Du thuyền đi trên biển rộng bao la, những con sóng nhấp nhô từng lớp từng lớp ùa về phương xa.
Bầu trời trong xanh không có mây, chỉ có thể nhìn thấy từng đàn hải âu bay lượn trên hòn đảo nhỏ ở cuối mực nước biển.
Đây đã là sơn trang nghỉ dưỡng cuối cùng dưới danh nghĩa nhà họ Diệp.
Trước đó, Vũ Tu đi vài nơi, đều là những nơi nổi tiếng trong đất liền, hắn nghĩ rằng với tính cách của anh, chắc là sẽ ở nơi đông người, nhưng mấy chỗ đó hắn đều vồ hụt
Hòn đảo cuối cùng gần như cách biệt với thế giới bên ngoài, dù nghĩ thế nào cũng không thấy có dính dáng gì đến anh.
Nếu nhất định phải nói thì có lẽ là ánh mặt trời sáng rỡ có thể khiến người ta nhớ đến nụ cười của anh đi.
Hắn ngẩn người, du thuyền dần dần đến gần bến tàu trên đảo nhỏ.
Có lẽ là do trái mùa nên không có nhiều du khách trên du thuyền, hình như có vài người nhận ra Vũ Tu, nhưng hắn đeo kính râm và khẩu trang, dáng vẻ người lạ chớ đến gần nên cũng không có ai dám đi tới bắt chuyện.
Kể từ khi quyết định lui về ở ẩn, Vũ Tu cũng không quá để ý đến ánh mắt của người ngoài.
Trước kia, hắn còn băn khoăn về ảnh hưởng của dư luận, cho dù hắn không muốn nói chuyện với người tiến lên bắt chuyện với mình, cũng sẽ cố gắng che giấu cảm xúc chứ không phải giống như bây giờ, khắp người đều tản ra sự không kiên nhẫn, thậm chí người khác còn không dám nhìn hắn quá lâu.
Giống như lúc trước, Vũ Tu vẫn đặt phòng ba ngày.
Hắn cũng không phải là tới nghỉ dưỡng, mà là tới tìm người, nếu như trong ba ngày không tìm được anh, vậy có lẽ hắn vẫn phải từ trên người Chu Tuyền xuống tay mới được.
Sau khi Vũ Tu làm thủ tục check-in ở trung tâm sảnh xong, hắn lại đi đến biệt thự trên núi để cất hành lý, hắn không nghỉ ngơi mà đi ra ngoài dưới ánh nắng chói chang.
Trên đường, Đổng Vưu gọi điện thoại tới, nhắc nhở hắn cũng không thể không ngó ngàng đến công việc, nhưng lúc này, tâm tư của Vũ Tu hoàn toàn không tập trung vào công việc.
Nếu không phải không hiểu sao hắn bị phong sát, lại nhận được một khoản tiền bồi thường lớn, thì hắn cũng sẽ không phát hiện ra Tạ Hiểu chính là Diệp Ngữ Thần, càng sẽ không có thời gian đi tìm anh.
Tất cả những điều này giống như là một sự sắp đặt nào đó, hắn dường như nghe thấy một giọng nói bên tai nói rằng hắn đã có một sự lựa chọn vô cùng đúng đắn khi gác lại sự nghiệp của mình.
Đặc biệt là khi đi trong con hẻm vắng người, hắn nhìn thấy áp phích của mình khắp nơi, hắn liền có linh cảm rằng hình như mình có thể chấm dứt cuộc sống vô nghĩa.
Hắn đi mãi, trong lúc vô tình, liền đi tới chỗ điêu khắc trên tường cuối con đường.
Vũ Tu hờ hững thu hồi tầm mắt, lúc này, hắn chợt thoáng nhìn thấy trên mặt đất có một tấm biển bị gió thổi bay, trên đó ghi Khu vực tư nhân, cấm đi vào.
Nếu đổi lại là ngày thường, Vũ Tu sẽ không đi về phía trước, dù sao trên tấm biển cũng ghi rất rõ, khu vực phía trước cấm người ngoài vào.
Nhưng hôm nay là tình huống đặc biệt, nhìn thấy tấm biển này, Vũ Tu lại đi nhanh hơn.
Phía trước có một cối xay gió màu trắng trên đỉnh núi, giống hệt ảnh nền trong vòng bạn bè của Tạ Hiểu, linh cảm của Vũ Tu càng ngày càng mạnh, hắn cảm thấy một giây sau Diệp Ngữ Thần sẽ xuất hiện ở trước mặt hắn.
