Dù trước đó đã dự đoán một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần cách Lục Thời và bọn họ gặp nhau, không ai ngờ lại là kiểu này.
Đường đường là quan lớn nhị phẩm, văn võ bá quan nhìn thấy nghe tin đều sợ mất mật, Ngự Sử đại nhân cương trực nhất trong quan trường Hoa quốc.
Một nam tử năm mươi lăm tuổi già nua, vậy mà mặc hí bào, trang điểm, giả làm thư sinh trẻ tuổi?
Đây, đây, đây…
Hô hấp Tiểu Bùi gia trì trệ, thân thể ngửa ra sau, cả người lẫn ghế té ngã chổng vó trên mặt đất.
“Đối diện.”
Hai tay Tạ Tri Phi dùng sức móc góc bàn, hai con mắt nhìn chằm chằm thư sinh trên sân khấu, ánh mắt nhìn đến mỏi nhừ, cũng thể thoát khỏi sự khiếp sợ.
“Yến Tam Hợp.” Tiểu Bùi gia giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên: “Tiểu gia ta không bị quỷ hù chết, lại suýt nữa bị người sống hù chết, hắn, hắn, hắn đây là muốn làm gì?”
Yến Tam Hợp chẳng nói nên lời.
Hóa Niệm Giải Ma nhiều lần như vậy, chưa có lần nào đầu óc rối tung lên, chẳng thể nào tìm ra được sợi chỉ mấu chốt kia cả.
Càng chưa bao giờ người cần đốt hương xuất hiện trước mặt nàng bằng cách này. Hầu như tất cả người thắp hương đều khóc, sám hối, đau khổ quỳ gối trước mặt nàng.
“Ta không biết.” Yến Tam Hợp day trán mình một cái, muốn để mình trở nên trấn định một chút: “Ta cũng không hề muốn biết.”
Tạ Tri Phi lấy lại tinh thần: “Vậy chúng ta làm sao bây giờ?”
“Ta cũng không biết.” Đầu óc Yến Tam Hợp trống rỗng.
Sân khấu kịch;
Thư Sinh;
Lục Thời.
Lục Sinh;
Thư Sinh;
Sân khấu kịch.
Yến Tam Hợp thì thào tự nói: “Hắn là muốn diễn cho ai xem đây?”
“Yến cô nương.” Giọng Chu Thanh kéo hồn Yến Tam Hợp trở về: “Có người tìm.”
Yến Tam Hợp xoay người nhìn người tới, bỗng dưng đứng lên.
Lục Đại tiến lên một bước, thấp giọngnói: “Lão gia nhà ta bảo ta chuyển lời với Yến cô nương, kịch vừa bắt đầu là có thể hóa niệm giải ma cho nàng.”
“Cái gì?” Tim Yến Tam Hợp đập nhanh như sấm.
Cái gì?
Tạ tam gia cực kỳ hoảng sợ.
Cái gì?
Tiểu Bùi gia như tan thành mây khói.
“Lục quản sự, hóa niệm giải ma cần chuẩn bị một bàn tế đàn, ba mâm trái cây, hai giá nến, một cái lư hương, lão gia nhà ngươi cần tắm rửa thay quần áo, tự mình thắp hương mới được.”
Mắt Yến Tam Hợp tối lại, biến thành ánh sáng đâm vào lòng người.
“Còn nữa, lão gia nhà ngươi phải biết rõ tâm ma của nàng là cái gì?”
Lục Đại nghe xong nhíu mày, lãnh đạm nói: “Ta chỉ là người truyền lời.”
“Tiểu thư, tiểu thư…” Đúng lúc này, Lý Bất Ngôn chạy nhanh vào phòng bao, vội cởi bao quần áo trên người, ném lên bàn, giậm chân nói: “Nóng quá nóng quá, nóng quá!”
“Sao bao quần áo lại nóng chứ?”
Bên trong không có gì nóng cả mà.
Biểu cảm của Yến Tam Hợp như đang nhìn thấy quỷ, nhưng mà biểu cảm này chỉ thoáng qua trong chớp mắt.
Bỗng nhiên, nàng như chợt hiểu ra gì đó, không nói hai lời, đã mở bao quần áo ra, lấy một cây hương từ bên trong ra.
Trên đầu cây hương đã cháy, thế mà lại tự đốt.
Mặt Tiểu Bùi gia trắng bệch, lại ngã xuống đất, giọng nói cũng run rẩy không ngừng: “Đây, đây là… có quỷ sao?”
“Đây là chuyện gì xảy ra, Yến Tam Hợp.” Tạ Tri Phi cũng rất hoảng, hoảng đến mức giọng nói cũng run rẩy.
Phụ thân thắp hương, trái đốt một lần đốt không cháy, phải đốt cũng không cháy, sao bây giờ lại tự đốt như thế, cũng nương nó quái quỷ quá đi.
Yến Tam Hợp căn bản không nghe thấy hai người này nói chuyện.
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm hương thơm trên tay, tròng mắt đen co lại thành một điểm cực nhỏ.
Đốt rồi.
