Buổi ký tặng kết thúc trong ánh nhìn chết chóc của Fitz, các fan vô cùng vui vẻ, hào hứng rời đi.
Hà Hoan xoa tay Fitz: “Mệt không?”
“Không mệt.” Fitz hôn má y: “Tôi phải đi rồi, vẫn còn một ít xã giao cần tôi.”
“Anh đi đi, tôi không sao.” Hà Hoan tri kỷ nói.
Fitz đứng lên, hơi khom người chào phu nhân Groya và Nicolia: “Mong hai vị giúp tôi chăm sóc Hà Hoan.”
Phu nhân Groya cười nói: “Ta sẽ, con cứ yên tâm đi đi.”
“Thái Tử đừng lo lắng ạ, tôi sẽ không rời Hà Hoan nửa bước!” Nicolia lớn tiếng hứa hẹn.
Fitz cho rằng có hai vị mỹ nhân cao quý này ở cạnh Hà Hoan, hẳn là sẽ không có ai dám bắt nạt y, vì vậy gật đầu với hai người, xoay người rời đi.
Nicolia thấy Fitz đi rồi, lập tức nhào vào người Hà Hoan, hâm mộ nói: “Thái Tử cưng chiều cậu thật đó, hâm mộ quá!”
“Anh Lê Kỳ cũng rất cưng chiều cô mà, vậy mà cô toàn làm bộ không chịu để anh ấy tới gần.” Hà Hoan trêu ghẹo nói. Quả nhiên, Nicolia đỏ mặt, không dám chọc Hà Hoan nữa.
Phu nhân Groya thở dài một tiếng, cười vui mừng: “Thấy con và Fitz tốt như vậy, ta vừa vui vẻ lại vừa có chút buồn.”
Hà Hoan ngẩn ra: “Buồn?”
Phu nhân Groya nhăn mày, có chút buồn bã: “Nếu chị của ta, chính là mẫu thân của Fitz, chị ấy có thể nhìn thấy hai đứa hạnh phúc thì tốt biết mấy.”
Hà Hoan nắm tay bà, nói: “Tôi nghe nói, sau khi Hoàng hậu qua đời, là ngài nuôi dạy Fitz. Ngài chính là mẫu thân của tôi và Fitz, nếu ngài nhìn thấy, cũng tương đương Hoàng Hậu thấy.”
Groya sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười, giống như ánh bình minh xua tan mây mù: “Con thật biết nói.”
Hà Hoan nắm chặt tay bà: “Nên như vậy. Ngài vẫn luôn giúp đỡ tôi và Fitz, cũng không biết nên cảm ơn ngài thế nào nữa.”
“Đó là chuyện đương nhiên mà.” Groya nói: “Từ khi chị ta mất, Fitz trở nên lạnh như băng, không ai có thể đến gần thằng bé. Giống như chị mất đã mang theo mọi tình cảm của thằng bé. Con có thể làm thằng bé khôi phục tình cảm một lần nữa, ta mới là người không biết nên cảm ơn con như thế nào mới đúng.”
“Thật ra ta cũng không định đến bữa tiệc này. Nhưng Fitz nói con muốn đến, cho nên ta cũng đến.”
Hà Hoan kinh ngạc: “Là vậy sao? Ngài sợ tôi bị bắt nạt?”
Groya gật đầu: “Xin lỗi, ta đến muộn rồi. Lúc ta đến đã nghe nói con hố Charlotte một trận, làm ta vui lắm!”
Hà Hoan bật cười: “Nếu bọn họ không chủ động, tôi cũng lười phản ứng lại.” Nhưng từ những gì Groya nói, Hà Hoan vẫn nghe ra hàm ý rằng quan hệ giữa Groya và Vương phi rất tệ. Mà nguyên nhân hai người có hiềm khích, rất có thể là có liên quan đến Hoàng hậu.
Là một thành viên của hoàng thất, Groya không tiện nói rất nhiều lời, chỉ có thể đến giới hạn thì dừng.
Nhưng với Nicolia, một cô gái “thẳng thắn”, thì tất nhiên sẽ không còn kiêng kỵ gì những lời không tiện nói đó.
