Ôm hắn chẳng khác nào ôm bom hẹn giờ, chẳng biết lần sau hắn mất tích là lúc nào, cô thực sự sợ hãi.
Cuối cùng cô vẫn không thuyết phục được bản thân, cô cần thêm thời gian.
Tựa vào ngực hắn nhưng cô không có động tác gì mà chỉ nói:
– Cho em thời gian bình tĩnh.
– Được.
Hắn ở bên cô cả ngày như vậy, tới tối, hắn nói mình có việc vào ban ngày nên sẽ tới thăm cô mỗi ngày vào sáng vào tối.
Cô chẳng biết hắn đang làm gì, hắn không nói cô không hỏi, họ đã quen với trạng thái này.
Sáng hôm sau, mở cửa một lát thì giáo viên dạy vẽ lần trước sang mua đồ và đưa cho cô bữa sáng.
Dạ Đình Sâm tới gần như cùng lúc, hắn cầm một bó cẩm chướng, có lẽ do chưa mua được tường vi trắng.
Thấy Thành Diệu đặt bữa sáng xuống, sắc mặt hắn tối lại, khi hắn bước tới nơi liền ném đồ vào thùng rác.
Nhạc Yên Nhi nhướng mày, không vui nói:
– Vừa sáng đã nổi điên cái gì?
– Anh có thể cho em thời gian suy nghĩ nhưng anh không thể trơ mắt nhìn có người muốn tán tỉnh em thế được. Về sau bữa sáng của người khác đưa không cho em ăn, ăn của anh đây này!
Dạ Đình Sâm bá đạo đưa hộp giữ nhiệt của mình qua, trong đó có bánh quẩy và sữa đậu nành, cháo thịt nạc, đây đều là hắn tự tay làm.
– Xin lỗi, em thích bát hoành thánh khi nãy.
Nhạc Yên Nhi cố ý nói.
Hắn nhíu mày:
– Em muốn ăn thì bảo anh mua cho em, không cho em ăn đồ người đàn ông khác đưa tới.
– Nếu em ăn thì sao?
Cô hỏi.
Thấy khuôn mặt khó chịu của Dạ Đình Sâm, cô cảm thấy tâm trạng tốt hẳn nhưng vẫn nhịn cười.
Thấy hắn nổi cáu vì bị đe dọa như vậy rất đáng yêu.
Hắn là ngài Dạ cao quý cơ mà? Còn phải ngại người khác à?
Nếu lúc trước thì chắc chắn là không, nhưng bây giờ tình hình đặc biệt, tình cảm của hai người có vấn đề mà.
Nên phải đề phòng!
– Anh không cho em cơ hội đó đâu.
Hắn vừa cắm hoa vừa nói:
– Vứt cũng chờ anh đi rồi hẵng vứt, tập đoàn có việc phải giải quyết, trong thời gian này anh sẽ bận nên sáng không có thời gian thăm em, tối anh lại tới.
Tập đoàn LN?
Hắn từ chức rồi mà? Còn có chuyện gì được? Lấy lý do cũng nên có lý chứ, chẳng có thành ý gì cả!
Cô nghĩ nhưng nhịn, không muốn nổi giận với hắn.
Cúi đầu tính sổ, cô bảo:
– Đi thong thả, không tiễn.
Nhưng hắn vẫn đứng đó, thẳng tắp như một gốc cây.
Cô nghi hoặc nhìn lên, đang định hỏi vì sao hắn chưa đi, chẳng ngờ hắn đã sát lại, đôi môi mỏng và nóng bỏng đột ngột chạm vào môi cô.
Nhạc Yên Nhi ngẩn ra.
Cô cứng người, ngón tay cong lại.
Môi hắn đã lâu cô không chạm tới, hóa ra nó nóng như vậy ư?
Ngay vào lúc cô thất thần, hắn đã bắt đầu hôn sâu, động tác dịu dàng mang theo hơi thở quen thuộc.
Nụ hôn này không lâu, cô hồi thần lại thì mọi thứ đã xong rồi.
Hai môi xa nhau, cô kinh ngạc che miệng, nhìn hắn chằm chằm:
– Anh làm gì đấy?
– Hôn buổi sáng, đợt trước em bổ sung cho anh đã hết rồi, giờ có thể tiếp tục.
Hắn thản nhiên đáp rồi vươn tay xoa đầu cô:
– Đi nhé, nếu em nhìn anh đi, anh sẽ rất vui.
