Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 648: Là ai?
Uống rượu ở chỗ cũ, quy củ vẫn là quy củ cũ, mỗi người một vò.
Hai vò uống xong, cả hai đều hơi say.
Bộ Lục nhìn Tạ Tri Phi, không chớp mắt.
Tạ Tri Phi bị hắn nhìn đến rợn người: “Bộ đại ca, trên mặt ta có gì kỳ lạ sao?”
Bộ Lục lắc đầu: “Tạ huynh đệ, hôm nay Binh bộ tìm ta, bệ hạ khâm điểm Bộ gia quân ta, ba tháng sau theo hắn xuất chinh.”
Chuẩn rồi.
Tạ Tri Phi bưng bát lên: “Bộ đại ca, không có gì khác, ta chúc huynh đi theo bệ hạ kiến công lập nghiệp, bình an trở về.”
Bộ Lục cười ha hả, ngửa đầu uống hết rượu trong chén, tiếp theo lại rót đầy chén cho hai người.
Một chén này, ta kính Tạ huynh đệ, một là tạ ân cứu mạng ngày đó, hai là tạ ơn điều tra rõ thủ phạm giúp ta.
Tạ Tri Phi: “Bộ đại ca khách khí rồi, ta cũng điều tra cho mình thôi.”
Bộ Lục nhích về phía trước, ánh mắt hơi lạnh lẽo: “Vậy hắn nhắm vào ai?”
Tạ Tri Phi nghênh đón ánh mắt của hắn, không tránh cũng không né: “Mặc kệ là nhắm vào ai, kết quả đều muốn chúng ta chết.”
Bộ Lục cười: “Cho nên Tạ huynh đệ để cho Chu Thanh huynh đệ đưa tin tới, là muốn ta giúp ngươi báo thù này?”
Tạ Tri Phi tới gần Bộ Lục, thì thầm: “Thù của ta, để ta báo.”
Bộ Lục: “Người ta là Vương gia, là hoàng thân quốc thích, thù này phải báo như thế nào?”
“Người không chết, thù vẫn còn.” Tạ Tri Phi từ từ ngồi thẳng dậy: “Một ngày nào đó sẽ báo được.”
“Có chí khí.” Bộ Lục hét lớn một tiếng: “Tạ huynh đệ, vì những lời này, chúng ta cũng phải đụng một cái.”
Chén rượu vừa chạm vào, sau đó hai người đều tự uống cạn, men rượu lại nồng thêm.
Bộ Lục khoát tay lên vai Tạ Tri Phi, nhìn như tùy ý nói: “Tạ huynh đệ, đao pháp này của ngươi là học từ ai thế.”
“Thị vệ Chu Thanh, công phu của ta đều do hắn dạy.”
“Không bái sư phụ khác nữa ư?”
“Không có.”
Ánh mắt Bộ Lục chợt lóe lên.
Vì điều tra tên Tạ Tri Phi này, hắn đã âm thầm tra xét Tạ gia, bao gồm hai thị vệ bên cạnh hắn.
Chu Thanh căn bản không dùng đao, chỉ dùng kiếm.
Hắn nói dối.
Ánh mắt Bộ Lục chợt lạnh lẽo: “Tạ huynh đệ, Bộ đại ca có một thỉnh cầu.”
“Cứ việc nói.”
“Có thể để cho Chu Thanh dạy ta mấy chiêu đao pháp của hắn không.” Hắn thở dài: “Lần trước trúng kiếm ở bụng, nguyên khí bị thương nặng, trên chiến trường đao thương không có mắt, Bộ Lục ta trên có già, dưới có trẻ, vẫn chưa muốn da ngựa bọc thây.”
“Chuyện này…” Tạ Tri Phi gãi ngón cái.
“Tạ huynh đệ khó xử thì thôi, ta vừa thấy đao pháp kia cũng không tầm thường, không chừng là tuyệt học độc môn của Chu huynh đệ, không truyền ra ngoài.”
Lời này nói ra, Tạ Tri Phi đồng ý cũng cũng không phải, mà từ chối cũng không phải.
Sau mấy phen suy nghĩ, hắn cất cao giọng nói: “Đúng là tuyệt học độc môn của Chu Thanh, không truyền ra ngoài, lát nữa uống rượu xong, ta và Bộ đại ca múa thử vài đường.”
Múa thử nghĩa là sẽ để cho hắn đi học hỏi.
Phụ thân từng nói với hắn, đao pháp Trịnh gia ngoại trừ hai chiêu cuối cùng không thể dạy thì mấy chiêu còn lại đều có thể truyền cho người khác.
“Huynh đệ tốt, đến đây, ca ca kính ngươi.”
Bộ Lục vui mừng quá đỗi, liên tiếp kính Tạ Tri Phi ba chén rượu.
……
Một chỗ đất trống, bốn bề không người, đúng là nơi múa đao tốt.
Uống rượu xong, Tạ Tri Phi cầm dao có hơi không vững, mấy chiêu của Bộ Lục hắn cũng cảm thấy kỳ lạ.
Bộ Lục thế mà lại dùng đao pháp Trịnh gia.
Hỏng rồi.
Chẳng lẽ hắn cũng từng học?
Tạ Tri Phi còn chưa kịp nghĩ ra cách ứng phó, thì sau lưng bỗng nhiên bị trúng một đao thật mạnh, suýt nữa thì đập hết rượu trong dạ dày hắn ra.
Vừa muốn đánh trả, thì chân phải lại bị đánh một chuôi đao.
Đó là vết thương ở chân vừa mới lành.
