Hai người đi tới cửa phòng bệnh gõ cửa một cái, Cố Tiểu Tây nói: “Cha, con vào đây!”
Cố Chí Phượng không ngủ, vội đáp: “Vào đi!”
Ngay khi cánh cửa vừa mở ra, Cố Tiểu Tây nhìn thấy Cố Chí Phượng đang chống gậy di chuyển từng bước, khuôn mặt vốn đang tươi cười vì Cố Tiểu Tây trở về nhìn thấy Yến Thiếu Ngu sau lưng cô, bằng mắt thường cũng có thể thấy được sầm xuống.
Ông ấy hừ một tiếng, yên lặng trừng mắt liếc Cố Tiểu Tây, con bé này đúng là không có lương tâm, sao lại dẫn người đi gặp trưởng bối sớm như vậy.
Con gái lớn không giữ được, con gái lớn không giữ được mà!
Yến Thiếu Ngu tiến lên ngăn trước mặt Cố Tiểu Tây, che khuất ánh mắt không vui của Cố Chí Phượng, anh cúi đầu nói: “Chú Cố, từ lúc trở về từ trên núi, cháu còn chưa kịp đến thăm chú, chân chú thế nào rồi?”
Cố Chí Phượng nhìn dáng vẻ anh che chở Cố Tiểu Tây, lông mày giật giật, chống quải trượng ngồi trở lại trên giường bệnh.
Hai tay của ông ấy đặt bên trên quải trượng, vẫy vẫy tay về phía Yến Thiếu Ngu: “Cháu qua đây, ngồi xuống.”
Yến Thiếu Ngu khẽ gật đầu, đặt cơm ở trên tủ đầu giường, sau đó ngồi xuống ghế trước mặt Cố Chí Phượng. Khuôn mặt anh cực kỳ tuấn tú, nhưng khí thế trê người lạnh lạnh lùng, sau khi ngồi xuống, đôi chân dài hơi cong, dường như không gian này khá chật chội.
Cố Chí Phượng dừng một chút, ánh mắt nhìn Yến Thiếu Ngu thoáng ấm lại một chút.
Chưa nói đến những điều khác, điều kiện bên ngoài của người đàn ông này vẫn xứng đáng với con gái mình, ít nhất so với Trần Nguyệt Thăng thì chắc chắn là hơn không chỉ mười lần. Điều quan trọng nhất chính là con gái ông ấy thích người này, yêu ai yêu cả đường đi, người làm cha như ông ấy cũng không thể quá đáng được.
Ánh mắt Cố Tiểu Tây khẽ lóe lên, cô đi đến trước mặt Cố Chí Phượng ngồi xuống, cười híp mắt gọi một tiếng: “Cha.”
Cố Chí Phượng lườm cô một cái, tức giận nói: “Đi đi, con đừng ở đây gây rối nữa, mau đi tìm anh ba của con, đưa cơm cho bọn nó đi, cha có lời muốn nói riêng với Thiếu Ngu.”
“Hả?” Cố Tiểu Tây cau mày, không vui lắm.
“Hả cái gì mà hả? Đi nhanh lên!” Trong lòng Cố Chí Phượng có chút im lặng, con gái nhà mình chĩa cùi chỏ ra bên ngoài đúng là không hề che giấu chút nào. Cải trắng mà ông ấy đã tay phân tay nước tiểu nuôi lớn từ nhỏ, giờ đã bị người bên ngoài ăn mất.
Yến Thiếu Ngu đứng dậy đưa cơm cho Cố Tiểu Tây, thấp giọng nói: “Em đi đi, mì sắp nở hết rồi.”
Cố Tiểu Tây do dự một lúc lâu rồi mới rời khỏi phòng bệnh dưới sự thúc giục của Yến Thiếu Ngu.
Cô đứng ở cửa một lúc, nhưng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, vì vậy bất đắc dĩ, chỉ có thể mang cơm lên tầng.
Trong phòng bệnh, bầu không khí hài hòa lạ thường.
Cố Chí Phượng cũng không cố ý làm khó dễ Yến Thiếu Ngu, ngược lại bình tĩnh nói: “Thiếu Ngu, mặc dù chú không biết tại sao bé nhà chú lại đối xử đặc biệt với cháu như vậy, nhưng chú có thể nhìn ra con bé rất nghiêm túc, thật sự thích cháu.”
“Từ khi còn nhỏ, đứa bé này đã không có mẹ, là chú nuôi con bé lớn lên, trước kia cuộc sống khó khăn, chú cũng cố gắng hết sức cho con bé những thứ tốt nhất trong khả năng, nhiều năm như vậy cũng không hề dễ dàng.”
Cố Chí Phượng nói, trong mắt không khỏi nổi lên một chút cảm xúc.
Yến Thiếu Ngu không lên tiếng, chỉ cẩn thận lắng nghe Cố Chí Phượng nói, anh nghĩ đến Cố Tiểu Tây, trong lòng không khỏi ấm lên.
Cố Chí Phượng ngẩng đầu nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, giọng điệu có chút trịnh trọng nói: “Thiếu Ngu à, từ nhỏ bé nhà chú chưa từng phải chịu khổ, người làm cha như chú không có yêu cầu nào khác, chỉ hy vọng cháu đối xử tốt với con bé, như vậy là đủ rồi.”
Thật ra ông ấy cũng không có gì bất mãn đối với Yến Thiếu Ngu, ngược lại, ông ấy vô cùng thưởng thức người thanh niên trông có vẻ không tầm thường này, có năng lực, có tướng mạo, còn là thanh niên trí thức của đại đội. Sau một thời gian dài quen biết cũng coi như đã hiểu rõ, mà lại có duyên phận với con gái mình!
Lúc trước, bé mang Thiếu Đường từ thành phố Chu Lan về, xem như là một khởi đầu tốt cho mối quan hệ này.
Ông ấy cũng rất hài lòng với kết quả như vậy, sau này không cần lo lắng con gái lấy chồng ở xa, ông ấy cũng có thể giúp đỡ đôi vợ chồng nhỏ này một chút, tại dưới mí mắt nhìn. Ngay ở dưới mí mắt, chẳng lẽ anh còn có thể bắt nạt con gái ông ấy sao?
Yến Thiếu Ngu nghe Cố Chí Phượng nói, ánh mắt sững lại, chân thành nói: “Chú Cố yên tâm, cháu sẽ đối xử thật tốt với Tiểu Tây.”
Anh vốn không phải là người sẽ nói lời dễ nghe, bất kể là Cố Chí Phượng hay là Cố Tích Hoài, nhưng anh chưa từng tuỳ tiện hứa hẹn với người khác. Chỉ cần anh nói ra, cho dù khó khăn và nguy hiểm đến đâu, anh cũng nhất định sẽ làm được.
Khuôn mặt tuấn tú của anh có chút lạnh lùng, giống như đang nói một chuyện cực kỳ quan trọng, khiến cho người ta không tự chủ tín nhiệm anh.
Cố Chí Phượng đưa tay vỗ vai anh, nụ cười tràn ngập trên khuôn mặt có chút thô kệch của ông ấy.
Lần đầu tiên con rể gặp mặt cha vợ, không long trọng, không chính thức, nhưng quan trọng là rất chân thành.