Đọc truyện Full

Chương 54: C54: Anh chờ đó

Trong văn phòng rộng rãi tràn ngập một sự yên tĩnh kỳ lạ, chỉ có đồ trang trí Newton trên bàn làm việc phát ra tiếng tích tắc nhịp nhàng.

Chu Tuyền mặc đồ công sở, lưng thẳng tắp, trên mặt vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp mà Vũ Tu chưa từng thấy qua, giống như chỉ cần cô cười như vậy, hắn liền không nhận ra cô vậy.

Hai người không ai mở miệng trước, nhưng không giống Chu Tuyền căng thẳng, Vũ Tu vắt chéo chân, mười ngón tay đan xen để trên đùi, dáng vẻ thành thạo.

Một lúc lâu sau, khi thấy không khí trong văn phòng càng lúc càng ngột ngạt, Vũ Tu cuối cùng cũng mấp máy môi, hỏi: “Lễ trao giải thú vị không?”

Nụ cười trên mặt Chu Tuyền cứng đờ, nhưng vẫn duy trì nụ cười giả trân chuyên nghiệp: “Cũng được.”

Vũ Tu nhìn lướt qua bức ảnh chụp chung với một minh tinh nào đó trên bàn làm việc của Chu Tuyền, nhướng mày hỏi: “Còn nhân tiện theo đuổi minh tinh nữa à?”

Chu Tuyền yên lặng úp bức ảnh xuống bàn, có lẽ là biết không thể giả vờ được nữa, đành phải hít sâu một hơi, nói trắng ra: “Cậu phát hiện ra từ khi nào?”

“Vừa rồi.” Vũ Tu nói, “Đi ngang qua ảnh chụp trên tường.”

Trên mặt Chu Tuyền hiện lên ba chữ to đùng: Sơ suất rồi.

Cô lại ngồi thẳng lưng, thể hiện thái độ chuyên nghiệp, hỏi Vũ Tu: “Cậu muốn tư vấn nghiệp vụ gì?”

“Tạ Hiểu là ai.” Vũ Tu hỏi thẳng vào vấn đề.

“Chúng tôi thường sẽ đề xuất phân bổ tài sản dựa trên tình hình của khách hàng.” Chu Tuyền hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

“Người trò chuyện với tôi ở trên WeChat từ trước đến nay không phải là chị, đúng không?”

“Trước tiên, cậu có thể nói về kỳ vọng lợi nhuận mà cậu muốn đạt được.”

“Tại sao chị lại đóng giả thành Tạ Hiểu?”

“Hoặc là tôi sẽ tiến cử đồng nghiệp của tôi cho cậu, anh ấy có nhiều kinh nghiệm hơn tôi.”

Chu Tuyền rõ ràng là đang lảng tránh vấn đề của hắn, nghĩ đến việc tiếp tục nói chuyện như vậy cũng không phải là cách, vì vậy hắn liền ngừng lại, trầm mặc một lát, sau đó mới chậm rãi nói: “Trên tay tôi có mấy trăm triệu tài sản để không.”

Sau khi Vũ Tu nói ra câu này, nụ cười giả trân chuyên nghiệp của Chu Tuyền đột nhiên trở nên sinh động.

Cô thay đổi thái độ miễn cưỡng trước đó: “Tôi có thể giúp gì cho anh?”

Ngay cả cách xưng hô cũng từ cậu thành anh.

Vũ Tu dứt khoát cũng không vòng vo nữa, hỏi thẳng suy đoán trong lòng mình: “Là Diệp Ngữ Thần sao?”

Chu Tuyền không trả lời ngay lập tức mà mím môi, dáng vẻ có chút khó xử.

Nhưng chắc là cô cũng nhận ra không thể đuổi Vũ Tu đi được, liền thu lại nụ cười chuyên nghiệp của cô, lấp lửng hỏi ngược lại: “Tại sao cậu lại đoán là cậu ấy?”

“Không biết.” Vũ Tu nói: “Trực giác.”

Sau khi phát hiện ra Chu Tuyền làm việc ở đây, đến khi tiến vào văn phòng vạch trần thân phận của cô, thời gian trôi qua chưa đầy nửa tiếng.

Vũ Tu không có quá nhiều thời gian để nhớ lại từng chi tiết nhỏ chuyện trước kia, cũng không thể nào liên tưởng đến Diệp Ngữ Thần, người đã biến mất tám năm trong cuộc đời của hắn với Tạ Hiểu, người cùng hắn trò chuyện đến đêm khuya.

Hắn chỉ cảm thấy hai người giống như là móc sai vị trí, dù thế nào cũng không móc lên được.