Nhưng mà, vài phút sau, khi Diệp Ngữ Thần thật sự xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn sững sờ trong giây lát, không thể tin được vào mắt mình.
Diệp Ngữ Thần vậy mà ngồi trên xe lăn.
Lúc này, sự khiếp sợ đã không còn có thể diễn tả được tâm trạng của Vũ Tu nữa, mà điều khiến hắn sốc hơn là Diệp Ngữ Thần lại đứng dậy khỏi xe lăn, nói mình bị liệt trong vụ tai nạn xe là lừa hắn thôi.
Sự kỳ vọng về cuộc hội ngộ trong nháy mắt bị sự nổi nóng thay thế, mặt Vũ Tu đen lại, xoay người rời đi, mà sau khi đi vòng qua góc đường, hắn lấy điện thoại ra, bấm số của Chu Tuyền.
“Tại sao anh ấy lại ngồi xe lăn?” Vũ Tu lạnh lùng hỏi.
Chu Tuyền không trả lời: “Cậu tìm được cậu ấy rồi.”
“Tìm được rồi.” Vũ Tu nói, “Anh ấy ngồi trên xe lăn.”
“Cậu không để lộ ra tôi chứ?” Chu Tuyền hỏi.
“Không.”
Chu Tuyền không đề cập đến chuyện xe lăn, Vũ Tu chỉ có thể tiếp tục hỏi: “Cho nên tại sao anh ấy lại phải ngồi xe lăn?”
Nhưng mà, không biết có phải là do không có mặt đối mặt hay không mà Chu Tuyền không hợp tác như lúc ở văn phòng: “Cậu hỏi cậu ấy không phải sẽ rõ sao.”
“Anh ấy nói là lười đi bộ.” Vũ Tu nói.
“Cậu không tin?” Chu Tuyền hỏi.
“Chị tin được à?”
“Tôi lấy sự nghiệp của mình ra thề,” Chu Tuyền chân thành nói, “Những gì cậu ấy nói đều là sự thật, cậu ấy chỉ là lười đi bộ mà thôi.”
Giọng điệu của Chu Tuyền không giống như đang nói dối, dựa vào sự hiểu biết của Vũ Tu về cô, chuyện không muốn tiết lộ cô sẽ trực tiếp im lặng, thay vì lấy sự nghiệp của mình để lừa gạt người khác.
Hơn nữa, suy cho cùng mà nói thì Chu Tuyền là người chỉ cho hắn tới đây, lúc này, cô thật sự không cần thiết phải lừa hắn.
“Trước đây, anh ấy không như vậy,” Vũ Tu dừng một chút, cũng không biết nên miêu tả như thế nào, “Thật khó hiểu.”
“Các cậu đã chia tay được tám năm rồi, em trai à.” Chu Tuyền ý vị sâu xa nói, “Hiện tại cậu không hiểu nổi cậu ấy là chuyện bình thường, nếu cậu muốn theo đuổi cậu ấy một lần nữa thì tốt nhất là cậu nên kiên nhẫn một chút.”
“Tôi chưa từng nói sẽ theo đuổi anh ấy.” Vũ Tu nhíu mày nói, “Tôi chỉ là muốn biết tại sao thôi.”
“Đúng vậy, cậu rảnh rỗi mà, tìm cậu ấy suốt một tháng, chỉ muốn hỏi tại sao thôi phải không?” Chu Tuyền nói như súng máy, “Không phải cậu chỉ muốn xác định trong lòng cậu ấy có còn có cậu không, sau đó mới quyết định xem có nên quay lại với cậu ấy hay không à?”
Vũ Tu mím môi, không phản bác.
“Tôi hiểu, cậu là sợ mặt nóng dán mông lạnh, lại bị cậu ấy đá lần nữa.” Chu Tuyền tiếp tục nói, “Nhưng cậu tin tôi đi, trong lòng cậu ấy vẫn còn có cậu nên cậu đừng chần chờ nữa, được không?”
“Con mắt nào của chị thấy tôi chần chờ?” Vũ Tu nói đến đây, cũng không cho Chu Tuyền cơ hội tiếp tục lẩm bẩm với hắn nữa, lại nói, “Chị tới đây đi.”
“Hả?” Chu Tuyền kỳ quái hỏi, “Tại sao tôi phải qua đó?”
“Không phải chị nói là cho dù ở trước mặt anh ấy vạch trần anh ấy chính là Tạ Hiểu, anh ấy cũng sẽ không thừa nhận sao?” Vũ Tu nói, “Vậy chị lấy thân phận Tạ Hiểu tới đây, tôi xem anh ấy còn có thể giả vờ thế nào.”
