Vụ án thứ 4: Châm phong tương đối.
23:00
Đèn trong phòng sáng choang, sắc mặt của Vương Tú dưới ánh đèn trông nhợt nhạt phờ phạc.
Một ngồi trên ghế là Hoắc Lượng, một đứng trước mặt cô là Lâm Diêu, hai người này như là đang dùng cái lưới vô hình trói chặt cô lại, cảm giác nghẹt thở, sợ hãi chạy từ não xuống bàn chân, run rẩy không ngừng.
Lâm Diêu lấy ra một cái thẻ nhỏ, trông giống cái sim.
Hắn ước chừng chiếc thẻ trong tay, nói, “Cái thẻ này gắn vào trong điện thoại của cô, cài đặt nghe trộm một số điện thoại, bất kể là cuộc gọi hay tin nhắn cô đều có thể nhận được.
Tôi nghĩ người nói chia tay chắc là Lỗ Thần, nhưng cô không đồng ý, vì để giám sát hắn mọi lúc mà mua cái thẻ này, trong lúc vô tình cô biết chuyện giữa hắn và Lưu Nghị.
Lúc đó cô liền tương kế tựu kế, giết cả hai người bọn họ.”
Điểm này không hề thuyết phục được Vương Tú, cô giận tới mất đi phong độ, hung hăng ném ly nước trong tay, gần như là thét lên, “Đầu óc của cậu có vấn đề à?! Lúc vụ án xảy ra tôi bị nhốt trong phòng vệ sinh, đi hỏi Tư Đồ đi, hắn biết tình huống lúc đó.”
Hiếm thấy khi nào Lâm Diêu mỉm cười vào những lúc này, khóe miệng hơi nhếch lên, phác họa nụ cười khiến người ta vui tai vui mắt.
Hoặc Lượng để ý, trong lòng nghĩ: Ai ya, quá đẹp trai, hèn gì Tư Đồ mê thế.
Lâm Diêu có vẻ cũng chẳng để bụng tới thái độ đối địch của Vương Tú, hắn nói về vấn đề khi vụ án xảy ra, không nhanh không chậm, “Lưu Nghị bị đập chết trên sân khấu, tôi giữ trật tự hiện trường, Tư Đồ bắt đầu tìm kẻ khả nghi ở hai bên sân khấu, lúc đó hắn phát hiện ra cô.
Chúng ta cùng quay lại lúc đó.
Cô ở trong nhà vệ sinh lớn tiếng kêu cứu, Tư Đồ ở bên ngoài dùng sức xoay nắm tay cửa, mà khi đó cô ở bên trong cũng đang dùng sức giữ nó lại, tạo thành cảnh giả bị khóa trái, hơn nữa khi cửa bị phá cô liền nói cửa khóa trái tạo thành quan niệm cho Tư Đồ.
Cánh cửa kia có bị khóa trái hay không, cũng không có bất kì bằng chứng nào chỉ điểm được.”
Không đợi Lâm Diêu nói hết lời, Vương Tú lập tức bắt được điểm này để phản kích, cô nói nếu không có bằng chứng chứng minh cửa không bị khóa trái, thì hắn không có tư cách gì nói mình đã làm gì.
Lâm Diêu không hề quan tâm tới lời phản bác của cô, nói tiếp, “Chúng tôi phát hiện trên nắm tay cửa ở nhà vệ sinh có dấu vân tay của cô, nếu Lỗ Thần thiết kế dây điện, vậy thì hắn phải đeo bao tay, tiếp xúc lên nắm tay cửa cả trong và ngoài, cô có biết điều này biểu thị cho điều gì không?”
“Có ý gì?” Vương Tú hoảng hốt nói, “Cái này rất bình thường, phòng vệ sinh nằm trong phòng nghỉ của tôi, tôi vào đó ba bốn lần, dấu vân tay in trên nắm tay thì có gì lạ, liên quan gì tới Lỗ Thần?”
Lâm Diêu hừ hừ cười, nói, “Lỗ Thần bố trí cái bẫy để giết cô, hắn phải đeo bao tay để đề phòng bị in dấu vân tay, hơn nữa lúc bố trí dây điện tất nhiên sẽ đụng cả nắm tay trong và ngoài, chính là nói, vân tay của cô sẽ bị bao tay của hắn xóa xạch.
Nhưng mà chúng tôi chỉ phát hiện dấu vân tay của cô mà thôi.”
“Chờ đã, cậu có ý gì? Cậu muốn nói Lỗ Thần không có đụng tay vào phòng vệ sinh?”
Nói tới chỗ này Vương Tú vẫn không hiểu, Lâm Diêu càng tin chắc kế hoạch giết người không phải dô cô bày ra.
