Đọc truyện Full

Chương 13

Chuyển ngữ: Quả Bánh Kem

Đặc biệt là Nam Mịch, nàng thấy cực kỳ kinh ngạc, sau một hồi bối rối hỏi: “Cảnh Từ, chúng ta đã vào tiên cảnh sao?”

Vị tiên nhân Nhan Vũ này đúng là có mấy phần thủ đoạn, đại khái là tốc độ thời gian trôi giữa trong núi và ngoài núi khác nhau, cũng không biết có phải liên quan đến tầng kết giới cực kỳ lợi hại kia không.

Ngay khi Cảnh Từ chuẩn bị mở miệng giải thích, Nam Mịch đột nhiên kéo tay hắn chỉ vào nơi xa phía dưới triền núi đang bán món ăn gì, nóng hôi hổi bốc hơi nghi ngút.

Nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Bánh bao thịt bò, cơm canh trong núi đạm bạc, mặt cũng đều tái đi cả rồi.”

Cảnh Từ dở khóc dở cười, cách xa thế này, làm sao biết được là bánh bao nhân gì.

Cuối cùng vẫn phải dẫn tiểu Công chúa đi mua bánh bao, lúc quay về khách điếm người Chá Phàm điện hai mặt nhìn nhau một lát, qua nửa ngày mới chắp tay hành lễ.

Cảnh Từ gật đầu, coi như trả lời: “Bên phía A Mạch sao rồi?”

Dẫn đầu chính là Dung Nguyệt thuộc Thủy tộc, lần này ra ngoài Cảnh Từ chỉ dẫn theo một nữ nhân duy nhất, nàng ấy chắp tay nói; “Vẫn luôn chưa nhận được tin tức, tám phần là ở lại Thần đô có kế hoạch gì, có thể bị chuyện gì kéo chân rồi.”

Cảnh Từ nghe vậy, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó theo bản năng nhíu mày.

Trước tiên hắn sắp xếp cho Công chúa về phòng trước, Cảnh Từ chắp tay hành lễ: “Công chúa đi nghỉ ngơi trước đi.”

Nam Mịch ngồi trên giường, nghĩ nên đi ngủ nhưng tiếc là cái bụng không biết cố gắng, nàng nghẹn một hồi cuối cùng nói: “Cảnh Từ, bánh bao ta mới ăn lúc nãy, ngài có thể đi mua giúp ta thêm hai cái không.”

“…” Cảnh Từ cạn lời đứng tại chỗ một lúc, sau đó gật đầu đáp ứng, xoay người đi mất.

Nam Mịch đợi trong phòng cũng chán chết đi được, ở trong núi ngày ngày cơm canh đạm bạc, nàng không cảm thấy gì.

Ngược lại vừa ra khỏi núi, mùi khói lửa dẫn đến khiến nàng đặc biệt thèm.

Bản thân nàng cũng buồn bực, trước đây không hề có tật xấu này, sao gần đây lại đặc biệt để ý đến khoản ăn uống, gần như là không khống chế nổi.

Nghĩ như vậy, bỗng nhiên nhớ ra khách điếm này có món mì thịt bò đặc biệt đúng vị, nàng nhủ thầm nếu trong chốc lát Cảnh Từ không thể trở lại, không bằng xuống lầu ăn bát mì. Nàng vừa muốn mở cửa lại nhớ đến trước đây mỗi lần nàng tự mình ra ngoài luôn khiến Cảnh Từ nhọc lòng.

Thế nhưng xưa đâu bằng nay, nàng đã Nhập Thánh, tuy nàng còn chưa học được thuần thục mấy pháp môn tu linh mà Cảnh Từ dạy cho nàng, nhưng bảy tám phần cũng xem như là có. Nghĩ như vậy, Nam Mịch quay lại cầm kiếm ngọc vốn để trong khách điếm lên.

Kiếm ngọc này vốn là quà mà phụ huynh nàng tặng, nàng còn cho là đời này không có cơ hội dùng, ai ngờ đời người còn có cơ duyên thế này.

Nàng cầm kiếm ngọc lên, lúc này mới ra ngoài, đi xuống lầu dưới khách điếm, tiểu nhị thân thiện vốn ở quầy tiếp đón khách khứa mỗi khi không có việc gì lúc trước không biết giờ đã đi đâu.

Nam Mịch tìm một vòng, nghĩ đến có thể là đi giúp đỡ ở sau bếp, vừa định xoay người đi vào hỏi, kết quả ở cửa khách điếm xuất hiện một người.