“Không phải, rốt cuộc cậu là đi theo đuổi hay là đi tính sổ vậy?” Chu Tuyền nói, “Nếu như để cậu ấy phát hiện ra thì hai chúng ta sẽ chết chắc đó, được chứ?”
“Chỉ cần kỹ năng diễn xuất đủ tốt, anh ấy sẽ không phát hiện ra đâu.” Vũ Tu nói, “Tôi không thành vấn đề, chị không có lòng tin vào diễn xuất của mình sao?”
“Cậu đừng tưởng phép khích tướng sẽ có tác dụng với tôi.” Chu Tuyền nói.
Vũ Tu suy nghĩ một chút, quyết định lấy chuyện tiết lộ ra uy hiếp Chu Tuyền, nhưng ai ngờ hắn còn chưa kịp mở miệng, Chu Tuyền đã nói: “Tôi đây chỉ đơn thuần là vì hạnh phúc của em họ mà suy nghĩ, cũng chỉ có thể để cho các cậu chứng kiến kỹ năng diễn xuất cấp bậc ảnh hậu của tôi.”
“…” Vũ Tu nói, “Được.”
“Nhưng nếu cậu ấy biết tôi lên đảo, cậu ấy nhất định sẽ để tôi quay về.”
“Cho nên, trước khi chị lên đảo, cần phải bắt gặp tôi trước.” Vũ Tu suy tư nói, “Tôi sẽ nghĩ cách.”
***
Vũ Tu cuối cùng cũng kể xong đầu đuôi câu chuyện tại sao hắn lại xuất hiện ở đây.
Cũng không biết từ lúc nào, đầu hắn gối lên đùi anh, rõ ràng là đang nói về chuyện hắn cùng Chu Tuyền bắt tay nhau lừa gạt anh, nhưng trông hắn có vẻ thản nhiên tự đắc.
“Cho nên, cách mà em nghĩ đến chính là câu cá ở bến tàu?” Diệp Ngữ Thần nhướng mày hỏi.
Anh đoán mà, ở bến tàu người đến người đi, sao Vũ Tu lại chọn chỗ đó để câu cá, hóa ra là vì để bắt gặp Chu Tuyền trước.
Thật ra, nếu không phải Vũ Tu ở gần bến tàu, Diệp Ngữ Thần sẽ sắp xếp người đón Chu Tuyền đến biệt thự, chờ ăn cơm trưa xong, lại thần không biết quỷ không hay đưa cô ra bến tàu, hai người không thể nào gặp phải.
“Diễn xuất của cô ấy đúng là tốt.” Vũ Tu nói, “Nếu không phải em biết cô ấy không phải là Tạ Hiểu, em gần như đã tin vào chuyện tình xã hội đen mà cô ấy bịa ra.”
“Ừ, đúng vậy.” Diệp Ngữ Thần cụp mắt xuống, thản nhiên nhìn Vũ Tu nằm trên đùi mình, “Dù sao thì anh cũng tin.”
Vũ Tu nhẹ giọng cười, hỏi: “Sao thế, anh giận à?”
Nói không giận là giả.
Chị họ anh giúp người ngoài lừa gạt anh, cho dù người ngoài này là người trong lòng anh đi chăng nữa thì anh cũng không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Ý nghĩ đều viết trên mặt, Diệp Ngữ Thần không cố ý che giấu chúng.
Vũ Tu từ trên ghế sô pha đứng lên, thoáng thu lại ý cười bên khóe miệng, nói: “Anh lừa em nhiều năm như vậy, em mới diễn có ba ngày, anh đã không chịu nổi sao?”
Những lời này có phần oán hận, Diệp Ngữ Thần suy xét lại mới nhận ra Vũ Tu nhờ Chu Tuyền giúp hắn diễn, vạch trần anh chỉ là thứ yếu, mục đích thật sự là ăn miếng trả miếng.
“Em vẫn còn đang trách anh lừa em sao?” Diệp Ngữ Thần hỏi.
“Lúc mới lên đảo thì có.” Vũ Tu vừa nói vừa ngả vào đùi Diệp Ngữ Thần, “Nếu anh để em tìm được anh sớm hơn thì chúng ta cũng không cần lãng phí nhiều thời gian như vậy.”
Diệp Ngữ Thần từ chối cho ý kiến.
Trước đó, tình trạng thể chất và tinh thần của anh đều không ổn định, dù thế nào cũng không thể quay lại với Vũ Tu.
Cho dù là bây giờ, nếu không phải anh chắc chắn Vũ Tu thật sự đã gác lại sự nghiệp diễn xuất của mình, thì anh cũng sẽ không đồng ý để hắn ở lại trên đảo.