Chính ngươi đã đốt nó, phải không?
Ngươi đợi không kịp nữa, phải không?
Lục phủ ngũ tạng của Yến Tam Hợp, như bị cái gì đó đánh mạnh một cái, thế cho nên trong lòng nàng còn có một câu, nhưng không nói ra miệng: Là hắn hát Tây sương ký cho ngươi nghe, đúng không?
Thật lâu sau.
Yến Tam Hợp dùng ngữ khí cực kỳ bình tĩnh lại trầm thấp, nói với Lý Bất Ngôn: “Nơi vào cửa hình như có một tế đàn cung phụng Quan nhị gia, ngươi đi lấy lư hương ra.”
Lý Bất Ngôn tuy rằng không rõ vì sao, nhưng nghe xong thì vội xông ra ngoài.
Chu Thanh nhìn cây hương kia, da đầu tê dại nói: “Yến cô nương, cần ta làm gì không?”
Yến Tam Hợp yên lặng một lát, nghĩ đến tình hình lần đầu tiên đến phòng Lục Thời, nhẹ giọng nói: “Ra ngoài vườn hái hai cành hoa Quế.”
“Vâng!”
Yến Tam Hợp nhìn về phía Lục Đại, có cảm giác mặc cho số phận.
“Nói cho lão gia nhà ngươi biết, tâm ma Tĩnh Trần đã bắt đầu hóa giải.”
Lục Đại không có biểu cảm gì, xoay người rời đi.
Tiểu Bùi gia đứng khỏi mặt đất, tuyệt vọng.
Sao lại bắt đầu rồi?
Chúng ta còn chưa biết tâm ma của Tĩnh Trần mà!
Yến Tam Hợp, nương nó, nương nó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế???
Tạ Tri Phi cũng có thể nói là hoảng sợ.
Dù là chính hắn xuyên hồn vào Tạ phủ tam gia, nên chuyện quỷ thân gì đó cũng chưa bao giờ sợ hãi, thế nhưng giờ phút này hắn lại cực kỳ khiếp sợ.
Hóa giải tâm ma lần này hoàn toàn khác với hai tâm ma trước kia.
Hoàn toàn khác nhau!
Yến Tam Hợp nhìn ánh mắt Tạ Tri Phi, không hề báo trước mỉm cười với hắn.
Tạ Tri Phi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bàn tay nắm góc bàn vô thức buông ra, nỗi tê dại trong lòng từng chút lan ra.
Một hồi lâu, hắn tìm được giọng nói của mình, miễn cưỡng hỏi: “Yến Tam Hợp, ngươi cười gì thế?”
“Hình như ta tìm được đầu sợi dây kia rồi.”
“Đầu dây nào?”
Yến Tam Hợp không nói nữa, lại nhìn cây hương kia, ngẩn người một hồi.
“Tiểu thư, tiểu thư, lư hương có rồi.” Lý Bất Ngôn xông vào.
Yến Tam Hợp nhận lấy lư hương, đặt ở phía trước bàn vuông, cắm hương vào.
Đúng lúc này, Chu Thanh và Hoàng Kỳ cũng trở lại.
Trên tay Chu Thanh cầm hai gốc hoa Quế.
Yến Tam Hợp đặt hoa Quế bên cạnh lư hương: “Ngồi xuống trước đã.”
Tất cả mọi người rón rén ngồi xuống, Hoàng Kỳ vừa định hỏi một câu “Sao lại thắp hương”, nhưng vừa mở miệng đã bị Chu Thanh bên cạnh bịt lại.
“Đừng nói chuyện.”
Sáu cái đầu, chậm rãi nhích về phía trước, lại nhích về phía trước.
Nếu giờ phút này có người vào phòng bao, sẽ nhìn thấy một bức hình khiến người ta sởn gai ốc như vậy… Sáu người trong phòng bao, ánh mắt đều không dặt trên sân khấu, mà nhìn chằm chằm vào một cái lư hương.
“Các ngươi nhìn kỹ nhé.” Yến Tam Hợp chỉ vào khói trắng lượn lờ bay lên, nói: “Khói bay đi đâu rồi?”
Hoàng Kỳ nhíu mày: “Không bay đi đâu cả.”
Chu Thanh lắc đầu: “Không đúng, nó đang tụ lại ở phía trên lư hương.”
Tim Lý Bất Ngôn đập nhanh: “Nó, hình dạng của nó giống như đôi mắt của nữ nhân.”
Tam gia trầm giọng: “Đang dịu dàng tình cảm nhìn lên sân khấu.”
Tiểu Bùi gia run giọng: “Hương này… lại… lại thông nhân tính.”
“Tâm ma của Tĩnh Trần, hẳn là nam nhân trên sân khấu kia.” Trong ánh mắt Yến Tam Hợp có sự dịu dàng mà chính nàng cũng không nhận ra.
“Nàng chỉ là không chờ nổi nữa nên tự mình đốt hương.” Ngừng một chút, nàng lại khẽ giọng nói: “Tám năm lại mười tám năm, có lẽ bọn họ đã quá lâu không gặp nhau rồi.”