Cũng chính vì như vậy, cho dù hắn đã phát hiện ra cách nói chuyện của Tạ Hiểu rất giống với Diệp Ngữ Thần từ lâu rồi, nhưng hắn chưa từng nghiêm túc nghĩ tới mặt này.

Nhưng lúc này, có nghĩ hay không cũng không còn quan trọng nữa, Chu Tuyền không hỏi Diệp Ngữ Thần là ai, mà trực tiếp hỏi tại sao đoán là cậu ấy, điều này cũng đã nói rõ cô quen anh, đồng thời cũng thừa nhận trá hình một điểm, Vũ Tu không có đoán sai.

“Trực giác của cậu,” Chu Tuyền cuối cùng cũng không còn nhìn trái nhìn phải nữa mà nói với hắn, “Còn rất chuẩn.”

Mặc dù trong lòng đã có đáp án, nhưng nghe thấy Chu Tuyền trả lời rõ ràng, trong lòng Vũ Tu vẫn vẫn là có chút gợn sóng.

Hắn cau mày hỏi: “Tại sao? Tại sao anh ấy phải làm như vậy?”

“Chuyện này tôi thật sự không biết.” Chu Tuyền với dáng vẻ lời thề son sắt, “Tôi cũng chỉ là giúp đóng giả thành cậu ấy mà thôi.”

“Không phải anh ấy đang phát triển ở Vũ đoàn nước ngoài sao?” Vũ Tu lại hỏi: “Sao lại có thời gian làm biên kịch được?”

“Chuyện này tôi cũng không rõ cho lắm.” Chu Tuyền nói.

Chu Tuyền biết.

Kỹ xảo của cô sơ hở chồng chất, đáng lẽ ra Vũ Tu nên sớm nhìn ra cô hoàn toàn không phải là Tạ Hiểu.

“Thôi được rồi.” Vũ Tu lấy điện thoại ra, mở hộp thoại WeChat của Tạ Hiểu, “Bây giờ tôi liền nói cho anh ấy biết, chị đã nói với tôi mọi chuyện.”

Chu Tuyền biến sắc: “Tôi nào có?”

Vũ Tu chỉ tùy tiện lừa gạt, liền lừa Chu Tuyền nói thật ra.

Hắn cụp mắt hỏi: “Vậy sao? Các người còn giấu tôi chuyện gì nữa?”

Chu Tuyền nhận ra chiêu giả ngu này không dùng được ở chỗ Vũ Tu, cô do dự một lát, có chút rối rắm hỏi: “Nếu tôi nói cho cậu biết một ít chuyện, cậu có thể bảo đảm không đi quấy rầy cậu ấy không?”

“Không thể.” Vũ Tu lạnh lùng nói.

Từ khi Tạ Hiểu xuất hiện trong cuộc sống của hắn đến bây giờ cũng đã bốn, năm năm rồi.

Dựa vào cái gì Diệp Ngữ Thần có thể tự tiện xuất hiện bên cạnh hắn như vậy, mà hắn lại không thể đi quấy rầy lại?!

Nếu không phải nể tình Chu Tuyền là con gái, Vũ Tu đã sớm túm lấy cổ áo cô ép hỏi rồi.

Bây giờ, hắn còn chưa có nổi điên lên trong văn phòng này, đó đơn thuần là vì hắn làm người của công chúng nhiều năm như vậy, đã rèn luyện được khả năng chịu đựng tốt.

Chu Tuyền nghe thấy Vũ Tu trả lời không để lại đường lui, liền lộ ra vẻ đau đầu: “Dù thế nào thì cậu nói có thể, tôi mới có lý do để phối hợp với cậu chứ.”

Chu Tuyền đã thay đổi thái độ, ý thức được điểm này, sắc mặt Vũ Tu dịu đi một chút: “Anh ấy không muốn tôi đi quấy rầy sao?”

“Ừ.” Chu Tuyền nói: “Cuộc sống bây giờ của cậu ấy rất yên ổn, không muốn bất cứ ai đi quấy rầy.”

Vũ Tu đập xuống bàn ầm một tiếng, không hề báo trước bộc phát nói: “Dựa vào cái gì anh ấy có thể tới quấy rầy tôi?”

Chu Tuyền giật mình kêu lên, vội vàng đứng dậy kéo cửa chớp trong văn phòng lên, che đi ánh mắt tò mò của đồng nghiệp.

“Cậu bình tĩnh một chút.” Cô sợ hãi nói, “Chỗ chúng tôi cách âm không tốt đâu.”

“Chị biết chuyện của tôi với anh ấy sao?” Vũ Tu lạnh lùng hỏi.

Chu Tuyền đứng bên cửa sổ không dám động: “Biết.”

“Vậy chị dạy tôi làm thế nào để bình tĩnh đi.”

