Trung tuần tháng năm, mùa hạ Hạ Thành đã le lói lộ ra cái đuôi nhỏ.
Ngày đi Lý thành vẫn định là thứ bảy, địa điểm gặp mặt vẫn là bãi đậu xe ngầm quảng trường Giai Đình.
Lúc Hoài Kinh và Hứa Tinh Không đến đã thấy xa xa Bạch Trúc cùng hai người phụ nữ đứng đó, một là Phùng Thơ Đình, một là Nghê Giai.
Lần trước cùng đi Lý thành, hai người trên xe nói chuyện phiếm đã bồi dưỡng tình cảm, Phùng Thơ Đình đã xem Hứa Tinh Không thành bạn bè. Thấy cô đến, Phùng Thơ Đình phất phất tay chào hỏi.
Lần này Hứa Tinh Không không đến một người, phía sau đi theo một người đàn ông.
Người đàn ông vóc dáng rất cao, nhìn ra đến một mét chín, nhưng không phải gầy yếu mà dáng người đ ĩnh bạt thon dài, vai rộng mông hẹp, tỉ lệ hoàng kim, giống như người mẫu bước ra từ trên tạp chí.
Không riêng dáng người lóa mắt, diện mạo cũng thập phần xuất chúng. Ngũ quan thanh tuyển thâm thúy, làn da trắng nõn trong suốt, khí chất tự phụ thanh lãnh. Đôi mắt đào hoa dài dài, tròng mắt màu nâu như mắt mèo đá, lộ ra một cổ quý khí cùng xa cách.
Phong cách hoàn toàn bất đồng với Bạch Trúc, Bạch Trúc như bức họa cao sơn lưu thủy, còn anh ta giống như nhân vật được họa bằng bút pháp tinh tế nhất.
Trong lúc Phùng Thơ Đình đánh giá Hoài Kinh, Hứa Tinh Không đã chạy tới bên người cô, nhìn Phùng Thơ Đình, cười cười giới thiệu Hoài Kinh.
“Đây là giáo sư tâm lý học đại học Hạ Thành Nghê Giai, đây là học sinh ưu tú của giáo sư Nghê, cũng là bạn cùng cấp của em, tiến sĩ Phùng Thơ Đình.”
Giới thiệu hai người phụ nữ xong, ngữ khí Hứa Tinh Không hơi chựng lại, mặt hơi hơi đỏ lên, chỉ chỉ Hoài Kinh bên người: “Đây là bạn trai tôi, Hoài Kinh.”
Bọn họ một trước một sau đi tới, Phùng Thơ Đình cũng đã đoán được tám chín phần mười. Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mắt, Phùng Thơ Đình nhìn ra được Bạch Trúc có ý với Hứa Tinh Không. Nhưng Hứa Tinh Không thật chú ý tị hiềm, cô cũng đoán được hai người không có hy vọng gì.
Lúc ấy Phùng Thơ Đình còn cảm thấy rất đáng tiếc, rốt cuộc Bạch Trúc là một người đàn ông thật ưu tú.
Nhưng hiện tại nhìn thấy Hoài Kinh, nhìn đến bộ dáng Hứa Tinh Không, Phùng Thơ Đình đã minh bạch.
Một bên tình cùng lưỡng tình tương duyệt là không thể nào viên mãn như vậy.
Hiện tại nhìn Hoài Kinh và Hứa Tinh Không trai tài gái sắc ở bên nhau, tâm tình cũng sẽ được cảm nhiễm. Phùng Thơ Đình cười rộ lên, chào đón Hoài Kinh.
“Chào anh.”
Phùng Thơ Đình nói chuyện chào hỏi, Nghê Giai bên cạnh vẫn như cũ thần sắc nhàn nhạt, chỉ gật gật đầu.
Trên đường đến đây, Hứa Tinh Không đã kể cho Hoài Kinh nghe tình huống lần trước mọi người đi Lý thành. Ngoại trừ bọn họ, Bạch Trúc còn mang theo hai chuyên gia tâm lý học cùng đi, phụ đạo giúp cho bọn nhỏ.
Mọi người cùng chào hỏi, Bạch Trúc cũng gật đầu chào Hoài Kinh. Hai người tầm mắt đối diện, lễ phép khách khí.
Hoài Kinh và Bạch Trúc không phải lần đầu tiên gặp mặt, nhưng bầu không khí khi gặp nhau, theo Hứa Tinh Không cảm nhận, lộ ra chút không thích hợp.
