“Tìm tộc trưởng làm cái gì?” Allen khó hiểu, nhưng mà Liễu Thư lôi kéo hắn, hắn cũng liền theo lực đạo mà tiến lên, bằng không sợ làm cô bị thương, đến lúc đó đau lòng vẫn là hắn.
“Đương nhiên là phải thương lượng một chút làm thế nào đối phó bầy sói.” Cô trợn trắng mắt, tiếp tục lôi kéo hắn đi, vừa đi vừa giải thích nói: “Vừa rồi tôi suy nghĩ, nếu chúng ta không có biện pháp rất tốt, lại không thể thối lui, không bằng chủ động công kích tốt, ít nhất quyền chủ động ở trên tay chúng ta.”
Đúng vậy, Liễu Thư nghĩ chính là trước lúc bầy sói chưa có tới tập kích bộ lạc, thì ra tay trước để có lợi thế, ít nhất có thể gây hao tổn địch quân chút số lượng cũng tốt.
“Này, này… em nghĩ như thế nào?” Không trách Allen kinh ngạc, nhiều năm đến nay, mỗi lần bộ lạc gặp phải nguy cơ, các thú nhân nghĩ trước hết chính là bảo vệ bộ lạc. Chỉ cần gia viên của mình không cần bị phá hỏng, cũng thật sự không nghĩ muốn chủ động đánh chết đánh cho tàn phế những địch nhân này. Không phải là giá trị vũ lực độ dũng cảm của bọn hắn không cao, mà là… đầu óc không nghĩ tới ——! Thật bi thống.
Liễu Thư khó hiểu liếc mắt nhìn bộ dạng Allen cứng họng một cái, rất vô tội nói: “Thì nghĩ như vậy, tôi biết chúng ta không đủ nhân thủ, nhưng lại không nhất định phải đối chọi chính diện với chúng nó, chỉ là tiêu hao tổng số ước lượng sức chiến đấu của chúng nó mà thôi, chúng ta có thể làm chút chuyện trong âm thầm.” Nói tới chỗ này, một nụ cười giảo hoạt lộ ra trên khóe miệng, Allen cảm thấy Liễu Thư vào lúc này, nhất là nụ cười nơi khóe miệng đó của cô, cứ thấy làm cho người ta tâm tư ngứa ngáy thế nào ấy, nhìn nghĩ như vậy, thì trong lòng càng nóng.
“Tiểu Thư, em thật thông minh.” Đối với Liễu Thư, Allen cũng không keo kiệt ngợi khen, đương nhiên cái đó có liên quan rất lớn đến tính tình thú nhân. Thú nhân cũng hiểu được biện pháp này tốt, gãi gãi đầu: “Đi, cái này đi tìm tộc trưởng, mấy ngày nay, tộc trưởng và Vu y đối với việc này phiền đến sứt đầu mẻ trán. Bầy sói nhìn chăm chú bộ lạc thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay, chúng nó tụ hợp cùng một chỗ, không chừng một ít bộ lạc nhỏ ở chung quanh cũng gặp phải chúng nó công kích. Hiện tại chúng ta chỉ có thể liều chết chiến một trận, đến lúc đó cho dù là cũng đánh đuổi bọn nó đi rồi, trong bộ lạc cũng sẽ tổn thất thảm trọng, đây không phải cảnh tượng chúng ta muốn nhìn đến.”
Từ lúc thú nhân ra ngoài săn bắn số lần gặp được bầy sói càng ngày càng nhiều, số lượng đang tăng lên, cây gai bảo vệ bộ lạc bị phá hủy một gốc lại một gốc, chung quanh dấu chân bầy sói dần dần gia tăng. Tất cả mọi người trong bộ lạc khẩn trương đợi mệnh, tộc trưởng và Vu y nhiều ngày đều là trắng đêm nói chuyện với nhau, nhưng mà kết quả có được cũng làm cho người ta không thể chấp nhận.
“Chủ động công kích bầy sói?” Vu y trừng lớn mắt, dáng vẻ như đang nghe lầm, Vu y như vậy ngược lại ít đi bộ dạng hờ hững ngày thường, nhiều hơn vài phần sức sống, nhìn thực sự đáng yêu.
Tộc trưởng không hổ là tộc trưởng, sau khi nghe xong Liễu Thư và Allen nói chuyện, so với Vu y thì bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng không có nói cái gì, chỉ là ngưng mi suy nghĩ, hồi lâu sau mới mở miệng: “Các con đã nghĩ như vậy, chẳng lẽ đã nghĩ được biện pháp tốt, chủ động đi công kích bầy sói? Cái này ta cũng đã nghĩ qua, nhưng mà nếu đánh nhau trực diện mà nói, còn không bằng chúng ta ở lại trong bộ lạc chờ phòng vệ.”
“Tộc trưởng, ông cũng nghĩ qua?” Vu y không nghĩ tới tộc trưởng cũng đã nghĩ qua việc này, lúc này bà không coi đề tài này trở thành vui đùa, bắt đầu đối đáp nghiêm chỉnh lên: “Số lượng bầy sói nhiều lắm, chúng ta không đối phó được.”