Vũ Tu là một ngọn núi lửa đang hoạt động, có thể phun trào bất cứ lúc nào, không khí xung quanh hắn dường như động một chút liền bùng nổ.

Chu Tuyền hiểu rất rõ, hắn mơ màng lâu như vậy, là ai cũng sẽ tức giận, nhưng ngoài tức giận ra, cô đột nhiên chú ý tới một điểm vi diệu.

Vũ Tu đúng là tức giận, nhưng sự tức giận của hắn khác với sự tức giận của khách hàng khi bị thua lỗ mà tìm tới cửa.

So với tức giận thì Vũ Tu muốn biết tại sao hơn, cho nên hắn không ngừng kiềm nén, cho dù hắn thở ra đều là khí nóng, thì cũng cố hết sức để nói chuyện tử tế với Chu Tuyền.

Vì lẽ đó mà Chu Tuyền chỉ có thể nghĩ ra một cái lý do.

Cô bất chấp khó khăn trở lại, ngồi xuống ghế văn phòng, thăm dò hỏi: “Chắc là cậu vẫn còn rất để ý đến cậu ấy chứ gì?”

Vũ Tu không chút thay đổi nhìn Chu Tuyền, cũng không trả lời.

Hắn giống như là muốn phủ nhận, nhưng lại cảm thấy không có bất kỳ tác dụng gì đối với việc thúc đẩy cuộc trò chuyện.

Trực giác của phụ nữ vào lúc này như có đất dụng võ, bây giờ Chu Tuyền có thể chắc chắn rằng Vũ Tu vẫn còn để ý đến Diệp Ngữ Thần, cũng giống như anh.

Cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Này, các cậu thật là.”

Nếu là em trai mình còn đang đơn phương lưu luyến, thì Chu Tuyền sẽ không rỗi hơi mà xen vào việc của người khác, thực tế mấy năm nay cô vẫn luôn có thái độ này.

Dù sao cô cũng không phải là bà mối, cô không thân với Vũ Tu, hơn nữa Diệp Ngữ Thần cũng sẽ không để cô nhúng tay vào chuyện này, chẳng lẽ cô còn phải đi mai mối cho hai người sao?

Nhưng tình thế bây giờ đã khác, cô phát hiện Vũ Tu vậy mà cũng giống như Diệp Ngữ Thần, đều chưa buông bỏ chuyện năm đó, vậy cô còn khoanh tay đứng nhìn thế nào được?

“Bây giờ, cậu ấy không ở nước ngoài.” Chu Tuyền cuối cùng cũng bắt đầu nói đúng trọng tâm, “Cậu ấy làm biên kịch đương nhiên là vì ủng hộ sự nghiệp của cậu, cậu ngẫm lại xem, Hạ Quả giúp cậu chuyển mình thành công, Sống có gì vui giúp cậu đoạt giải ảnh đế, đều là vì cậu mà sáng tác.”

“Tại sao vậy?” Vũ Tu khó hiểu nhíu mày, “Tại sao anh ấy phải làm như vậy?”

“Còn có thể là do đâu?” Chu Tuyền lộ ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Bởi vì cậu ấy còn chưa buông bỏ cậu.”

Vũ Tu suy xét lại liền phát hiện, hai tác phẩm quan trọng nhất trong sự nghiệp diễn xuất của hắn đều do Diệp Ngữ Thần viết.

Như vậy xem ra, hình như đúng như lời Chu Tuyền nói, Diệp Ngữ Thần còn chưa buông bỏ hắn.

Nhưng dù nghĩ thế nào thì hắn vẫn không nghĩ ra.

“Không thể nào.” Vũ Tu nói, “Lúc đó là anh ấy muốn chia tay.”

“Cậu ấy có nỗi khổ tâm.” Chu Tuyền nói đến đây, cũng không cho Vũ Tu cơ hội hỏi, lại nói, “Còn về nỗi khổ tâm là gì tự mình đi hỏi cậu ấy đi.”

Lúc này, Vũ Tu cầm điện thoại lên, muốn gửi tin nhắn đến hộp thoại của Tạ Hiểu.

Nhưng Chu Tuyền ngay lập tức dội cho hắn một chậu nước lạnh: “Cậu có chắc là cậu hỏi cậu ấy trên WeChat, cậu ấy sẽ nói cho cậu biết?”

Vũ Tu liền dừng lại.

Chu Tuyền lại nói: “Cho dù cậu ở trước mặt vạch trần cậu ấy chính là Tạ Hiểu, thì cậu ấy cũng sẽ không thừa nhận đâu.”

Vũ Tu cũng biết tính tình của Diệp Ngữ Thần, mạnh miệng mềm lòng, luôn đối xử tốt với hắn vô điều kiện.