– Ai thèm nhìn anh? Không, ai cho anh hôn em?
Dạ Đình Sâm mỉm cười dịu dàng như nước mùa xuân, dọn dò hai câu rồi mới đi.
Nhạc Yên Nhi vẫn cứ nhìn theo hắn cho tới khi xe đi xa, lúc này cô mới cảm thấy xấu hổ.
Vuốt ve theo bản năng, lòng bàn tay cô nóng rực, phủ một lớp mồ hôi.
Cô xoa môi, cảm giác như nằm mơ.
Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên:
– Chậc chậc, người chưa đi mà đã nhớ rồi?
Là bà chủ nhà tới tiệm lấy đồ.
Cô đỏ bừng mặt, vội vàng phủ nhận:
– Đâu có, em không thèm nhớ đâu!
– Miệng thì nói không nhưng khi nãy ánh mắt lại lưu luyến không rời, chị gái chị cũng từng như em, lòng em chị hiểu. Dù chẳng biết giữa hai người có chuyện gì nhưng không tới mức phải ly hôn đâu, hơn nữa chồng em rất tốt với em, ngày nào cũng tới, làm gì có người đàn ông nào làm được thế?
– Nếu anh ta tốt thật thì đâu có vội đi như thế, lại còn chẳng nói lời nào, chỉ biết làm em lo lắng lung tung.
– Vậy chẳng phải trong lòng em vẫn hi vọng anh ta ngày ngày ở bên mình đấy sao? Cứng miệng là sau này thua thiệt đấy, giữa vợ chồng luôn có xích mích, để đàn ông xin lỗi mãi cũng không được, phụ nữ cũng phải nhường một chút.
– Nếu anh ta là người sai thì sao? Hai tháng không tin tức gì, thật ra em sợ hãi lắm, em sợ sẽ có chuyện như vậy xảy ra nữa. Em không chiến thắng được nỗi sợ, cũng chẳng biết phải làm gì, nên bỏ qua để an ổn cả đời hay ở bên nhau rồi nơm nớp lo sợ.
Nhạc Yên Nhi thở dài, cô nghịch bó hoa hắn mang tới, màu sắc rực rỡ và đẹp đẽ như vậy nhưng sẽ chóng tàn thôi.
Cô cẩn thận duy trì gia đình, hôn nhân, phải chăng cũng là như thế?
Cô sợ mình chỉ nắm được cát, càng nắm chặt càng biến mất nhanh.
Đã trải qua nhiều sinh ly tử biệt, dù đều là sợ bóng sợ gió nhưng cô không muốn thử nữa.
Cô siết chặt ngón tay, bứt xuống một cánh hoa rồi nói ra lo lắng của mình.
– Thật ra em thấy mình quá vô dụng, khi còn bên nhau, có rất nhiều người nói bọn em không hợp, em không thể giúp anh ấy, sự thật chứng minh là như vậy. Nói nguy hiểm là anh ấy mang tới nhưng thật ra cũng do em nữa, có lẽ hai người xa nhau sẽ bình yên vô sự. Lần này anh ấy gặp nguy hiểm mà em lại chẳng làm được gì, là người khác hi sinh để cứu mạng anh ấy. Em thấy mình quá vô dụng, cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân. Chị Dương, chị bảo em phải làm gì?
Những lời này cô đã chôn sâu trong lòng, bây giờ nói ra được, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Nhưng nhận thức được sự chênh lệch giữa hai người cũng là một loại tra tấn.
Nhạc Yên Nhi cười giễu, cô cười mình không biết tự lượng sức.
Chị Dương nghe vậy thì cũng yên lặng, thật ra yêu một người như vậy áp lực cũng rất lớn, phải nghe nhiều lời gièm pha, chịu mọi nghi vấn, còn phải liên tục trưởng thành để đứng bên cạnh Dạ Đình Sâm.
Chị Dương thương Nhạc Yên Nhi, chị bắt lấy tay cô, an ủi:
– Thanh quan khó đoạn việc nhà huống chi là một người ngoài mà chị không biết rõ, nhưng chị từng trải, biết vợ chồng phải ở bên nhau thế nào. Không cần hỏi cũng biết hai người ở bên nhau đã phải trải qua nhiều chuyện, dân thường như bọn chị không thể sánh bằng. Đừng quên ước nguyện ban đầu, nghĩ tới nguyên nhân muốn bên nhau, em yêu người đàn ông này là vì cái gì.