Xử bát mì xong Thẩm Cảnh Viễn không nhịn được hít hà, trước đó đã uống mấy ly nước đá mà vẫn không đỡ cay.
Yến Khinh Nam gọi Tiểu Tư vào lấy chai sữa chua, xé nắp rồi cắm ống hút đưa cho Thẩm Cảnh Viễn.
Chai sữa vẫn còn lạnh buốt, uống vài hớp xong cũng thấy đỡ hơn nhiều.
Yến Khinh Nam cứ nhìn y suốt, đợi y lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại mới nói: “Sữa chua giải cay cũng được.”
“Ở đây cái gì cũng cay quá.” Thẩm Cảnh Viễn lau trán, giữa đông mà ăn tới mức chảy mồ hôi.
“Cậu là người ở đâu?” Yến Khinh Nam hỏi.
“Xem như Quảng Châu đi.” Thẩm Cảnh Viễn đặt đũa xuống, ăn xong.
“Vậy bên các cậu thanh đạm, vừa đến dám chắc không chịu được.” Anh đáp.
Thẩm Cảnh Viễn đưa mắt nhìn bát Yến Khinh Nam không còn bao nhiêu.
Cả đêm nay ông chủ bưng trà rót nước cho y, đi trước cũng không ổn.
Thế là y chậm rãi cắn cắn ống hút uống sữa chua.
Vừa hay Tiểu Tư đi tới, Thẩm Cảnh Viễn nói: “Tính tiền.”
“Một tô năm tệ anh.” Tiểu Tư Vừa nói vừa móc mã QR trong túi ra.
Thẩm Cảnh Viễn quét một lượt mười tệ, đằng kia có tiếng thông báo rất to: “Wechat nhận, mười tệ.”
Yến Khinh Nam ngẩng đầu, Thẩm Cảnh Viễn không chờ anh lên tiếng đã nói: “Ông chủ, tôi trả cho anh luôn.”
“Được, cảm ơn cậu đã mời.”
Chờ Yến Khinh Nam ăn xong, hai người cùng nhau đi xuống.
Anh còn cao hơn Thẩm Cảnh Viễn, đi cạnh nhau chắc phải hơn y quá một cái đầu.
Nhưng dường như Yến Khinh Nam đi rất chậm.
Thẩm Cảnh Viễn lên xuống cầu thang cao chậm rãi vì thói quen, mà Yến Khinh còn tụt về sau y, trông thêm phần cao ráo.
Con đường tối mịt.
Lúc đi lên Thẩm Cảnh Viễn còn thấy lờ mờ, bây giờ leo xuống lại chẳng thấy gì thật.
Bậc thang đá hẹp, chỉ rộng vừa đủ chiều dài một bàn chân, y đi đứng rất cẩn thận, không để ý sợ mình sẽ đạp hụt mất.
Thẩm Cảnh Viễn lấy điện thoại định bật đèn pin lên, còn chưa kịp mở đã có chùm sáng chiếu đến từ đằng sau.
Yến Khinh Nam đụng vào vai y thật khẽ.
“Thấy rõ chưa?”
“Được rồi.” Thẩm Cảnh Viễn lên tiếng, không quay đầu, Yến Khinh Nam rọi đèn cho y bước xuống.
Tới mặt đất, mấy hàng quán dọc đường sáng sủa hơn, Yến Khinh Nam tắt đèn pin.
Thẩm Cảnh Viễn quay người lại, chợt phát hiện anh đã bắt kịp mình.
Hành động của y có phần đột ngột, nhưng đêm nay nói cảm ơn nhiều lắm rồi, Thẩm Cảnh Viễn không muốn nói thêm nữa, lời lẽ vọt ra đến miệng biến thành ông chủ đi ngủ sớm nhé.
Anh có vẻ rất ngạc nhiên khi Thẩm Cảnh Viễn nói vậy, gương mặt mang ý cười gật đầu, đoạn nhìn y bước vào lên cầu thang.
Thẩm Cảnh Viễn vịn hai tay lên lan can, nghiêng đầu trông thấy A Dịch chẳng biết ra ngoài từ lúc nào đang đứng cạnh Yến Khinh Nam.