Thân hình kia cực kỳ quen thuộc…

Là Nhạc Đa.

Không kịp suy nghĩ gì, Nam Mịch đã trực tiếp lao ra, vòng đi vòng lại theo bóng dáng kia, cuối cùng biến mất trong một ngõ nhỏ.

Lúc Nam Mịch tiến lên đã không còn thấy ai nữa.

Hỗ hấp của nàng còn chưa ổn định lại, mày nhăn lại, lúc này mới bắt đầu hoảng hốt.

Vậy nên nàng bắt đầu đi trở về, đến đây nàng mới phát hiện, không biết từ lúc nào nàng đã đuổi đến một ngõ cụt.

Nàng biết tuy bản thân đã Nhập Thánh nhưng nói đến tu linh đúng nghĩa thì đến nửa ngày nàng cũng chưa từng, dù là một cường giả Đăng Linh cũng có thể gây khó dễ cho nàng.

Lại thêm lúc này người Chá Phàm điện cũng không có mặt, vừa nghĩ đến đây bỗng nhiên mấy người Chá Phàm điện đã vội vàng đến, dẫn đầu vẫn là Dung Nguyệt.

Dung Nguyệt thấy Công chúa bình an vô sự, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, hành lễ nói: “Công… Phu nhân, sao người lại ra đây?”

Một đám bọn họ đều thở hồng hộc, vẻ mặt hoảng loạn, Nam Mịch biết nhất định là nàng lại khiến bọn họ sợ rồi, suốt dọc đường đi dường như nàng chọc ra rất nhiều phiền phức, không nhịn được băn khoăn, Nam Mịch nhấp môi, mặt lộ vẻ xấu hổ: “Rất xin lỗi, để các ngươi lo lắng rồi, vừa rồi ta nhìn thấy…”

Không đợi nàng nói hết, Dung Nguyệt đã bước một bước dài đến trước mặt nàng, bảo vệ nàng, quay đầu lại nhìn về phía khoảng đất trống đầu ngõ, cảnh giác hỏi; “Điện chủ, là ngài sao?”

“Không hổ là người Chá Phàm điện, quả nhiên rất nhạy bén.” Người lên tiếng có giọng nói bén nhọn, vừa giống nam lại vừa giống nữ.

Khi thân ảnh kia lộ ra, Nam Mịch rõ ràng cảm nhận được thân thể Dung Nguyệt khẽ cứng đờ.

Người nọ mặc một thân trường bào màu tím, tay áo rộng, cổ tay áo được hai sợi dây màu đen bó chặt lại, dường như là chuẩn bị cho ra tay, tóc nửa búi nửa thả, dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng tím, cũng coi như nam nhi tốt mày kiếm mắt sáng, không biết tại sao lại lẫn vào một chút yêu khí.

Giọng nói Dung nguyệt cũng hơi khô khốc: “Ngươi là người Hỏa tộc? Ngươi… Thông Thần rồi?”

Người nọ cười lên, để lộ hai chiếc răng nanh: “Ồ, thế nào? Chỉ Điện chủ nhà các ngươi có thể là người Hỏa tộc? Chỉ hắn có thể Thông Thần chắc? Hắn ấy à… chẳng qua là một con chó của Nam thị thôi… Ngoại trừ vẫy đuôi lấy lòng còn không phải bị người đề phòng khắp chốn sao?”

Người Chá Phàm điện cách người nọ gần nhất tên gọi Ôn Niên, trong số những người Chá Phàm điện đi theo lần này, ngoại trừ A Mạch thì hắn nhỏ nhất, rốt cuộc vẫn thiếu kiên nhẫn. Nghe Cảnh Từ bị sỉ nhục lập tức ra tay, đến cả một câu chào hỏi cũng không có.

Mới qua một khắc, người nọ dường như cũng chưa ra tay gì nhưng Ôn Niên đã hóa thành tro, Nam Mịch cả kinh theo bản năng lùi về sau một bước, đến cả khổ sở cũng chưa kịp.

Đây… chính là Thông Thần sao?

Người nọ vỗ vỗ tro bụi căn bản không tồn tại trên người, trong giọng nói đều là không coi ai ra gì: “Nếu mấy con chó con các người đây thức thời, giao tiểu Công chúa ra, ta sẽ để các ngươi toàn thây, miễn làm bẩn tay ta.” Bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, gã hơi nghiêng đầu nhìn về phía Nam Mịch: “À…”

Nam Mịch hoảng sợ, vành mắt cũng đỏ lên.

