Qua một đêm triền miên, Nhạc Yên Nhi mệt mỏi ngủ thiếp đi, cô ngủ rất say, sáng hôm sau thì bị một giọng nói đánh thức.
– Đỗ Hồng Tuyết sao rồi? Có nguy hiểm đến tính mạng không?
Là giọng Dạ Đình Sâm.
Tiếng nói vang lên ngoài cửa, hiệu quả cách âm của biệt thự Hoàng Đình rất tốt vậy mà Nhạc yên Nhi vẫn nghe được, điều này chứng tỏ vì tình thế cấp bách nên hắn không khống chế âm lượng.
Nhạc Yên Nhi vừa tỉnh ngủ nên suy nghĩ chưa linh hoạt lắm, cô ngẩn ra một lúc mới phản ứng được.
Đỗ Hồng Tuyết xảy ra chuyện?
Chẳng biết vì sao sau khi nghe chuyện của Mạnh Y Bạch, cứ nghĩ đến Đỗ Hồng Tuyết là tâm tình của cô lại rất phức tạp.
Là một người phụ nữ, ghen với người yêu cũ của chồng là bình thường, thậm chí còn hy vọng họ có thể giữ khoảng cách, đây mới chính là phản ứng hợp lý.
Nhưng Mạnh Y Bạch quá đáng thương, vậy nên Nhạc Yên Nhi tràn đầy thông cảm với Đỗ Hồng Tuyết, không tài nào ghét cô ta nổi.
Nếu cô ta thực sự là Mạnh Y Bạch, vậy thì cô hy vọng cô ta có được hạnh phúc của riêng mình.
Dạ Đình Sâm cúp máy rồi vào phòng.
Hắn vẫn mặc bộ đồ ngủ tối qua, hiển nhiên là do điện thoại đột ngột vang lên, hắn sợ quấy rầy đến cô nên mới ra bên ngoài nghe.
Thấy Nhạc Yên Nhi đã tỉnh, Dạ Đình Sâm ngẩn ra rồi lập tức nhíu mày:
– Đánh thức em à?
Nhạc Yên Nhi giả vờ mỉm cười rồi hỏi xem sáng nay hắn muốn ăn gì để chuyển chủ đề.
Chẳng ngờ cô còn chưa lên tiếng, Dạ Đình Sâm đã nói:
– Đỗ Hồng Tuyết bị máy móc treo trên cao rơi vào đầu khi quay một chương trình giải trí, giờ đang hôn mê, đã được đưa vào viện rồi.
Nhạc Yên Nhi giật mình, chẳng ngờ lại nghiêm trọng vậy:
– Sao lại xảy ra chuyện như thế?
Đôi mắt Dạ Đình Sâm tối đi, sắc mặt nghiêm trọng, môi mỏng mấp máy nhưng không thể nói thành lời.
Báo cáo nghe được qua điện thoại khi nãy, hắn không thể nói với cô.
Trần Lạc nói sự cố này có dấu vết do người sắp xếp chứ không phải ngoài ý muốn.
Bây giờ hắn vẫn chưa biết người đứng sau chuyện này là ai, người kia lại có thể ra tay bất cứ lúc nào. Lần này khiến Đỗ Hồng Tuyết bị thương ảnh hưởng tới tính mạng, vậy lần sau có phải sẽ là Nhạc Yên Nhi không?
Chỉ cần nghĩ tới đây, Dạ Đình Sâm cảm thấy mình không bình tĩnh nổi.
Nếu có bất cứ kẻ nào dám làm tổn thương cô, hắn sẽ trả lại gấp trăm lần!
Những lời này được chôn sâu dưới đáy lòng Dạ Đình Sâm, hắn hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài mà vẫn bình tĩnh nói với cô:
Nhạc Yên Nhi chần chừ.
Nếu là lúc trước, cô chắc chắn sẽ vui mừng đi cùng, thế nhưng bây giờ cô nghĩ mình có nên cho Dạ Đình Sâm không gian riêng để xử lý chuyện của Đỗ Hồng Tuyết hay không.
Giống như những gì Dạ Đình Sâm nói hôm qua, tin hắn như tin chính bản thân mình.
Cô mong rằng mình cũng có thể tín nhiệm hắn như vậy.
– Không sao, em là vợ anh, đi cùng anh trong những lúc thế này cũng bình thường.
Vậy nên Nhạc Yên Nhi không từ chối nữa.