Nhưng hai người, một tự phụ một đạm nhiên, thế nhưng lại không coi ai ra gì mà bắt đầu hàn huyên.
“Hai người tự lái xe sao?” Bạch Trúc nhìn thoáng qua xe Hoài Kinh vừa dừng lại, là một chiếc xe việt dã.
“Phải.” Hoài Kinh thần sắc nhàn nhạt nói: “Muốn mang theo hai bạn trẻ ở I Drink, Tinh Không nói ngồi xe anh không đủ.”
Tình huống thực tế là, lần trước cũng mang theo Đỗ Nhất Triết và Hoàng Phủ Nhất Đóa, xe Bạch Trúc là có thể ngồi đủ, do lần này có thêm Hoài Kinh mới không đủ.
Cùng lúc đó, phía sau Hoàng Phủ Nhất Đóa và Đỗ Nhất Triết đã tới, kêu lên “Chị, anh rể”, hai người tung tăng chạy tới.
Mọi người đã tập hợp xong, chuẩn bị lên đường.
Bạch Trúc và Phùng Thơ Đình, Nghê Giai một xe, hai người Hoài Kinh và hai vợ chồng Đỗ Nhất Triết một xe.
Phùng Thơ Đình vừa lên xe, như nhớ ra chuyện gì “A” một tiếng, cô hỏi Bạch Trúc phía trước: “Bạn trai Tinh Không có phải là tân chủ tịch của tập đoàn Hoài thị? Trong tuần san kinh tế tài chính có đề cập qua.”
Là tiến sĩ tâm lý học, Phùng Thơ Đình đối với các loại tạp chí tài chính không có gì hứng thú, nhưng lại đầy hứng thú với mỹ nam. Lúc ấy đang uống cà phê ngẫu nhiên nhìn lướt qua, thấy được Hoài Kinh, cô còn cố ý lấy tới nhìn cho rõ.
“Phải.” Bạch Trúc phía trước nhợt nhạt trả lời.
Đề tài tới đây đột nhiên im bặt, Phùng Thơ Đình trở thành tiến sĩ tâm lý cũng không phải không có đạo lý, xem ánh mắt cũng hiểu thật rõ ràng. Chỉ dư lại trong lòng chính mình cảm thán.
Thật là cùng năm học lại không cùng mệnh, bạn trai Hứa Tinh Không lại soái lại nhiều tiền, cô thật ra có thể tìm được điều kiện phù hợp cũng chưa ra.
Trên xe Bạch Trúc nói chuyện với nhau chủ yếu nói về tâm lý phụ đạo lần này, mà trên xe Hoài Kinh có hai cặp tình nhân, không khí liền mang theo vị ngọt ngào.
Đỗ Nhất Triết và Hoàng Phủ Nhất Đóa ở phía sau ngọt ngọt ngào ngào mà nháo, phía trước Hoài Kinh lái xe, Hứa Tinh Không và anh cùng nói chuyện phiếm. Tuổi tác hai người biểu đạt tình yêu không cao điệu như hai bạn trẻ, nhưng so với bọn họ càng nồng càng đậm.
Hiện tại trung tuần tháng năm, phong cảnh ven đường so với lần trước thật mới mẻ hơn rất nhiều. Xuyên qua cửa kính, nhìn bình nguyên phủ đầy sắc xanh, tựa hồ như ngửi được hương vị tươi mát cuối xuân giao tiếp với đầu hạ.
Dọc theo đường đi nói nói cười cười, thật mau đã đến Lý thành.
Thôn Bách Diêm ở giữa hai tòa núi cao, 10 giờ sáng, ánh dương vừa mới chiếu thấu thôn nhỏ nơi sơn cốc. Trong không khí còn nổi lên đám sương lơ lửng ướt dầm dề được ánh mặt trời xuyên qua, từng giọt nước nhỏ phản xạ ánh sáng làm cả đồng ruộng như được trải một tầng sáng vàng.
Vào đến thôn, đoàn người trực tiếp đi đến nhà Ngạn An.
Hơn hai tháng không gặp, Ngạn An tựa hồ không thay đổi gì. Nhìn thấy người quen, trong ánh mắt cô bé đều là tín nhiệm, nhìn thấy người xa lạ, đôi mắt tràn đầy cảnh giác.