Thì ra năm đó Charlotte vào hoàng cung với tư cách người hầu phục vụ cho Hoàng hậu Tade, bởi vì tính cách hiền lành, làm việc nghiêm túc mà được Hoàng Hậu đánh giá cao và trọng dụng.
Nhưng Tade lại hoàn toàn không ngờ rằng trợ thủ đắc lực của mình lại lén lút quyến rũ bạn đời của bà.
Sau đó Tade đã đuổi Charlotte ra khỏi hoàng cung, nhưng không ngờ Hoàng đế Cente vẫn luôn duy trì mối quan hệ với Charlotte.
Sau khi sinh Fitz, cơ thể Tade càng thêm yếu ớt, lại bị chuyện này làm bà tức giận, càng không gượng dậy nổi. Sau đó bà nằm trên giường bệnh hơn một năm, cuối cùng lại bị căn bệnh hiểm nghèo kết thúc cuộc đời.
Tade mất, làm Hoàng đế đào hoa đa tình tỉnh ngộ, nhưng Hoàng hậu đã qua đời, thành tiếc nuối cả đời của Hoàng đế. Cente rút kinh nghiệm xương máu, đang chuẩn bị chia tay với Charlotte, lại không ngờ Charlotte lại nói với ông là bà ta đang mang thai, đứa trẻ đã được bốn tháng.
Mà đứa bé đó chính là Myron hiện tại.
Bởi vì đứa con ngoài ý muốn này, Cente bất chấp sự phản đối của mọi người, mang Charlotte vào cung. Để đền bù cho gia tộc Tangnell và Thái Tử Fitz, Cente đã lập lời hứa suốt đời, danh hiệu Hoàng hậu vĩnh viễn thuộc về Tade, mà Charlotte chỉ có thể tồn tại với thân phận Vương phi.
Hà Hoan nghe Nicolia kể, hiểu rõ bí mật của hoàng thất năm đó. Mới biết vì sao Fitz lại mâu thuẫn với Hoàng đế như vậy, quan hệ với Myron cũng rất tệ. Không khó để tưởng tượng rằng Fitz nhỏ tuổi đã phải trải qua một tuổi thơ cô đơn như thế nào.
Groya chân thành nói với Hà Hoan: “Cho nên, người bị tổn thương nhiều nhất thật ra là Fitz, ta thật sự rất vui khi con đã cứu rỗi thằng bé.”
Hà Hoan nghe vậy, có chút xúc động. Trong quá khứ, y cũng không có ý định đầu bạc răng long với Fitz, thậm chí còn vì thân phận của y mà từ chối mối quan hệ lâu dài với hắn.
Nhưng trong khoảng thời gian này, càng ngày càng hiểu biết Fitz, càng thêm thân mật với hắn, y thật may mắn vì có thể làm người đàn ông này hạ thấp cái tôi, cởi bỏ lớp vỏ cứng rắn bên ngoài, chủ động ấm áp với y.
Bữa tiệc vẫn tiếp tục diễn ra.
Có phu nhân Groya, đúng thật là không có ai dám tới làm phiền nữa.
Mọi người thấy phu nhân Groya hỏi han ân cần Hà Hoan, cũng dần dần thay đổi cái nhìn với y.
Phải biết rằng người đứng đầu gia tộc Tangnell trên danh nghĩa là anh trai của Groya, nhưng trên thực tế, bà mới là người cầm quyền.
Đầu óc nhạy bén và tầm nhìn xa chính xác của Groya trong kinh doanh đã khiến bà trở thành người phụ nữ giàu nhất đế quốc.
Chỉ tiếc giới tính của bà là beta, không thể thừa kế gia nghiệp, nếu không gia tộc Tangnell sừng sững mấy trăm năm sẽ càng thêm thịnh vượng.
Dù vậy, vẫn có không ít quý tộc muốn lấy lòng Groya. Bọn họ thấy Groya tán thành Hà Hoan, cũng bắt đầu chủ động bày tỏ sự thân thiện với y.
Hà Hoan không kiêu ngạo không siểm nịnh, cử chỉ thanh lịch, ăn nói khéo léo khiến y được mọi người quý mến, hai bên nhanh chóng trò chuyện vui vẻ.
