Mặt trời chiều ngả về tây, đợi đến khi vào đêm Khoa Ân quả thực bắt đầu nóng lên, nhưng làm cho người ta vui mừng là cũng không phát sốt gay gắt. Liễu Thư dựa theo trí nhớ mơ hồ trước kia dùng một khối da thú tẩm nước lạnh vắt khô một nửa rồi đắp ở trên đầu tiểu thú nhân, nghe nói như vậy là vì phòng ngừa đừng cháy hỏng đầu óc. Tiếp theo lại cầm da thú tẩm nước ấm lau thân thể cho nó, đây là lau dưới nách và khe đùi, nơi này có động mạch chủ, dùng chút lực đạo chà lau, có thể xúc tiến tuần hoàn huyết dịch.
Nhưng mà khi có người lau người cho tiểu thú nhân thì ý thức của tiểu tử kia còn tương đối tỉnh táo, động tác cũng lưu loát, nói cái gì cũng không muốn để cho giống cái vội tới lau cho nó, tay nhỏ chân nhỏ giãy dụa còn rất mạnh mẽ. Liễu Thư không nói gì trực tiếp trợn trắng mắt, Vu y còn là một đầu hắc tuyến, tiểu gia hỏa này còn rất quan niệm trinh tiết… Quan niệm cái rắm, quần yếm còn không có khâu kín đâu, cũng biết thẹn thùng. (quần yếm: quần thủng đáy cho em bé mặc)
Rốt cuộc cũng là không bạo lực không hợp tác, nhưng tiểu tử kia vẫn là một bệnh nhân nên cũng không nỡ xuống tay, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp. Nếu giống cái không thể vậy thú nhân tới đi, trước đó thú nhân bị kêu đi trở về hết, hiện tại ở đây tạm thời chỉ có một người là Allen, như vậy tự nhiên không phải hắn thì còn có thể là ai khác.
“Thú nhân khí lực rất lớn, đứa nhỏ này còn nhỏ, Allen cũng phải cẩn thận chút, nhẹ chút.” Vu y thực lo lắng dặn dò nói.
“Ngài cứ yên tâm đi, chút lực đạo ấy con vẫn là có thể khống chế.” Allen chụp bộ ngực vang lên thùng thùng chứng minh mình, Vu y đành phải do do dự dự gật đầu.
Đợi Allen đi qua lau người cho tiểu thú nhân, chỉ chốc lát chợt nghe được một tiếng kêu đau của tiểu tử kia, lúc này Vu y chỉ muốn đi qua xem, lại bị Liễu Thư lôi kéo: “Yên tâm yên tâm, lau người vốn chỉ có chút đau, ngay từ đầu mà thôi, đợi lát nữa thì tốt rồi.”
Allen thân hình cao lớn, che kín tiểu thú nhân, hai người Liễu Thư và Vu y ngồi ở bên lò sưởi cũng không nhìn rõ lắm, huống chi hiện tại còn là ban đêm nữa. Cho dù có ánh sáng đống lửa cũng không sáng tỏ, cho nên nhìn không ra cái gì, nhưng mà vừa mới nói xong không lâu, tiếng tiểu thú nhân đau kêu liền thật sự nhỏ lại, cuối cùng chỉ có rầu rĩ rầm rì.
Đêm nay cuối cùng làm cho người ta vui mừng là cũng không có giày vò bao lâu, tiểu thú nhân Khoa Ân coi như phát sốt lên đến nhanh mà đi cũng mau. Đương nhiên trong này công lao Allen hỗ trợ lau người cũng là không thể bỏ qua, nửa đêm về sáng thì hạ sốt, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, nhất là các tiểu thú nhân ngủ chung một sơn động biết Khoa Ân rốt cuộc không có việc gì thì đều vui vẻ, mấy đứa nhỏ lớn hơn một chút còn nhảy búng lên.
Cuối cùng Vu y xem thật sự là không có việc gì, thở ra để cho Liễu Thư và Allen trở về, mắt thấy cũng không có việc gì cần giúp nữa, huống chi ép buộc lâu như vậy cũng rất mệt, hai người bọn họ cũng liền thuận thế thưa lại rồi trở về nghỉ ngơi, lúc này hơn nửa đêm rất là buồn ngủ.
Sáng sớm hôm sau Liễu Thư tỉnh sớm, trong lòng có chuyện dù thế nào cũng ngủ không an ổn. Đêm qua lúc đi thì Khoa Ân đã hạ sốt, nhưng mà cô còn không có tận mắt nhìn thấy thì tự nhiên là lo lắng. Buổi tối sau khi Allen đưa cô trở về cũng không nán lại, nhìn cô lên giường ngủ, thì cũng đi ngay. Không biết có phải là tâm ý tương thông hay không, bên này cô tỉnh lại thì không bao lâu sau Allen đã đến. Hai người cũng chưa nói cái gì, nhìn nhau cười, một loại ăn ý thản nhiên lưu chuyển.