Y đột nhiên nhớ ra mình tính mua hoa rồi cuối cùng lại quên khuấy đi mất, đành mai mua sau vậy.
Thẩm Cảnh Viễn về phòng nấu một ấm nước, ngồi trên sofa chờ nước nguội rồi lấy cả tá thuốc trong ba lô ra.
Màu sắc xanh xanh đỏ đỏ sặc sỡ, y chia thuốc cần uống ban đêm ra gom vào lòng bàn tay, nuốt hết một lần với nước.
Hai ngày sau đó Thẩm Cảnh Viễn mệt rã rời, nhưng lại không ngủ được.
Cả ngày ăn qua loa trong quán nhỏ gần đó bữa đực bữa cái, vừa thấy giường là kiệt quệ buồn ngủ, muốn làm cái gì cũng không có sức.
Bác sĩ nói y thấy mệt mỏi là bình thường, rất dễ bị đuối sức.
Không có chuyện gì thực sự quan trọng cần giải quyết, Thẩm Cảnh Viễn cứ buồn ngủ là lại nằm.
Nghỉ ngơi hai ngày, tinh thần của Thẩm Cảnh Viễn tốt hơn đôi chút, sáng sớm xem mấy tin nhắn đồng nghiệp gửi.
Y không biết tổng giám đốc nói gì với cấp dưới.
Nói chung hai người đã hợp tác làm ăn với nhau bao nhiêu năm, hẳn sẽ không tiết lộ bí mật của y ra.
Người đồng nghiệp kia muốn bàn chuyện công việc, ngữ điệu cẩn thận dò hỏi từng li từng tí vấn đề chỉ y mới nắm rõ.
Thẩm Cảnh Viễn tự trách mình không bàn giao phần này sớm, kiên nhẫn trả lời.
Làm việc xong, y muốn ra ngoài đi dạo một lát.
Hôm nay y mặc thêm áo, thấy ấm áp hơn bữa trước đôi chút.
Lúc xuống lầu không thấy A Dịch đâu, chỉ có một cô gái trẻ tuổi tác thoạt nhìn không chênh Tiểu Tư mấy.
Cô gái nọ chào hỏi, nói với y: “Chào anh, em là Mạn Mạn, nhân viên ở đây.
Anh cần gì cứ gọi em.”
Thẩm Cảnh Viễn gật nhẹ đầu, hỏi: “Có bữa sáng không?”
Mạn Mạn chớp chớp mắt, nói để cô đi hỏi thử.
Thẩm Cảnh Viễn cũng quen phong cách hên xui tùy lúc của khách sạn này rồi, ra thẳng quầy tiếp tân chờ.
Không bao lâu sau, Mạn Mạn quay về nói có bữa sáng, chỉ từ đây đi ra có phòng ăn một người khúc bên kia.
Thường thường phòng ăn ở khách sạn đều là phòng một người, không có gì lạ.
Thẩm Cảnh Viễn cảm ơn rồi đi về hướng đó, đẩy cửa thủy tinh ra.
Bên ngoài là một vườn hoa nhỏ, đi dọc hết hành lang có thêm một căn phòng, y đẩy cửa, ngó thấy Yến Khinh Nam đang ngồi đưa lưng về phía bên này.
Anh ngoái đầu lại theo tiếng bước chân, thấy Thẩm Cảnh Viễn bèn dụi điếu thuốc cháy hơn nửa trong tay vào gạt tàn.
“Đói à? Lại xem hợp khẩu vị cậu không?”
Thẩm Cảnh Viễn nhìn đồ ăn trên bàn.
Trong tay Yến Khinh Nam có một bát mì, mấy món ăn sáng khác cũng được cầm qua.
Lúc này Thẩm Cảnh Viễn mới nhận ra có lẽ đây là bữa sáng của Yến Khinh Nam.
Thẩm Cảnh Viễn đứng cạnh cửa rất lâu, Yến Khinh Nam thấy y đã biết, hỏi: “Cậu ngại à? Sáng nay cô gái ngay cạnh đưa qua, quá ngọt, tôi không thích lắm.
Mạn Mạn hỏi tôi nên tôi để phần cậu.”
“Không ngại.” Thẩm Cảnh Viễn bước tới, ngồi xuống cạnh Yến Khinh Nam.
