trọng muốn bẩm báo thì nàng sẽ tự giác lui ra ngoài.
Dự Vương cảm thấy biểu tình của tiểu cô nương có chút không đúng, lập tức kéo nàng trở về phòng ngủ, sau khi ngồi xuống ghế thì kéo tiểu cô nương đến trước mặt, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lương Y Đồng đưa mảnh giấy trong tay cho hắn, thấp giọng nói: “Hôm nay lúc ra cửa, ở đoạn đường bị chặn đó, không phải Tuyết Mai đã tới phía trước xem xét tình hình sao? Lúc ấy có một nữ tử trẻ tuổi nhân cơ hội đưa cho nàng ấy một mảnh giấy, dặn dò nàng ấy đưa cho ta, Vương gia xem thử đi.”
Dự Vương mở mảnh giấy ra, xem xong nội dung trong đó thì nhăn mày lại. Biểu tình của Lương Y Đồng có chút thấp thỏm, nhịn không được mà hỏi hắn, “Vương gia, chẳng lẽ chàng thật sự phải đi đánh giặc sao?”
Ở kiếp trước, Lương Y Đồng bị nhốt trong phủ của Tam Hoàng tử, nha hoàn bên cạnh cũng đều là người của Tam Hoàng tử, tin tức nàng biết được đều rất lạc hậu, cũng không thể biết chính xác rốt cuộc là chiến sự xảy ra lúc nào.
Dự Vương nhíu mày, không biết nên giải thích cho nàng như thế nào.
Đoạn thời gian trước, cái chết của Hoài Vương chắc chắn đã kíc.h thích đến hai nhi tử của hắn ta. Đại nhi tử của hắn ta kiêu dũng thiện chiến, vốn không phải người an phận, khi biết hắn ta đào tẩu khỏi đất phong thì Dự Vương đã cảm thấy hắn ta sẽ cấu kết với Nam Man tấn công Đại Hạ triều, nếu không thể bắt được hắn ta thì chuyện tái chiến là không thể tránh khỏi.
Thấy khuôn mặt nhỏ của nàng đầy lo lắng. Dự Vương dỗ dành: “Chưa chắc sẽ phải đánh, nàng đừng quá lo lắng, có ta ở đây, sẽ không có việc gì.”
Hắn nói xong thì để Tiêu Lĩnh tự tới chỗ hai tiểu hài mới mua sáng nay một chuyến, sau khi mua bọn họ, hai tiểu hài tử đã về nhà hạ táng mẫu thân, chỗ ở của bọn họ cũng không khó tìm, buổi tối Tiêu Lĩnh đã trở lại.
Hai tiểu nam hài này cũng rất thành thật, cơ bản là khai ra đúng sự thật. Sau khi mẫu thân của bọn họ xảy ra chuyện, bởi vì trong nhà quá nghèo nên không thể làm tang lễ, khi bọn họ đang khóc nhè thì có người tìm đến, nói bọn họ tới Văn Hoa phố bán mình kiếm tiền hạ táng mẫu thân.
Người tìm đến bọn họ là một cô nương trẻ tuổi, nhìn bộ dáng tầm mười tám mười chín tuổi.
Lúc ấy nàng ta đưa cho bọn họ hai lượng bạc tiền đặt cọc, nói bọn họ phải ra giá thật cao, nếu cuối cùng không có ai mua thì nàng ta sẽ trả hai trăm lượng bạc mua lại bọn họ.
Hai nam hài này chỉ mới vài tuổi, cứ như vậy mà làm theo yêu cầu của đối phương, ai ngờ lại thật sự có người mua bọn họ với giá đó, nữ tử trẻ tuổi kia cũng không cần xuất hiện.
Tiêu Lĩnh để hai tiểu nam hài cẩn thận miêu tả tướng mạo của nàng một chút, nhưng trí nhớ của tiểu hài tử không phải quá tốt, chỉ nói được là rất trẻ. Bởi vì người truyền tin cho Tuyết Mai cũng là một cô nương trẻ tuổi nên Tiêu Lĩnh lập tức hoài nghi các nàng là cũng một người.
Cũng may Tuyết Mai còn nhớ rõ nàng ta mặc đồ như thế nào, hỏi hai tiểu hài tử xem có phải người nọ mặc một thân y phục xanh lục hay không thì bọn họ lại không nhớ ra được, chỉ có thể nói một chút về ngoại hình, cũng không thể cung cấp manh mối gì quan trọng.
