Bước chân của Fitz mạnh hơn, nhanh hơn ngày thường, Hà Hoan xa xa ở đằng sau.
“Fitz.” Hà Hoan gọi một tiếng.
Fitz dừng lại, Hà Hoan lon ton chạy chậm tới, nói với hắn: ” Anh đừng đi nhanh như vậy.”
1
Fitz dừng một chút: “Xin lỗi.”
Hà Hoan ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không tìm được sự xin lỗi trên mặt đối phương: “Tin tức tố của người nào đó cũng sắp biến thành vị chanh rồi.”
“Là ai biến nó thành vị chanh?” Fitz hỏi.
Hà Hoan mím môi, cười cười hôn má hắn: “Tin tức tố của anh có thế nào tôi cũng thích.”
Fitz nhìn y thật sâu, không nói lời nào.
Hà Hoan nhìn hắn chăm chú, giọng điệu mềm nhẹ: “Anh không cần lo lắng như vậy, đạo diễn và tổ đạo cụ sẽ xử lý tốt, tôi cũng sẽ không có bất cứ tiếp xúc thân thiết nào với Nghiêm Đình Vân.”
“Thật sự?” Fitz nhướng mày.
Hà Hoan: “Khắp thiên hạ đều biết alpha của tôi là Fitz, còn đang mang thai. Còn alpha nào dám tới gần tôi?”
Những lời này đúng là rất có sức thuyết phục, biểu cảm của Fitz dịu hơn: “Tôi đưa em vào.”
Hà Hoan cười như không cười mà nhìn hắn một cái: “Được.”
Y lại một lần nữa được thể nghiệm sự chiếm hữu của alpha, hành động của Fitz không chỉ là không yên tâm, chỉ sợ cũng là vì tuyên bố chủ quyền.
Y không ngại hành vi bá đạo này của Fitz, cũng không có gì phải lo lắng.
Y đã sớm nói rõ với Nghiêm Đình Vân, quay xong bộ phim này, có lẽ cả hai sẽ không còn liên quan đến nhau nữa.
Hà Hoan dẫn Fitz đi vào bên trong, gặp được không ít nhân viên công tác, hầu hết mỗi người nhìn thấy Fitz đều sẽ dừng lại, khiếp sợ nhìn hai người bọn họ.
Ngoại hình quá mức tuấn tú của Fitz dù ở trong giới giải trí cũng rất hiếm thấy, hơn nữa còn kèm theo nghi ngờ thân phận Thái Tử của hắn, mọi người vừa sợ hãi lại vừa tò mò, không ngừng nhìn lén.
Mà Fitz dường như không quan tâm đến những ánh mắt nhìn trộm đó, chỉ nhìn Hà Hoan.
Hà Hoan hỏi hắn: “Sao vậy?”
“Em không giới thiệu sao?” Fitz nói đầy ẩn ý.
Ngay từ đầu, Hà Hoan còn tưởng rằng hắn muốn y giới thiệu các đồng nghiệp, vừa định mở miệng, lập tức phát hiện là hắn muốn y giới thiệu hắn với các đồng nghiệp thì có.
Hà Hoan vừa bực mình vừa buồn cười, có lẽ đây là cái gọi là tuyên bố với thế giới, tuyên bố chủ quyền, nhỉ?
Fitz cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, nhướng mày, như đang thúc giục y giới thiệu.
Tình cờ Nicolia và hai trợ lý cùng đi qua. Tính cách của cô gái này cũng rất hoạt bát, nghich ngợm, được cả đoàn phim yêu thích.
Cô hào phóng chào hỏi: “Chào buổi sáng nha, Hà Hoan.”
“Buổi sáng tốt lành, Leah.” Hà Hoan đáp lại.
Hai mắt Nicolia sáng ngời, tràn đầy trêu chọc: “Hà Hoan, đây là alpha của cậu sao? Tự mình đưa cậu tới đoàn phim, thật là lãng mạn nha!”
Bộ dáng nào có hâm mộ, rõ ràng là muốn nhìn trò hay.