Tạ Tri Phi đau đến toát mồ hôi lạnh: “Bộ đại ca, huynh đây là…”
Lời vừa nói, trước ngực lại bị ăn một chuôi đao.
Tạ Tri Phi lảo đảo lui về phía sau mấy bước, tính không chịu thua trong lòng thêm cả men rượu đột loạt xông lên, đao trong tay cũng bỗng trở nên sắc bén.
Sau mấy hiệp, hai người đều đỏ mắt.
Đột nhiên, Bộ Lục quát to, rẽ đao chém thẳng vào đầu Tạ Tri Phi.
Chu Thanh từ xa sợ đến hồn phi phách tán: “Tam gia cẩn thận.”
Tạ Tri Phi rùng mình, trường đao trên tay hắn theo bản năng vung lên, hất ngược về phía đầu Bộ Lục.
Bộ Lục đã sớm có phòng bị, đầu vội nghiêng qua, nhưng cổ vẫn bị lưỡi đao làm bị thương, máu chảy như trút.
Một màn này, không ai dự liệu được.
Trương Khuê chạy như bay tới: “Lão đại!”
“Cút ngay!”
Bộ Lục hất Trương Khuê ra, mặt xanh mét đi tới trước mặt Tạ Tri Phi, túm lấy vạt áo hắn, kéo hắn đi xa.
“Lão đại?”
“Tam gia?”
Bộ Lục quay đầu, hung thần ác sát: “Không ai được đi theo, theo một người, ta giết một người.”
Tạ Tri Phi không rõ người này bị chuyện gì k1ch thích: “Bộ tướng quân, ngươi làm gì thế, có chuyện gì thì từ từ…”
“Ngươi là ai?” Bộ Lục ném Tạ Tri Phi xuống đất, tự mình nhào tới, đè lên cổ họng hắn.
“Ta hỏi ngươi, ngươi là ai?”
“Tạ Tri Phi.”
Huyết sắc nồng đậm trong mắt Bộ Lục bắ n ra, Tạ Tri Phi nghe được tiếng xương cốt hắn phát ra tiếng khanh khách.
“Bộ đại ca…” Một nắm đấm như thép đấm vào mặt đất sát bên tai Tạ Tri Phi, mặt đất đóng băng bị đập ra một cái hố.
Bộ Lục thở hổn hển mấy hơi, thần sắc như dã thú.
“Nói, ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao lại sử dụng hai chiêu tuyệt sát cuối cùng của đao pháp Trịnh gia?”
Tạ Tri Phi hoàn toàn tỉnh rượu.
Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Bộ Lục lại biết hai chiêu tuyệt sát cuối cùng của Trịnh gia, càng không ngờ, mình vì chiêu đó mà lộ ra sơ hở.”
Không đúng.
Lần trước bọn họ gặp nạn, hắn cũng dùng một chiêu này.
Cho nên, hôm nay hẹn hắn ra uống rượu, chuốc hắn say, sau đó dụ hắn so chiêu, là vì ép hắn nói ra chân tướng?
Nương nó, nhìn bề ngoài chỉ là một võ phu, thực ra tình tình còn tinh tế hơn kim châm, hèn gì lại được bệ hạ thưởng thức.
Vậy thì.
Nói? Hay là không nói?
Nói ra thì người trước mắt có thể tin hay không? Có quay người lại đã bán mình hay không? Chuyện này nguy hiểm đến mức nào?
Không nói, thì phải ứng phó với cửa ải này ra sao?
Không có cách nào đối phó.
Nếu hắn đã nghi ngờ, chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng, Chu Thanh căn bản không dùng đao.
Lúc hắn nói mấy lời khách sáo kia, mình đã lần nữa lộ ra sơ hở.
Hậu quả của việc không thể ứng phó là gì?
Là sợi dây hắn vất vả lắm mới kéo từ Bộ Lục sẽ đứt.
Không chỉ như thế, Bộ Lục còn có thể sẽ đề phòng hắn.
Thậm chí vì nguyên nhân này, còn quay đầu đi thân cận Hán vương.
Tạ Tri Phi bỗng đưa ra quyết định.
Giọng hắn thấp đến mức chỉ phát ra trong cổ họng: “Mười lăm tháng bảy năm nay, ngươi đã đến nơi nào?”
Bộ Lục tức giận, tên nhóc này lại còn dám… chất vấn hắn?
“Muốn biết ta là ai, thì hãy thành thật trả lời.”
Này!
Tên nhóc này còn chiếm thượng phong!
Quỷ tiết, ông đây đi đốt giấy cho Đại tướng quân.
Quả nhiên là hắn!
Quả nhiên là hắn!
Đống tro tàn trước mộ tổ phụ kia, là của hắn để lại.
“Năm nào cũng đốt sao?”
“Thanh minh đốt, quỷ tiết đốt, mỗi năm đều đốt, nếu ông không đốt thì ai sẽ đốt cho họ?”
Hô hấp của Bộ Lục càng ngày càng nặng, con ngươi gần như muốn trừng ra ngoài: “Nói, ngươi là người gì của Trịnh gia?”
Tạ Tri Phi khó khăn vươn tay, ôm lấy đầu Bộ Lục, kéo xuống, lại kéo xuống thấp hơn.
(hun nhau đi hai anh)
Ghé đến lỗ tai Bộ Lục, dán vào môi hắn.
Hắn mới khẽ mở miệng.
“Ta là tên nhóc chưa từng ra khỏi viện Hải Đường của Trịnh gia – Trịnh Hoài Tả.”