Kể từ đó, chỉ có thể tiếp tục tra từ chỗ Tuyết Mai, mà thiếu nữ truyền tin kia cũng trở thành nhân vật mấu chốt. Tuyết Mai thử vẽ vài lần, nhưng vì không có năng khiếu, người được vẽ ra cũng kỳ kỳ quái quái, Lương Y Đồng dứt khoát tự mình cầm bút vẽ theo lời kể của Tuyết Mai.
Khi nàng vẽ xong, Tuyết Mai nhíu mí, “Đôi mắt lớn hơn chút nữa, cái mũi nhỏ hơn, đôi môi rất giống của Tuyết Trản, trên người mặc y phục của nha hoàn”
Hai người vẽ vẽ sửa sửa, đến khi Lương Y Đồng vẽ xong lần thứ tư thì Tuyết Mai cuối cùng cũng gật đầu, “Giống đến bảy tám phần, cầm bức tranh này đi nhất định có thể tìm ra nàng ta.”
Tiêu Lĩnh sau khi nhận được bức tranh thì lập tức cho người đi điều tra.
Buổi tối khi đi ngủ, thấy tiểu cô nương vẫn có chút không an lòng. Dự Vương ôm nàng vào trong lòng, thấp giọng nói: “Có ta ở đây, không cần sợ.”
Lương Y Đồng cũng không phải sợ. Những hàng chữ kia của đối phương đều là nhắc nhở, nhìn qua có vẻ không có ác ý. Kiếp trước, nàng sở dĩ chết thảm như vậy, đúng thật là không thoát khỏi quan hệ với Tam Hoàng tử và Tam Hoàng tử phi, mà vì được trọng sinh nên mới có thể thay đổi.
Cái nàng để ý là dòng thử nhất của mảnh giấy, muốn nàng ngăn Dự Vương xuất chinh, chẳng lẽ khi hắn xuất chinh sẽ gặp phải chuyện gì sao? Chẳng sợ hiện tại hắn còn ở trước mặt, ban ngày hắn cũng nói chưa chắc cần đánh giặc, nhưng Lương Y Đồng vẫn có chút bất an, luôn cảm thấy Vương gia biết được gì đó, chẳng lẽ ở biên cảnh rất nhanh sẽ xảy ra chuyện.
Cho dù hắn kiêu dũng thiện chiến, có danh xưng chiến thần, nhưng khi nghĩ tới việc hắn rời đi, trong lòng Lương Y Đồng vẫn có chút bất an. Hắn ôm nàng ở trong lòng, nàng cũng nhịn không được mà duỗi tay ôm lấy hắn, khuôn mặt nhỏ dán trên lồng ngực hắn, “Chàng thật sự sẽ rời đi sao?”
Nàng đã sớm không còn là nàng của một năm trước, khi đó nàng bổ nhào tới trước mặt hắn, nhỏ gầy như hạt đậu, hiện giờ nàng không chỉ cao hơn không ít, trên người cũng nhiều thịt hơn, ghé vào trong lòng hắn thì sự mềm mại trước ngực cũng dán lên, thân thể của Dự Vương cơ hồ là lập tức trở nên khô nóng.
Hắn vuốt mái tóc dài đen bóng của tiểu cô nương, rất có cảm giác muốn mạng, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó mới áp xuống tà niệm trong đáy lòng. “Sợ ta đi sao?”
Lương Y Đồng ngoan ngoãn gật đầu.
Dự Vương lại nói: “Chuyện chưa được xác định thì không cần lo lắng, cũng không phải thật sự muốn đi, sự tình chưa chắc sẽ tới bước đó. Ngoan một chút, đừng suy nghĩ miên man.”
Lương Y Đồng lại lần nữa ngoan ngoãn gật đầu. Thấy nàng ngoan như vậy, trong lòng Dự Vương mềm đến không thể tưởng tượng. Tối hôm qua kỳ thật nàng cũng rất ngoan, hắn muốn hôn chỗ nào thì hôn chỗ đỏ, nàng vô cùng thẹn thùng, nhưng cũng duỗi tay ôm chặt lấy eo hắn, không hề có ý đẩy hắn ra.
Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong lòng. Dự Vương không khỏi nóng lên, hắn vuốt ve lưng của tiểu cô nương, ôm người ở dưới thân, lại lần nữa hôn môi nàng. Môi nàng so với cánh hoa còn mềm mại ngọt lành hơn, hắn hôn như thế nào cũng không đủ, quấn lấy nàng hôn một hồi lâu, đôi môi của hắn mới dần dần trượt xuống.
