Sau khi Thiên Thu yến kết thúc, ta liền đến thư phòng tìm phụ thân.
“Phụ thân, nữ nhi muốn từ hôn.”
Phụ thân ta ngồi ở bên án kỉ nhàn nhạt trả lời:
“Ta đã biết.”
Vốn nghĩ rằng sẽ phải lãng phí nhiều lời, trong đầu ta đã liệt kê hết những tội trạng khiến Đường Tiêu không xứng đáng làm Hoàng đế. Nhưng cuối cùng ta lại không cần phải dùng đến chúng.
Nhìn thấy vẻ thắc mắc trên mặt ta, phụ thân ta mỉm cười nói:
“Lúc đầu ta không đồng ý việc con thành thân với Đường Tiêu, nhưng ta nghĩ nếu con đã thích thì chịu khó chỉ dạy cho hắn thêm vài năm, nhưng không phải ta nghĩ xấu về hắn. Các vị tiền bối cũng xác nhận Đường Tiêu thực sự là gỗ mục không thể chạm khắc…”
Lúc sau, phụ thân cuối cùng cũng tìm được chỗ phát ti3t, cùng ta nói suốt một canh giờ chuyện mấy năm nay cùng Tổ phụ dạy dỗ Đường Tiêu ra sao. Trước khi ta về phòng còn đưa ta một xấp ngân phiếu, dặn ta không cần phải quá đau buồn.
Hôm sau, ta liền mang theo nha hoàn ra cửa, thật sự là quá nhiều ngân phiếu rồi.
Thiên Thu yến vừa mới kết thúc, mỗi gia tộc sẽ tổ chức các loại yến tiệc khác nhau để ăn mừng, tất cả kéo dài hơn một tháng nên sứ giả các nước đến dự tiệc đều chưa rời đi.
Khi ta đến Hiền Khách lâu, tình cờ gặp Thanh Thanh cũng đang ra ngoài dạo phố.
“A Ninh tỷ tỷ.”
Thanh Thanh mỉm cười chào ta.
Trước đây bởi vì kế mẫu ở Vương gia là trưởng bối, tiểu cô nương này luôn trêu đùa gọi ta là biểu dì. Hiện giờ đã đính hôn khiến con người ta trầm tĩnh hẳn.
Ta đáp lời nàng, rồi liền cùng nhau vào đại sảnh.
18.
Trong đại sảnh kín người, thì ra là hôm nay có buổi thảo luận về chính sách trị quốc, vừa lúc tài tử thiên hạ tụ tập, trên đài cao có một vị thiếu niên đang rất kích động trình bày:
“Thiên hạ sơ định, tân đại Ly triều làm thế nào bình định an khang. Điều quan trọng nhất bây giờ là khôi phục mạnh mẽ nghề trồng dâu nuôi tằm.”
Một tiếng “Không ổn” vang lên.
Một thiếu niên mặc áo màu xanh lam, bước đi đến trước đài, là Giang Nguyệt Li nữ cải nam trang.
Nàng mặc y phục trường bào của nam tử, tóc vấn cao, nhưng lại làm lộ vành tai có lỗ xỏ khuyên. Ta bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, cô nương này thật đúng là…
Giang Nguyệt Li vừa bước lên đài, các môn sinh liền nhìn ra đây là nữ tử, nhưng do phép lịch sự nên không tiện vạch trần, chỉ chắp tay nói:
“Vị công tử này có cao kiến gì?”
Giang Nguyệt Li tự tin cười:
“Việc quan trọng hàng đầu là phế bỏ thế gia quý tộc!”
Lời này vừa nói ra, Hiền Khách lâu liền náo động, nhìn thấy phản ứng của đám đông, Giang Nguyệt Li rất hài lòng nói tiếp:
“Thế gia quý tộc độc chiếm đất đai, khống chế quan trường, để người nghèo không có cơ hội. Mọi người sinh ra đều bình đẳng, không cần thiết chia thành ba, sáu, chín cấp bậc. Chuyện này đã kéo dài hàng ngàn năm nay đã đến lúc phế bỏ.”