Người nọ cười, hành một cái lễ không được coi là đoan chính với Nam Mịch: “Công chúa điện hạ, tại hạ Phạm Giác Giác, có lễ, so với lời đồn Công chúa đẹp hơn nhiều.”

Nam Mịch lại lui về sau một bước, không tự giác nức nở nói: “Là… Vạn thúc… Định Viễn Vương phái ngươi đến… giết ta?”

“Công chúa nói đùa, Công chúa đẹp như vậy, nào có kẻ nỡ giết người.” Ánh mắt gã trước sau đều dính trên người Công chúa, giống như mười mấy người Chá Phàm điện đều không tồn tại, gã dừng một lát lại cực kỳ ghét bỏ: “Định Viễn Vương? A… cũng chỉ là một con chó của Dịch thị mà thôi, có thể sai bảo được ta chắc? Là Vương nhà ta phái ta đến.”

Dịch thị? Người tiền triều.

Đôi mắt hoa đào của Nam Mịch chớp hai cái: “Vương… nhà người?”

Phạm Giác Giác lại chắp tay hành lễ: “Từ Tiêu Vương Dịch thị Trọng Nhiên, muốn mời Công chúa một lời.”

Dịch Trọng Nhiên.

Chân mày Dung Nguyệt càng nhăn chặt, năm đó cùng Cảnh Từ đi tiêu diệt dư đảng tiền triều ở ba châu phía Bắc, khi ấy Dịch thị chia làm bảy Vương, cái gã Tử Tiêu Vương Dịch Trọng Nhiên này cùng lắm cũng chỉ là chi yếu nhất trong số đó.

Sau khi Cảnh Từ tiêu diệt hết sáu Vương khác, quân Tử Tiêu dường như bốc hơi khỏi nhân gian, tìm mấy tháng vẫn không thấy, cuối cùng vẫn là Thần quân hạ chỉ triệu Cảnh Từ về Thần đô mới coi như kết thúc.

Dung Nguyệt vẫn còn nhớ rõ, lúc đó nhiều nhất Dịch Trọng Nhiên cũng chỉ mười mấy tuổi, bị người phía dưới bày bố không khác gì con rối, hiện tại không biết đã trải qua chuyện gì mà có được tu linh giả Hỏa tộc mạnh như vậy bán mạng cho y.

Dung Nguyệt đột ngột xoay người vẽ lên người Nam Mịch một đạo chú quyết không rõ tên, những người khác như cũng ngầm hiểu, lập tức xoay người hỗ trợ nàng ấy.

Phạm Giác Giác lập tức lấy lại tinh thần, tựa như đã nổi giận: “Dùng thuật Dị Hoán? Các ngươi một lũ điên này…”

Câu kế tiếp Nam Mịch còn chưa kịp nghe, bản thân dường như bị một lực cực mạnh đẩy ra, nàng theo bản năng nhắm mắt, vừa mở mắt ra cảnh vật trước mắt đã đổi.

Nào còn Phạm Giác Giác gì nữa, ngay cả nhóm người Dung nguyệt cũng mất dạng, vừa ngẩng đầu đã thấy mình ở hậu viện của một y quán, sau cùng đối diện với một đôi mắt quen thuộc: Y giả mà Cảnh Từ tìm về kia.

Đối phương rõ ràng cũng hoảng sợ, hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng vẫn là y giả kia mở miệng trước: “Ừm… cô nương, sao mới mấy ngày không gặp đã thành thân rồi, lần này nên gọi người là Phu nhân nhỉ.”

Nam Mịch nhất thời hoảng loạn, vội vàng nói: “Không phải, ta chỉ là chải kiểu tóc thế thôi, tiên sinh gọi ta Chi Đường là được.”

Người nọ nghe vậy gật đầu: “Tại hạ Sở Khương Dũ, người đây là?”

“Ta…” Nam Mịch thật sốt ruột, vành mắt đỏ hết lên: “Tiên sinh, ngài có thể… có thể giúp ta được không.”

“Đương nhiên.” Sở Khương Dũ nghe nàng nghẹn ngào, vội vàng nói: “Có việc gì tại hạ có thể giúp, người cứ nói là được.”

“Ta muốn tìm Cảnh Từ, chúng ta phải đi tìm nhóm người Dung Nguyệt, muộn thêm sẽ không kịp mất.” Nói đến đây Nam Mịch lại càng sốt ruột, nước mắt tuôn ào ào.