Quần chúng vây xem có Niccolia dẫn đầu, cũng mạnh dạn đến gần. Có vài người nhát gan rụt rè trốn sau thân cây, góc tường, cho rằng chỉ lộ ra nửa người là đã trốn kĩ, tò mò hóng hớt.
Hà Hoan nhìn quét một vòng, có ít nhất hai mươi mấy người lận!
“Mau giới thiệu cho mọi người một chút nào.” Nicolia có xuất thân quý tộc, chắc chắn là đã từng gặp Fitz, bởi vì ánh mắt cô nhìn Fitz lộ ra sự quen thuộc.
Fitz cũng đã sớm gật đầu với cô trong lúc cô chào hỏi Hà Hoan.
Xem ra hai người này đã quyết định tạm thời hợp tác, muốn làm Hà Hoan “ngại ngùng”.
Hà Hoan dở khóc dở cười.
Rõ ràng y chỉ định tùy tiện giới thiệu với vài người một chút, nhưng bây giờ lại có cảm giác không trâu bắt chó đi cày. Có cảm giác bị giáo viên bắt tại trận đang viết thư tình, bị cố ý gọi lên bục giảng đọc cho mọi người nghe, có chút thẹn thùng xấu hổ.
Nhưng ván đã đóng thuyền rồi, trốn cũng trốn không thoát. Hà Hoan đành phải hắng giọng, thanh âm lọt qua kẽ răng: “Xin chào mọi người, người đàn ông ở bên cạnh là alpha của tôi, Fitz, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
“Oh ~~~” Quần chúng ăn dưa háo hức chờ đợi cuối cùng cũng thỏa mãn.
Nicolia giả vờ tức giận: “Tôi thấy hai người đến đoàn phim để thể hiện tình yêu mới đúng, làm chúng tôi ghen tị đó!”
Lúc này, Fitz đột nhiên hơi khom người, nói: “Tôi và Hà Hoan đã mang đến không ít phiền phức cho mọi người, rất xin lỗi.” Vẻ mặt của hắn nghiêm túc, lời xin lỗi tràn đầy chân thành.
“Không sao, không sao……”
“Không phiền, không phiền……”
Đùa à, Thái Tử khom lưng xin lỗi, bọn họ cũng không dám nhận, một đám người trốn còn nhanh hơn thỏ.
“Tôi nhất định sẽ bồi thường cho mọi người, cũng mong sau này mọi người sẽ giúp đỡ Hà Hoan nhiều hơn.” Fitz tiếp tục nói.
Quần chúng ăn dưa nghe thấy những lời này đột nhiên sửng sốt, vội vàng nói “Không cần không cần.” “Ngài khách sáo quá!”
Bọn họ chỉ là muốn ăn dưa, cũng không dám yêu cầu Thái Tử bồi thường, một đám vừa rồi còn giống bầy chuột chũi chui từ đất ra trộm vây xem hóng hớt, hiện tại đều chạy đi nhanh như chớp.
Nicolia cũng tươi cười chạy đi, trước khi đi còn quay đầu lại chúc phúc hai câu.
Hiện trường náo nhiệt lập tức vắng vẻ, Hà Hoan cười, liếc Fitz một cái: “Không cho vào thì anh thế nào cũng theo vào, xem anh doạ bọn họ kìa.”
Fitz: “Vậy sau này tôi sẽ tới đây thêm vài lần, sẽ quen thuộc nhanh thôi.”
“……” Hà Hoan không ngờ tới da mặt hắn cũng càng ngày càng dày.
Cảnh quay sẽ bắt đầu sau một tiếng rưỡi nữa.
Vừa vặn Tề Bằng tới nhắc, kêu Hà Hoan đến phòng hóa trang, chuyên viên trang điểm và stylist đều đang chờ.
“Giờ tôi cần đi thay trang phục, có thể không chăm sóc anh được nữa, anh còn muốn ở lại đây không?” Hà Hoan hỏi.
“Em mới là người cần được chăm sóc.” Có thể là màn giới thiệu vừa rồi đã làm Fitz hài lòng, không chỉ giọng điệu như tắm mình trong gió xuân, ngay cả tin tức tố cũng lộ ra sự ấm áp.