Không có lấy một câu thừa thãi.
Yến Khinh Nam ngồi bấm điện thoại, Thẩm Cảnh Viễn vùi đầu ăn cơm.
Im ắng không một tiếng động, trái lại Thẩm Cảnh Viễn thấy không đến nỗi lúng túng.
Chỉ là y vừa ăn vừa thất thần, chủ yếu là nhịn không nổi, muốn trộm nhìn ông chủ bên cạnh.
Người này luôn như thế sao?
Thẩm Cảnh Viễn ngẫm nghĩ giây lát, muốn bật cười.
Yến Khinh Nam với gương mặt không ai dám trêu vào kia, sao mà hành động nào cũng thật tinh tế chu đáo.
Thẩm Cảnh Viễn cảm ơn bữa sáng của anh, lúc ra ngoài Yến Khinh Nam như bận rộn nhiều việc, chỉ lướt nhìn y một cái rồi nhanh chóng nhìn chằm chằm vào màn hình.
Thẩm Cảnh Viễn không quấy rầy anh thêm, men theo hành lang lúc đến quay về.
Ngoài sảnh Mạn Mạn bận bịu luôn tay, tiếp một đôi nam nữ tới thuê phòng.
Hai người nhìn còn rất trẻ, tính cách lại khá nóng nảy hấp tấp.
Hai cô cậu nói chuyện rất to tiếng, như đang cãi vã làm ầm với nhau, hành lý cũng nhiều, cậu trai đã đeo một cái ba lô to đùng mà bên dưới vẫn còn ba chiếc vali khác.
Mạn Mạn không có biểu cảm gì, hẳn là đã thấy khách thế này nhiều rồi.
Họ chắn lối lên cầu thang nên Thẩm Cảnh Viễn không vội lên phòng, nhớ ra hôm qua chưa mua hoa nên lại ra cửa xem.
Bây giờ còn khá sớm, Thẩm Cảnh Viễn sợ nhiều khi tiệm hoa còn đóng cửa.
Cũng may mà đã mở rồi, chỉ có mình cô chủ đang bận sửa sang sắp xếp.
Đoán chừng cô chủ không ngờ sớm thế mà có người ghé, cô sửng sốt một chút, hỏi: “Anh muốn mua gì?”
Thẩm Cảnh Viễn để ý cô chủ nói tiếng phổ thông với mình, giọng lại không nhiễm khẩu âm địa phương xíu nào.
“Hoa tươi một chút.” Thẩm Cảnh Viễn đi vào, thấy trên trần treo ngược mấy cành hoa héo rũ, hương thơm sực nức trong cửa tiệm.
“Tươi hết cả, anh muốn loại nào?” Cô chủ hỏi.
Cô còn chưa thu vén xong, đi ra từ đằng sau tiệm.
Thẩm Cảnh Viễn nghĩ ngợi một hồi.
Thường thường y cũng mua hoa cắm trong nhà, nhưng do mua theo tháng nên chủ tiệm sẽ chọn phối hoa cho mỗi ngày, gần như không bao giờ trùng nhau nên y không phải lo lắng về việc lựa chọn.
Nên Thẩm Cảnh Viễn nói luôn: “Tôi có thể đặt một tuần được không?”
“Đương nhiên rồi, anh có không thích loại nào chứ?” Cô chủ hỏi.
“Không có.” Thẩm Cảnh Viễn đáp.
Thế là câu chuyện được giải quyết một cách đơn giản.
Thẩm Cảnh Viễn theo cô chủ đăng ký, lúc điền địa chỉ, y đáp ở khách sạn ngay sát đây, còn nói cả số phòng.
Cô chủ kinh ngạc.
“Thời gian giao hoa mỗi ngày thế nào ạ?” Cô chủ hỏi.
“Buổi tối hoặc buổi sáng.
Tôi tự đi lấy hay tiệm đến giao cũng được.” Thẩm Cảnh Viễn nghĩ tối mình đi ăn cơm, hoặc ra ngoài về thì tiện tay lấy hoa luôn.
“Vậy chúng ta thêm Wechat đi,” Cô chủ lắc lắc điện thoại, “Chúng tôi sẽ đặt thùng ngoài cửa cho anh.”