Khác với lần trước, Hứa Tinh Không lần này cũng trở thành người quen thuộc của Ngạn An. Cô chào hỏi với Ngạn An, cô bé giương mắt nhìn, nhấp môi trả lời.
Được Nghê Giai và bà nội Ngạn An đồng ý, Hứa Tinh Không giúp Ngạn An thay váy cô đã mua cho cô bé. Váy này là Hoàng Phủ Nhất Đóa giúp cô chọn, là một cái váy hồng nhạt, bên phải thêu một con thỏ màu trắng, đáng yêu lại ngoan ngoãn.
|Editor: cho phép phun tào một cái, mấy cái truyện ngôn tình này ghét nhất là cái vụ nữ là phải đồ màu hồng, hồng, hồng, grrr….|
Lúc Ngạn An thay váy, bên giường chỉ có Hứa Tinh Không. Hai người một lớn một nhỏ ở trong phòng chứa đồ. Ngạn An cầm quần áo đổi, tay nhỏ sờ s0ạng váy mới.
Chất váy chiffon, lúc vuốt hơi lạnh lạnh, mùa hè mặc sẽ thật mát mẻ.
“Thích không?” Hứa Tinh Không nhìn tay Ngạn An, hỏi.
Móng tay cô bé hình như là chính mình cắn, so le không đồng đều, lúc vuốt váy cũng thật cẩn thận.
Nghe Hứa Tinh Không hỏi, Ngạn An ngẩng đầu nhìn người phụ nữ ngồi xổm bên mình, cô bé rút tay về, đôi mắt chớp chớp, hàng mi dài như rẻ quạt.
“Thích, cảm ơn dì phấn hồng.”
Trong ánh mắt cô bé nhỏ toát ra tín nhiệm cùng yêu thích, giống như một cái lông chim mềm mại chạm qua đáy lòng. Hứa Tinh Không cười cười, vươn tay nhẹ nhàng đem lọn tóc cô bé kẹp ra phía sau tai, cười nói: “Không cần khách khí.”
Bà nội Ngạn An dựa vào làm hàng mây tre lá mà sống, trên tay tất cả đều là vết chai, lúc chải đầu cho Ngạn An đều làm vướng rối tóc cô bé, cho nên hiện tại đều là cô bé tự mình chải đầu.
Ngạn An chải đầu thật nghiêm túc, nhưng cánh tay ngắn không với tới được phía sau, cho nên sau khi cột tóc lên còn rớt một đống tóc xù xù ở phía sau cổ.
Hứa Tinh Không cầm lược giúp Ngạn An cột tóc lại.
Cô ngày thường cũng mộc mạc, cột tóc tới lui cũng chỉ có đuôi ngựa hay búi tóc, không có gì đa dạng. Lúc cô cầm lược chuẩn bị cột cho Ngạn An tóc đuôi ngựa, Hoài Kinh bên cạnh nói một câu: “Cột hai bên.”
Hứa Tinh Không cùng Ngạn An ngẩng đầu nhìn Hoài Kinh, anh nhìn lướt qua Ngạn An, đối diện với tầm mắt Hứa Tinh Không, đứng cách Ngạn An một khoảng, nhàn nhạt nói: “Từ giữa tách tóc ra, cột thành hai bên đuôi ngựa, sau đó cột như thắt bính vào nhau.”
Hoài Kinh thập phần chú ý tạo khoảng cách với Ngạn An, rốt cuộc anh cũng là đàn ông. Anh không thể giúp đỡ cột tóc, nhưng chỉ cho Hứa Tinh Không vẫn là có thể. Lúc Hứa Tinh Không nhìn, hai tròng mắt Hoài Kinh dưới hàng mi dài mang đầy ý cười.
“Anh cột tóc giúp Hoài Hoàn hơn hai năm.”
Lúc Hoài Kinh chỉ dẫn, Hứa Tinh Không hiển nhiên là ngây ngẩn cả người. Cô nhìn người đàn ông cao một mét chín, nói nên cột tóc cho bé gái như thế nào, trong lòng chợt như có chỗ nào đó bị chọc đến mềm mại.
Theo hướng dẫn, Hứa Tinh Không cuối cùng cũng giúp Ngạn An cột được hai búi tóc hình hoa hồng, tươi mát đáng yêu, cô bé thật thích.