Đỗ Hồng Tuyết được đưa tới phòng VIP trên tầng cao nhất của bênh viện thành phố, truyền thông hoàn toàn không biết chuyện, ngoài hành lang đều là vệ sĩ của LN, sẽ không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhạc Yên Nhi bước vào, nhìn thấy trên đầu cô ta băng đầy gạc trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cứ như sinh mệnh cô ta có thể tan biến bất cứ lúc nào. Cảnh tượng này khiến trái tim người nhìn như bị bóp nghẹt.
Người đại diện của Đỗ Hồng Tuyết, chị An, đang khóc nức nở bên cạnh.
– Sao Hồng Tuyết lại khổ thế này, vất vả lắm mới khá hơn mà giờ lại bị thương nặng…
Chị An là người đại diện được sắp xếp cho Đỗ Hồng Tuyết sau khi cô ta chuyển tới Hoàn Vũ, mặc dù không phải người có kinh nghiệm lâu năm nhưng chị ấy rất tốt tính, phù hợp làm việc với nghệ sĩ nữ.
Dạ Đình Sâm luôn lạnh nhạt ít lời, hắn chỉ nhìn thoáng qua Đỗ Hồng Tuyết, trên mặt không có biểu cảm gì.
Vậy nên việc an ủi chị An liền thuộc về Nhạc Yên Nhi, cô vụng về nói Đỗ Hồng Tuyết người tốt sẽ có phúc, chắc chắn không sao.
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, đồng thời giọng nói không thể che giấu vui sướng chẳng hề thích hợp với không khí u ám trong phòng bệnh vang lên. Là tiếng Joanna:
– Đình Sâm, nghe bác sĩ nói anh tới…
Chưa dứt lời, cô ta đã thấy Nhạc Yên Nhi, mọi vui vẻ trong mắt đều biến mất, vẻ mặt kìm nén giận dữ rất buồn cười.
Nhạc Yên Nhi! Lại là Nhạc Yên Nhi!
Vì sao Nhạc Yên Nhi cứ dính lấy Dạ Đình Sâm như âm hồn không tan thế?
Đã nhiều ngày mình không được gặp Dạ Đình Sâm, sao Nhạc Yên Nhi còn muốn thò một chân vào đây?
Joanna cố gắng mỉm cười nhưng nụ cười thà không có còn hơn của cô ta trông hệt như bị nghiến ra vậy.
– Yên Nhi… Cô cũng đến à?
Nhạc Yên Nhi nhìn thấy hết những biểu cảm của Joanna từ khi bước vào phòng tới nay, cô thầm trào phúng nhưng sắc mặt vẫn bình thường.
– Ừ, đến thăm Đỗ Hồng Tuyết.
Người phụ nữ tên Joanna này rất âm hiểm, hơn nữa tâm tư không trong sáng, luôn tìm cách khiêu khích mình, chắc chắn cô ta có ý đồ xấu.
Lại thêm chuyện cô ta hết lần này tới lần khác tuyên bố sẽ cướp Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi bây giờ còn bình tĩnh nói chuyện với cô ta được kể ra cũng là nhờ cô biết đối nhân xử thế.
Không khí trong phòng bệnh thật kỳ lạ, Joanna muốn đến gần Dạ Đình Sâm nhưng lại bị Nhạc Yên Nhi chắn giữa. Cô ta muốn vượt qua Nhạc Yên Nhi để đứng cạnh hắn nhưng hắn lại ôm eo cô không buông, hoàn toàn không để cô ta có cơ hội.
Người đàn ông Joanna yêu thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không muốn cho cô ta, vậy mà khi nhìn Nhạc Yên Nhi lại luôn nở nụ cười dịu dàng.
Tất cả yêu thương và say đắm của Joanna đã bị cảnh tượng này khiến cho máu me đầm đìa, cô ta cảm thấy sụp đổ.
Mấy người trong phòng nói chuyện một lát thì bác sĩ tới kiểm tra cho Đỗ Hồng Tuyết, Dạ Đình Sâm sau đó ra ngoài với bác sĩ để hỏi thăm tình hình cụ thể.
Chỉ còn lại mấy người phụ nữ trong phòng bệnh.
Không có Dạ Đình Sâm ở đây, Joanna cũng chẳng muốn giả vờ nữa, cô ta hít sâu, dường như đã quyết tâm, bước tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, nói:
– Nhạc Yên Nhi, tôi muốn nói chuyện với cô.
Cô nhướng mày, có vẻ ngạc nhiên:
– Nói chuyện? Hình như tôi và cô chẳng có gì để nói với nhau cả.
Cô đã nhượng bộ Joanna rất nhiều lần, thế nhưng cô ta lại hiểu nhầm sự nhượng bộ của cô, cho rằng Nhạc Yên Nhi sợ mình, vậy nên mới liên tục được đằng chân lân đằng đầu.
Đã vậy cô không cần nhịn nữa.