Lần này kinh nguyệt của Hứa Tinh Không vẫn như cũ, đến cùng với đau bụng. Thậm chí lần này trước khi kinh nguyệt tới mấy ngày, cô đã cảm thấy được bụng nhỏ trụy đau. Nhưng loại đau đớn này không mãnh liệt, hơn nữa thời gian lại ngắn, cô không hề liên tưởng đến kinh nguyệt ít khi lui tới của mình.
Không nghĩ đến nửa đêm bị đau bụng tỉnh dậy, Hứa Tinh Không trở mình, cảm thấy giữa hai ch@n có chút lạnh, lúc cô muốn ngồi dậy nhìn, Hoài Kinh bên cạnh đã lướt qua, mở ra đèn phòng ngủ.
Dưới ánh đèn, thần sắc thật nghiêm túc, anh nhíu mày nhìn cô chằm chằm, duỗi tay ra sờ sờ mặt Hứa Tinh Không, độ ấm trong lòng bàn tay truyền đến trên mặt, cô cũng dần dần tỉnh lại.
“Em đau bụng.” Hứa Tinh Không nói một tiếng, còn mang theo chút mơ hồ lúc vừa tỉnh ngủ. Hoài Kinh nhìn ra được thân thể cô không thoải mái, duỗi tay ôm cô vào trong ngực, cẩn thận nhìn thoáng qua phía dưới chăn, nói: “Kinh nguyệt tới.”
Nói xong, Hoài Kinh bế Hứa Tinh Không lên, để cô nằm vào vị trí mình vừa nằm. Đàn ông dương khí hùng hậu, chỗ anh vừa ngủ qua thật ấm, làm eo cô thoải mái không ít.
Sau khi để cô nằm tốt, Hoài Kinh lấy áo sơ mi tròng lên người, cài nút tùy tiện một chút rồi bắt đầu bận việc lên.
Đầu tiên anh tìm được băng vệ sinh của Hứa Tinh Không, sau đó tìm ra qυầи ɭóŧ mới, còn có một bộ quần áo ngủ dùng để giữ ấm ban đêm. Anh hơi rũ mi xuống, xốc chăn lên muốn đổi qυầи ɭóŧ cho Hứa Tinh Không.
Thân thể cô hơi co rụt lại, Hoài Kinh nheo mắt lại, trong mắt mang theo chút cười, nhìn mặt Hứa Tinh Không dần dần biến hồng, hỏi: “Thẹn thùng?”
Trên người cô, mỗi một tấc một phân đều được anh nhìn qua, được anh hôn qua, nhưng hiện tại dưới tình huống này, Hứa Tinh Không thật là có chút thẹn thùng. Cô đỏ mặt, đôi mắt tròn tròn nhìn Hoài Kinh.
Hoài Kinh nói xong, khóe môi câu lên một nụ cười bất đắc dĩ, cởϊ qυầи lót cô ra, thay cho cô một cái mới toanh. Hứa Tinh Không chuẩn bị băng vệ sinh cho thật tốt, sau đó Hoài Kinh mặc quần áo ngủ cho cô.
Khi mọi thứ được sửa sang sạch sẽ, Hoài Kinh đem cô và chăn cùng ôm lên, như ôm một con nhộng bao. Anh đem cô sang phòng ngủ phụ cách vách, giường ở đó thật sạch sẽ.
Trên chăn còn độ ấm trên giường phòng ngủ chính, sau khi đến phòng ngủ phụ, Hứa Tinh Không mới không cảm thấy khó chịu. Bụng nhỏ truyền đến từng trận đau, còn cùng với mệt nhọc, mỗi khi cô mơ màng sắp ngủ lại bị đau tỉnh.
Đau bụng kinh như thế này thật là muốn mạng người.
Hoài Kinh dàn xếp mọi thứ xong xuôi, anh đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, mười lăm phút sau, Hứa Tinh Không ngửi được hương vị nước gừng ngọt. Ngón tay Hoài Kinh vịn ở miệng chén sứ, bên cạnh còn có cái thìa nhỏ.