“Cô nương… thế này.” Sở Khương Dũ tự nhận sống ngần ấy năm cũng chưa gặp phải việc khó gì, nhưng tiểu cô nương này vừa khóc, lão ngược lại bó tay không có cách, vội vã nói: “Cảnh Từ… là vị tiểu lang quân ngày ấy nhỉ?”

Nam Mịch gật gật đầu: “Ta không biết ngài ấy đi đâu, ta chạy ra khỏi khách điếm, sau đó… không biết sao lại đến đây.”

Khóe miệng Sở Khương Dũ giật giật, thật đúng là không thể hiểu được, lão chỉ là đang phơi dược liệu thế nào lại nhặt được người sống, lão đành phải hỏi; “Vậy… cô nương đến từ khách điếm nào, tại hạ đưa cô nương về?”

“Khách điếm… Tuyết Nguyệt, khách điếm Tuyết Nguyệt.”

Sở Khương Dũ sửng sốt: “Khách điếm Tuyết Nguyệt? Ở đây không có khách điếm này mà?”

Nam Mịch vốn đã sốt ruột, nghe Sở Khương Dũ nói như vậy lại càng lo lắng: “Sao có thể như vậy được? Ta rõ ràng mới từ đó đi ra, ta và Cảnh Từ chính là tách ra ở quận Đồ Sơn, chính là… chính là ở khách điếm Tuyết Nguyệt… ta không nhớ nhầm đâu.”

Nước mắt rơi xuống vạt áo, thấm ra một đóa bọt nước.

Lúc này Sở Khương Dũ đã hiểu rõ tất cả: “Cô nương, trước hết đừng khóc nữa, nơi này là Hãn châu, quận Lâm Thủy.”

Lúc này Nam Mịch ngẩn ra.

Sở Khương Dũ gật đầu, khẳng định một lần nữa, sau đó nói: “Tại hạ thấy, cô nương có thể nháy mắt từ quận Đồ Sơn đến y lư của tại hạ, đại khái là có người thi thuật Dị Hoán với cô nương rồi?”

“Thuật Dị Hoán?” Nam Mịch đã bình tĩnh hơn một chút, lúc này mới nhớ đến tên Phạm Giác Giác kia hình như có nhắc đến từ này, nàng bèn hỏi: “Thuật Dị Hoán là gì?”

Sở Khương Dũ giải thích: “Thuật Dị Hoán là chú thuật có thể thay đổi vị trí của một người trong nháy mắt, bởi vì quá tốn linh lực, yêu cầu với tu vi của người thi thuật cũng quá cao nên hiện tại cũng không mấy người biết.”

“Vậy… ta là…” Nghĩ đến sau khi nhóm người Dung Nguyệt tiêu hao linh lực còn phải đối mặt với một người mạnh như Phạm Giác Giác, nhất thời tay chân Nam Mịch đều tê dại.

“Xin hỏi cô nương, lúc đưa người đến chỗ này có phải là tình huống cực kỳ nguy hiểm không?”

Nam Mịch gật đầu, nước mắt lại rơi.

Sở Khương Dũ vội nói: “Chi Đường đúng không, người… ừm… đừng khóc, thứ cho tại hạ nói thật, đã do bằng hữu của cô nương liều chết cứu người đi, cô nương vẫn nên suy nghĩ xem làm sao bảo vệ tốt bản thân. Còn về vị tiểu lang quân cô nương nói kia, y lư này của tại hạ không lớn không nhỏ nhưng cũng là nơi người qua kẻ lại tương đối nhiều, tại hạ sẽ hỏi thăm giúp người một chút.”

“Nhưng mà…” Mày Nam Mịch nhăn lại, giọng nói mang theo nức nở: “Nhưng ta phải về Thanh châu, ta không thể mặc kệ bọn Dung Nguyệt, tên Phạm Giác Giác kia rất lợi hại, bọn họ không đánh lại.”

Vốn chỉ định nghe vào tai này ra tai kia, kết quả lại nghe được tên của cố nhân, Sở Khương Dũ vội vàng hỏi: “Phạm Giác Giác? Tên nhóc lông tím kia?”

Nam Mịch; “Ngài biết?”

Sở Khương Dũ lại càng buồn bực: “Nó… còn bán mạng ở chỗ tên nhóc Dịch thị kia sao?”