“Vậy bây giờ thì sao?” Diệp Ngữ Thần hỏi, “Bây giờ, em còn trách anh không?”
“Anh muốn nghe nói thật hay nói dối?” Vũ Tu hỏi.
“Ý là,” Diệp Ngữ Thần tự động giải thích, “Em vẫn còn đang trách anh.”
“Bây giờ, còn có chuyện gì có thể ngăn cản anh đến tìm em à?” Vũ Tu hỏi, “Lúc trước, chúng ta đều còn trẻ, chuyện chia tay đã qua, không đề cập tới. Còn bây giờ thì sao? Nếu em không tìm anh, anh sẽ mãi mãi chỉ nhắn tin trên WeChat với em thôi sao?”
Giọng điệu của Vũ Tu vẫn rất khắc chế, mặc dù trong lời nói có vẻ trách móc nhưng hắn rất bình tĩnh nói ra, chẳng qua cũng chỉ là đang nói ra suy nghĩ trong lòng mà thôi.
Diệp Ngữ Thần không tiếp lời, Vũ Tu lại nói: “Anh không đến tìm em, chứng tỏ anh đã buông bỏ được tình cảm của chúng ta. Anh làm nhiều chuyện ở sau lưng em như vậy, nhưng lại không muốn quay lại với em, anh có biết điều này khiến em khó chịu thế nào không?”
Thành thật mà nói, Diệp Ngữ Thần không thể hiểu được logic của Vũ Tu.
Anh làm nhiều chuyện như vậy, tại sao Vũ Tu vẫn cảm thấy khó chịu?
“Chắc là anh không biết,” Vũ Tu nói tiếp, “Thời điểm em giành được giải ảnh đế, em cũng buông bỏ anh.”
Nghe như vậy, trái tim Diệp Ngữ Thần không hiểu sao lại có cảm giác bị kim châm nhói một cái. Cuối cùng, anh cũng mở miệng hỏi: “Buông bỏ gì?”
“Chính là buông anh xuống, nhìn về phía trước.” Vũ Tu nói, “Ít nhất là trước đó em vẫn còn mong đợi, nhưng lúc đó em thật sự mệt mỏi.”
Được rồi, Diệp Ngữ Thần cuối cùng cũng hiểu được tại sao hắn lại cảm thấy khó chịu.
Rõ ràng là anh vẫn còn để ý đến Vũ Tu, nhưng lại không chủ động tìm hắn tái hợp, điều này ở trong mắt hắn, chỉ có thể là anh không còn mong đợi gì đối với tình cảm của bọn họ, hoặc là nói, anh đã buông bỏ tương lai của bọn họ rồi.
Mà là người bị buông bỏ, Vũ Tu chắc chắn là không dễ chịu.
Về phần Diệp Ngữ Thần, khi anh nghe Vũ Tu nói buông bỏ mình, trong lòng anh cũng cảm thấy hơi khó chịu, nhưng sự khó chịu của anh có chút khác với hắn.
Trước đó, đúng là anh đối với tình cảm của bọn họ đã không còn mong đợi gì, nhưng bây giờ nhìn Vũ Tu nằm trên đùi anh, dù hắn muốn buông bỏ anh đã là chuyện trước đó, anh cũng sẽ không hiểu sao lại thay thế vào bây giờ, sợ hắn lại muốn buông bỏ anh lần nữa.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Vũ Tu đột nhiên hỏi, “Em nói những điều này khiến anh mất hứng sao?”
“Không.” Diệp Ngữ Thần dùng đầu ngón tay gảy tóc Vũ Tu, “Anh không đi tìm em, em cảm thấy khó chịu là chuyện bình thường.”
“Có phải anh không muốn mất mặt không?” Vũ Tu hỏi, “Nếu không em không nghĩ ra được lý do nào khác.”
Diệp Ngữ Thần cười: “Phải.”
“Sau này anh đừng như vậy.” Vũ Tu nói, “Có chuyện gì thì hãy nói cho em biết.”
“Được.” Diệp Ngữ Thần đáp ứng, lại có chút chột dạ, liền chuyển sang nói chuyện khác, “Mà này, Chu Tuyền có biết em bán đứng cô ấy không?”
“Anh đừng đi tìm cô ấy gây phiền phức là được.” Vũ Tu nói, “Em không muốn giấu anh bất cứ chuyện gì.”
Vũ Tu vẫn thẳng thắn như ngày nào, càng làm cho Diệp Ngữ Thần chột dạ.