Cuộc sống sau đó cũng bắt đầu bình tĩnh lại, trong bộ lạc có không ít người đã biết tác dụng của gừng, nhất thời vui mừng không thôi. Tất cả mọi người đều hy vọng mùa xuân tiến đến hơn bất cứ lúc nào, đến lúc đó chẳng những có thức ăn, còn có thể tìm được càng nhiều thứ trân quý, ví dụ như gừng.
Bụng Eva đã rất lớn, tính ngày thì sản kỳ cũng chỉ mấy ngày nay, ở hiện đại sinh đứa nhỏ đều bắt đầu mổ bụng sinh ra. Như vậy tuy rằng sẽ tổn thương sức khỏe nhưng mà người lớn chịu khổ ít, đứa nhỏ sinh cũng nhanh, nhưng biện pháp này hiển nhiên là không thể thực hiện được ở đây. Trước không nói có thiết bị chữa bệnh hay không, chỉ riêng nội dung kỹ thuật cũng không có ai biết đi, như vậy sinh đứa nhỏ chỉ có thể dựa vào biện pháp nguyên thủy nhất – mở sản đạo.
Từ xưa thì đã có người nói sinh đứa nhỏ các nữ nhân tựa như đi gặp ở điện Diêm vương một lần, có thể thấy được trình độ nguy hiểm khi sinh con. Liễu Thư vẫn rất lo là lắng, mỗi khi có thời gian thì lôi kéo Vu y để hỏi thăm một chút đỡ đẻ thế nào. Bởi vì nghe nói tất cả đứa nhỏ trong bộ lạc đều là từ Vu y đỡ đẻ ra, cô có thể hỏi nhiều vấn đề.
Vừa nói đến cái này thì Vu y tươi cười đầy mặt, ài, không có biện pháp, mấy ngày nay bị những thứ Liễu Thư mang đến theo như lời mà nói là áp đảo hết thảy, làm cho Vu y thấy rằng mình đột nhiên thực vô dụng. Hiện tại rốt cuộc bản thân mình có chỗ phát sáng nóng lên thì làm sao mà mất hứng, lập tức lôi kéo cô bắt đầu bla bla giảng giải.
Kỳ thực thật đúng là không thể xem thường Vu y, chuyện gì cũng đều là một lần làm hai lần quen. Vu y ở bộ lạc đỡ đẻ không biết bao nhiêu đứa nhỏ như vậy, kinh nghiệm tuyệt đối không thua kém bà mụ sản khoa chuyên nghiệp. Chỉ tâm sự thì Liễu Thư biết được rõ ràng, như vậy thì không cần lo lắng Eva sinh đứa nhỏ sẽ có cái gì ngoài ý muốn. Đương nhiên công tác chuẩn bị cũng phải làm tốt, giống như cắt mấy khối da thú làm nhiều quần áo, nước ấm chậu gỗ gì đó v.v…, thì sớm chuẩn bị cho tốt, bảo đảm không xảy ra sai sót. Lúc này, vị ba ba Oman tiêu chuẩn gần như sắp biến thành ba ba ngốc, cả ngày canh giữ ở bên cạnh Eva đuổi cũng đuổi không đi, lại còn ra vẻ muốn hỗ trợ, chỉ tiếc càng giúp càng rối. Cuối cùng vẫn là anh em tốt Allen nhìn không được, kéo ca ca ngốc đi ra ngoài săn bắn, hoặc là làm phòng hộ cho bộ lạc, dù sao trước nghiền ép tinh lực của hắn rồi nói sau.
“Allen có phải có chuyện gì phát sinh hay không?” Không cần nói Liễu Thư mẫn cảm, thật sự là đã nhiều ngày không khí trong bộ lạc ngay cả đứa bé cũng có thể cảm giác được, không phải do cô không chú trọng.
Allen dừng động tác trên tay một chút, hiện tại hắn đang cầm ở trong tay là một cái thạch mâu, thú nhân có nanh vuốt của mình ít mượn ngoại lực, nhưng mà không nhất định. Có đôi khi là hình người còn muốn thuận tiện hơn hình thú, nhưng mà giá trị vũ lực bị suy giảm mạnh, lúc này vũ khí chính là một thứ nhu yếu phẩm rất quan trọng. Kỳ thực hắn vẫn rất thèm thuồng chủy thủ của Liễu Thư, cái loại sắc bén này là hắn chưa từng thấy qua, nhưng cũng chỉ là thích, cho dù thật sự muốn cho hắn, hắn cũng sẽ không lấy, giống cái cũng cần có cái gì đó phòng thân.
“Mấy ngày nay phải cẩn thận.” Allen cũng không định giấu diếm, việc này bộ lạc đều biết, chỉ là né tránh thôi, nhưng mà toàn tộc cũng bắt đầu đề phòng lên. Liễu Thư không có trải qua mấy thứ này tự nhiên là không hiểu, hiện tại hỏi đến, thì hắn muốn nói rõ ràng.
“Đây là?” Trong lòng Liễu Thư lại dự cảm, nhưng mà lại không xác định.