Lại là một đêm điên cuồng, cho dù không làm đến cuối cùng, nhưng môi lưỡi nóng như lửa của nam nhân vẫn mang đến cho nàng một loại kíc.h thích khó giải thích. Khi đi vào giấc ngủ, khăn trải giường đã nhăn nhúm, Dự Vương cũng lười gọi nha hoàn đến, tự mình đổi cái khác.
***
Tiến độ điều tra cũng không nhanh, rốt cuộc thì tìm kiếm một nha hoàn không quá thu hút ở trong kinh thành lớn như vậy cũng không phải việc dễ dàng. Còn chưa tìm được nha hoàn thì sinh thần của lão phu nhân Trường Hưng Hầu phủ lại tới rồi.
Năm trước, khi đến sinh thần của bà, Lương Y Đồng đến cùng với Dự Vương, lão nhân gia còn muốn nuôi nàng ở Trường Hưng Hầu phủ. Bất tri bất giác đã một năm trôi qua, hiện giờ nàng trở thành Dự Vương phi, sinh thần của lão phu nhân tất nhiên phải đến.
Dùng đồ ăn sáng xong. Dự Vương dẫn theo Lương Y Đồng xuất phát. Hai người đã chuẩn bị xong lễ vật sinh thần, tất cả đều là đồ mà lão phu nhân thích. Biết lão phu nhân thích tranh, Lương Y Đồng còn mang bức tranh mà chính mình vẽ đến.
Vào phủ, bọn họ trực tiếp tới Trường Xuân đường.
Lúc này, trong Trường Xuân đường đã có mấy tiểu bối, đều là biểu huynh muội của Dự Vương, Triệu Xu Thiến tất nhiên là cũng có mặt. Vì Ngụy thị đã qua đời, nàng ta phải giữ đạo hiếu ba năm, hiện giờ chỉ mới đính hôn, vẫn còn chưa xuất giá.
Nàng ta nguyên bản cũng có ý với Dự Vương, nhưng sau khi Ngụy thị qua đời thì tất nhiên không còn ai thu xếp việc này cho nàng ta. Lão phu nhân lại luôn luôn sủng ái Dự Vương, sẽ không buộc hắn đón dâu.
Thấy nàng ta đắc tội với Dự Vương và Lương Y Đồng, phụ thân còn cấm túc nàng ta một đoạn thời gian, chờ đến khi được ra ngoài còn ép nàng ta đi xin lỗi.
Hiện giờ Triệu Xu Thiến coi như cũng ngoan ngoãn hơn. Sau khi hiểu rõ sẽ không còn ai ra mặt cho mình, nàng ta không dám tùy hứng nữa. Huống chi hiện giờ Lương Y Đồng đã trở thành Dự Vương phi, không phải là người nàng ta có thể trêu chọc, cho dù không muốn gặp mặt thì cũng chỉ có thể cung kính mà gọi một tiếng biểu tẩu.
Sau khi mất đi sự che chở của Ngụy thị, Triệu Xu Thiến cũng dần dần thành thục hơn, lúc này tuy thiếu đi sự tươi cười, nhưng cử chỉ lại khéo léo hơn nhiều. Thấy nàng ta dịu ngoan mà đứng bên cạnh lão phu nhân, còn chủ động thỉnh an nàng và Dự Vương, Lương Y Đồng cũng không nhớ tới bộ dáng nàng ta giương nanh múa vuốt muốn giết nàng nữa.
Lão phu nhân lại già thêm một tuổi, sức khỏe đã không còn tốt, khi nhìn thấy Dự Vương cùng Lương Y Đồng thì mới miễn cưỡng hồi phục tinh thần. Sau khi Lương Y Đồng nói chúc mừng, lão phu nhân vẫy vẫy tay với nàng, kéo tay tiểu cô nương, nói: “Con và Tử Lâm đã thành thân, phải tranh thủ thời gian một chút, cũng không biết ta có thể nhìn thấy ngoại tằng tôn sinh ra hay không.”
Thấy bà nhắc tới chuyện hài tử, cho dù là vô cùng thẹn thùng, Lương Y Đồng vẫn nói: “Ngoại tổ mẫu tất nhiên có thể thọ tỷ nam sơn, đừng nói là có thể nhìn thấy hài tử sinh ra hay không, sau này nếu người nguyện ý thì còn có thể dạy dỗ nó đọc sách.”
