Giọng nói Tạ Tri Phi hờ hững.
“Trịnh Hoán Đường có thói quen dùng đao, nhưng nghe Hoài Tả nói kiếm pháp của hắn cũng rất tốt, ngoài ra, hắn học hành cũng không tệ. Thê tử của Trịnh Hoán Đường họ Triệu, không hợp với Trịnh gia, là Trịnh Hoán Đường tự chọn.”
“Tự chọn.” Yến Tam Hợp cúi đầu lặp lại một lần.
Thì ra cha và nương không phải nghe theo lệnh phụ mẫu, lời của bà mối, họ là yêu nhau rồi đến với nhau.
Tạ Tri Phi: “Nghe nói Trịnh Hoán Đường còn vì Triệu thị mà đối đầu với gia đình rất lâu, Trịnh Ngọc cuối cùng không lay chuyển được con trai nên mới miễn cưỡng đồng ý.”
“Triệu thị và Trịnh gia này sao lại không môn đăng hộ đối?”
Tạ Tri Phi: “Trước đây bà đã đính hôn, nhưng vị hôn phu chưa cưới đã bị bà khắc chết.”
Nương ta khắc phu?
Yến Tam Hợp cười gằn: “Thế đạo này làm sao thế, chuyện gì cũng đẩy lên đầu nữ nhân?”
Tạ Tri Phi: “Khắc chết hai người rồi.”
Hai người thì sao, chẳng qua là do nam nhân đó phúc mỏng thôi.
Yến Tam Hợp thầm nghĩ như vậy, ngữ khí cũng hờ hững nói: “Hèn gì Trịnh lão tướng quân không đồng ý.”
Tạ Tri Phi gật đầu.
“Trịnh Hoán Đường khăng khăng muốn cưới, có thể thấy Triệu thị này không hề tầm thường.”
“Nghe Trịnh Hoài Tả nói, Triệu thị đọc sách mấy năm, là người có tri thức lễ độ, dáng vẻ cũng đẹp, trên trán mỹ nhân tiêm.”
Yến Tam Hợp ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn hắn: “Đến chuyện này Trịnh Hoài Tả cũng nói cho ngươi biết sao?”
“Ừ, hắn không có bằng hữu, chỉ có một mình ta.”
Tạ Tri Phi: “Có đôi khi nhịn không nổi, nên phải nói ra hết.”
Yến Tam Hợp nhớ tới hai hạ nhân nói chuyện mộng, thử hỏi: “Vì sao Trịnh Hoài Tả lại không có bằng hữu?”
Tạ Tri Phi dùng ánh mắt vô cùng nghiêm túc, lẳng lặng nhìn nàng.
“Không phải đã nói với ngươi rồi sao, sao lại quên rồi?”
Hắn đã nói gì với ta?
Yến Tam Hợp hơi kinh ngạc.
Nàng dùng sức gãi đầu: “Ta không nhớ ngươi đã từng nói với ta.”
Thư phòng, yên tĩnh.
Tạ Tri Phi dùng ánh mắt càng kinh ngạc, nhìn nàng, giống như đang tìm tòi nghiên cứu lời nói của nàng là thật hay giả vậy.
Ánh mắt nam nhân quá chói mắt, Yến Tam Hợp muốn dời tầm mắt, lại cảm thấy mình không nên chột dạ như vậy, nhìn thẳng hắn nói: “Ta không nhớ lầm.”
“Vậy hẳn là ta nhớ lầm.”
Tạ Tri Phi theo thói quen mỉm cười giả tạo.
“Nghe nói ngày sinh của cặp song sinh không tốt, Triệu thị lại khắc phu, hai người bọn họ khắc Trịnh gia, cho nên người Trịnh gia đã giam cả nhà họ ở viện Hải Đường, không cho bọn họ ra ngoài.”
Trái tim Yến Tam Hợp run lên: “Sinh nhật cặp song sinh là ngày nào?”
Ánh mắt nàng lộ ra vẻ ép buộc, nhìn Tạ Tri Phi sửng sốt hồi lâu.
“Cũng như ta, mười bốn tháng bảy.”
“Quỷ thai?”
Yến Tam Hợp cả kinh, không muốn mình thất thố, bị Tạ Tri Phi nhìn lại, thì vội vàng tìm lời nói:
“Đại phu nhân từng nói quỷ thai chia làm hai loại, một loại là linh hồn sống, một loại là tiểu quỷ lang thang bên ngoài.”
“Tẩu tẩu nói không sai.” Tạ Tri Phi: “Lin hồn sống không khắc người, tiểu quỷ khắc người.”
Yến Tam Hợp: “Thật sự có chuyện này sao?”
Tạ Tri Phi cười với nàng: “Ngươi là bà đồng, theo đạo lý hẳn là rõ ràng hơn ta chứ.”
Lúc hắn cười rộ lên, lúm đồng tiền hai bên sâu xuống, nhưng trong mắt lại không có ý cười, còn mang theo một chút ý trào phúng.
Điều này khiến cho Yến Tam Hợp cảm thấy hơi quái dị.
Tại sao hắn lại cười như thế?
“Ta chỉ biết hóa niệm giải ma, mấy chuyện khác không biết nhiều lắm.”