Khi Nam Mịch tiếp xúc với người ngoài, tâm tư đơn thuần, lại thêm việc y giả này cũng coi như một nửa người quen, vậy nên nàng thành thật nói: “Không biết đứa trẻ tiên sinh nói là vị nào, chẳng qua… Phạm Giác Giác đúng là có nói chủ tử của hắn chính là Tử Tiêu Vương Dịch thị.”

“Chậc…” Sở Khương Dũ chán ghét nhíu mày: “Còn Tử Tiêu Vương cơ à, thật đúng là biết dát vàng lên mặt mình.” Lão nhìn Nam Mịch một cái, sau đó nói: “Chi Đường, người ở lại trước đã, với nhóm người Dịch thị này thì trốn vẫn tốt hơn, ta sẽ hỏi thăm thương đội qua lại, nếu có cơ hội sẽ đưa người đến Thanh châu.”

“Nhưng mà…” Ngón tay Nam Mịch nắm chặt kiếm bạch ngọc, bởi vì dùng sức ngón tay trở nên hơi trắng bệch, trong lòng như có thứ gì sụp đổ, lộ ra từng chút dáng vẻ nàng chưa từng gặp.

“Cô nương, tại hạ biết người còn muốn cứu bằng hữu, người nói vị Cảnh tiểu lang quân kia có tu vi cao, hắn cũng ở quận Đồ Sơn, hắn có lẽ có thể cứu, hai tên lông tím kia ta có biết, làm người quái đản, nói không chừng sẽ buông tha bọn họ cũng nên. Quan trọng là bằng hữu người liều chết đưa người đi, nếu rơi vào trong tay Dịch thị, chẳng phải bọn họ sẽ hy sinh vô nghĩa sao?”

Lúc trước khi Sở Khương Dũ thấy đoàn người bọn họ đã biết hẳn là nhân vật lớn trong Thần đô, người tên Cảnh Từ kia chính là đại tu linh giả Hỏa tộc, đến lão cũng không nhìn ra được tu vi. Dịch thị phái Phạm Giác Giác đến, vậy tám phần cô nương này chính là vị trong Thủy Ly cung kia.

Chỉ có Nam thị mới có thể khiến Dịch thị coi trọng như vậy.

Sở Khương Dũ tự nhận tay dính không ít máu tươi, hiện tại hành y cứu người cũng chỉ là chuộc tội mà thôi, thật sự không có ý muốn xen vào việc của người khác, càng không muốn lại có liên quan đến Dịch thị. Nhưng nhìn tiểu Công chúa thấy mà thương, nếu nàng xảy ra chuyện gì, cửu châu này sợ là phải biến thiên.

Đến lúc đó càng là sinh linh đồ thán, trăm năm trước hai tộc Thủy Hỏa đại chiến thảm thiết vẫn như còn hiện ngay trước mắt, lúc này lão mới quyết định sẽ giúp một tay.

Nam Mịch biết Sở Khương Dũ không nói sai.

Nàng cùng lắm chỉ là một kẻ bỏ đi mới Nhập Thánh, nàng đến đó nhất định sẽ chỉ liên lụy bọn họ, cùng với mọi người đều đi đối đầu với Dịch thị, không bằng nàng cứ trốn trước, không chừng còn có thể thêm mấy phần thắng cho nhóm người Cảnh Từ.

Chỉ là nàng sợ Cảnh Từ không tìm thấy nàng, sẽ sốt ruột.

Vì vậy Nam Mịch ngàn dặn vạn dò nhờ Sở Khương Dũ nhất định phải nghĩ cách nói vị trí của nàng cho Cảnh Từ biết.

Thật ra đây cũng là một việc khó, nếu ở thường ngày chỉ cần báo với phủ nha quận thành phái người đi tìm, hoặc đưa tin cho phủ nha quận Đồ Sơn, nàng đều không đến mức bị động như này.

Đáng tiếc kẻ cầm quyền Thanh châu hiện giờ đều rắp tâm hại người, cẩn thận suy xét lời Phạm Giác Giác, có lẽ còn có nạn cấu kết tiền triều. Giờ đây nàng thân ở Hãn châu, mà Cố Bắc Vương Hãn châu lại bị đồn đã muốn phản từ lâu.

Một Công chúa kim tôn ngọc quý như nàng, ở Thần đô luôn là vạn người bái lạy, ngay cả Thần quân cũng phải thỏa hiệp mấy phần, hiện tại vậy mà hai mặt đều là địch.