Thẩm Cảnh Viễn thêm tài khoản Wechat của cô chủ, thấy phần tên đề Triệu Khả Tâm.
Triệu Khả Tâm chọn cho anh hoa hướng dương và cúc họa mi, bó lại trong chiếc giỏ trúc con con.
Thẩm Cảnh Viễn không có chuyện gì làm, ngồi bên cạnh xem cô cắm hoa.
Bàn bó hoa kê rất sát ra ngoài, Triệu Khả Tâm cúi đầu, mái tóc dài thỉnh thoảng chấm trên mặt bàn.
Rổ hoa dần thành hình cũng là lúc trời sáng rõ.
Thẩm Cảnh Viễn phát hiện Triệu Khả Tâm cúi xuống nhìn đồng hồ, A Dịch và Yến Khinh Nam cũng vừa lúc từ cổng bước ra.
A Dịch gọi Khả Tâm, Yến Khinh Nam lại hỏi y: “Mua hoa à?”
“Ừ.” Thẩm Cảnh Viễn ngẩng đầu lên nhìn Yến Khinh Nam, không kiềm được muốn đứng dậy, mà anh lại đi tới khoác tay lên ghế dựa y ngồi, nói: “Ngồi đi.”
“Mấy anh tính đi đâu?” Triệu Khả Tâm chếch sang hỏi Yến Khinh Nam.
“Nhập hàng, đồ dùng một lần hết rồi, gọi bên kia giao tới thì người ta báo không có ai ship.”
A Dịch gật đầu, nói với Yến Khinh Nam: “Vậy để em đi mượn xe trước.”
“Xe vẫn chưa sửa xong hả anh?” Triệu Khả Tâm hỏi, “Lần trước nguy hiểm chết mất, sau này mấy anh phải cẩn thận đó.”
Dù chỉ là một lời quan tâm đơn giản, nhưng Thẩm Cảnh Viễn nhận ra Triệu Khả Tâm hoảng hốt thật.
Thế là y hơi tò mò, hỏi: “Tai nạn xe à?”
“Ừ, hôm đó A Dịch chưa tỉnh ngủ.
Thật ra cũng là lỗi của tôi, trực ca đêm mà tôi còn để cho lái xe.”
Thẩm Cảnh Viễn không nói gì, mấy người họ đều nhìn ra ngoài kia, Triệu Khả Tâm thì cúi đầu cắm hoa.
“Các anh muốn xe to cỡ nào?” Thẩm Cảnh Viễn thình lình hỏi.
“Cũng không cần lớn lắm, hôm nay đi lấy hộp đựng bàn chải đánh răng, loại giấy ấy mà.” Yến Khinh Nam đáp.
Hẳn rằng ông chủ biết mình có ý gì.
Thẩm Cảnh Viễn nghĩ.
Thực ra thì, nó không chỉ đơn thuần là sự giúp đỡ.
Y quay sang nhìn Yến Khinh Nam: “Tôi đưa các anh đi, hôm qua anh cũng thấy xe tôi rồi, chắc phải vừa nhỉ.”
Quả nhiên Yến Khinh Nam cười, Thẩm Cảnh Viễn cũng không nhịn được cười thành tiếng.
Muốn đi thì đi thôi, Thẩm Cảnh Viễn ba mươi tuổi đã qua cái thời lúc nào cũng mắc cỡ thẹn thùng từ đời thuở nào rồi.
“Vừa tới đây cũng không biết làm gì, đi theo ông chủ ra ngoài chơi được chứ?”
Yến Khinh Nam đáp được, như một cách thức khác để biểu đạt lời cảm ơn.
Nhưng Thẩm Cảnh Viễn chỉ chăm chăm vào mặt mũi anh, ngắm mãi không thôi.
Mãi đến tận khi Triệu Khả Tâm xen vào hỏi: “Vậy tôi đặt hoa trước cửa phòng anh được không?”
“Không cần đâu, tôi cũng phải về cầm chìa khóa xuống.”
Dù sao thì thấy hoa cũng sắp xong rồi.
Thẩm Cảnh Viễn đứng dậy, quét mã QR trả tiền.
Yến Khinh Nam nghe số tiền nhận được trong tiệm, một khoản rất lớn.
“Cậu mua bao nhiêu đấy?” Anh hỏi.
