Tiểu Bùi gia sợ đến mức không dám cử động, một ý nghĩ nảy ra không đúng lúc…
Hoài Nhân thật con bà nó mù quáng!
Hắn nheo mắt lại, hết sức bình tĩnh di chuyển thanh kiếm trên cổ sang một bên.
“Cái này… ngươi có buồn ngủ không, hay ta nói chuyện cùng ngươi nhé?”
Lý Bất Ngôn: “…”
Tên nhãi này bị ma ám à?
Tiểu Bùi gia thấy sắc mặt nàng chùng xuống, khéo léo đổi giọng: “Thật ra… là ta mất ngủ, hay ngươi nói chuyện cùng ta?”
Lý Bất Ngôn: “…”
Còn đáng sợ hơn ma ám.
Vừa định chửi một câu “cút”, thì tiểu Bùi gia đột nhiên học theo ngữ khí của Tạ Tri Phi.
“Lý Bất Ngôn, ta có tâm sự, ngươi có muốn nghe chút không?”
Lý Bất Ngôn nổi da gà, suýt nữa đánh rơi kiếm, thầm nghĩ: “Nam nhân này mà giở trò làm nũng thì nữ nhân làm gì có cửa.
“Nói đi.”
Lý đại hiệp thu kiếm lại, tỏ ra rất hào hiệp trượng nghĩa.
Tiểu Bùi gia tiến lên trước một bước, cau mày đến độ có thể ép chết một con ruồi: “Ngươi nói xem Tam Hợp có ý gì với ta không?”
Nếu là tối hôm qua, Lý đại hiệp có thể nói luôn một câu: “Chỉ thế thôi hả? Thế này mà cũng gọi là tâm sự hả?
May là hôm nay Lý đại hiệp vừa nhận được một hộp bánh trung thu, cũng đang thấy rối bời đây.
Nàng hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Tiểu Bùi gia: “Ta cảm thấy có chút chút.”
Hơ!
Hơ hơ hơ!
Hơ hơ hơ hơ hơ!
Lý Bất Ngôn: “Dựa vào đâu mà thấy vậy?”
Tiểu Bùi gia: “Thái độ hiện giờ của nàng đối với ta tốt hơn rất nhiều rồi.”
Đây là vì quen thuộc rồi.
Lý Bất Ngôn: “Còn gì nữa?”
Tiểu Bùi gia: “Quan tâm ta.”
Đến Hoàng Kỳ nàng còn quan tâm nữa là ngươi?
Lý Bất Ngôn: “Gì nữa?”
Tiểu Bùi gia: “Mắt nàng sáng lên khi nhìn thấy ta.”
Đó là vì nhìn thấy huynh đệ tốt của ngươi.
“Trước khi trả lời những câu hỏi này, tiểu Bùi gia nói thật cho ta một câu.”
Lý Bất Ngôn đủng đỉnh hỏi: “Bùi gia phải làm sao? Phụ mẫu ngươi phải làm sao?”
Tiểu Bùi gia: “Vấn đề này ta đã nghĩ xong rồi, chỉ cần trong lòng nàng có ta, thì ta sẽ đấu tranh vì nàng.”
“Đấu không được thì sao?”
“Sao lại đấu không được?”
Tiểu Bùi gia nhướng mày: “Tạ Ngũ Thập đã nói, họ sẽ phải đồng ý vì thân phận đặc biệt của Yến Tam Hợp thôi.”
“Đợi đã.”
Lý Bất Ngôn cau mày: “Tạ tam gia đã nói lời này sao?”
“Ai nói không quan trọng.” Tiểu Bùi gia xua tay nói: “Quan trọng là, chỉ cần ta và Yến Tam Hợp đồng lòng, phụ mẫu ta chắc chắn sẽ đồng ý.”
Lý Bất Ngôn nghiêng đầu nhìn tiểu Bùi gia một lát: “Nhỡ may vẫn không được thì sao?”
Tiểu Bùi gia buồn bực: “Ngươi không hiểu tiếng người hả…”
“Ta nói nhỡ may.”
Tiểu Bùi gia thần người ra, thở dài: “Vậy thì chỉ có duyên không phận, ta không thể….haiz, dù sao cũng là cha nương ruột của ta.”
Ngươi có thể đấu tranh đến mức này, cũng đủ rồi.
Lý Bất Ngôn nặn ra một nụ cười an ủi.
“Tiểu Bùi gia, nói thật với ngươi, trong lòng Yến Tam Hợp không có ngươi.”
Sắc mặt tiểu Bùi gia thoáng lạnh: “Làm sao ngươi biết?”
Lý Bất Ngôn: “Vì ta và nàng ngủ cùng nhau mỗi ngày.”
“Ngươi…”
“Đừng lãng phí thời gian vì nàng nữa, cũng đừng vì nàng mà bất hòa với cha nương ngươi. Ngươi đi hỏi Yến Tam Hợp xem, nàng chắc chắn cũng sẽ nói câu này.”
Lý Bất Ngôn không mù, còn biết rõ nam nhân này mặc dù không giỏi giang nhưng thật lòng quan tâm Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp sẽ tử tế với bất cứ ai quan tâm nàng.
Tiểu Bùi gia ủ dột, làm sao lại không có ta? Ta vừa tốt bụng lại dễ mến như này.
“Có phải trong lòng nàng đã có người khác rồi không?”