Tạ Tri Phi nói thầm: “Những thứ trong đầu người chết, ngươi còn có thể nhìn thấy, những thứ này…”
“Đừng có nói lan man nữa.” Yến Tam Hợp ngắt lời hắn: “Nói tiếp về gia đình Trịnh Hoán Đường đi.”
“Không còn gì để nói nữa.”
Tạ Tri Phi đứng lên, bỗng nhiên lại ngồi xuống, ngoắc ngoắc ngón tay với Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp không biết hắn muốn làm gì, thò đầu qua.
“Đúng rồi, còn có một việc, đôi long phượng thai của họ thực ra không giống nhau lắm, ca ca anh khí còn muội muội lại yêu ớt nhiều bệnh, ngươi đoán xem là vì sao?”
“Vì sao?” Yến Tam Hợp nhướng mắt.
Khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau gang tấc, Tạ Tri Phi có thể nhìn thấy rõ ràng tơ máu dưới mắt nàng, và cả sự tò mò không che giấu được.
“Ta cũng không biết.” Hắn nhẹ giọng nói: “Có thể là do không phải tất cả các cặp song sinh đều giống nhau.”
Vậy ngươi gọi ta nhích qua làm gì?
Yến Tam Hợp lui người về phía sau, không để ý tới người này, từ từ rũ mi xuống.
Sinh nhật ta là mười bốn tháng bảy, là quỷ thai.
Khi còn bé ta yếu đuối nhiều bệnh.
Ta và Trịnh Hoài Hữu không giống nhau lắm.
Nguyên nhân một nhà bốn người chúng ta không được sủng ái, bắt đầu từ khi cha cố ý cưới nương, thì bắt đầu nảy sinh.
Bởi vì bị giam ở Viện Hải Đường, cho nên ta và ca ca đều biết trèo cây, đều thích nhìn xem những con người bình thường bên ngoài bức tường cao.
Những tin tức này và giấc mơ của ta đều trùng khớp lại.
Hơn nữa con không có kẽ hở!
“Yến Tam Hợp.”
Yến Tam Hợp thình lình nghe hắn kêu to, mờ mịt ngẩng đầu: “Hả?”
Nàng trừng to mắt, môi hơi hé ra, Tạ Tri Phi nhìn khuôn mặt hoàn toàn không biết gì này, thầm cảm thấy bất lực.
“Ngươi không hỏi ta, nếu Trịnh gia không cho hai huynh muội bọn họ đi ra gặp người khác thì sao ta lại quen họ ư?”
“Làm sao quen biết?”
“Còn nhớ góc đông bắc của Bốn con hẻm có một cây cổ thụ mọc bên ngoài bức tường không?”
Yến Tam Hợp thăm dò phế tích Trịnh gia hai lần, nhớ rất rõ ràng.
“Là cái cây phía dưới đã cháy hết một nửa. Bọn hắn thích trèo cây, còn ta đi ra bước vào đều sẽ đi qua bốn con hẻm.” Giọng Tạ Tri Phi nhẹ nhàng: “Có lần Hoài Hữu dùng cành cây ném trúng đầu ta, từ đó ta đã quen họ.”
Yến Tam Hợp còn chưa kịp nói chuyện, hắn bỗng nhiên lại cười: “Ngươi tin không, Yến Tam Hợp?”
Tin.
Nên là như vậy.
Yến Tam Hợp gật đầu, lập tức hỏi lại: “Trong ấn tượng của ngươi, Trịnh Hoài Tả, Trịnh Hoài Hữu là người như thế nào?”
“Tại sao lại hỏi họ?”
“Ta đâu thể hỏi Trịnh Hoán Đường và Triệu thị được, phải không.” Yến Tam Hợp sợ bị Tạ Tri Phi nhìn thấy mình đang chột dạ, cố ý nhìn thẳng hắn: “Ngươi cũng đâu biết bọn họ?”
Ánh mắt nàng thẳng thắn, Tạ Tri Phi cảm thấy trái tim như bị dao cắt, chỉ hận không thể nói hết mọi chuyện cho rõ ràng.
Nhưng nói gì đây?
Nói hắn đã chết một lần, lại sống một lần ư?
Ai tin chứ!
“Hoài Tả hiếu động, chẳng chịu ngồi yên một khắc, từ nhỏ đã theo Trịnh Hoán Đường luyện võ, không thích đọc sách, giống như con khỉ vậy.”
“Ừ.” Yến Tam Hợp đứng lên, làm bộ đi rót trà, che đi sự ẩm ướt trong mắt.
“Hoài Hữu….” Tạ Tri Phi nhìn bóng lưng nàng, ánh mắt dịu dàng.
“Hoài Hữu yên tĩnh nhẹ nhàng, rất xinh đẹp, cũng rất thông minh, bất cứ thứ gì chỉ cần nhìn qua là đã nhớ.”
Bàn tay Yến Tam Hợp đang rót trà, cứng đờ giữa không trung.
Hắn vẫn còn nhớ dáng vẻ của nàng hồi bé.
“Đúng rồi, nàng có tật xấu giống như ngươi, Hoài Hữu nói nàng ăn gì cũng đều thừa lại một miếng.”
Yến Tam Hợp cảm thấy trái tim bị thứ gì đó đâm vào, đau đớn nhắm mắt lại.
Là ta.
Tạ Tri Phi, ta là Hoài Hữu đây!