Chuyện xảy ra trên mạng và hôn sự với gia tộc Kolan cuối cùng cũng kết thúc.
Mạnh Cạnh, đã từng là vị hôn phu của Hà Hoan, cũng đã bị trừng phạt vì tung tin đồn thất thiệt và vu khống.
Không chỉ bị mất chức ở Dịch Tấn, còn phải đối mặt với kết cục bi thảm là bị Mạnh gia trục xuất khỏi gia tộc.
Tuy vậy, vẫn chưa rõ gia tộc Kolan và Hoàng đế Cente sẽ đàm phán như thế nào để giải quyết hôn ước đã tan vỡ trong không vui trước đó.
Theo suy nghĩ của Hà Hoan, gia tộc Kolan chắc chắn sẽ không bỏ qua. Mà dù có kịp thời thu tay lại, Hà Hoan cũng không có ý định tha cho bọn họ.
Hicks và Yuli đã từng làm nguyên chủ đau đớn, không thể tha thứ.
Sinh hoạt đã bình thường trở lại, Hà Hoan cũng có chuyện quan trọng cần phải xử lý.
“Tạm hoãn đóng phim đã, chờ em sinh xong rồi lại tiếp tục.”
5
Hà Hoan đang chuẩn bị đến đoàn phim, lại thấy Fitz đặt tài liệu đang phê duyệt xuống, ngăn cản y.
“Nhưng đóng phim là công việc của tôi, hiện tại cả đoàn đều đang chờ mỗi tôi.” Hà Hoan giải thích: “Trước đó cũng đã tạm dừng một tháng rồi, chẳng lẽ lần này cần hoãn một năm?”
Fitz: “Hoàn cảnh em quay chụp bộ phim rất hỗn loạn, hơn nữa những phân cảnh của em cũng rất nguy hiểm, tôi rất lo lắng.”
Hà Hoan cười nói: “Anh biết mà, thể chất của tôi khác hẳn omega bình thường, tôi còn mạnh hơn cả alpha, tuyệt đối sẽ không để bản thân và con gặp nguy hiểm.”
Fitz bình tĩnh nhìn y: “Không có gì là tuyệt đối.”
“Fitz, nếu công việc của anh yêu cầu anh phải đối mặt với nguy hiểm, anh còn đi không?” Hà Hoan hỏi.
Fitz im lặng một lát, thành thật gật đầu.
“Tôi cũng vậy.” Hà Hoan nắm tay hắn, chậm rãi nói: “Trách nhiệm là yếu tố cơ bản của một con người.”
“Tôi hiểu.” Fitz trả lời.
Ngay lúc Hà Hoan cho rằng hắn sẽ không kiên trì nữa, lại nghe thấy Fitz nói: “Nhưng tôi sẽ an bài hai hộ vệ ở cạnh em, để đề phòng.”
Hà Hoan vừa định từ chối, Fitz lại cắt ngang, thái độ bá đạo: “Công việc là trách nhiệm của em, còn trách nhiệm của tôi là em. Đừng từ chối tôi.”
1
“Được, nghe anh.” Hà Hoan ôm hắn, nhẹ giọng nói: “Ai biểu anh là mặt trời của tôi cơ chứ.”
Khóe môi Fitz hiện lên ý cười, xoa đầu y: “Đã dọn hành lý xong chưa? Tôi đưa em đến đó.”
“Xong rồi, cảm ơn anh.” Hà Hoan theo thói quen cọ ngực hắn.
Rất nhanh, hai người đã lên xe.
Hà Hoan mở vòng tay quang não, bên trong đều là tin nhắn của Tề Bằng.
Cư dân mạng rất quan tâm chuyện y mang thai, còn có mối quan hệ giữa y và Fitz, hoàng thất.
Chuyện liên quan đến hoàng thất, các trang web đều đè ép sự nổi tiếng, xóa bài đăng và khống chế bình luận, bận tối mày tối mặt.