Một trận yên tĩnh.
Thanh Thanh đứng ở một bên nói:
“A Ninh tỷ tỷ, tỷ đào phần mộ tổ tiên của ả ta đấy à?”
Ta bình tĩnh nói:
“Là ả ta tự đào.”
Cuối cùng có một môn sinh trên đài phản ứng lại, chung quy cũng không hề khách khí, phản bác nói:
“Cô nương là đang nói đùa, cô nương nói thế gia lũng đoạn đồng ruộng, nhưng trên thực tế nếu không phải thế gia phái người khai khẩn, rất nhiều đồng ruộng đến nay vẫn còn hoang vu. Nói thế gia kiểm soát quan lộ, nhưng nếu không phải nhờ vào thế gia, môn sinh như chúng ta làm sao có cơ hội đi học, trong triều đình cũng toàn là hoàng thân quốc thích. Nói người người sinh ra bình đẳng, vậy vì sao, cô nương có thể không lo cơm ăn áo mặc ở đây cao đàm khoát luận*, mà lại có cô nương nhà khác phải bán buôn vất vả.”
*Bàn luận những vấn đề cao siêu, rộng lớn (viển vông, không thiết thực).
Tay của môn sinh đó chỉ về hướng một cô nương đang bán rau cải bên cạnh Hiền khách lâu.
Giang Nguyệt Li đang tính nói thêm gì đó, đột nhiên thấy ta đứng ở cửa, ả ta nhếch miệng cười:
“Việc của thế gia chung quy vẫn là người của thế gia hiểu rõ, Tạ tiểu thư nghĩ sao?”
19.
Dứt lời, ánh mắt mọi người trong đại sảnh đều chuyển hướng về phía cửa.
Không thể đứng ngoài xem kịch nữa, ta dẫn Thanh Thanh vào đại sảnh, nhờ người hầu bưng một bình trà rồi nói:
“Bây giờ Giang gia đang ở phẩm vị gì? Giang tiểu thư đã từng đọc sách chưa? “
Giang Nguyệt Li không rõ ta vì sao hỏi như vậy, liền hỏi ngược lại:
“Ta đọc sách hay không gì thì liên quan gì đến phẩm vị của gia tộc?”
Những tài tử tập trung ở tiền sảnh, khi nghe ta hỏi câu này, họ lập tức hiểu tại sao.
“Nghe nói Giang tiểu thư ba tháng trước còn ngu dại, hiện giờ mới bình phục hơn một tháng lại bắt đầu chỉ điểm giang sơn. Trước đây ngươi từng nói ta mỗi ngày chỉ biết ở hậu viện, ta cũng xin khuyên Giang tiểu thư nên đi ra ngoài nhìn thử, xem thế gia có thật sự ức hiếp bá tánh hay không, xem con cháu thế gia bọn ta có phải mỗi ngày đều ru rú trong nội trạch hay không. Chính sự không phải là trò đùa, nếu Giang tiểu thư không có làm quan, không có kinh nghiệm chính trị, thì nên…đọc nhiều sách hơn nữa.”
Dứt lời, môn sinh trong sảnh cũng làm vẻ mặt tán đồng. Bọn họ tuy phần lớn cũng không làm chính trị, nhưng mưa dầm thấm đất, hoặc là học đọc sử kinh, mới dám ra đây đại nghị triều chính.
Trước đây không tán đồng với Giang Nguyệt Li, hiện giờ biết được người này trước đây ngu dại, càng cảm thấy lời nói này có chút điên khùng.
Mắt thấy tình thế không đúng, Giang Nguyệt Li còn muốn nói thêm gì đó.
Một thanh âm từ lầu trên truyền ra:
“Giang tiểu thư muốn phế bỏ thế gia, Giang đại nhân có hay biết không? Hay đây là ý của hoàng huynh?”
20.
Đường Cẩn từ tầng trên chắp tay sau lưng đi xuống, theo sau là Cố Bình Sinh vẻ mặt lạnh lùng.