Cơm trưa của mọi người dùng ở trong nhà thôn trưởng, chỗ lần trước Hứa Tinh Không ở qua đêm.
Sau khi thông báo mọi người cùng ăn trưa, Hứa Tinh Không và Hoài Kinh đi ra phía sau, hai người nắm tay, mười ngón tay đan vào nhau, gió thổi trên cánh đồng mang theo vị cỏ xanh, Hứa Tinh Không trộm nhìn Hoài Kinh một cái.
Hoài Kinh đang cúi đầu nhìn mặt đường, một bên mặt được ánh mặt trời chiếu sáng lên, hình dáng thật tinh xảo, đôi mắt với hàng mi dài nhìn chằm chằm mặt đất, trong ánh mắt mang theo chút tản mạn.
Hứa Tinh Không nhớ tới lông mi Ngạn An, cũng rất đẹp.
Nếu hai người có con, dáng vẻ có thể giống Hoài Kinh hay không.
Hứa Tinh Không nhìn nhìn đến thất thần, Hoài Kinh bên cạnh nghiêng mắt nhìn qua, tầm mắt hai bên tiếp nhau, Hứa Tinh Không giống như bị nhìn thấu, mặt đỏ lên.
“Nghĩ cái gì?” Hoài Kinh nhìn tầm mắt cô trốn đi, cười cười.
“A.” Hứa Tinh Không sửng sốt một chút, sau đó nói, “Trước kia em không biết anh cũng biết cột tóc.”
Hoài Kinh mặt mày đầy vẻ tươi cười, nói: “Về sau mỗi ngày anh sẽ cột tóc cho em.”
Đầu quả tim như được tưới mật, Hứa Tinh Không cười rộ lên, “Sau này nếu sinh con gái, anh sẽ cột tóc cho con sao?”
“Sẽ không.” Hoài Kinh nhìn lướt qua mặt đất, trả lời đến sạch sẽ lưu loát, sau khi nói xong, khóe môi nhấp lên, nhìn Hứa Tinh Không nói: “Con gái sẽ có chồng, chiếm dụng chồng của em làm gì?”
Hứa Tinh Không khóe mắt lấp đầy ý cười.
Sau khi ăn cơm, đoàn người thu thập đồ vật chuẩn bị rời đi. Hứa Tinh Không đi đến trong sân nhà thôn trưởng, dùng gáo hồ lô múc chút nước, rửa tay.
Hoài Kinh vừa có điện thoại đến đã đi ra sân, Đỗ Nhất Triết và Hoàng Phủ Nhất Đóa cũng cùng nhau đi ra ngoài.
Nước mát lạnh tưới lên tay, chính mình rửa lại không được thuận tiện, Bạch Trúc liếc nhìn Hứa Tinh Không một cái, đứng dậy đi qua tiếp lấy gáo nước trong tay cô.
“Cảm ơn.” Hứa Tinh Không giương mắt nhìn Bạch Trúc, cũng không có gì xấu hổ, tự nhiên đưa đôi tay xuống dưới tiếp lấy nước từ hồ lô Bạch Trúc tưới.
Bạch Trúc tìm Hứa Tinh Không là có chuyện, nhìn cô đã rửa tay sạch sẽ, Bạch Trúc cuối cùng lại múc một gáo cho cô rửa thêm, rồi nói: “Anh hôm nay không trở về Hạ Thành, giáo sư Nghê ngày mai có một buổi tọa đàm, có thể đi nhờ xe của em không?”
Vốn dĩ xe Hoài Kinh là xe việt dã có thể ngồi đủ, Hứa Tinh Không gật đầu, nói: “Có thể.”
Sau khi đồng ý, cô nhẹ nhàng lắc lắc rũ nước trên tay xuống, hỏi Bạch Trúc: “Anh ở lại đây có chuyện sao?”
“Phải.” Múc chút nước rửa tay mình, Bạch Trúc cười nói: “Thơ Đình hôm nay sinh nhật, anh ở đây với cô ấy. Đồng thời anh cũng định vẽ tranh chúc thọ cho mẹ.”
Nhắc tới tranh chúc thọ, trong đầu Hứa Tinh Không ẩn ẩn có chút ấn tượng. Giáo sư Dương hình như sinh nhật tháng năm, nhớ rõ lúc ấy ở đại học, bạn cùng lớp còn cùng nhau chúc mừng sinh nhật cho bà.