Lão phu nhân cười càng thêm hòa ái, tuy rằng biết rõ thân thể của mình chưa chắc có thể chống đỡ đến lúc ấy, nhưng khi nghe lời này thì vẫn rất vui vẻ, dặn dò: “Vậy con và Tử Lâm phải tranh thủ thời gian.”
Dự Vương thâm sâu nhìn Lương Y Đồng một cái, ý vị trong mắt hắn khiến nàng nghĩ tới tối hôm qua. Hiện giờ chỉ hôn hít ôm ấp đã không thể thỏa mãn hắn, tối hôm qua còn ở giữa hai chân nàng… Lương Y Đồng chỉ vừa nghĩ đến kích cỡ của hắn thì đã nhịn không được mà da đầu tê dại, cảm thấy đến khi thật sự động phòng thì sẽ không chịu nổi.
Buổi tối khi nghỉ ngơi, hắn lại lần nữa ôm nàng vào trong lòng, giọng nói khàn khàn: “Nghe ngoại tổ mẫu nói không? Chúng ta nên nỗ lực một chút, hay là đêm nay thử xem?”
Cho rằng hắn thật sự nhịn không được nữa, Lương Y Đồng ngây ngốc nửa khắc. Kỳ thật cách ngày cập kê cũng chỉ mấy chục hôm nữa, tính ra cũng chưa đến hai tháng, nếu thực sự muốn làm trước thì Lương Y Đồng cũng không bài xích như vậy, khoảng thời gian sau khi thành thân này, nàng cảm thấy hắn thật sự nhịn rất vất vả.
Khi nàng muốn gật đầu thì mới nhớ tới một chuyện quan trọng, nàng hình như còn chưa xem tị hỏa đồ, không biết nàng phải làm những gì. Rốt cuộc thì thành thân cũng không phải chuyện của một người, nhớ tới lời của biểu tỷ, đôi mắt nàng giật giật, thử thăm dò: “Hay là để đêm mai?”
Dự Vương vốn cũng chỉ trêu ghẹo nàng mà thôi, thấy tiểu cô nương vậy mà lại nguyện ý, trong lòng hắn khô nóng không thôi. Hắn nhịn không được mà cúi đầu hôn lên môi nàng, nói giọng khàn khàn: “Thích ta như vậy sao? Hửm?”
Lương Y Đồng bị hắn hỏi có chút ngốc, nàng cũng không biết vì sao lại có chút khẩn trương. Thích sao? Hẳn là thích đó? Nếu không thích thì sao nàng lại nguyện ý cho hắn đụng chạm như vậy, cho dù rất dễ thẹn thùng, nhưng kỳ thật, mỗi lần hắn hôn nàng thì trong lòng nàng đều vui mừng.
Nàng lại xấu hổ mà không dám thừa nhận, lông mi của thiếu nữ không chịu khống chế mà run rẩy, thẹn thùng rũ đôi mắt xuống. Nàng lớn lên vô cùng xinh đẹp, khi đỏ mặt thì càng thêm phần quyến rũ mà ngày thường không có.
Nhìn bộ dáng kiều mỹ này của nàng, Dự Vương lại nhớ tới tối hôm qua, hắn thực sự khó chịu, đè nàng ở dưới thân, tiểu cô nương cũng thẹn thùng như bây giờ, cuối cùng là bị khi dễ đến tàn nhẫn, đuôi mắt cũng phiếm hồng. Sau khi thành thân, hắn không biết mệt mà thăm dò thân thể của nàng, cũng nhớ kỹ mỗi một biểu tình thẹn thùng của nàng.
Đôi mắt của Dự Vương thâm thúy hơn rất nhiều, hắn cúi đầu hôn môi nàng một cái, kề vào tai nàng nói: “Nếu thích thì gọi một tiếng phu quân cho ta nghe thử?
Từ khi thành thân đến bây giờ nàng vẫn chưa hề sửa miệng, chỉ có một lần tức giận đã gọt hắn là Cố Thừa Dịch, những thời điểm khác đều gọi là Vương gia. Khi nghe được yêu cầu của hắn, mặt Lương Y Đồng càng thêm đỏ, nàng nhỏ giọng nói: “Có phải chàng uống rượu rồi không?”
Thấy nàng còn có tâm trạng nói sang chuyện khác, Dự Vương nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng, thanh âm uy hiếp, “Mau gọi đi, nếu không lát nữa sẽ làm nàng.”