Ngồi trong phòng Sở Khương Dũ sắp xếp cho không được bao lâu, nàng đã không ngồi yên được nữa, đứng dậy xuống lầu, đi đến chính đường y lư mới phát hiện y giả chữa bệnh ở đây chỉ có Sở Khương Dũ, bên cạnh có hai ba tiểu thư đồng phụ trách bốc thuốc, làm việc vặt.

Nhưng thế này dường như cũng không ảnh hưởng đến việc làm ăn của y lư.

Phía trước bàn nhỏ mà Sở Khương Dũ khám bệnh xếp một hàng dài, kéo dài đến tận đường lớn.

Nam Mịch xuống lầu, đi đến bên cạnh Sở Khương Dũ: “Sở tiên sinh, có việc gì ta giúp được không?”

Sở Khương Dũ quay đầu liếc nàng một cái rồi tiếp tục cúi đầu viết đơn thuốc: “Cô nương vẫn nên lên lầu thì tốt hơn, ở đây nhiều người, rồng rắn lẫn lộn, ngộ nhỡ có sai sót gì thì không tốt đâu.”

Nam Mịch lấy một tấm khăn ở một bên bàn dài, gấp thành hình tam giác buộc lên mặt che đi nửa khuôn mặt: “Để ta giúp đỡ đi, bận rộn còn dễ chịu hơn chút.” Nam Mịch lo cho bọn Dung Nguyệt, cũng lo Cảnh Từ không tìm được nàng.

Sở Khương Dũ nhìn nàng một cái, lắc đầu thỏa hiệp: “Được rồi, cô nương giúp gói thuốc đi.”

Lão đã nhìn tay của tiểu cô nương, là kiểu ngón tay mềm như cọng hành, tuy tay có cầm một thanh kiếm ngọc nhưng đến nửa cái vết chai cũng không có, có thể thấy được tám phần là kiếm này chưa từng được dùng.

Cuối cùng lão chỉ cười khổ một tiếng, lòng nghĩ bản thân đúng là có mặt mũi lớn, Hoàng tử Dịch thị từng làm đồ đệ của lão, hiện giờ Công chúa điện hạ tôn quý của Nam thị lại làm việc vặt cho lão.

Nam Mịch học theo động tác của tiểu đồng, lúc đầu gói còn hơi lỏng tay, mấy gói sau rất ra dáng ra hình, lòng nghĩ không ngờ bản thân lại có thiên phú như vậy.

Dần dần việc trong tay bắt đầu xuôi chèo mát mái, lúc này Nam Mịch đã có lòng dạ đi xem những việc khác, y lư này không lớn không nhỏ, đồ đạc bên trong ngược lại cũng tao nhã, có thể thấy được Sở Khương Dũ là một người thanh khiết, chỉ là người lui tới khám bệnh nhiều như vậy, lợi nhuận của lão phải rất nhiều mới đúng.

Lão lại không hề mời thêm y giả.

Từ từ quan sát, Nam Mịch mới phát hiện, nhìn y phục trang dung để đánh giá thì phần lớn những người tìm đến y giả trị bệnh đều là người bần hàn, Nam Mịch thầm nghĩ, hẳn là do Sở tiên sinh nhân từ, phí khám bệnh của y lư này cực thấp.

Nhưng nhìn kỹ lại thì Nam Mịch phát hiện cũng không hoàn toàn như vậy, nàng không thấy Sở Khương Dũ lấy tiền của ai, chẳng lẽ Sở Khương Dũ đang chữa bệnh từ thiện?

Nghĩ như vậy, Nam Mịch tiến đến cạnh một tiểu đồng: “Tiểu tiên sinh, Sở tiên sinh đang chữa bệnh từ thiện sao?”

Tiểu đồng kia khom người thi lễ, quy củ đáp: “Không thể nói là chữa bệnh từ thiện, chỉ là ngày ngày đều như thế.”

Không dám tiếp tục ảnh hưởng đến việc trong tay tiểu đồng nữa, Nam Mịch chỉ đành gật gật đầu, trở về vị trí của mình tiếp tục gói thuốc.

Cứ bận như vậy đến tận chạng vạng, trời dần tối, không đợi Sở Khương Dũ lên tiếng, hàng dài bệnh nhân đã sôi nổi chắp tay hành lễ rồi tản đi, vốn không phải người được huấn luyện tỉ mỉ gì, động tác cũng không chỉnh tề lắm, nhưng Nam Mịch nhìn ra được, bọn họ đến đều mang theo thành tâm thành ý.