Hứa Tinh Không chỉ nghe hương vị đã cảm thấy đau bụng giảm hơn phân nửa.
Hứa Tinh Không ôm chén sứ bắt đầu uống nước gừng ngọt, nước gừng nóng mang theo vị cay từ miệng ấm luôn đến bụng, Hứa Tinh Không cảm thấy thoải mái không ít.
Lúc cô uống nước gừng, Hoài Kinh ngồi bên cạnh nhìn cô, đôi tay anh chống ở phía sau, nghiêng mắt nhìn chằm chằm Hứa Tinh Không uống hết chén.
“Có thoải mái hơn không?”
Mặt bị hơi nước gừng nóng hấp đến hơi ửng hồng, cả người Hứa Tinh Không toát ra mồ hôi, tiếp lấy ly nước ấm Hoài Kinh đưa qua, cô uống lên hai ngụm, làm giảm bớt độ cay trong miệng.
“Có.” Hứa Tinh Không trả lời có chút suy yếu.
Hoài Kinh nhìn bộ dáng cô vừa mệt lại đau, anh dọn dẹp đồ vật rồi cởϊ qυầи áo ra nằm lên giường, ôm Hứa Tinh Không vào trong lòng ngực. Người anh thật ấm, eo Hứa Tinh Không dựa vào bụng anh, cơ bụng rắn chắc giống như cục đá nóng. Cùng lúc đó, Hoài Kinh bắt tay để lên trên bụng cô, xoa xoa nhẹ nhẹ.
“A, không cần.” Hứa Tinh Không được xoa thật sự thoải mái, cô híp mắt lại.
Cô vừa nói xong, Hoài Kinh cắn c ắn vào cổ, Hứa Tinh Không cảm thấy ngứa ngáy cả người, cô rúc vào trong lòng ngực anh, bên tai là giọng Hoài Kinh trầm thấp như nước.
“Em ngủ trước đi, bằng không anh không ngủ được.”
Miệng tựa hồ còn có vị ngọt của nước gừng, vẫn luôn ngọt tới tận đáy lòng, toàn thân Hứa Tinh Không đều ấm áp dễ chịu, cô nói với Hoài Kinh: “Tuy rằng có đau bụng, nhưng em thích có kinh nguyệt tới.”
Hoài Kinh hôn vành tai cô, hỏi: “Vì sao?”
“Kinh nguyệt tới mới có thể có con.” Hứa Tinh Không nói.
Động tác xoa bụng hơi hơi chựng lại. Hoài Kinh trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: “Anh tình nguyện em không có con, cũng không nghĩ làm em bị đau bụng.”
“A?” Hứa Tinh Không sửng sốt một chút, nhấp môi nói: “Anh không thích có con sao?”
“Thích.” Hoài Kinh nói, “Em xem, anh rất thích em đứa trẻ này.”
Nguyên bản trái tim như bị thắt lại được anh giải khai, Hứa Tinh Không trong lòng ngực anh cọ cọ vài cái, trên mặt mang theo vẻ cười, cảm thấy mỹ mãn mà ngủ đi.
Đau bụng kinh chỉ đau một ngày, cho đến ngày thứ hai đi làm, Hứa Tinh Không đã tốt hơn, chỉ là lúc làm việc thân thể có điểm yếu ớt. Hoài Kinh có khả năng đã thông báo, Nhan Gia Lâm đi ra ngoài hai lần đều mang theo Trần Uyển Uyển.
Lúc trở về công ty, Trần Uyển Uyển tìm Hứa Tinh Không, hỏi: “Cậu cảm thấy không thoải mái sao?”
Hứa Tinh Không không đi ra ngoài công tác, nhưng công việc trong văn phòng cũng không ít, cô nhìn Trần Uyển Uyển, cười nói: “Kinh nguyệt tới.”
Trần Uyển Uyển vừa nghe cô nói, “A” một tiếng, ngay sau đó phản ứng lại, giật mình mà nhìn Hứa Tinh Không, nói: “Lần này, lần này chu kỳ thật ngắn.”