Nén lại lòng bận tâm về Tư Đồ, hắn bình tĩnh lại, nói tiếp, “Không, hắn đúng là đã làm một cơ quan đủ để giật cô chết, từ dấu vân tay của hắn trên công tắc điện cũng đủ chứng minh.
Cô nói với chúng tôi, cô rửa tay xong thì đá trúng thanh gỗ, sau đó là nổ điện cầu chì bị đứt, cũng là nói từ lúc cô vào phòng vệ sinh, đi vào phòng WC bên trong, rồi ra rửa tay, trong khoảng thời gian này không hề đụng vào nắm tay cửa.
Mà sau khi vào phòng vệ sinh, Lỗ Thần đã bố trí xong dây điện, xóa sạch dấu vân tay của cô, cho nên dấu vân tay của cô tuyệt đối không nên xuất hiện trên nắm tay cửa.
Vậy tại sao lại có? Sự thật là lúc Tư Đồ cố gắng xoay tay nắm thì cô ở bên trong cố sức giữ, tạo thành cảnh giả bị khóa trái.”
“Lời của cậu quá mâu thuẫn!” Vương Tú tiến lên một bước, “Cậu mới nói dấu vân tay của Lỗ Thần nằm trên công tắc nguồn điện, bây giờ lại nói hắn đeo bao tay.”
Lâm Diêu lắc đầu, nói, “Tôi nghĩ đó là kiệt tác của cô.
Tối hôm đó cô lấy cớ là điện không ổn định, để Lỗ Thần tiếp xúc với hộp công tắc nguồn, cứ như vậy chẳng khác nào để lại bằng chứng, cũng làm rối tầm nhìn của cảnh sát, đi rất lâu trong mê cung là ai muốn giết ai.” Nói xong Lâm Diêu phát hiện sắc mặt của Vương Tú từ xanh xao tái nhợt biến thành xám trắng, giống như người sắp chết.
Ít nhiều hắn cũng có chút thương xót người phụ nữ này.
Trong lúc bất chợt, Lâm Diêu không có tâm trạng kéo dài với cô nữa, muốn mau chóng kết thúc bên này còn chạy qua chỗ Tư Đồ.
Cho nên hắn tăng tốc, “Chúng ta nói ngắn gọn đi.” Lâm Diêu đưa tay về phía Hoắc Lượng, đối phượng lập tức đưa đồ đã chuẩn bị trước.
Lâm Diêu giơ tới trước mặt Vương Tú, “Nhìn quen không? Cái MP5 này chính là bước đầu tiên cô muốn mưu sát Lỗ Thần.
Đầu tiên, dây điện trong phòng vệ sinh là do Lỗ Thần chuẩn bị, hắn định sau khi giật cô chết rồi sẽ tháo nó ra xử lý, trông như là chết ngoài ý muốn.
Nhưng đáng tiếc là kế hoạch của hắn bị cô đi trước một bước, hơn nữa cô còn tạt nước xuống nền, rồi dán MP5 lên trên cửa WC.
Cô đứng trước cửa phòng vệ sinh, Lỗ Thần đứng trước cửa phòng nghỉ, một người giả bộ đi vào, một người giả bộ đi ra.
Rốt cuộc cũng là cô cao tay hơn, dùng điều khiển từ xa tăng âm lượng lên, để bên trong phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Lỗ Thần lầm tưởng bên trong có người làm trễ nãi kế hoạch của hắn, không kịp suy nghĩ xoay người vọt vào phòng vệ sinh.
Lúc này cô lấy dây điện hắn đã chuẩn bị đặt lên sàn, Lỗ Thần xui xẻo bị giật điện.”
Thấy Vương Tú nhìn mình chằm chằm, dáng vẻ còn rất ngoan cố muốn kháng cự, Lâm Diêu cầm quyển kịch bản, lật tới kết cảnh thứ tư, nói, “Xem lời nhắc ở cuối cảnh bốn, vị trí của Lưu Nghị là ở trước cái bàn.
Âm nhạc nổi lên, màn kéo xuống chuyển cảnh, đèn tắt, âm nhạc của cảnh năm vang lên, thứ tự rất rõ ràng, chỗ nào đã tắt đèn thì từ từ hạ đạo cụ xuống, sau đó mới là bật sáng đèn toàn sân khấu.
Tôi sẽ làm cho cô một thời gian biểu đơn giản.”
Lâm Diêu cầm tờ giấy ra, đọc lên, “Chúng ta giả thiết thời gian của vụ án là 00:00:00.