Hà Hoan đột nhiên cảm thấy hắn thật dễ dàng lừa gạt và thỏa mãn, Fitz mà y biết trước kia lạnh lùng như một thanh kiếm bị chôn vùi dưới lớp băng, mà hắn của hiện tại lại đang dần tan chảy.
Khi nghĩ rằng bản thân là người đã làm người đàn ông này thay đổi, là định mệnh duy nhất của hắn, làm Hà Hoan không thể kiểm soát tim đập nhanh hơn.
Sau đó, y cảm thấy tự mãn kiêu ngạo.
“Sao vậy, em không thoải mái?” Fitz đặt tay trên trán y.
“Không có.” Hà Hoan cười: “Chỉ là đột nhiên cảm thấy anh đối xử với tôi quá tốt.”
“Sai rồi.”
“Sai chỗ nào?” Hà Hoan khó hiểu.
“Bởi vì em đáng giá.”
2
Tâm trạng Hà Hoan như khinh khí cầu thoát khỏi xiềng xích, hấp tấp bay về phía chân trời.
Mây trắng, trời xanh, nắng ấm, ánh sáng trong veo và dịu nhẹ, làm y như tan vào thế giới này.
Đến lúc vào phòng hóa trang, khoé môi Hà Hoan vẫn mang theo ý cười.
Tề Bằng đang bận rộn trong đó, nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu nhìn, lại ngây ngẩn cả người.
Anh ta chưa bao giơ thấy tâm trạng Hà Hoan tốt như vậy, nụ cười kia không quyến rũ như mọi khi, cũng không có chút bất cần nào, giống như một đứa trẻ cuối cùng cũng được nghe kể câu chuyện yêu thích trước khi ngủ, trong sáng hồn nhiên, có thể chìm vào giấc mơ bất cứ lúc nào.
Trạng thái hoàn toàn thoải mái, không đề phòng này chỉ có thể thấy ở một omega luôn có cảm giác an toàn.
Mà có thể làm omega hiện ra trạng thái này……
Quả nhiên, Tề Bằng thấy một bóng người cao lớn ở sau Hà Hoan, đúng là người đàn ông bị nghi là Thái Tử trong ảnh chụp.
Chuyên viên trang điểm và những người khác cũng có cùng ý nghĩ với Tề Bằng, không hẹn mà chậm công việc trong tay lại, lén lút nhìn hai người ở cửa.
Hà Hoan nói: “Tôi sắp làm việc rồi, anh có về không?”
Fitz gật đầu: “Đừng làm việc quá mệt, buổi tối tôi đến đón em.”
Hà Hoan kiễng chân, hôn lên má hắn: “Anh cũng đừng làm việc quá mệt, tôi chờ anh.”
Y vẫy tay với Fitz, nhìn hắn rời đi.
Lúc này, chuyên viên trang điểm vội vàng thúc giục Hà Hoan: “Quần áo chuẩn bị xong rồi, cậu mặc vào trước đi. Trang điểm hôm nay rất đậm, phải nhanh lên một chút.”
“Tôi tới liền đây.” Hà Hoan vội vàng chạy qua, cầm lấy quần áo trong tay stylist.
Trang phục ở Ksburg đã bị phá hủy trong cuộc bạo loạn, đoàn phim không thể không mời chuyên gia làm trang phục mới.
Nghe nói chuyên gia thiết kế có cảm hứng mới, xinh đẹp gợi cảm hơn trang phục cũ rất nhiều. Trang phục lần trước đã được khen ngợi nồng nhiệt, được mọi người ca ngợi là trang phục đêm đầu tiên lý tưởng.
Hà Hoan đương nhiên là rất mong chờ trang phục mới này.
Thưởng thức lớp vải mỏng manh ở trên tay, Hà Hoan kinh ngạc cảm thán, còn chưa kịp cẩn thận đánh giá, quần áo trong tay y lại đột nhiên biến mất.
Hà Hoan ngẩng đầu, lập tức thấy khuôn mặt vô cảm của Fitz.
“Đổi bộ khác!”