“Ừ.” Hứa Tinh Không cười gật đầu, nói: “Tớ có hẹn bác sĩ Bành rồi, thứ bảy tuần này bà ấy có thời gian.”
Lần trước bác sĩ Bành có nói, chờ thời gian hành kinh của Hứa Tinh Không ổn định sẽ khám trở lại, hiển nhiên cô không muốn chờ. Nhưng Trần Uyển Uyển lý giải tâm tình của cô, mong lâu như vậy, rốt cuộc có điểm khởi sắc, trong lòng cô không biết vui vẻ đến chừng nào.
Không riêng Hứa Tinh Không vui vẻ, Trần Uyển Uyển cũng vui vẻ. Cô tính toán thời gian, nói: “Thứ bảy này có hội nghị với tập đoàn Quý Mạt, Hoài tổng không có thời gian đi với cậu, tớ chở cậu đi.”
“A.” Nghe Trần Uyển Uyển nói, Hứa Tinh Không nhấp nhấp môi, nói: “Anh ấy chuyển hội nghị đến ngày chủ nhật.”
Trần Uyển Uyển: “……”
Lại lần nữa trở về chỗ bác sĩ Bành ở trấn nhỏ, Hứa Tinh Không cảm thấy thêm vài phần thân thiết.
Đến đây mùa xuân khác hẳn lúc đến vào mùa đông, hai tòa núi bên cạnh trấn nhỏ so với mùa đông càng có sức sống, như phủ một tầng thuốc màu xanh lục mới mẻ.
Dòng suối dưới chân núi nước chảy mạnh mẽ hơn khi mùa đông. Hôm nay thời tiết thật tốt, nhiệt độ không cao không thấp, bên cạnh dòng suối nhỏ có mấy người phụ nữ trên phiến đá xanh đang giặt quần áo.
“Nơi này không khí thực tốt.” Hứa Tinh Không mở cửa sổ xe, nhìn vành đai xanh ven đường, cười nói cùng Hoài Kinh.
“Thích nơi này?” Mặt Hoài Kinh mang theo ý cười, hỏi một câu.
Gió thật là thoải mái, tóc Hứa Tinh Không bị thổi đến một bên cô cũng không để ý, không muốn đóng lại cửa sổ. Cô gật gật đầu, quay lại nhìn Hoài Kinh, ánh mắt lập lòe tinh quang.
“Phải, tới nơi này tâm tình thật tốt.”
Từ hôm có kinh nguyệt đến giờ, tâm tình Hứa Tinh Không vẫn luôn thật tốt. Hoài Kinh biết được nguyên nhân tâm tình tốt của cô đến từ đâu, tuy rằng kết quả sau cùng là như thế nào thì anh cũng không sao, nhưng nhìn Hứa Tinh Không đầy hy vọng như vậy, anh liền tưởng đến không màng bất cứ chuyện gì mà làm nguyện vọng của cô thành sự thật.
Ở cửa viện trung y vẫn là địa phương phồn hoa nhất ở trấn nhỏ, ở cửa viện xe ra vào không ít. Ở giữa đám xe qua lại có hai mảng cây xanh, lần trước tới cùng Trần Uyển Uyển, hai mảng đất chỉ có mấy nhánh cây khô, hiện tại được sửa chữa thêm một chút, có thêm vài đám hoa nho nhỏ.
Mới vừa tiến vào viện đã ngửi được mùi một ít dược vị quen thuộc. Viện vẫn rất nhiều người, đang đăng ký xếp hàng xem bác sĩ, rộn ràng nhốn nháo.
Bọn họ trực tiếp hẹn với bác sĩ Bành, Hứa Tinh Không dẫn Hoài Kinh, ngựa quen đường cũ mà đi lên lầu hai.