Bầu không khí hoà thuận này kéo dài đến buổi tối.
Tiếng chuông vang lên lúc 8 giờ, tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu.
Charlotte lúc này đã thay một bộ váy dạ hội xa hoa lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp rực rỡ không chê vào đâu được.
Bà ta nắm tay Hoàng đế Cente, chậm rãi bước lên thảm đỏ trải đầy hoa tươi và ruy băng.
Tiếp đó chính là phần phát biểu, giao lưu với các khách quý, trang phục đẹp đẽ, ăn uống linh đình, tiếng cười nối tiếp nhau, toàn bộ hội trường đạt đến đỉnh diểm của sự náo nhiệt.
Hà Hoan không thích thú lắm với mấy thứ này, thậm chí còn cảm thấy mệt mỏi. Nhưng y là bạn đời của Fitz, không thể không đi theo hắn xã giao trò chuyện với những người khác.
“Mệt mỏi?” Fitz đỡ eo y, để cả người y dựa vào hắn.
Hà Hoan thuận theo, dựa hẳn người vào Fitz: “Mệt!”
“Tôi dẫn em đến phòng nghỉ nhé.” Fitz nói, tự chối ly rượu mời từ một chính trị gia.
Hà Hoan lại nắm tay hắn, cười nói: “Nhưng tôi muốn ở cạnh anh, gánh vác trách nhiệm thuộc về tôi.”
Fitz kinh ngạc nhìn y, vì Hà Hoan đột nhiên thay đổi mà vui vẻ: “Cảm ơn em.”
Trong nhận thức của hắn, Hà Hoan chưa bao giờ làm bản thân uất ức, thậm chí còn có thể nói là tùy theo cảm hứng. Y tuyệt đối sẽ không bao giờ lãng phí thời gian và sức lực vào những việc y không thích làm.
“Đây là gánh nặng ngọt ngào sao?” Hà Hoan ngẩng mặt hỏi hắn.
Fitz bật cười: “Vậy em cũng không thể đổi ý.”
“Sẽ không.”
……
Chuyển sang một cây cột ở hội trường.
2
Yuli và Hicks đã núp đằng sau nhìn trộm hơn nửa tiếng đồng hồ.
“Không phải nó đang mang thai sao, sao nó còn không đến phòng nghỉ?!”
“Nhìn cái bụng nó phẳng lì như vậy, có giống đang mang thai bảy tháng đâu, chắc chắn là nó đang giả vờ.”
Hicks bực bội gãi gãi tóc, tức giận trừng một omega muốn tới gần gã.
Omega kia vốn định tới gần làm quen gã, kết quả lại bị hung ác trợn trắng mắt, thở phì phì chạy đi.
Yuli nói: “Nếu nó vẫn không tách khỏi Fitz, chẳng phải là cuối cùng sẽ đi cùng Fitz sao?”
Trong mắt Hicks loé lên một tia tàn nhẫn: “Tuyệt đối không thể thả nó đi!”
Theo thông tin tìm hiểu được, sau khi giải nghệ, Hà Hoan hầu như không ra ngoài, cho dù tới tận nơi cũng không chắc gặp được y. Tiệc sinh nhật lần này là cơ hội ngàn năm có một.
“Gọi cho Vương phi đi, xem ngài ấy còn sắp xếp gì khác không.”
Hicks vừa mở quang não, đột nhiên một dãy số xa lạ gọi tới.
“Đã sắp xếp người đánh lạc hướng Fitz rồi, hai người tìm người đánh lạc hướng Groya với Nicolia thôi.”
“Vương phi?” Hicks ngập ngừng kêu một tiếng, nhưng giọng nói nghe có vẻ không giống lắm.
Nhưng đối phương đã cúp máy sau khi nói xong câu đó.
Hicks và Yuli nhìn nhau, người thực hiện cuộc gọi này chắc hẳn là do Charlotte sắp xếp.
Hai người vẫn còn đang do dự, đúng lúc này, một sĩ quan đến gần Fitz, nói vài câu với hắn, Fitz xin lỗi rồi nói gì đó với Hà Hoan, sau đó buông tay ra, rời đi cùng sĩ quan kia.
