“Tài xế, phía trước có một khúc cua, ông dừng lại chút nhé”, Trần Triệu Dương không trả lời ông ấy mà lại nói với người tài xế ngồi ở ghế lái.
“Nghe lời nó đi”, thấy tài xế lái xe hơi nghỉ hoặc, lúc này Nam Cung Minh Đức lập tức nói.
“Vâng”, tài xế gật đầu, lái xe thẳng tới góc rẽ, cũng chính là nơi mà trước đó Trần Triệu Dương đã nhìn ra thế phong thủy rồng vây hãm.
“Ông nội, bố, Yến, mọi người đi xuống xe với con, nhìn thử xem đi”, lúc này, Trần Triệu Dương mở cửa xe, dìu ông cụ xuống, hai bố con Nam Cung Yến cũng xuống khỏi xe.
“Chuyện này cũng không có gì mà, con bảo mọi người xem cái gì?”, Nam Cung Minh Đức nhìn khu biệt thự Nam Sơn một vòng, hoàn toàn không phát hiện ra có cái gì không đúng, mới nghỉ ngờ hỏi.
Trên mặt Nam Cung Thành và Nam Cung Yến cũng hiện lên vẻ nghỉ hoặc, mặc dù bọn họ chưa từng nhìn khu biệt thự Nam Sơn ở góc nhìn này bao giờ, nhưng cũng không cảm thấy có gì đặc biệt cả.
“Mọi người nhìn kĩ một chút, mảnh núi này có giống một con rồng không? Ban đầu vốn là một thế rồng cuộn, thế nhưng mọi người nhìn phần đầu con rồng hiện tại một chút, có phải là lâu dài đã bị một mảnh sương mù màu đen bao phủ rồi không?”, anh đưa tay chỉ về một phía của quả núi, vừa chỉ vừa giải thích.
Nghe Trân Triệu Dương nói như vậy, cộng thêm sự chỉ điểm của anh, ba ông cháu nhà Nam Cung đều thấy được đầu con rồng bị màn sương đen bao trùm.
“Trước kia nơi đó không có màn sương đen, cháu nghĩ hẳn là nó mới xuất hiện gần đây thôi”, Trần Triệu Dương thấy Nam Cung Thành đã hơi tin tưởng, lúc này mới nói tiếp.
“Ừm, đúng vậy, ban đầu mọi người còn tưởng màn sương đen ấy là do không khí bị ô nhiễm, một thời gian sau sẽ tản đi, cho nên cũng không để ý”, Nam Cung Thành gật đầu, dù sao thì ông cụ vẫn luôn ở đây, nên cũng hiểu rõ nhất về tình hình của nơi này, đương nhiên cũng biết về sự xuất hiện của màn sương đen kia.
“Nếu quả thật là tự nhiên hình thành như thế, vậy tuyệt đối không thể tiếp tục thêm một thời gian nữa được, một khi màn sương đen này vẫn còn ở đây, hẳn là cố tình, mà tạo thành thế rồng vây hãm rồi, căn biệt thự đầu tiên gặp phải xui xẻo chắc chắn là căn của chúng ta. Cho nền, thế này hẳn là có người tạo ra cái bãy để nhắm riêng vào nhà Nam Cung”, Trần Triệu Dương mở miệng phân tích.
“Là ai tạo ra tình thế này?”, nghe Trần Triệu Dương nói như vậy, Nam Cung Thành mới nghi hoặc hỏi, chỉ có điều vừa mới hỏi xong, trong lòng ông cụ đã có đáp án.
“Không thể trắng trợn đối phó với nhà Nam Cung, dùng phương thức giết người không thấy máu này là ổn thỏa nhất, vả lại, một khi thế rồng vây hãm này hình thành, trừ phi là phá bỏ được hoàn toàn, nếu không thì so với trực tiếp giết mọi người còn nghiêm trọng hơn”, Trần Triệu Dương thẳng thắn nói luôn hậu quả của chuyện này ra, mặc dù anh có thể phá giải, nhưng mà dọn đi sớm thì sẽ thoải mái hơn.
“Tốt, rất tốt”, nghe anh nói xong, trong mắt Nam Cung Thành lập tức lộ ra vẻ uy nghiêm đáng sợ, những người này đúng là khinh người quá đáng, thật sự coi như Nam Cung Thành ông đã chết rồi sao?
“Trần Triệu Dương, vậy nhà chúng ta rời đi như thế này, thì nơi này phải làm sao bây giờ? Nơi này cũng không chỉ có mỗi nhà chúng ta”, Nam Cung Yến thở dài một hơi, sau đó lại lo lắng.
“Yên tâm đi, phong thủy của nơi này vô cùng mạnh, nếu như không có người nào phá hoại và gia cố thêm thì chẳng mấy chốc sẽ được khôi phục lại, mà sau khi chúng ta rời đi rồi, hẳn là người giật dây tất nhiên sẽ không tiếp tục đầu tư nhân lực và vật chất nữa”, Trần Triệu Dương ra hiệu cho cô yên tâm, đồng thời nói hết một lượt tất cả các tình huống có thể xảy ra.