“Giáo sư Dương 60 tuổi đi?” Hứa Tinh Không dựa vào ấn tương hỏi một câu.
“Đúng vậy.” Không nghĩ tới Hứa Tinh Không còn nhớ rõ, Bạch Trúc kinh ngạc một chút, anh nói: “Năm nay bà vừa mới khỏi bệnh, lại là thọ lớn, anh muốn làm to một chút. Bà ở nhà nhắc nhiều nhất chính là học sinh mình đã dạy. Cho nên ngày sinh nhật bà, anh định mời một ít học sinh bà đã dạy đến chúc thọ.”
Nói tới đây, Bạch Trúc cười, hỏi: “Ngày 29 tháng 5, em có thời gian không?”
Đây hiển nhiên là chủ đề hôm nay Bạch Trúc tìm cô nói chuyện, Hứa Tinh Không cười cười, vừa muốn nói chuyện đã nhận thấy được phía sau có người đi tới.
Hứa Tinh Không quay đầu lại, thấy được Hoài Kinh đã nói xong điện thoại. Hoài Kinh không nói gì, thần sắc nhàn nhạt, khóe môi mím lại.
Nhìn thấy anh, đôi mắt Hứa Tinh Không hơi trợn tròn lên, nói: “Em và học trưởng đang nói đến đại thọ 60 của giáo sư Dương.”
“Thảo luận thế nào?” Hoài Kinh nhìn nàng, hỏi một câu.
Trên mặt anh không biểu hiện gì, Hứa Tinh Không không đoán ra được trong lòng anh nghĩ gì, cô nói: “Sinh nhật giáo sư ngày 29 tháng 5, em muốn đi chúc thọ giáo sư.”
Nói xong cô thu hồi tầm mắt, mặt hơi hơi đỏ lên, hỏi Bạch Trúc: “Có thể mang theo người nhà không?”
Cô vừa dứt lời, ánh mắt hai người đàn ông đều dừng lại trên người cô.
Hoài Kinh nheo mắt lại.
Bạch Trúc nhìn cô, cười cười trả lời: “Đương nhiên có thể, vốn dĩ tính chất là tụ họp bạn học, càng đông càng vui.”
“Tốt quá.” Hứa Tinh Không cúi đầu lên tiếng.
Sau khi tạm biệt Bạch Trúc, đoàn người hôm nay trở về Hạ Thành đi ra hướng cửa thôn. Đỗ Nhất Triết và Hoàng Phủ Nhất Đóa đi trước, giữa là giáo sư Nghê, Hứa Tinh Không và Hoài Kinh đi ở phía sau.
Sau một buổi sáng đầy ánh mặt trời, độ ẩm không khí trong thôn Bách Diêm giảm chút. Con đường nhỏ gồ ghề, hàng liễu bên đường rũ xuống, gió nhẹ thổi qua, phớt trên mặt người, ngưa ngứa.
Tay Hứa Tinh Không được Hoài Kinh nắm, sau khi từ biệt với Bạch Trúc, cô liền có chút trầm mặc.
Vì sao trầm mặc… Hoài Kinh thấy được vành tai đỏ ửng của cô.
Hứa Tinh Không trầm mặc đến thất thần, mắt thấy cô sắp đυ.ng vào một nhánh cây, Hoài Kinh duỗi tay ngăn lại nhánh cây, mặt mày rũ xuống, anh hỏi: “Tiệc mừng thọ em muốn anh đi sao?”
Hoài Kinh tiếp tục đề tài vừa rồi, vành tai Hứa Tinh Không vốn vừa phai màu một chút lại đỏ lên, cô “Ô” một tiếng, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, nhấc chân lướt qua một hòn đá nhỏ, nói: “Phải, dẫn anh đi gặp giáo sư và bạn học của em.”
Kỳ thật, gặp giáo sư cùng bạn học không có gì cần thiết, rốt cuộc tiếp xúc bạn bè không nhiều bằng gặp người nhà, Hứa Tinh Không vừa rồi sở dĩ hỏi vấn đề kia, kỳ thật là muốn…
“Em chỉ là muốn nói cho anh, người khác có ưu tú thế nào, em cũng thích anh nhất.”
Câu này của Hứa Tinh Không nghe có vẻ không đâu, nhưng Hoài Kinh có thể hiểu được. Cô lo lắng vừa rồi nói chuyện với Bạch Trúc, anh ghen.