Giới truyền thông muốn tin tức, lại không dám xuống tay với hoàng thất, đành phải đột phá chuyển sang Hà Hoan.
Mặc dù tuyên truyền và liên hệ với bên ngoài của Hà Hoan đều là do Tề Bằng toàn quyền tiếp quản, nhưng chuyện này Tề Bằng cũng không dám làm chủ.
Vì vậy, tất cả tài liệu cần quyết định đều được gửi tới quang não của Hà Hoan.
Hà Hoan không vội trả lời các vấn đề chứa động cơ thầm kín của truyền thông, mà là mở ra một ít tin tức Tề Bằng gửi tới.
—Omega đang mang thai rất mảnh mai, còn có thể quay chụp ư?
— Hiện tại mang thai không phải là vấn đề, hoàng thất còn đồng ý để cậu ta đóng phim điện ảnh sao?
— Chắc sẽ đổi diễn viên rồi, nhưng còn ai có thể đóng vai Semir quyến rũ và gợi cảm như Hà Hoan được?
Điện ảnh còn có thể quay chụp nữa hay không cũng là vấn đề đoàn phim đặc biệt quan tâm. Tuy Tưởng Tân Thiên đã bảo đảm, nhưng Hà Hoan vẫn cần tự mình đến hiện trường để hứa hẹn với các đồng nghiệp, bảo đảm sẽ cùng hoàn thành bộ phim này với bọn họ.
“Cảnh quay hôm nay là gì?” Fitz hỏi y.
Nói đến đóng phim, Hà Hoan lộ ra một nụ cười chờ mong: “Tưởng lão đã nói cho tôi, đã dựng cảnh phim trường xong rồi, tiếp đó là cảnh nam chính bị đuổi giết, chạy trốn đến thác Shasha, sau đó tôi cứu anh ta……”
Hà Hoan nói, đột nhiên nhớ tới cảnh phải diễn hôm nay chính là buổi đấu giá đêm đầu tiên của Semir, cũng là lần đầu tiên với nam chính Bernie……
Hà Hoan chớp mắt, tạm dừng một chút, lập tức dùng giọng điệu hưng phấn cười nói: “Đúng rồi, Tưởng lão đã gửi ảnh chụp cảnh mới cho tôi, không thua kém Ksburg chút nào, hơn nữa người thiết kế trang phục của tôi cũng thay đổi, nghe nói thiết kế quần áo còn……”
“Đẹp hơn trước kia……” Hà Hoan không nói được nữa, nụ cười trên môi cũng cứng đờ.
Fitz quay đầu nhìn y một cái: “Trần truồ,ng đóng phim với họ Nghiêm?”
“Cũng không phải, lúc quay chụp sẽ dùng đạo cụ, còn có góc quay mà. Hậu kỳ chế tác cũng sẽ xử lý một ít…… Cũng không nhất định……”
“Hôm nay quay?”
“Đúng vậy……”
Hà Hoan đợi thật lâu cũng không thấy Fitz nói chuyện, quay đầu nhìn hắn. Dù trên mặt hắn không có biểu cảm nào, nhưng Hà Hoan vẫn dễ dàng nhận ra sự lạnh lẽo của đối phương thông qua sự dao động tin tức tố.
Trên đường đến đoàn phim, người bên cạnh Hà Hoan y như một chiếc điều hoà hoạt động hết công suất, vù vù tản ra khí lạnh. Khiến y tự hỏi có phải là bản thân đã tới bắc cực hay không.
Tới cửa đoàn phim, Hà Hoan chạy nhanh xuống xe, đang chuẩn bị hôn tạm biệt Fitz, lại thấy Fitz ngày thường chỉ đưa y tới cửa rồi rời đi, cũng xuống xe bước tới cạnh y.
Fitz: “Đi thôi.”
“Anh muốn đưa tôi vào?”
“Ừm.”
“Không cần phiền phức như vậy đâu, gần đây anh bận rộn ít khi ngủ, tôi cũng không muốn lãng phí thời gian của anh.”
“Đi.”
“……”