Không như lầu một náo nhiệt, lầu hai thật an tĩnh, hành lang trống rỗng. Tới phòng tận cùng bên trong, Hứa Tinh Không gõ gõ cửa, bên trong có người nói một tiếng, “Vào đi”, Hoài Kinh đẩy cửa, hai người bước vào.
Bộ dáng bác sĩ Bành so với lần gặp mặt trước không có gì thay đổi. Bà mặc một áo blouse trắng, mang mắt kính, đang đọc sách trên tay. Nghe có người tiến vào, đôi mắt ngước lên nhìn về phía cửa, thấy được Hứa Tinh Không và Hoài Kinh.
“Chào bác sĩ Bành.” Hứa Tinh Không tươi cười chào hỏi.
Khí chất bác sĩ Bành có chút lãnh đạm, nhưng không biết do lần trước bà nói con Vương Thuấn Sinh không phải là con anh ta, hay là do lần này thân thể cô tốt lên, Hứa Tinh Không cảm thấy bà thật thân thiết, giống như một người bà đối với cháu.
Hứa Tinh Không chào hỏi xong, Hoài Kinh cũng lễ phép gật đầu, nói tiếng chào.
Bác sĩ Bành nhìn hơn sáu mươi tuổi, đầu tóc hoa râm, trên mặt có chút nếp nhăn cùng da đồi mồi. Tuy rằng làn da lộ ra vẻ già nua, nhưng hai mắt sắc bén lại có thần, làm bà nhìn trẻ hơn tuổi.
Nhìn thấy hai người, bác sĩ nhàn nhạt lên tiếng.
“Lấy ghế dựa đến đây ngồi xuống, tôi bắt mạch.” Bà an bài.
“Được.” Hứa Tinh Không lên tiếng, Hoài Kinh đã đem ghế dựa đến trước bàn làm việc của bác sĩ.
Bác sĩ Bành nhìn động tác của cặp vợ chồng son, giương mắt nhìn Hoài Kinh một chút, bà đem sách trong tay để sang một bên, cầm miếng vải bố trắng bên cạnh lót lên bàn, để tay Hứa Tinh Không lên đó.
“Lần này chu kỳ kinh nguyệt là bao lâu?” Bác sĩ Bành vừa đếm mạch vừa hỏi.
Hứa Tinh Không tính toán một chút, trả lời: “Bốn mươi mấy ngày.”
So với lúc trước một năm tới kinh nguyệt hai lần, bốn mươi ngày đối với Hứa Tinh Không đã là một tiến bộ vượt bậc. Trong lòng cô nhảy nhót kích động, bác sĩ Bành thần sắc lại vẫn nhàn nhạt.
“Còn đau bụng kinh?”
“Còn, chỉ có ngày đầu tiên, trừ lần đó ra, trước khi kinh nguyệt tới cũng bị đau bụng nhỏ, nhưng không nhiều, thời gian cũng rất ngắn.”
Nghe Hứa Tinh Không nói xong, ngón tay bác sĩ Bành hơi hơi giật giật, sau trầm mặc. Sau một lúc lâu, xem mạch đã xong, bà rút tay về: “Tiếp tục điều trị, lần này đổi thuốc, lượng cũng tăng nhiều hơn.
“Có đắng không?” Lúc Hứa Tinh Không đang hưng phấn, Hoài Kinh phía sau hỏi một câu.
Bác sĩ nhìn thoáng qua Hoài Kinh như là mới vừa nhìn đến anh, bà nhìn lướt qua Hứa Tinh Không, Hứa Tinh Không giới thiệu: “Anh ấy là bạn trai của cháu.”
“So lần trước thì ít đắng hơn, lần này chủ yếu điều trị cung hàn.” Bác sĩ Bành nói xong, ngón tay hơi gõ mặt bàn một chút, hỏi Hoài Kinh, “Cậu có muốn khám không?”
Không nghĩ tới bị điểm mặt, khóe môi Hoài Kinh hơi mím lại, Hứa Tinh Không bên cạnh ánh mắt sáng lên. Thấy bộ dáng chờ đợi của cô, Hoài Kinh gật gật đầu, “Vậy làm phiền bác sĩ.”