Vậy thì từ 00:00:01 tới 00:00:15 là đạo cụ dần dần từ trên trần hạ xuống, từ 00:00:15 tới 00:00:30 cô lừa Lỗ Thần vào phòng vệ sinh, 00:00:30 tới 00:00:40, Lỗ Thần giật điện làm sân khấu tối đen, Lưu Nghị theo bản năng nhìn giấy huỳnh quang bước nhầm hướng, 00:00:40 tới 00:00:45 sắt phối trọng rơi xuống đập chết hắn.
Cả hai quá trình mưu sát cô chỉ dùng chưa tới một phút.”
Vương Tú ngây ra như phỗng, Hoắc Lượng cảm khái nói, “Vương Tú, chị đúng là trâu bò!”
Dứt lời, Hoắc Lượng đứng lên, vừa đi vừa nói, “Tôi đến để nhắc chị một chuyện khác.
Tối hôm đó chúng tôi đọc kịch bản, lúc kết thúc cảnh thứ nhất chị là người cuối cùng được đèn rọi vào, cũng chính sau lúc đó chị thừa dịp dời vị trí của giấy huỳnh quang, tiếc là trên sân khấu có quá nhiều người, cho nên đã chà mất dấu vân tay của chị.
Mà Lỗ Thần, lúc đó ở trong phòng vệ sinh bị điện giật nhưng không lập tức bất tỉnh, thân thể co giật lảo đảo ngã vào WC, cũng chính là cánh cửa thứ hai, điện trên người hắn không chỉ làm hỏng MP5, mà còn đốt cháy xém một vết trên cửa.
Căn cứ theo dấu nhỏ như vậy, Lâm Diêu đã chạy khắp các trung tâm thương mại, rốt cuộc cũng tìm được một cái phù hợp.” Hoắc Lượng dừng lại ở sau lưng Vương Tú, ghé sát lỗ tai cô, thấp giọng nói, “Không biết có bao nhiêu người nhớ cô từng có một chiếc MP5 như vậy nhỉ? Có muốn nhìn thử hay không?”
Vương Tú bị câu của Hoắc Lượng dọa sợ hết hồn, Lâm Diêu nhịn cười, nghiêm mặt nói, “Nói tới chuyện sau giây 45 đi.
Cô thừa dịp Lưu Nghị bị đập chết trên sân khấu, khung cảnh hỗn loạn, đã đẩy Lỗ Thần ra ngoài cửa sổ, quay ra đá ngã thanh gỗ và thùng nước, siết dây điện vào chốt cửa để lại dấu vết, rồi nhốt mình bên trong chờ người tới giúp.
Kết quả là Tư Đồ phát hiện ra cô.”
“Nếu cậu có bằng chứng thì đem ra mà tố cáo tôi, không có bằng chứng thì về nhà chờ giấy gọi từ tòa án đi!” Dứt lời, Vương Tú đi tới cửa, nói, “Còn giờ thì cút đi!”
“Ai nói tôi không có bằng chứng?” Lâm Diêu nhẹ nhàng nói một câu, khiến Vương Tú trợn tròn mắt! Sau đó khinh bỉ cười một tiếng, “Vậy thì tố cáo tôi đi.”
Lâm Diêu đút tay vào túi, trong lòng hắn có chút hưng phấn, giống như một đứa trẻ ngoan, hưng phấn vì đang làm chuyện xấu.
Hắn nói, “Vương Tú, cô cho là mấy cảnh sát kia tối nay ở sân khấu là tìm cái gì?”
Lời nói qua tai, Vương Tú thấy Lâm Diêu cầm ra một túi nhựa trong suốt, bên trong có một cái kềm, không kiềm được hỏi, “Đây là cái gì?”
“Tìm được trên sân khấu, bằng chứng.”
“Cậu nói vật này là bằng chứng?”
Lâm Diêu gật đầu, tiến tới một bước, “Cảnh sát căn cứ theo vết trầy trên sắt phối trọng, dò được nó là một cái kềm dài chừng 20cm, tôi đoán là cô không thể đi mua cái kềm mới, công cụ của đội múa là lý tưởng nhất.” Nói xong hắn hừ cười, tiếp tục, “Vết thương trên tay cô thật sự là do cắt trái cây tạo ra à? Tôi chưa từng thấy ai cắt trái cây mà bị thương ở mu bàn tay cả.
Vết thương vẫn chưa lành hẳn đi, suy nghĩ kỹ thì cũng phải, ở trên đó bị rỉ sét mà.”
Nếu như lấy vẻ mặt hình dung thành sân khấu, vậy thì Vương Tú chính là một vở kịch vô cùng đặc sắc.
Trong chớp mắt, cô trở nên hờ hững, nói, “Cậu muốn nói là lúc tôi cắt dây kẽm thì làm tay bị thương? Cái này mà gọi là bằng chứng gì?”