Nhìn thấy Đường Cẩn, Giang Nguyệt Li vừa rồi có chút hoảng hốt, bỗng nhiên bình tĩnh lại, chắp tay nói:
“Tham kiến Tề Vương gia! Những gì vừa rồi tiểu nữ nói không phải là do ai sai khiến. Tề Vương gia là cũng là người của hoàng thất Ly Quốc, ngài có nhận thấy rằng thế gia đang cản trở Ly quốc không?”
Nói xong, ả ta cảm thấy mình đã đoán trúng được tâm tư Đường Cẩn, trên mặt tràn đầy tự tin.
Đường Cẩn mỉm cười, vung tay quét ấm trà trên bàn bên cạnh Giang Nguyệt Li, nước nóng bắn lên tà áo của Giang Nguyệt Li, khiến ả ta kinh hãi hét lên:
“Tề Vương điện hạ đây là có ý gì! “
Đường Cẩn tựa người vào cầu thang, xoay tay nói:
“Không thú vị chút nào, ta chỉ muốn xem thử tay của mình có đỡ được ấm trà đó hay không thôi.”
Tuy đang nói đùa nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lùng.
Có lẽ do chưa bao giờ bị đối xử như vậy, Giang Nguyệt Li đột nhiên rưng rưng nước mắt, trông vô cùng đáng thương và ủy khuất.
Khi một mỹ nhân như hoa như ngọc bị đối xử bất công, thì nhất định phải có sứ giả đến bảo hộ đóa hoa ấy.
Quả nhiên, trước khi tiểu nhị kịp dọn dẹp, Đường Tiêu đã được thị nữ Giang Nguyệt Li dẫn đường đến, hắn thở hổn hển đi đến Hiền Khách lâu.
Vừa vào cửa, nhìn vệt nước trên người Giang Nguyệt Li, còn chưa kịp thở hắn liền chỉ vào Đường Cẩn nói:
“Thất đệ, ngươi thật to gan!”
Đường Cẩn nhấc chân đi về phía bọn ta, vừa đi vừa ngước mắt liếc nhìn hắn:
“Thần đệ không biết hoàng huynh vì sao lại nói như vậy.”
“Đường đường là Vương tử một nước lại đi ăn hiếp một nữ tử…”
Sau khi lấy lại hơi, bình tĩnh lại, Đường Tiêu cũng ý thức được lời nói của mình không thích hợp, bổ sung thêm:
“Thất đệ đối xử như vậy với một nữ tử, xác thật không phải việc quân tử nên làm.”
Thấy Đường Tiêu che chở Giang Nguyệt Li một cách trắng trợn, Thanh Thanh cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, đứng lên nói:
“Tề Vương làm như vậy xác thật không phải việc quân tử nên làm. Người đâu…”
Các thị vệ bên cạnh nghe theo liền hành động, đem ấm trà trên bàn nhất trí quét đổ xuống hướng về phía Giang Nguyệt Li.
Vừa nãy tà áo bên dưới của ả ta chỉ hơi ướt, hiện tại thì cả người đã hoàn toàn bị ướt sũng.
Đường Tiêu nhanh chóng kéo tấm rèm bên cạnh xuống, chạy tới che cho Giang Nguyệt Li:
“Vương Thanh Thanh! Ngươi…”
Ta đoán hắn muốn nói Thanh Thanh vô lễ, nhưng khi nói ra lời đó đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Thanh Thanh là đích nữ Vương gia, đối với Giang Nguyệt Li mà nói, điều này chỉ có thể nói là thô lỗ nhưng không hề vô lễ.
Không thể hạ hoả, Đường Tiêu chắc chắn muốn lấy lại thể diện bằng cách chĩa mũi dùi vào ta, nên quay người chỉ thẳng vào ta:
“Tạ Ninh, chính ngươi là người xúi giục việc này, một kẻ ghen tị và vô lễ như vậy thì sao có thể làm chủ hậu cung!”