Tám năm, lại mười tám năm.
Đó là quãng thời gian dài, dài đến mức cả hai đều già đi.
Yến Tam Hợp nhìn hương, thấp giọng xuống.
“Mở đầu của chuyện xưa hẳn là giống như trong kịch, thiên kim đại tiểu thư và thư sinh nghèo gặp nhau, tuy rằng thân phận của bọn họ một cao một thấp, lại ngăn không được rung động trong tim.
“Trong câu chuyện, là đại tiểu thư gặp nạn và thư sinh nghèo ngủ đông.”
“Giáo phường ti tám năm, Am Thủy Nguyệt mười tám năm, từ cao quý đến ti tiện, từ ti tiện đến Phật môn, thư sinh nghèo không thay lòng đổi dạ, mà là yên lặng chờ đợi.”
“Kết quả của câu chuyện là sau khi đại tiểu thư qua đời, thư sinh nghèo rút kiếm đâm vào tất cả những người đã làm tổn thương đại tiểu thư. Một kiếm cuối cùng của hắn đâm thẳng lên trời.”
Tất cả mọi người nghe đến ngây người, ánh mắt nhìn qua nhìn lại giữa cây hương và sân khấu.
Câu chuyện này có thật không?
Hai mươi sáu năm, sao hắn có thể làm được?
Yến Tam Hợp nhìn thư sinh trên sân khấu, nhẹ nhàng cười.
“Chu Thanh, Bất Ngôn. Lát nữa khi vở kịch sắp kết thúc, hai người đi canh cửa trước và cửa sau của Xướng Xuân Viên. Hoàng Kỳ, ngươi phụ trách quan sát thư sinh nghèo.”
Ba người nhìn nhau, đồng thời gật đầu.
“Tiểu Bùi gia.”
“Hả?”
“Ngươi biết huyệt vị nào đâm xuống thì con người có thể tỉnh lại không?”
Bùi Tiếu co rúm ngươi lại: “Ước chừng là biết.”
Yến Tam Hợp: “Lát nữa thắp hương xong, nếu ta bất tỉnh, thì dù thế nào ngươi cũng phải làm cho ta tỉnh. Nếu không tỉnh, ngươi đâm một đao lên người ta.”
Mặt Bùi Tiếu trắng bệch: “Yến Tam Hợp, ngươi đổi người khác đi, trái tim ta không được tốt lắm.”
Yến Tam Hợp quay đầu: “Tam gia được không?”
Trong mắt Tam gia như có băng lạnh: “Ngươi ngất đi, có nghĩa là tâm ma đã hóa giải xong. Có cần thiết phải gặp Lục Thời không? Có cần phải mạo hiểm hay không?”
“Có!” Yến Tam Hợp im lặng một lúc lâu: “Ta từng giải nhiều tâm ma như vậy, mà chưa có tâm ma nào hóa giải xong, người giải ma như ta còn có một bụng lời muốn hỏi.”
Vừa khéo lúc này trên sân khấu kịch, Oanh Onh và bà mai bước đến, khiến cho Trương Sinh nhịn không được từ phía sau núi giả bước ra.
Oanh Oanh xoay người, thấy là một hậu sinh trẻ tuổi anh tuấn, khuôn mặt xinh đẹp đỏ lên, nhịn không được lại nhìn thêm một cái.
Trương Sinh như mất hồn, cứ đứng ngây ra.
Bà mai dùng quạt ngăn ánh mắt của hai người: “Tiểu thư, chúng ta về đi!”
“Các ngươi xem, trong kịch tiểu thư và Thư Sinh gặp nhau, ngoài kịch thì sao?” Đầu lưỡi Yến Tam Hợp đắng chát.
“Các ngươi không tò mò giữa bọn họ, đã xảy ra chuyện gì sao? Không tò mò tiếng la kia có ý nghĩa gì? Không tò mò vì sao một khúc Tây sương, có thể hóa tâm ma của nàng ư?”
“Ngươi tò mò, ta cũng tò mò.”
“Ngươi muốn biết thì ta cũng muốn biết.””
Tạ Tri Phi nhìn sườn mặt Yến Tam Hợp: “Được!”
Hết thảy đều sắp xếp ổn thỏa, Yến Tam Hợp lo lắng gì về sau cũng không còn nữa.
“Tiếp theo, chúng ta sẽ cùng nàng xem hết vở kịch này.
…
Vở kịch, càng xem càng kinh hãi.
Lúc này dưới sân khấu, đã có khán giả xì xào bàn tán.
Vở kịch hôm nay, tuy Thư Sinh hơi già, nhưng lúc giơ tay nhấc chân lại rất chính đáng.
“Hát hay, sạch sẽ, không hề dây dưa dài dòng.”
“Ngươi xem ánh mắt hắn đi, sáng đến kinh ngạc.”
“Ai diễn thế?”
“Ta hình như chưa từng nghe người này hát hí khúc.”
“Cao thấp gì cái con hát chứ!”
Tiếng trống nhạc dừng, Thư Sinh thu quạt lại, cất giọng hát.
“Lời nói rồi, tâm phiền muộn, một ngày sầu khổ nơi khóe mi, tiểu thư a…”
Âm a cuối cùng kéo dài không dứt, lại lặp đi lặp lại nấn ná mấy lần.
Khán giả dưới đài, ầm ầm trầm trồ khen ngợi.