“Tôi cũng không muốn chặt tay cô đem đi nghiệm chứng, tôi chỉ muốn cô cho tôi một lời giải thích.
Cô nói là mình chưa bao giờ leo lên trần, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với đội múa, vậy thì làm cách nào để lại dấu máu ở phía trên? Vương Tú, lúc cô cắt dây kẽm đã vô tình làm tay bị thương, trên kềm và thanh sắt đều để lại dấu máu.
Máu ở trên trần, đồng nghiệp chúng tôi đã lấy đem đi kiểm tra, máu trên cái kềm này tuy không nhiều, nhưng cũng đủ để kiểm nghiệm, ví dụ như DNA.”
Khuôn ngực đầy đặc phập phồng liên hồi, cô vô thức nuốt xuống một ngụm nước miếng, ánh mắt lưỡng lự nhìn cái kềm trong tay Lâm Diêu.
Mà lúc này Hoắc Lượng lại lên tiếng, cười xấu xa nói, “Có dám tới đồn cảnh sát lấy máu xét nghiệm không?”
Trong nháy mắt liền như muốn lấy mạng của Vương Tú, nhưng kết quả này là trồng ra từ quả đắng.
Bất chợt, trông cô già đi rất nhiều, khi phát hiện hành vi tội ác của mình đã hoàn toàn bại lộ, là một người có bản năng cầu sinh, cô đưa tay ra cầu cứu, kêu khóc, “Không phải tôi, toàn bộ kế hoạch này không phải do tôi bày ra.
Người đó tôi biết, các cậu, tin tôi, cho tôi một cơ hội.” Lời cô nói ra không được rành mạch, “Lưu Nghị, là bọn họ, là Lưu Nghị hại tôi cả đời này không thể có con, hắn muốn ly dị với tôi rồi chiếm tài sản, bảo Lỗ Thần dụ dỗ tôi.
Tôi mang thai đứa con của Lỗ Thần, tôi không biết, tôi tưởng, là của Lưu Nghị, tôi còn muốn sống cuộc sống hạnh phúc với hắn, tôi không biết, hắn lại…”
Lâm Diêu mất kiên nhẫn lộ ra vẻ mặt chán ghét, Hoắc Lượng lập tức đi tới bên cạnh, hỏi Vương Tú, “Những thứ này đều do Vương Lương điều tra giúp chị?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Vương Tú gật đầu, “Thẻ nghe trộm cũng là hắn cho tôi, tôi…”
“Chờ đã.” Hoắc Lượng hỏi, “Nếu chị biết giữa Lưu Nghị và Lỗ Thần có mờ ám, sao chị còn ở cùng Lỗ Thần?”
“Tôi muốn trả thù bọn họ!” Gương mặt của Vương Tú vặn vẹo, “Lỗ Thần gần như đã xài hết tiền của tôi, tôi sẽ không dễ dàng chia tay với hắn, tôi phải lấy lại những gì hắn nợ tôi! Sau đó có một ngày, người kia bỗng nhiên tới tìm tôi, hắn biết Lỗ Thần và Lưu Nghị muốn giết tôi, hơn nữa còn bày kế hoạch giết bọn họ.
Thật đó, không phải tôi, là người kia, là hắn dạy tôi!”
Thật không muốn tiếp tục với người phụ nữ cãi chày cãi cối này nữa, Lâm Diêu thông báo với đồng nghiệp bên ngoài, để họ đưa Vương Tú đi.
Nhìn Vương Tú chẳng thèm bước đi bị đưa lên xe cảnh sát, Hoắc Lượng đột nhiên cảm thấy, hy vọng kiếp sau cô sẽ gặp một người đàn ông tốt.
Cười tự giễu, Hoắc Lượng đi tới bên cạnh Lâm Diêu, hỏi, “Chuyện bên này coi như kết thúc?”
“Ừ.” Lâm Diêu gật đầu, “Nhưng vụ án vẫn chưa kết thúc, chúng ta phải bắt đầu sỏ.”
“Bác.sĩ.”
Hai từ này phát ra từ miệng Hoắc Lượng hung ác vô cùng.
Lâm Diêu vỗ vai hắn, lúc này Cát Đông Minh đậu xe bên cạnh họ, kéo cửa kiếng xuống, thò đầu ra, “Còn lại cậu không cần quan tâm, Điền Dã đang chờ ở tổ.
Đi tìm Tư Đồ đi.”
Sắc mặt Lâm Diêu nghiêm túc, cẩn thận gật đầu một cái, nhìn đồng hồ giờ đã nửa đêm, hắn lái xe chở Hoắc Lượng đi tìm Tư Đồ, đối phương đang ở một nơi mà chẳng ai có thể nghĩ tới.
Hết chương 33.
——oOo——