Ba gã tiểu đồng cũng khom người hành lễ, sau đó lại khom người với Nam Mịch, Nam Mịch chắp tay trả lễ.

Đến khi ba tiểu đồng cũng đi rồi, Nam Mịch mới tìm cơ hội nói chuyện với Sở Khương Dũ: “Sở tiên sinh đến nhà khám bệnh cũng không thu phí?”

Sở Khương Dũ gật đầu: “Cũng chỉ là mấy người nghèo khổ, không có mấy đồng.”

Một mặt Nam Mịch tò mò vì sao Sở Khương Dũ lại nói thế, một mặt lại cảm thán, hóa ra những người bởi vì nghèo khổ mà không thể chữa bệnh lại nhiều đến thế sao? Hiện tại dưới sự thống trị của Nam thị, Cửu châu coi như chính trị trong sạch, quốc thái dân an, tại sao vẫn còn nhiều như vậy.

Sở Khương Dũ biết trong lòng nàng hoang mang: “Ngược lại cũng không phải vì ta lương thiện, chẳng qua là nửa đời trước đã lập lời thề, quãng đời còn lại sẽ chữa bệnh miễn phí cho những người nghèo khổ thôi.”

Nam Mịch lại càng nghi hoặc, vì sao phải phát lời thề như vậy, người dám thề như vậy lại nói mình không phải người tốt, vậy trong mắt người thế này thì người ra sao mới được coi là lương thiện chứ?

Không đợi nàng lên tiếng, Sở Khương Dũ đã nói tiếp: “Cũng chỉ là do khi còn trẻ từng đáp ứng cố nhân, bởi vậy mới thề như thế, nhưng ta cũng có lúc lấy tiền, ví dụ như mấy lần khám bệnh cho cô nương lúc trước.”

Nam Mịch ở bên cạnh lão, nhìn ra đường phố trước cửa y lư, đã là chiều muộn nhưng cũng không thấy khung cảnh dân cư tiêu điều, các hàng quán đan xen, cực kỳ náo nhiệt. Nàng ngẩn ra một lúc lâu bỗng đi đến cửa: “Quận thành náo nhiệt thế này, sao lại có nhiều người nghèo khổ như vậy?”

Sở Khương Dũ cũng đi đến cửa, tiến lại gần nàng: “Cô nương ở địa vị cao, nào biết được nỗi khổ của những người trời sinh xương cốt yếu ớt này?”

Nam Mịch kinh ngạc hỏi; “Xương cốt yếu ớt? Bọn họ…”

Sở Khương Dũ nghiêng đầu nhìn nàng: “Đúng vậy, bọn họ đều là trời sinh xương cốt đã yếu ớt.”

Không đợi Nam Mịch phục hồi lại tinh thần, đã nghe lão nhẹ nhàng nói tiếp: “Lần này cô nương đến Đồ sơn có thể thấy được là đã cầu được ước thấy, nhưng không phải tất cả mọi người đều được như người, trước có người nhà bảo vệ, sau có người tài điểm hóa, trên đời này phần lớn người trời sinh xương cốt yếu ớt ngoại trừ bị vứt bỏ sống tạm qua ngày thì chính là chết.”

“Vứt bỏ…” Nam Mịch lặp lại một tiếng, bỗng nhiên nhớ đến Nhạc Đa, lúc trước sở dĩ nàng ấy được người trong phủ nhặt về là bởi vì bị vứt bỏ do trời sinh đã không có thiên phú tu linh. Một đứa trẻ nhỏ xíu cứ vậy nằm trên mặt đất lạnh như băng.

Mà Nhạc Đa cùng lắm cũng chỉ là không có thiên phú tu linh thôi, vậy còn xương cốt yếu ớt thì sao?

Sở Khương Dũ lại tiếp tục: “Người vừa sinh ra, dựa vào thiên phú tu linh đã chia ra năm bảy loại, cứ vậy quyết định số mệnh cả một đời, hoặc thấp hèn như súc sinh, hoặc cao quý như thần minh, như vậy thật sự công bằng sao? Có một số người, ngay cả cơ hội sống cũng không có.”

“Tiên sinh nói đúng, như vậy không công bằng.” Nam Mịch bối rối đáp lời.

Lúc này Sở Khương Dũ mới lại nhìn nàng một cái, trang dung và y phục của thiếu nữ không còn tinh xảo như khi mới gặp, trong cẩn thận đoan trang đã có chút chật vật, nhưng trong ánh mắt của thiếu nữ kiêu ngạo vừa có kiên định lại thêm thuần khiết, như ánh trăng không tì vết, như suối trong núi không dân cư.