Gió nhẹ thổi quét qua đồng ruộng mang theo hương vị hoa dại.
Khóe môi Hoài Kinh lặng lẽ cong lên, anh trầm giọng: “Vậy ý em là anh không ưu tú?”
Thực rõ ràng, Hoài Kinh xuyên tạc những lời này, mà Hứa Tinh Không lại tin là thật.
“Không phải.” Cô phủ nhận, đơn giản dừng bước lại, giương mắt nhìn Hoài Kinh.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ có chút chói mắt, nhưng Hoài Kinh đã chặn lại ánh sáng. Cô đứng ở bóng dáng thật dài của anh, nhìn gương mặt xuyên qua ánh mặt trời, ánh mắt có chút hoảng hốt, cô có loại cảm giác như mộng lại như không này, bất chợt Hứa Tinh Không nắm lấy tay Hoài Kinh.
“Anh ưu tú. Em thích anh nhất, chính là bởi vì anh ở trong lòng em ưu tú nhất.”
Cô giải thích vừa nghiêm túc lại chắc chắn, ánh mắt đen láy ánh lên thân ảnh của Hoài Kinh.
Cành liễu bên tai phất qua, Hoài Kinh hơi cúi đầu nhìn người phụ nữ, tròng mắt nâu chứa đầy tình yêu nồng cháy.
Mũi anh gian gian hừ hừ một cái, duỗi tay nhéo nhéo vành tai Hứa Tinh Không hơi nóng, mềm mại.
“Thẹn thùng?”
Bị hỏi như vậy, mặt Hứa Tinh Không lại đỏ hơn một chút. Cô nhẹ nhàng “A” một tiếng, cúi đầu thừa nhận.
“Có một chút.”
“Anh muốn hôn em.” Hoài Kinh nói.
“Không được, nhiều người như vậy.” Hứa Tinh Không có chút hoảng.
Lúc Hứa Tinh Không đang sợ hãi Hoài Kinh sẽ hôn thật, đột nhiên cô nghe được tiếng kêu. Hứa Tinh Không nhìn lại, trên đường thôn một người già và một bé gái nhỏ chạy vội tới hướng bọn họ.
Cô bé mặc cái váy hồng, xinh đẹp như đóa hoa đào nở rộ.
“Ngạn An.” Hứa Tinh Không quay người lại, đi tới hướng cô bé.
Ngạn An vác một cái rổ nhỏ hàng mây tre lá, cô bé chạy thật nhanh, sợi tóc bên má bị mồ hôi thấm ướt. Khuôn mặt nhỏ cũng đỏ rực, như ánh nắng chiều ửng lên.
Hứa Tinh Không ngồi xổm xuống bên người cô bé, cười hỏi: “Làm sao vậy?”
“Trái cây, cho dì.” Ngạn An nói, đem cái rổ nhỏ đưa ra trước mặt Hứa Tinh Không.
Phía dưới rổ lót một tầng lá cây, bên trên có vài cặp quả đỏ tươi mọng nước. Không biết quả mọng tên gì, dưới ánh mặt trời quả được chiếu đến trong suốt, giống mã não hồng.
Đây là Ngạn An và bà nội vừa hái, cô bé giới thiệu với Hứa Tinh Không: “Rất ngọt.”
Nhìn con ngươi lấp lánh của Ngạn An, tim Hứa Tinh Không như mềm sụp, cô ôn nhu cười, tiếp lấy rổ: “Cảm ơn Ngạn An.”
Cô bé hiện tại đã chịu đi hái trái cây, sự tình dơ bẩn như đã qua thật xa, Hứa Tinh Không hy vọng cô bé vĩnh viễn duy trì sự ngây thơ chất phác mà tiếp tục sống.
“Một thời gian nữa dì sẽ đến thăm Ngạn An.” Hứa Tinh Không nói.
Ngạn An hơi ho một chút, cô bé nhìn Hứa Tinh Không, mặt mày nghiêm túc: “Lần sau sẽ mang theo em trai nhỏ tới hay sao?”
“Hả?” Hứa Tinh Không sửng sốt, hỏi: “Cái gì em trai nhỏ?”
Ngạn An cười, lộ ra hàm răng trắng ngời, đáng yêu lại hồn nhiên.
Cô bé vươn ngón tay, chỉ chỉ bụng Hứa Tinh Không.