Trong phòng bao chữ “Cúc”, ngoại trừ Yến Tam Hợp, năm người còn lại đều sững sờ đến ngẩn người.
Hoàng Kỳ: Trên đài một phút, dưới đài mười năm giọng hát này, không chỉ mười năm đâu!
Chu Thanh: Con người gần sáu mươi tuổi rồi, dáng người sao lại còn giống người trẻ tuổi vậy?
Lý Bất Ngôn: Đợi sau này đến mộ phần nương ta, ta sẽ nhắc với nàng về nam nhân này, hắn không giống như Phượng Hoàng nam!
Tiểu Bùi gia: Thế đạo này sao nhiều người có bí mật thế, bà ngoại ta là thế, người trước mắt cũng vậy, sắp thành tinh hết rồi.
Tạ Tri Phi: Ngự sử, con hát; Con hát, Ngự Sử…
Ai có thể tin?
Ai dám tin?
Ánh mắt Tạ Tri Phi lại len lén liếc về phía Yến Tam Hợp.
Nàng cũng vậy.
Nếu không phải trùng hợp nhiều như vậy, thì ai có thể tin tiểu thư Trịnh gia sớm đã táng thân trong biển lửa, bây giờ lại còn sống như thế này.
Hả?
Ánh mắt Tạ Tri Phi lại di chuyển một chút, dừng lại ở Hương: Hương này không đúng.
Đốt nửa ngày, mới rớt một miếng, nào giống như trước kia, chỉ chớp mắt đã đốt xong rồi.
Quá nhiều sự kinh hãi, Tạ Tri Phi muốn chết lặng.
“Yến Tam Hợp, ngươi có phát hiện hương hôm nay đốt rất chậm không.” hay không, hôm nay hương này, đốt đặc biệt chậm.
“Phát hiện rồi.” Yến Tam Hợp nhìn đám sương trắng như có như không kia, thấp giọng nói: “Hương này hẳn là không muốn bỏ qua mỗi một động tác, mỗi một câu hát của hắn rồi!”
“Đúng thế!”
Chia cách quá lâu, mỗi cái nhăn mày mỗi nụ cười của người đều vô cùng trân quý.
Tạ Tri Phi lại nhìn trộm Yến Tam Hợp.
Trong mắt, ẩn sâu sự dịu dàng.
…
Trên sân khấu, Lục Thời đóng vai thư sinh đứng dưới ánh trăng, một mình lẩm bẩm.
“Ban ngày nghe Pháp Thông nói, Oanh Oanh tiểu thư, mỗi đêm đều đến hoa viên thắp hương, đêm nay trăng thanh gió mát, nếu nàng tới đây, ta chắc chắn có thể nhìn thấy hết sức rõ ràng.”
Hắn từng bước từng bước về phía hoa viên, thò đầu nhìn… Dưới ánh trăng, có một thiếu nữ thướt tha đứng đó.
Thiếu nữ kia xoay người, gương mặt trắng nõn chợt giống như hoa đào nhuộm nước xuân, đôi mắt xán lạn.
Lục Thời trong lòng lắc đầu.
Đây là Thôi Oanh Oanh trong kịch, không phải thiếu nữ trong lòng hắn.
Đôi mắt thiếu nữ trong lòng hắn, còn sáng ngời hơn Thôi Oanh Oanh, vừa anh khí lại hơi lộ ra yêu khí mê người.
Phải, yêu khí.
Đây cảm giác của Lục Thời năm hai mươi hai tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Đường Chi Vị mười hai tuổi.
Yêu khí này, hắn đã từng thấy trên người nương ruột Viên thị của mình.
Điều khác biết là, Viên thị thì sẽ vô thức tản ra yêu khí này đối với tất cả nam nhân, mà tiểu nha đầu kia…
Chỉ với hắn!
Thông thường, trẻ ba tuổi thì không có trí nhớ.
Lục Thời lại có.
Lúc ba tuổi lẻ tám tháng, hắn tinh tường nhớ rõ cái đêm sét đánh kia, nam nhân bước vào tiểu viện của mẫu tử bọn họ, là đại gia của Lục phủ.
Cũng là đại bá trên danh nghĩa Lục Thời.
Đêm hôm đó, hắn đã ngủ ở bên cạnh nương.
Vốn dĩ hắn đã ngủ rồi, nhưng sấm sét đánh xuống làm hắn bừng tỉnh, mở mắt ra đã thấy hai người trần truồng…
Hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, không dám phát ra chút tiếng động.
Chiếc giường bị lắc lư vang lên tiếng kẽo kẹt …
Nam nhân khó làm nên xách nữ nhân xuống đất, kêu cho nàng vịn mép giường, từ phía sau…
Hai người bọn họ vốn đều nhắm mắt lại.
Nam nhân dùng sức một cái, mắt xuân của nữ nhân bị đẩy ra, vừa vặn đối diện với ánh mắt của hắn.
Đúng lúc này, một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm.
Cô nương tóc đen, cười quyến rũ hắn, ngón tay dựng thẳng bên môi, ý bảo hắn đừng nói gì.
Đó là một đôi mắt đẹp biết bao, đuôi mắt híp thành một sợi dây dài tinh tế, cực kỳ xinh đẹp.
Đó lại là một ngón tay đẹp đến thế nào, giống như cọng hành xanh mướt, đầu ngón tay còn phiếm màu hồng nhạt.
Ba tuổi lẻ tám tháng, hắn thầm mắng hai chữ trong lòng: Kỹ nữ.