Hà Hoan đứng đó đợi một lúc, Groya và Nicolia nhanh chóng chạy tới, giống như gà mái bảo vệ gà con mà đứng quanh Hà Hoan.
Hicks nhìn hai vị mỹ nhân, nhíu mày: “Cuộc gọi vừa rồi……”
“Đừng nói nữa.” Yuli cắt lời gã: “Bây giờ chúng ta phải tìm cách đánh lạc hướng hai người kia.”
……
Hà Hoan ngáp một cái, sau khi mang thai, cơ thể y rất dễ mệt mỏi.
Fitz bị một sĩ quan kêu đi rồi, đúng là giúp y mà, vừa lúc có thể mượn cơ hội này để nghỉ ngơi một chút.
Phu nhân Groya và Nicolia cũng đã sớm chán xã giao như này, lấy cớ chăm sóc Hà Hoan, ba người cùng tìm một ghế dài để nghỉ ngơi.
Kết quả là ba người còn chưa kịp ngồi nóng ghế, một alpha trẻ tuổi đẹp trai đã tới gần, lịch thiệp vươn tay với Nicolia, muốn mời cô khiêu vũ.
Trên mặt Nicolia xuất hiện ngượng nghịu.
Hà Hoan hỏi cô: “Cô sao vậy?”
“Anh ta là họ hàng xa của tôi, đang theo đuổi tôi, nhưng tôi cũng không…… Ừm, nhưng gần đây anh ta đã giúp gia tộc tôi rất nhiều, trực tiếp từ chối cũng rất ngại.” Nicolia nhỏ giọng nói.
“Vậy đi đi, khiêu vũ một chút cũng không lãng phí nhiều thời gian đâu.” Phu nhân Groya nói: “Ta vẫn ở đây mà.”
“Đúng vậy, khiêu vũ mất mấy phút thôi, cô cứ đi đi.” Hà Hoan nói: “Đừng quá để ý yêu cầu vô lễ của Fitz, có rất nhiều người ở đây, tôi sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.”
“Vậy tôi đi đây.” Nicolia ngượng ngùng xin lỗi Hà Hoan, sau đó đưa tay trước mặt alpha đẹp trai kia.
Nicolia đi rồi, đột nhiên lại xuất hiện thêm mấy alpha tuấn tú tới mời Groya khiêu vũ, nhưng đều bị Groya từ chối.
“Đêm nay bị sao vậy, tự nhiên có nhiều alpha tới mời ta khiêu vũ?” Groya khó hiểu.
“Đó là vì ngài rất được hoan nghênh.” Hà Hoan cười nói. Tuy y nói như vậy, nhưng trực giác nhạy bén lại làm y có dự cảm xấu.
Groya cũng không phải Nicolia dễ thẹn thùng, bà có thể trở thành nữ hoàng kinh doanh, trực giác cũng rất nhạy bén: “Ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn, những người này chắc hẳn là đang cố ý tách chúng ta ra?”
Lúc này, một alpha lịch lãm nhìn có vẻ cao quý đưa cho Groya một ly rượu: “Phu nhân, có thể mời ngài ly rượu nho này được không?”
Groya lạnh lùng nhìn gã: “Không thể!”
Nụ cười của alpha khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục nỗ lực: “Ngài có thể nếm thử trước, đây chính là rượu được ủ 73 năm……”
“Câm miệng! Cút cho ta!” Groya dứt khoát không thèm nể mặt, hung ác như một con sư tử cái bị khiêu khích.
Quý tộc alpha kia cũng thay đổi sắc mặt, cười lạnh một tiếng: “Cũng chỉ là một ly rượu, không uống thì thôi, trưng ra bộ mặt dạ xoa hung ác thất lễ như vậy làm gì.”
Groya hoàn toàn phớt lờ gã sỉ nhục, cũng không thèm nhìn gã.
Alpha đành phải xấu hổ giận dữ rời đi.
“Phu nhân, ngài……” Hà Hoan có chút khó hiểu, rõ ràng có thể từ chối khéo léo hơn, nhưng bà lại dùng phương thức kịch liệt như vậy.
