Cố Chí Phượng mở lòng nói chuyện với anh nên tâm trạng vô cùng không tệ: “Thiếu Ngu à, rót cho chú cốc nước.”
Yến Thiếu Ngu gật đầu, đứng dậy cầm phích nước lên rót một cốc nước rồi đưa cho Cố Chí Phượng.
Bầu không khí giữa cha vợ và con rể rất ấm áp, Cố Chí Phượng vui vẻ chuẩn bị ăn cơm tối, uống một ngụm nước nóng súc miệng, đột nhiên nghe thấy Yến Thiếu Ngu nói: “Chú Cố, hai ngày tới cháu sẽ rời khỏi đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, đi nhập ngũ.”
“Phụt!” Cố Chí Phượng không kìm được, tất cả nước trong miệng đều phun ra ngoài.
Ông ấy sững sờ ngẩng đầu nhìn về phía Yến Thiếu Ngu, giống như không nghe rõ, móc móc lỗ tai: “Cháu nói cái gì? Cháu lặp lại lần nữa đi?”
Yến Thiếu Ngu im lặng một lúc rồi nói: “Chú Cố, cháu đã ở trong quân đội với cha từ khi còn nhỏ, đó là nơi cháu quen thuộc nhất. Đây không chỉ là lý tưởng của cháu, cho dù để sau này có thể chăm sóc Tiểu Tây thật tốt, cháu cũng phải đi.”
Cố Chí Phượng không nói, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Yến Thiếu Ngu.
Ánh mắt Yến Thiếu Ngu không trốn không né, anh biết khi nói chuyện này ra sẽ khiến Cố Chí Phượng giận tím mặt. Nhưng tóm lại không thể đợi đến lúc anh đi thì mới để Cố Tiểu Tây tự nói, bởi như vậy anh có khác gì những kẻ hèn nhát khác? Sau này anh phải đối mặt với Cố Chí Phượng thế nào?
Về công về tư, về tình về lý, anh đều phải rời khỏi đây, để người khác mở miệng, không bằng anh tự nói.
Cố Chí Phượng im lặng hồi lâu không nói, một lúc sau ông ấy mới lên tiếng: “Bé biết chuyện này không?”
Yến Thiếu Ngu gật đầu: “Cháu đã nói với cô ấy rồi.”
Cố Chí Phượng nghẹn họng, cái con bé này, còn che giấu đối tượng vừa tìm được đã sắp chạy mất. Tham gia quân ngũ sẽ mất rất nhiều năm, lần này đi không biết lúc nào mới trở về, chẳng lẽ con bé định cứ thế trông mong chờ đợi? Chuyện này là sao?
Ông ấy nhẫn nhịn cơn giận một lúc lâu, muốn mắng Yến Thiếu Ngu hai câu, nhưng lại cảm thấy chuyện này cũng không phải lỗi của anh.
Tham gia quân ngũ đúng là một con đường ra, quốc gia đãi ngộ không tệ, trợ cấp mỗi tháng cũng là một con số khả quan. Đàn ông mà, đều không muốn lãng phí năm tháng vàng son của mình ở trong ruộng, có suy nghĩ ra ngoài xông pha một lần cũng là chuyện tốt.
Cố Chí Phượng không ngừng thuyết phục mình, một lát sau, ông ấy thở dài: “Thôi, bé cũng không nói gì, chú còn có thể làm gì được? Con bé là đứa nhỏ cố chấp, đã quyết định cháu rồi thì chắc chắn sẽ không buông tay.”
Yến Thiếu Ngu mím nhẹ, hai mắt hơi nheo lại, một chút ánh sáng ấm áp lướt qua dưới đôi mắt đào hoa của anh.
Cố Chí Phượng hút mì vằn thắn, vừa ăn vừa mơ hồ nói: “Được rồi, cháu đi lên đi, chắc lát nữa bé sẽ đi xuống, chắc chắn con bé sẽ nghĩ là chú làm khó dễ cháu, chớ nói lung tung, biết chưa?”
Yến Thiếu Ngu yên lặng cười một tiếng, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ, tại sao một người có tính tình như Cố Chí Phượng lại dạy ra một Cố Tiểu Tây có tính cách dám yêu dám hận như thế? Anh nghĩ đến việc cô không chút do dự giết chết Điền Tĩnh khi còn ở trên núi thì càng cảm thấy kỳ lạ hơn.
Theo cá tính của cô, nếu như không phải có thâm cừu đại hận gì, thì không thể đến mức như vậy.
Nghĩ như vậy, Yến Thiếu Ngu trầm ngâm nói: “Chú Cố, rốt cuộc giữa Tiểu Tây và Điền Tĩnh đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Chí Phượng nhất thời sững sờ: “Cháu có ý gì? Điền Tĩnh là con gái của một hàng xóm bên cạnh nhà chú. Khi còn bé, quan hệ giữa hai đứa nó cũng không tệ lắm, không biết tại sao lại biến thành như bây giờ, nói mới thấy, chú cũng cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ.”
Ông ấy nhíu mày lại, nghĩ đến những chuyện xảy ra trong hai tháng gần đây, chỉ cảm thấy đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất so với trước kia.
Một lúc sau, ông ấy lắc đầu: “Nguyên nhân cụ thể thì cháu phải đi hỏi bé, giữa hai người bọn họ có rất nhiều mâu thuẫn. Đúng rồi, hai đứa đến cục cảnh sát báo án thế nào rồi? Cảnh sát nhân dân đã lập án chưa? Có điều tra Điền Tĩnh không?”