Nhưng ngược lại, anh mềm lòng bao nhiêu thì miệng cứng bấy nhiêu, tâm tư đã giấu nhiều năm như vậy, làm sao có thể Vũ Tu chỉ tùy tiện hỏi một chút trên WeChat là anh sẽ thành thật khai báo?

“Anh ấy đang ở đâu?” Vũ Tu cất điện thoại đi hỏi.

Chu Tuyền mấp máy môi, đột nhiên lại hơi do dự.

Một khi cô nói ra địa danh cụ thể, vậy chuyện này sẽ không có đường sống vẹn toàn.

Diệp Ngữ Thần nhất định là không muốn cô tự tiện tiết lộ thông tin của anh.

Mà Chu Tuyền cũng không dám chắc, chuyện này nhất định sẽ đi theo hướng tốt, ngộ nhỡ lại khiến Diệp Ngữ Thần tổn thương thì làm sao bây giờ?

Cô hiểu rõ hơn ai hết mấy năm trước Diệp Ngữ Thần đã trải qua bao nhiêu thống khổ, bây giờ cuộc sống của anh không dễ gì mới yên ổn trở lại, mà sự xuất hiện của Vũ Tu chắc chắn sẽ phá vỡ sự yên ổn đó.

Chu Tuyền cũng không thể gánh vác nổi trách nhiệm này, cho nên cô quyết định không nên quá nhúng tay vào: “Cậu tự mình đi tìm hiểu đi.”

Vũ Tu nhíu mày hỏi: “Đi đâu tìm?”

“Tôi cũng không tiện tiết lộ.” Chu Tuyền nói.

Nhưng sau khi nói xong, cô vẫn hy vọng chuyện này sẽ phát triển theo chiều hướng tốt, lại ấp úng nói: “Cái đó, cậu có thể điều tra tài sản của nhà họ Diệp, chẳng hạn như nơi nào chuyên dùng để nghỉ dưỡng…”

Sau khi rời khỏi văn phòng của Chu Tuyền, Vũ Tu vẫn lấy điện thoại ra, mở hộp thoại của Tạ Hiểu.

Hắn không chút thay đổi nhìn cuộc trò chuyện trước kia của hai người, sự tức giận kiềm nén vừa rồi ở trong văn phòng lại bộc phát ra.

Bản thân gọi Diệp Ngữ Thần là thầy Tạ càng xem càng giống một kẻ ngốc.

Còn là bạn tâm giao? Thật là một trò đùa.

Vũ Tu hận đến nghiến răng nghiến lợi nhập một hàng chữ: Diệp Ngữ Thần, trêu chọc tôi rất thú vị phải không?

Nhưng sau khi lẳng lặng nhìn màn hình một lúc, hắn vẫn kiềm chế xóa câu này đi, gửi hai chữ qua.

【Vũ Tu: Thầy Tạ.】

Trừ khi là chuyện liên quan đến kịch bản, Diệp Ngữ Thần lúc nào cũng sẽ phớt lờ Vũ Tu hơn nửa ngày mới trả lời.

Tin nhắn này cũng vậy, sau khi gửi đi giống như đá chìm xuống đáy biển.

Vũ Tu không tin Diệp Ngữ Thần sẽ giữ được bình tĩnh như vậy, ngay cả loại tin nhắn kỳ lạ này cũng không trả lời.

Hắn không tiếp tục gửi tin nhắn nữa như là đang phân cao thấp, kết quả là thật không ngờ Diệp Ngữ Thần có thể giữ được bình tĩnh, cho đến buổi tối khi hắn sắp đi ngủ vẫn không trả lời.

Vũ Tu không hiểu sao có chút kỳ quái, Tạ Hiểu thật sự là Diệp Ngữ Thần sao?

Trong ấn tượng của hắn, tính tình của Diệp Ngữ Thần không có trầm ổn như vậy.

Lúc này, màn hình điện thoại đột nhiên hiển thị thông báo nhắc nhở của WeChat, Vũ Tu vội vàng cầm lấy điện thoại, là Đổng Vưu gửi tin nhắn tới.

【Chú Đổng: Chú tra được mấy sơn trang nghỉ dưỡng dưới danh nghĩa nhà họ Diệp】

【Chú Đổng: Cháu có muốn đi xem thử không?】

Chắc chắn là Vũ Tu sẽ đi, nhưng hắn còn chưa trả lời, WeChat lại thông báo có một tin nhắn mới.

【Tạ Hiểu: Có chuyện gì vậy?】

Hay lắm. Còn biết trả lời.

Vũ Tu chọc bàn phím hết lần này đến lần khác, toàn thân hung dữ chỉ gói gọn trong ba chữ:

【Vũ Tu: Không có gì.】

Thật ra, Vũ Tu muốn đáp lại lại là ba chữ khác: Anh chờ đó.


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full