Hứa Tinh Không tránh ra đứng ở một bên, Hoài Kinh ngồi xuống ghế. Anh vừa ngồi xuống, bác sĩ đặt ngón tay lên mạch ở cổ tay, đôi mắt nhìn về phía quyển sách đặt ở một bên.
“Thân thể không tệ.” Bác sĩ Bành nói một câu.
Điểm này, Hoài Kinh biết, Hứa Tinh Không cũng biết.
“Khí huyết không tồi, tinh tử chất lượng cao, có thể xúc tiến mang thai.” Bác sĩ Bành lại nói một câu.
Lúc bác sĩ nói câu này, sắc mặt nhàn nhạt, như là đọc sách giáo khoa sinh vật. Nhưng nghĩ hai người lần này tới là vì chuyện mang thai, mặt Hứa Tinh Không vẫn không tự giác đỏ lên.
Hoài Kinh nhìn gương mặt đỏ ửng của Hứa Tinh Không, đuôi mắt nheo nheo lại.
“Sinh hoạt có thường xuyên không?” Bác sĩ Bành đột nhiên hỏi một câu.
Hoài Kinh nhàn nhạt đáp: “Có, trừ bỏ thời gian hành kinh, mỗi ngày đều có.”
Có đôi khi một ngày không chỉ một lần.
Bác sĩ Bành giương mắt nhìn Hoài Kinh thần sắc bất biến, nhìn nhìn lại bên cạnh Hứa Tinh Không mặt đỏ như máu, bà nói: “Sinh hoạt quá độ bất lợi với việc mang thai.”
Huyệt thái dương Hoài Kinh nhảy dựng.
“Thật, thật sự sao?” Hứa Tinh Không kinh ngạc nói, cô nhìn thoáng qua Hoài Kinh, cái liếc mắt kia, Hoài Kinh đã nhìn thấu ý tưởng tương lai của cô.
Đây là về sau muốn cho anh cấm dục.
Anh vừa muốn giải thích, bác sĩ đã nhấc tay lên, đôi mắt xuyên thấu qua mắt kính nhìn cặp vợ chồng son, không biết có phải ảo giác của Hứa Tinh Không hay không, cô cảm thấy từ ánh mắt của bà có tia ý cười.
“Đương nhiên là giả.”
Hứa Tinh Không: “……”
Từ chỗ bác sĩ Bành trở về, Hứa Tinh Không còn mang theo một xe thuốc. Bởi vì thấy được hy vọng, ngay cả thuốc trung y đắng thế nào, Hứa Tinh Không vẫn là vui vẻ chịu đựng. Chuyện này Hoài Kinh cũng không giúp được cô, chỉ có thể mua chút kẹo cô thích đặt ở phòng bếp, chờ khi cô uống xong thì cho cô ngậm.
Hứa Tinh Không uống thuốc xong, miệng bị anh nhét vào cục kẹo, vị cam ngọt tan ra trong miệng, Hứa Tinh Không mở to mắt, trong ánh mắt mang theo tia vui mừng, giống như một vòng trăng tròn ảnh ngược ở đáy mắt cô.
“Lần này thật sự không bị quá đắng.”
Ngón tay gấp lại giấy gói kẹo chỉnh chỉnh tề tề, đặt sang một bên, Hoài Kinh ôm cô lên, nói: “Thuốc cũng uống rồi, nên làm chuẩn bị mặt khác một chút.”
Đôi tay Hứa Tinh Không ôm lấy anh, giương mắt lên, nói: “Vừa hết kinh nguyệt, mấy ngày nữa mới đến kỳ rụng trứng.”
Rũ mắt nhìn Hứa Tinh Không, mặt Hoài Kinh đầy ôn nhu, anh ôm cô đi lên lầu, vừa đi vừa nói: “Không sao, anh trước đem hạt giống rải khắp nơi, chờ nó đến.”