Lúc họ đến thì Vu y đã không ở đây, a sao hỗ trợ coi chừng cũng thay đổi người. Vừa hỏi thì mới biết, thời điểm nửa đêm về sáng Khoa Ân đã hoàn toàn hạ sốt, khi trời sắp sáng được xác định không sẽ phát sinh trở ngại gì nữa, Vu y liền dọn dẹp một chút rồi trở về nghỉ ngơi. Dù sao ai cũng không phải làm bằng sắt, huống hồ bà còn là một giống cái, vừa vặn lúc này, nhóm a sao cũng tới đây thay đổi người.
Cô sờ sờ cái trán tiểu Khoa Ân, độ ấm đã khôi phục bình thường, tiểu thú nhân đã khỏe mạnh không có việc gì, cho nên mọi người thấy vui vẻ. Tình huống như vậy làm cho người ta vừa lòng nhất, Liễu Thư và Allen đi qua xem cũng không giúp được việc gì khác, đang chuẩn bị ngồi một chút rồi đi. Nhưng mà nhóm a sao quá nhiệt tình, vừa hỏi mới biết bọn họ còn chưa có ăn gì, nhất định lôi kéo phải ăn xong mới đi. Thật sự là cự tuyệt không được, họ chỉ có thể ở lại ăn điểm tâm, tuy rằng nhóm a sao sẽ làm chỉ một món, nhưng mà hương vị không tệ. Ăn đến bụng no căng, Liễu Thư và Allen đi đường tiêu hóa thức ăn, không khỏi kỳ quái hỏi: “Allen, vì sao tôi cảm thấy hiện tại ánh mắt họ nhìn tôi… ừm, là lạ.” Vốn muốn tìm từ dễ hình dung, nhưng mà tìm nửa ngày, thật sự không có cách nào khác chỉ có thể nói như vậy.
Cô cũng không trông cậy vào Allen có thể nói ra được cái gì, nhưng mà hắn lại cười cười thật đúng là mở miệng nói: “Bọn họ là đang cảm kích em.”
“Cảm kích tôi?” Ngẫm lại, ừm, xác thực ánh mắt đó thật đúng rất cảm kích, nhưng mà cũng không đến mức đi…
“Tiểu Thư, em không biết đâu.” Allen đưa tay tự nhiên dắt một tay Liễu Thư…: “Giống như Khoa Ân tối hôm qua, nếu là trước kia vô ý một cái… nó sẽ mất đi.” Bốn chữ cuối cùng đó, hắn nói rất nhẹ, nếu không phải lỗ tai Liễu Thư có độ nhạy rất cao thì không nhất định có thể nghe được rõ ràng.
Chẳng qua là một bệnh cảm mạo phát sốt nho nhỏ, ở đây lại có thể dễ dàng lấy đi một sinh mệnh nhỏ. Giờ khắc này Liễu Thư có chút khắc sâu hiểu biết đến một ít bi ai của thú nhân không thể nào nói rõ. Cô coi như là hiểu được ánh mắt của a sao nhìn cô, cái loại cảm kích này là khắc sâu vào tận xương tủy, cái này không riêng gì một mệnh của Khoa Ân, còn có tất cả về sau.
“Về sau trong bộ lạc sẽ dần dần tốt lên, cũng sẽ không còn có người dễ dàng chết đi.” Nắm thật chặt nắm tay Allen, Liễu Thư nhìn phía trước, lời nói cũng chẳng ra sao, một câu nhẹ bổng bay trong gió, nhưng Allen chính là nghe ra kiên định nghiêm túc trong đó. Hắn chợt kéo khóe miệng, tăng thêm lực đạo trên tay nắm trở về.
“Ai nha, nhẹ chút, anh cái hàng ngốc này.” Thú nhân tăng thêm lực đạo đó là sẽ tai nạn chết người có được không. Liễu Thư vẻ mặt hắc tuyến nhìn ai đó cười rất phạm nhị.
“A… a…, nhẹ chút nhẹ chút, em không sao chứ, tôi nhìn xem.” Biết mình phạm lỗi, một thú nhân to lớn khẩn trương khuất phục nịnh nọt, một chút uy phong mạnh mẽ cũng không còn, để cho cô nhìn thật sự là không tức giận được, ngược lại tự mình nở nụ cười trước.
“Đi thôi, đi về xem chuyện hôm nay cần làm là gì, đúng rồi không phải là anh đi săn bắn sao, đi nhanh đi.”
“Được rồi, da lông trong nhà không quá đủ dùng, tôi tích góp nhiều thêm mấy tấm cho em.”
“Ừm, đi, tôi làm thêm mấy đôi giày cho anh, mang thay phiên.”
Một cao một thấp, hai bóng dáng cường tráng mảnh khảnh càng đi càng xa, chỉ để lại đối thoại ấm áp ẩn ẩn truyền đến, ghen chết người khác.