“Đúng.” Tộc trưởng Lôi Đức không có phản bác, mà hơi gật đầu uy nghiêm: “Đây là lần thứ hai ta nhìn thấy bầy sói lớn như vậy.”
“A ba, người còn gặp qua một lần rồi sao?” Phách Nhĩ kinh ngạc, hôm nay hắn vừa vặn cũng ở đây, vừa khéo, hắn đang chuẩn bị đi thì nhìn thấy hai người tìm tới, vì thế liền ở lại một để nghe một chút. Cái này vừa nghe một chút thì không tin được, hắn có dự cảm bộ lạc muốn xảy ra thay đổi lớn một lần. Thú nhân là phần tử hiếu chiến, đối với cái này chẳng những không có chống cự, ngược lại nhiệt huyết sôi trào nóng lòng muốn thử.
Thêm hai khúc củi vào trong lò sưởi, tộc trưởng hơi hơi ngây người, giống như là đắm chìm ở trong hồi ức, một hồi lâu sau mới từ từ thở dài nói: “Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy, ta còn chưa có trưởng thành, một lần đó bầy sói đều gây tai họa cho bộ lạc chung quanh, cũng bởi vì như vậy mà thời điểm đó tuy rằng bộ lạc chúng ta cũng trả giá đại giới thảm trọng, ít nhất bảo vệ được căn cơ.”
Không nghĩ tới tộc trưởng còn nói ra một câu chuyện như vậy, điều này làm cho mọi người xốc dậy tinh thần.
“Lúc này đây bầy sói thế tới rào rạt, ta vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào mới có thể bảo vệ bộ lạc, cũng nghĩ qua chủ động công kích chúng nó trước, nhưng mà vẫn không có biện pháp dễ làm.” Nói đến cái này, tộc trưởng ảm đạm thở dài: “Một lần năm đó đến nay ta còn nhớ rõ, sinh thời ta tuyệt đối không nghĩ tới sẽ để cho việc này phát sinh.”
“Liễu Thư, cái ý tưởng này hẳn là con nghĩ ra được, con là có ý kiến gì hay sao?” Đừng trách tộc trưởng, ông thật sự là không tin cái đầu đó của Allen sẽ nghĩ ra.
Vu y cũng coi trọng đối với biện pháp này, vội vàng đi theo tộc trưởng cùng nhau nhìn về phía Liễu Thư: “Tiểu Thư, suy nghĩ nhiều biện pháp tốt như vậy cho bộ lạc, con là một giống cái thông minh.”
Được khen cũng thật ngượng ngùng, nhưng mà Liễu Thư cũng không phải không có đầu óc càng nóng đầu chỉ nói một ít lý luận suông, mà là chậm rãi nói ra một vài thứ bản thân suy nghĩ trên đường đến đây. Đương nhiên những thứ này chỉ có thể cho rằng là tham khảo, còn chuyện bố trí cụ thể, cô vẫn cảm thấy giao cho thú nhân tới làm là tốt, thân là thú nhân, bọn họ có bản lĩnh thợ săn trời sinh.
“Trực diện đối kháng là tuyệt đối không thể.” Lời này có lý, tộc trưởng và Vu y đều đã gật đầu.
“Sáng không được, thì chúng ta có thể lén, một ít cạm bẫy gì đó.” Đối phó động vật, thì phải dùng cạm bẫy, đây mới là bản sắc của thợ săn.
“Cạm bẫy?” Thú nhân vẫn luôn dựa vào sức mạnh, nào có dùng cạm bẫy cái gì đâu, cái từ này đối bọn họ mà nói thật đúng rất mới mẻ: “Cạm bẫy là cái gì, để làm gì?”
“Ực…” Liễu Thư yên lặng không nói gì, nhưng nhìn mấy đôi mắt tràn đầy tò mò trước mắt, đành phải lựa chọn nói đến cạm bẫy tự mình biết được ra, thật cẩn thận giảng giải cụ thể tác dụng của bọn nó thế nào. Đợi cô giảng giải đến khi gần như miệng đắng lưỡi khô, uống miếng nước để giành thời gian đủ để bọn họ tiêu hóa.
Vu y nhíu mi, không thể không nói hôm nay Liễu Thư nói một phen thật ra đã hoàn toàn đánh đổ thế giới quan niệm của bà rồi.
“Cái cạm bẫy này thực khó lường.” Đây là tộc trưởng đánh giá, khi nói đồng thời vẻ mặt của ông rất nghiêm túc.
Đây là tự nhiên, chênh lệch giữa thợ săn và con mồi tuyệt đối không phải chỉ một chữ thì có thể giải quyết hết thảy.
“Chúng nó rất nguy hiểm.” Thú nhân, rốt cuộc thú chiếm một nửa, đối với cạm bẫy có một loại cảm giác vi diệu, thú đồng của Allen híp lại nhẹ giọng nói.
“Nhưng mà rất hữu dụng.” Phách Nhĩ cũng cao hứng, cạm bẫy tuyệt đối có thể đề cao sức chiến đấu toàn bộ bộ lạc, bọn họ cũng càng có nắm chắc đối phó với bầy sói.