Chủ nhật Hoài Kinh có hội nghị, anh bận rộn vì Hoài thị, Hứa Tinh Không cũng nhớ tới “xí nghiệp” của chính mình. Ở nhà chơi với Meo Meo một lát, sau đó Hứa Tinh Không cầm chút đồ ăn vặt đi phố Hòa Bình.
Cuối tuần phố Hòa Bình vĩnh viễn là rộn ràng nhốn nháo, Hứa Tinh Không vừa đến đầu phố đã thấy được một thân màu tím nhạt Hoàng Phủ Nhất Đóa.
Hiện tại thời tiết như thế này, váy cô mặt thật vừa vặn.
Hôm nay cô bé mặc bên ngoài là váy bồng màu tím nhạt, bên trong là áo sơ mi hồng nhạt. Trên áo sơ mi thêu một cái nơ hồng nhạt, trên váy bồng viền một vòng ren.
Tóc cô gái nhuộm thành màu xám, cột lên hai bên, khóe mắt họa mấy ngôi sao nhỏ.
Nhìn từ xa đến thật giống một tiểu yêu tinh.
Lúc Hứa Tinh Không vừa tới đầu phố, A Kim cũng đã nhận ra, quỳ rạp trên mặt đất ngẩng ngẩng đầu, Hoàng Phủ Nhất Đóa nhìn thấy nói như vậy cũng quay đầu lại nhìn về phía đầu phố.
Hứa Tinh Không đi đến, cười rạng rỡ.
“Chị!” Hoàng Phủ Nhất Đóa giống như cánh bướm bay tới, đôi giày da nhỏ gõ lộc cộc trên đường gạch.
Hứa Tinh Không cười ôm lấy cô gái, đưa đồ ăn vặt cho cô. Hoàng Phủ Nhất Đóa nhận lấy, thật cao hứng, cùng Hứa Tinh Không đi về phía I Drink.
Ở I Drink, Đỗ Nhất Triết vừa làm xong ly trà sữa cuối cùng, cậu đeo cái tạp dề màu xanh lục, thoải mái thanh tân sạch sẽ.
“Chị, có mình chị đến đây sao?” Hoàng Phủ Nhất Đóa đợi Hứa Tinh Không ngồi xuống rồi, còn ngoái ra đầu phố nhìn nhìn, tựa hồ đang chờ ai.
“Ừ.” Hứa Tinh Không gật gật đầu.
Trên mặt Hoàng Phủ Nhất Đóa hiện lên một tia đáng tiếc, cô nói: “Nếu anh rể cùng tới thì tốt rồi.”
Sau khi hai người xác lập quan hệ, Hoài Kinh cố ý cùng Hứa Tinh Không mới vợ chồng Đỗ Nhất Triết ăn cơm.
Đỗ Nhất Triết đang làm trà sữa cho Hứa Tinh Không, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ đầu Hoàng Phủ Nhất Đóa, bất mãn nói: “Em nghĩ đến anh rể làm gì?”
Hoàng Phủ Nhất Đóa bắt lấy ngón tay cậu, cười hì hì: “Em viết cái truyện tranh mới kia, họa sĩ lập tức phải bắt tay vào vẽ, em nhìn anh rể tìm llinh cảm. Đúng rồi, tiểu thuyết kia em lấy anh rể làm vai chính.”
Ý cô là dùng thân thể Hoài Kinh làm hình tượng cho tiểu thuyết.
Rút ngón tay về, Đỗ Nhất Triết nhướng mày nhìn cô, hỏi: “Vậy anh là gì?”
Mở bao quà vặt Hứa Tinh Không đem tới, cô đút một cái vào miệng Đỗ Nhất Triết, cười tủm tỉm: “Anh là vai chính trong cuộc đời của em nha.”
Tình yêu của người trẻ tuổi thật ngọt, mang theo mùi kem sữa, thoải mái ngọt lành.
Đỗ Nhất Triết cười rộ lên, duỗi tay xoa xoa tóc cô.
Hứa Tinh Không nhìn hai người đùa giỡn, tâm tình cũng thật tốt.