Lão nhìn nàng một hồi lâu, lại nói: “Cũng không biết tảng đá Đế Thích Thiên kia nghĩ thế nào, nếu đã cho con người quyền tu linh, sao còn phải khổ sở đùa giỡn họ trong lòng bàn tay.”

Cách nói mới mẻ này khiến Nam Mịch phải quay lại nhìn lão một cái, đối diện với một đôi mắt bình đạm thản nhiên siêu phàm thoát tục của lão, nàng cũng từng nhìn thấy dáng vẻ này trong mắt Nhan Vũ.

Không biết tại sao trong lòng Nam Mịch bỗng có phần không thoải mái, dường như muốn thay tảng thần thạch kia biện giải bèn thấp giọng nói: “Bằng không… tiên sinh cho là nên như thế nào đây?”

Sở Khương Dũ nhìn về phương xa, không biết đang nhìn chăm chú quán nhỏ nào, trịnh trọng nói: “Người người sinh ra đều làm “người”.”

Một chút không thoải mái kia nháy mắt sụp đổ, một câu này gần như nghiền nát nhận thức trong suốt hai mươi năm qua của Nam Mịch.

Người người sinh ra làm “người”, sẽ không bởi vì ngươi có thể tu linh hay không, có thiên phú trác tuyệt hay không mà quyết định cả đời ngươi. Sẽ không có người vừa sinh ra đã bị coi là kẻ bỏ đi không bằng heo chó, cũng sẽ không có người vừa sinh ra đã được coi như thần minh.

Sẽ không còn ai cả đời đều đi tìm phương pháp tu linh, cũng sẽ không còn ai cả đời không thấy được ánh mặt trời.

Nam Mịch hoàn toàn tỉnh ngộ, rốt cuộc Cửu châu này là thế nào? Vốn không phải dáng vẻ mà nàng vẫn biết từ xưa đến nay sao.

Sở Khương Dũ phục hồi lại tinh thần, lại cúi đầu lắc lắc cười khổ, lòng nghĩ lão đâu phải kẻ đa sầu đa cảm, thế nào mà hôm nay lại ra vẻ với một tiểu cô nương như vậy.

Lão xoay người lên lầu: “Cô nương cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, nghe nói ngày mai có thương đội đi quận Đồ sơn, ta sẽ nhờ bọn họ đến khách điếm Tuyết Nguyệt tìm Cảnh tiểu quan nhân.”

Nam Mịch quay đầu lại nhìn bóng dáng lão, khom lưng hành lễ: “Đa tạ tiên sinh.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Xem thêm!
Chương sau
»


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Quan ở kinh thành có tiền có thịt sao? Đừng có mà giỡn, bổng lộc một năm 40 lượng, chỉ vừa đủ ấm no thôi. Hoàng thượng khai ân cho thuê phòng giá rẻ, gọi là quan xá,…
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Ẩn Hôn Bị Phát Hiện
Tôi là luật sư của bên nguyên, trong lúc tạm nghỉ phiên tòa, tôi bước vào nhà vệ sinh thì đột nhiên bị người nào đó ép vào tường. Chưa kịp nhìn rõ, đôi môi nóng bỏng của…
"Xuyên Không" Được Phu Quân
Tôi xuyên không rồi. Nguyên chủ không ưng ý vị phu quân ngốc nghếch của mình, cũng không chấp nhận được việc muội muội định hôn với người trong lòng mình, thế là nghĩ không thông mà nhảy…
[18.7.......Dm]
[18.7.......Dm]
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh đẹp trai mặc quần jogger. Tôi gửi tin nhắn WeChat cho bạn, nói: [Rất đẹp trai, gu tao, nhìn qua thì cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần jogger là…
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Anh Ấy Chỉ Thích Tôi
Trọng sinh trở lại lớp 12 năm ấy, Lâm Nguyệt quyết định dấu đi một thân hào quang của mình, an tĩnh và trầm lặng, kiên định học tập. Rời xa những gì đã hại chết cô ở…
Ái Tình Dạt Dào
Ái Tình Dạt Dào
Bụng dưới thỉnh thoảng vẫn cảm thấy đau nhức, tôi ngồi thụp xuống băng ghế dài ở sảnh, nước mắt giàn giụa. Vào đêm qua, tôi đã mất đi đứa con của mình và Bạch Ngọc Đình. Nguyên…

Đọc truyện Full