“Trả trước một tuần.” Thẩm Cảnh Viễn vừa nói xong thì hoa cũng cắm xong xuôi.
Triệu Khả Tâm giao cho anh, còn hướng dẫn đơn giản cách chăm sóc thế nào, cô nói thêm: “Nếu anh không biết làm thế nào thì lúc giao hoa mới anh cứ để bó cũ ngoài cửa ra vào, chỗ bọn tôi sẽ giúp anh.”
“Hoặc là…” Triệu Khả Tâm đưa mắt nhìn Yến Khinh Nam, “Thật ra cái này anh Nam cũng biết.”
Yến Khinh Nam ừ một tiếng, như đáp lời câu nói của Triệu Khả Tâm, sau đó nói với Thẩm Cảnh Viễn: “Chúng ta đi thôi.”
“Được.” Thẩm Cảnh Viễn xách hoa lên, nói với Triệu Khả Tâm: “Cảm ơn cô chủ.”
Chìa khóa với bằng lái cất trong phòng, Thẩm Cảnh Viễn về lấy rồi tiện tay trưng hoa lên.
Yến Khinh Nam đứng dưới sảnh chờ y.
Lát sau, Thảm Cảnh Viễn cầm đồ đạc xuống tầng, A Dịch cũng đang bên dưới, cả ba cùng tới bãi đỗ xe.
Ban đầu Thẩm Cảnh Viễn định cầm lái, mà Yến Khinh Nam bảo chút nữa phải lên đoạn cầu vượt rất phức tạp, xem định vị vẫn dễ đi sai, nên y nhường lại ghế lái cho anh.
A Dịch từ đầu đã yên vị ở hàng ghế sau, Thẩm Cảnh Viễn ngồi ở ghế phó lái.
“Yến Khinh Nam.” Sau khi lên xe Yến Khinh Nam làm điều Thẩm Cảnh Viễn không tài nào ngờ nổi, giới thiệu bản thân với y.
“Khinh trong nhẹ nhõm, Nam trong phương nam.”
晏轻南 (轻松 – 轻, 南方 – 南)
“Thẩm Cảnh Viễn.” Thẩm Cảnh Viễn đáp lời.
Y đoán lúc cho thuê phòng anh đã biết tên mình rồi, nên không đề cập đến chữ gì trong chữ gì nữa.
Yến Khinh Nam gác lên tay lái, nói tiếp: “Đằng sau là A Dịch, Dịch trong dễ dàng.”
(容易 – 易)
Thẩm Cảnh Viễn nhìn về phía gương chiếu hậu, A Dịch gật đầu với y một cái rồi quay sang nhìn ngoài cửa sổ xe.
Sau gáy A Dịch luôn có cọng tóc vểnh lên, cũng không nói năng gì.
Hai người này đều ngầu thật.
“Thằng nhóc ấy cứ vậy đấy.” Yến Khinh Nam lái xe, lại nói chuyện tiếp với Thẩm Cảnh Viễn: “Điện thoại cậu kết nối với Bluetooth của xe nhỉ? Mở chỉ đường giúp tôi, tới chợ buôn bờ Nam.”
“Các anh cũng phải xài chỉ đường à?” Thẩm Cảnh Viễn vừa bấm điện thoại vừa hỏi.
Y biết đường Trùng Khánh vòng vèo có tiếng.
“Phải thôi, không xài thì lạc ra đến đâu không biết nữa.” Yến Khinh Nam đùa.
Thẩm Cảnh Viễn lướt điện thoại chuẩn bị xong xuôi, giọng nói hướng dẫn bắt đầu, trong xe lấp kín giọng nữ máy móc.
“Chắc phải gần một tiếng, bây giờ cũng sắp tới giờ cao điểm, sẽ kẹt xe.
Cậu buồn ngủ thì ngủ một lát đi.” Yến Khinh Nam nói.
Thẩm Cảnh Viễn nhìn ra cửa sổ, nhẹ gật đầu.
Mãi sau mới phát giác Yến Khinh Nam chắc hẳn không nhìn thấy đâu, trả lời tôi biết rồi, câu đáp ấy cách lời Yến Khinh Nam một quãng thật lâu.
Edit: tokyo2soul.