Lúc ba người đang nói chuyện, Hoàng Phủ Nhất Đóa đột nhiên “A” một tiếng, nhìn ra cửa: “Thầy Bạch!”
Nghe thấy thế, Hứa Tinh Không sửng sốt, nhìn theo phương hướng cô chỉ. Trước cửa chung cư Giai Đình, Bạch Trúc cùng Trác Ngũ đang vừa nói vừa đi ra ngoài.
Ánh mặt trời 3, 4 giờ chiều chiếu trên đường, người đàn ông và cậu thiếu niên dưới ánh mặt trời thật trong sáng. Hai thầy trò bọn họ phong cách đều thật đẹp mắt.
Sau khi đi Lý thành đợt trước, vợ chồng Hoàng Phủ Nhất Đóa đã quen thuộc với Bạch Trúc, ngày thường đυ.ng nhau đều sẽ chào hỏi.
Tựa như nghe được thanh âm Hoàng Phủ Nhất Đóa, Bạch Trúc hướng đến phía I Drink, thấy được Hứa Tinh Không đang ngồi ở đó. Ánh mắt anh hơi chựng lại, nói câu gì đó với Trác Ngũ, sau đó tiến về phía I Drink.
Đây là lần gặp mặt đầu tiên sau khi hai người tách ra lần trước.
Thấy Bạch Trúc hướng tới bên này, Hứa Tinh Không cũng đứng dậy đi về phía anh. Cuối cùng hai người gặp nhau tại giữa đường Hòa Bình.
Gặp lại Hứa Tinh Không, thần sắc Bạch Trúc mang theo chút vân đạm phong khinh. Mặt mày anh vẫn như cũ, cao lãnh của một vị nghệ thuật gia, nhưng khóe môi gợi lên mang theo vẻ ôn nhu ấm áp.
“Có chuyện vội phải đi?” Hứa Tinh Không nhìn thoáng qua Trác Ngũ, mở miệng trước.
Liếc Trác Ngũ một cái, Bạch Trúc trả lời: “Tháng năm Trác Ngũ sẽ mở triển lãm tranh, anh muốn đi xem chỗ với cậu ta.”
Không nghĩ tới Trác Ngũ còn nhỏ tuổi đã muốn mở triển lãm tranh. Hứa Tinh Không kinh ngạc một chút, nhưng sau khi kinh ngạc qua đi, cô cười thật nhanh: “Danh sư xuất cao đồ.”
Nghe được Hứa Tinh Không khích lệ, Bạch Trúc đạm cười một giống, không tỏ ý kiến gì.
Hai người đứng ở giữa phố đi bộ, chung quanh là đám người tới lui, bầu không khí giữa bọn họ tựa hồ lại về tới lúc trước mới vừa biết nhau. Không mặn không nhạt, khoảng cách vừa vặn, giống như bạn cũ.
Sau khi hai người trầm mặc một lúc, Hứa Tinh Không mở miệng.
“Cảm ơn anh. Hoài Kinh nói trước khi anh ấy đi Hoài Thành có gặp anh.”
Phần còn lại, Hứa Tinh Không chưa nói, nhưng cũng không cần nói.
Ánh mắt Bạch Trúc hơi rũ, mắt đen như bầu trời đêm, có không tinh quang, lại thấu triệt sáng ngời.
“Anh hy vọng em được hạnh phúc, anh không làm được cho em, anh ta có thể.”
Trong lòng thở dài, Hứa Tinh Không cười cười, không phủ nhận.
Lời đã nói ra, không khí so với vừa rồi trở nên tự nhiên hơn rất nhiều.
Bạch Trúc nhìn Hứa Tinh Không, nói: “Lần trước anh đi Lý thành, Ngạn An hỏi thăm em.”
Không nghĩ mình đi chỉ có một lần đã được Ngạn An nhớ kỹ, cái này làm cho Hứa Tinh Không có chút thụ sủng nhược kinh, cô có chút không tin, hỏi: “Cô bé nhớ rõ em?”