“Đúng, ngày hôm qua người đi săn bắn lại gặp phải sói chân thọt công kích, lần này số lượng có chút nhiều, nếu không phải mấy người Ngải Đạt cẩn thận chỉ sợ cũng phải có người không về được, may mắn chính là vết thương mấy người bị nhẹ.” Biểu tình giọng điệu của Allen ngưng trọng nói không nên lời. Giá trị vũ lực của sói chân thọt nếu đơn đấu mà nói thì thú nhân tuyệt đối có thể một móng vuốt chụp chết bọn chúng, nhưng làm cho người ta kiêng kị là số lượng của bọn chúng làm cho người ta tim đập nhanh. Một bầy sói nhỏ sẽ không chống lại trực diện với thú nhân, nhưng mà nếu như gặp phải bầy sói số lượng hàng ngàn, thì thú nhân cũng chính là ứng phó mệt mỏi rồi, dù sao có cường hãn hơn nữa cũng chịu không nổi chiến đấu liên tục.
“Lúc này đây tộc quần vài bầy sói nhỏ tụ lại ở cùng với nhau, chắc chắn chúng nó sớm có dự mưu, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhìn chăm chú bộ lạc.” Bình thường phần lớn bầy sói là mấy trăm con, tộc quần như vậy thích công kích một ít bộ lạc nhỏ. Lúc này đây lựa chọn bộ lạc lớn là Dực Hổ tộc, chỉ là vì vài tộc quần kết hợp cùng một chỗ mới không có sợ hãi. Vỗ vỗ bả vai Liễu Thư, Allen còn muốn an ủi nàng: “Nhưng mà cũng không cần lo lắng, chúng nó có thể kết hợp cùng một chỗ cũng là bởi vì mùa đông này dài lâu hơn ngày xưa một chút, không có cái gì ăn, cho nên tôi thấy bọn nó tụ cùng một chỗ cũng chỉ là tạm thời, đoàn đội phối hợp nhất định không tốt, chúng ta cũng không cần quá lo lắng.”
Bầy sói làm cho người kiêng kị cũng là phối hợp đoàn đội của chúng nó, bầy sói mới gặp nhau tất nhiên còn không có cọ sát tốt. Huống chi, bầy sói đã bình yên vô sự tụ cùng một chỗ, khẳng định là có sói đầu đàn đang ràng buộc chúng nó. Phải biết rằng trong một bầy sói thì sẽ không cho phép có hai con sói đầu đàn xuất hiện. Cho dù chúng nó lâm thời tuyển chọn ra một sói đầu đàn, con khác cũng sẽ không an phận, nếu từng con tự chiến vậy thì rất tốt.
Nghe xong Allen phân tích, tâm tình của Liễu Thư chẳng những không tốt lên, ngược lại càng trầm trọng. Bầy sói, đó chính là bầy sói, hơn nữa còn có số lượng nhiều cả ngàn con, ngẫm lại một mảnh đông nghìn nghịt đó, quả thực làm cho người ta sợ hãi. Trong bộ lạc tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có mấy trăm dân cư, trừ bỏ giống cái, ấu tể và bệnh tàn không có sức chiến đấu, nhân số thú nhân và bầy sói vẫn cách nhau một trời một vực. Cho dù thú nhân lợi hại lấy một địch mười, xa luân chiến là thủ đoạn hàng đầu, sói, thì thích chiêu này. Ngẫm lại đến lúc đó cho dù các thú nhân thắng, đây cũng là đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm. Nghĩ đến khi đó bộ dạng bộ lạc tàn phá cùng với thú nhân chung quanh có lẽ sẽ chết đi, thì trong lòng Liễu Thư cực kỳ buồn phiền, sắc mặt cũng tái nhợt.
“Tiểu Thư, em làm sao vậy?” Allen phát hiện Liễu Thư khác thường, nhất thời khẩn trương lên.
Dùng sức lôi kéo Allen, giọng nói của Liễu Thư cũng khàn đi: “Allen như vậy không được, sau khi đánh bại bầy sói, bộ lạc nhất định là sẽ tổn thất nặng nề.”
Tay lôi kéo Liễu Thư dừng một chút, khuôn mặt tuấn tú cương nghị của Allen không chút thay đổi, nhưng cảm xúc kịch liệt trong cặp thú đồng cũng để cho cô biết, trong lòng thú nhân này cũng đang có phần bừng tỉnh hoảng loạn.
“Chúng ta không thể lui bước…” Muốn lui cũng không đường thối lui, chỉ có thể liều chết chiến một trận.
Liễu Thư đau lòng, ngón tay hơi lạnh xoa khóe mắt đuôi lông mày kiên nghị của thú nhân, yên lặng ôm lấy hắn, cũng không thể nói lời nào. Nói cái gì đây, xác thực là không chỗ thối lui, nơi này là bộ lạc, là gia viên của thú nhân, có muốn chạy cũng đi không được. Huống chi hiện tại là thời tiết này, có năng lực đi đâu, ngược lại ở chính địa bàn của mình còn có thể có một hai phân phần thắng.
Phần thắng?!
Đúng, phần thắng!
Ánh mắt Liễu Thư sáng lên, đột nhiên kéo Allen ra, ở dưới ánh mắt khó hiểu của hắn, hai mắt cô sáng lấp lánh nói: “Đi, hiện tại chúng ta đi tìm tộc trưởng.”