Groya trầm mặt, đôi mắt màu tím lạnh lùng nhìn bốn phía: “Nếu không tàn nhẫn, đám người không biết xấu hổ này sẽ liên tục tới quấy rầy chúng ta. Hiện giờ chắc là có thể yên tĩnh một lúc.”
Không thể không nói, phương thức tàn nhẫn này rất hiệu quả, không ai dám tới trước mặt bọn họ nữa.
Nhưng đã gần mười phút trôi qua, Nicolia vẫn chưa quay lại, hai điệu nhảy đã kết thúc rồi.
Sắc mặt Groya dần ngưng trọng, bà nói với Hà Hoan: “Con mau gọi cho Fitz đi, kêu thằng bé mau quay lại.”
Hà Hoan cũng không chần chờ, giơ tay lên, chuẩn bị nhấn gọi Fitz.
“Không hay rồi, phu nhân ơi! Ngài mau qua đi ạ!” Một người hầu đột nhiên chạy đến trước mặt Groya hô lớn.
Groya nghi ngờ đánh giá người này, không nói gì.
Người hầu gấp rút nắm cánh tay Groya: “Công tước Tangnell làm nhục con gái của gia tộc Dexen, công tước kêu ngài nhanh qua đó ạ!”
Groya không khỏi đứng lên: “Sao lại vậy?!”
Tuy người anh trai vô dụng của bà đa tình, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, tuyệt đối không thể làm nhục con gái gia tộc Dexen.
Lão già bảo thủ Dexen cũng chỉ có một cô con gái, còn là một omega nũng nịu xấu tính, ai thấy cũng đi đường vòng. Anh trai bà làm sao dám chọc tổ ong vò vẽ này chứ?!
“Thật sự, là thật đó ạ, nếu ngài không tin thì nhìn bên kia đi ạ.” Người hầu sốt ruột cũng không giống như đang giả bộ, chỉ vào phía đông nam ngoài cửa.
Groya nhìn sang bên đó, Hà Hoan cũng đứng lên, quan sát bằng thị lực cực tốt, bên đó đúng là đang có tranh cãi. Mà người bị vây ở giữa đúng thật là công tước Tangnell.
Đã chào hỏi ông vào buổi chiều nên Hà Hoan rất có ấn tượng. Ngay bây giờ, vị công tước tôn quý này đang bị một cô gái xinh đẹp mắng mỏ.
“Đúng là công tước Tangnell, chúng ta đi qua xem đi.” Hà Hoan nói với Groya.
Sắc mặt Groya rất khó coi, nhìn người anh trai không nên thân, lại nhìn Hà Hoan, do dự.
“Chuyện này rất kỳ quái!”
“Tôi biết.” Hà Hoan cười an ủi bà: “Phu nhân cứ đi đi, ngài cũng đừng cho rằng tôi yếu đuối. Tôi sẽ luôn đi cạnh ngài.”
Groya vẫn không yên tâm: “Gọi cho Fitz trước đã, thằng bé quay lại thì ta đi.”
“Không kịp rồi.” Hà Hoan giơ quang não cho bà xem, không có chút tín hiệu nào.
Groya lập tức giơ cổ tay lên, cũng không có tín hiệu. Điều này tuyệt đối không thể xảy ra ở thời đại tinh tế này, trừ khi có chiến tranh mới phải che chắn tín hiệu.
“Là mấy tên alpha vừa rồi!” Groya nghiến răng nghiến lợi.
Trong mấy tên alpha đến mời Groya, nhất định là có một tên đã đặt thiết bị che chắn tín hiệu ở xung quanh, làm bọn họ không thể cầu viện.
Hà Hoan cười khúc khích, đúng là rất thú vị.
Cũng có người dám công kích y ở trong bữa tiệc sinh nhật của Vương phi, nếu vậy, người to gan lớn mật này là ai?
Hà Hoan nói với Groya: “Đi thôi, nếu không đi, công tước sẽ bị đánh bầm dập mất.”
Groya cắn môi, bên tai như nghe thấy tiếng hét thảm thiết của anh trai. Cuối cùng, bà chỉ có thể liên tục nhắc Hà Hoan: “Con không được rời khỏi ta ba bước, biết không?”