“Ừ.” Nhắc tới cô bé, hai người tựa hồ lại có chung đề tài, Bạch Trúc cười, nói: “Dì phấn hồng.”
Nghe được tên Ngạn An đặt cho mình, Hứa Tinh Không cũng cười.
“Giữa tháng năm anh sẽ đi tới đó, em có muốn cùng đi không?” Nói xong, Bạch Trúc bổ sung một câu: “Mang theo Hoài tiên sinh.”
Anh mời thật tự nhiên.
Bạch Trúc là người đạm nhiên, nhưng cũng rất rõ ràng.
Lúc Hứa Tinh Không độc thân, anh truy đến gắt gao, nhưng sau khi Hứa Tinh Không có bạn trai, anh lại đưa giới hạn ra thật rõ ràng.
Hứa Tinh Không thật thưởng thức tính cách này của Bạch Trúc, thưởng thức cùng mang theo sự tôn kính.
“Được.” Hứa Tinh Không gật đầu đáp ứng. Cô xác thật cũng nên đi thăm Ngạn An, lần này nếu mang theo Hoài Kinh đi, có Bạch Trúc ở đó, Ngạn An cũng sẽ không quá mứa mâu thuẫn.
Sau khi ước hẹn rõ thời gian đi Lý thành, Trác Ngũ đợi có chút sốt ruột mà kêu lên một tiếng “thầy Bạch”, hai người liền tách ra.
Hứa Tinh Không ngồi chơi ở I Drink cùng Hoàng Phủ Nhất Đóa và A Kim, đến 5 giờ rưỡi, Hoài Kinh lái xe tới đón, cô đứng dậy đi đến bãi đỗ xe quảng trường Giai Đình.
Anh vẫn như cũ đậu ở khu E, Hứa Tinh Không đi qua, trong xe Hoài Kinh tựa hồ cảm ứng được, hơi vừa nhấc đầu, đối diện với tầm mắt Hứa Tinh Không.
Trong mắt cô đầy vẻ sung sướиɠ, sau khi thấy anh, nét cười càng gia tăng, Hứa Tinh Không bước nhanh đến chỗ xe, mở cửa đi vào.
Mấy ngày nay tâm tình cô đều không tồi, nhưng hôm nay rõ ràng càng tốt hơn, Hoài Kinh duỗi tay nhéo nhéo mặt cô, cười nói: “Vui vẻ như vậy?”
“Phải.” Hứa Tinh Không cười nói, “Gặp được Bạch Trúc, giữa tháng năm đi vẽ ở Lý thành…”
Hứa Tinh Không còn chưa nói xong, Hoài Kinh bên người cô nhàn nhạt nói một câu: “Anh cũng đi.”
Lời nói bị ngắt quãng, Hứa Tinh Không hơi hơi há miệng th ở dốc, nói: “Vốn dĩ chính là mang theo anh…”
Hứa Tinh Không giải thích một nửa, cô quay đầu nhìn thoáng qua Hoài Kinh, bãi đỗ xe ánh đèn rất sáng, chiếu vào cằm anh đến có chút trong suốt.
Khóe môi cô giương lên, nghiêng đầu nhìn Hoài Kinh, trong giọng nói mang theo ý cười.
“Anh vì sao cũng phải đi? Anh ghen sao?”
Đôi mắt cô phản chiếu ánh đèn, cùng với đôi mắt chớp chớp, ánh sáng lóe lóe mà chiếu vào trong lòng Hoài Kinh.
Sắc mặt anh không biến đổi, ngón tay nhè nhẹ gõ tay lái, hai tròng mắt rũ xuống.
“Không có. Bất quá là em làm
chuyện gì anh đều muốn tham dự.”
Đuôi mắt Hứa Tinh Không nheo lại, cười đến thật ngọt, cô nói.
“Em không tin.”
Nhìn cô tươi cười, đuôi mắt Hoài Kinh cũng nheo lại, mũi gian một tiếng hừ.
Không tin là được rồi.