“Trong lòng nàng chỉ có hóa niệm giải ma, ngoài việc này ra…”
Lý Bất Ngôn tức giận nói: “Không có cái gọi là tình cảm cặn bã giữa người với người.”
“Ta không tin, rõ ràng…”
“Đi, ta đưa ngươi đi hỏi rõ ràng.” Cho ngươi dẹp hết rõ với chả ràng.
“Không, không, không!”
Giọng tiểu Bùi gia run run: “Ta…”
“Ngươi làm sao?”
Bùi Tiếu cúi đầu nói: “Ta đã mất mặt một lần, không thể mất mặt tiếp lần nữa.”
Lý Bất Ngôn kinh hãi nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ, tên nhóc ngươi vẫn còn mặt mũi hả?
“Không muốn làm nàng khó xử thêm, chuyện như thế này…”
Bùi Tiếu vò đầu bứt tóc: “Ai da, ngươi cứ coi như ta chưa nói gì đi.”
“Ngươi… không muốn làm nàng khó xử?”
“Bất kể chuyện gì cũng đều phải có sự đồng thuận, ta đâu phải kẻ cướp.”
Lý Bất Ngôn khẽ mỉm cười nhìn hắn.
Yến Tam Hợp nói không sai, tên nhóc này bên ngoài có vẻ thô bỉ nhưng bên trong rất ngay thẳng.
“Cười gì mà cười?”
Tiểu Bùi gia trợn mắt, xoay người rời đi.
Lý Bất Ngôn nắm lấy cánh tay hắn, nói: “Đừng đi, nói chuyện với ta một lát.”
Tiểu Bùi gia nhìn bàn tay trên cánh tay mình, đang định hất ra, thì nghĩ lại: Bây giờ ta đâu cần thủ thân như ngọc vì nương tử nữa, nàng ta muốn cầm thì cứ cầm đi.
“Nói chuyện gì?”
Lý Bất Ngôn buông tay ra: “Hộp bánh trung thu đó, Thái Tôn có ý gì vậy?”
Tiểu Bùi gia nheo mắt: “Tốt nhất ngươi cứ coi như hắn không có ý gì cả.”
“Nói chuyện đàng hoàng, nghĩ lại thái độ của ta với ngươi vừa rồi đi, có phải là rút ruột rút gan ra không.”
Ta cảm ơn ngươi, rút ruột rút gan ra đâm vào tim ta!
“Tư nhỏ ta đã quen hắn, theo lý mà nói tình cảm sâu đậm hơn so với ngươi rất nhiều, bây giờ ta không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng…” Tiểu Bùi gia nghiêm mặt lên lớp: “Làm người phải biết tự lượng sức mình, đừng có nói năng tùy tiện.”
“Hừ!”
Lý Bất Ngôn thầm mắng tên khốn này: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta… đừng có mà, họ Bùi kia quay lại cho ta.”
Không quay lại được.
Tiểu Bùi gia chạy trối chết ra khỏi viện, mồm lẩm bẩm: “Chuyện quái quỷ gì thế?”
……
Trong thư phòng.
Đèn đuốc sáng trưng.
“Nói đi, chuyện Trịnh gia là thế nào?”
Yến Tam Hợp lấy tay chải tóc rồi tùy ý buộc thành búi.
Buộc xong, ngẩng đầu lên thấy Tạ Tri Phi đang nhìn nàng với ánh mắt sâu thẳm, ba máu sáu cơn nàng hỏi thẳng:
“Tam gia vì sao cứ luôn nhìn ta như vậy, ta có gì mà Tam gia cứ nhìn mãi thế?”
Tạ Tri Phi đưa tay ra làm Yến Tam Hợp hoảng sợ.
“Cài sai cúc áo rồi.”
Cúi đầu xuống nhìn, quả nhiên là cài sai nút.
Yến Tam Hợp đỏ bừng mặt: “Vội quá, do ngươi gọi gấp đó.”
“Ngồi đi.”
Giọng điệu Tạ Tri Phi tự nhiên cứ như thư phòng này là của hắn vậy.
“Ngày đó tại phế tích Trịnh gia, ngươi hỏi ta về bốn người con trai của Trịnh Ngọc, nhưng chưa từng hỏi về người con trai thứ năm Trịnh Hoán Đường.”
Yến Tam Hợp nghiêng người, im lặng nhìn hắn.
Buồn ngủ gặp chiếu manh là gì?
Là thế này này!
Khi nãy nằm trên giường nàng còn hối hận vì chưa hỏi cặn kẽ về Trịnh Hoán Đường.
“Ngươi nói hắn không được cưng chiều, chỉ nhàn rỗi ở nhà, ta cảm thấy có lẽ hắn không có kẻ thù ở bên ngoài nên mới không hỏi nhiều.” Nàng cố ý nhướng mày: “Sao nào, Tam gia cảm thấy hắn có vấn đề gì ư?”
Tạ Tri Phi lắc đầu: “Đã là điều tra thì phải hiểu cho tường tận tất cả mọi người.”
Yến Tam Hợp đưa cây nến lại gần, ngồi đối diện hắn: “Ngươi nói chi tiết cho ta nghe đi.”
“Hắn thật ra là người thông minh nhất trong số năm người con trai của Trịnh Ngọc.”
“Sao ngươi biết?”
“Nàng quên rồi sao, ta là bạn của Trịnh Hoài Tả con trai hắn.”
Yến Tam Hợp nhớ lại khuôn mặt thời niên thiếu kia trong giấc mơ.
“Nói tiếp đi!”