Hà Hoan chủ động nắm tay bà: “Ngài đừng lo, ngài không muốn biết là ai can đảm dám quấy rầy chúng ta ở Cung Đông Nặc sao?”
Groya giật mình, trong đôi mắt màu tím loé lên sự sợ hãi, bà chỉ cảm thấy cơ thể đang lạnh dần vì hốt hoảng.
Người phản đối hôn nhân của Fitz nhất chính là Cente, chẳng lẽ là ông ta?
Bà nắm chặt tay Hà Hoan hơn, đang muốn an ủi y, lại phát hiện Hà Hoan đang cười, không chút để ý: “Hà Hoan……”
Hà Hoan cũng không quan tâm bà kinh ngạc, nắm tay bà đi ra ngoài: “Tôi đang rất tò mò, là tên ngu xuẩn chán sống nào dám đến làm phiền tôi.”
Groya không dám tò mò chút nào, chỉ có thể theo kịp tốc độ của Hà Hoan, xuyên qua đám người hỗn loạn, thuận lợi đi ra ngoài.
……
Công tước Tangnell không phải là người hoạt ngôn, mà omega đối diện ông trùng hợp lại là người nhanh mồm nhanh miệng.
Một alpha cao lớn bị một omega nhỏ xinh mắng thành hèn nhát, hận không thể vắt chân lên cổ chạy đi, đúng là nực cười mà.
Groya đến, công tước Tangnell như tìm được người bảo kê, vẻ mặt thê lương trốn ở sau em gái, hoàn toàn thờ ơ người khác cười nhạo ông vô dụng.
“Đã xảy ra chuyện gì?!” Groya lạnh giọng hỏi ông.
Công tước Tangnell rất oan ức: “Anh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nè, nãy anh đi lấy một ly rượu, lúc xoay người không cẩn thận đụng trúng cô ta, rượu vang đỏ làm bẩn váy cô ta, mà cô ta cứ luôn nói anh làm nhục cô ta.”
“Chỉ vậy?” Groya nhíu mày, bà biết tính cách của anh trai mình, không bao giờ dám lừa bà.
“Chỉ vậy thật!” Công tước Tangnell nắm tay em gái, giơ tay thề.
Groya âm trầm nhìn một nhà Dexen thề sống thề chết, khuôn mặt bá tước Dexen giận dữ, phu nhân Dexen khóc nức nở đáng thương, cùng với tiểu thư Dexen kiêu ngạo đang khoác một chiếc áo của đàn ông.
“Đường đường là một công tước, cũng dám làm chuyện xấu hổ như vậy ở tiệc sinh nhật của Vương phi, đúng là vô đạo đức mà!”
“Groya, đến đúng lúc lắm, hôm nay gia tộc Tangnell các người nhất định phải đưa ra lời giải thích, nếu không gia tộc Dexen sẽ không bỏ qua cho các người!”
“Ta nhất định sẽ không để con gái ta phải chịu đựng mối nhục này!”
Bá tước Dexen thấy Groya tới gần, sắc mặt âm trầm không nói lời nào, lửa giận càng thêm mãnh liệt, cơ thể mập mạp của ông ta trực tiếp lao tới, như phải hung hăng dạy cho hai anh em một bài học.
Theo động tác hung dữ của ông ta, đám người cũng chao đảo, không ít người lùi lại nhường đường, hiện trường bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Hà Hoan đột nhiên cảm thấy sau lưng y có người đang tới gần, khóe mắt khẽ nhìn đằng sau, mặc dù đám người đang ầm ĩ hỗn loạn, y vẫn có thể thấy rõ biểu cảm vội vàng kỳ lạ của một người.
Nhưng Hà Hoan cũng không nhúc nhích, tùy ý để người kia dần tới gần y.
Lúc này, hai người đang giả vờ cúi đầu lui ra sau va vào Hà Hoan, khiến y bị tách khỏi Groya.
Hà Hoan hơi ngả người ra sau, chân phải lùi một bước, sau đó dán vào một người.
Một bàn tay bóp cổ y!