Người của tôi.
Lắm khi, sự khác biệt giữa người trẻ con và người trưởng thành nằm ở người trưởng thành giỏi giả vờ mạnh mẽ.
Khắc tiếng chuông vang ngân, Thẩm Cảnh Viễn buông tay ra, hai trái bong bóng cùng lúc bay lên cao.
Y ngửa mặt nhìn bong bóng sặc sỡ bay đầy trời, đưa tay xoa xoa mặt mình.
Vào đêm hôm nay, khi tiếng chuông và tiếng hát cùng cất lên, bầu không khí đã khiến Thẩm Cảnh Viễn xúc động đến mức không kiềm lòng được.
Y nhớ ngày mình tỉnh dậy trên giường bệnh với cơ thể hầu như không có cảm giác, đã cho rằng mình đang đứng trên bờ vực của cái chết.
Mà mỗi một âm thanh tại thời khắc này giữa biển người chập trùng dậy sóng này đều nhắc nhớ Thẩm Cảnh Viễn: Mày còn sống, sống như thể năm sau còn có thể tồn tại.
Tay Yến Khinh Nam vẫn ghì lấy gáy y, anh không hề nói gì.
Lúc xong xuôi bốn người bị tách ra.
Thẩm Cảnh Viễn cẩn thận từng li từng tí cầm ly trà sữa, một tay bị Yến Khinh Nam nắm lấy.
Vô cùng đông đúc, ai nấy đều dính chặt lấy người đằng trước mình, chen chúc nhau mà đi.
Yến Khinh Nam đi đằng trước Thẩm Cảnh Viễn, như là người mở đường cho y.
Hai người đi mãi đi mãi mới tới nơi hơi thưa người một chút.
Thẩm Cảnh Viễn rút tay mình ra, vừa xem điện thoại vừa nói: “Tôi gọi xe trước, anh liên lạc bên A Dịch đi.”
Yến Khinh Nam đáp được, bắt đầu gọi điện thoại.
Thẩm Cảnh Viễn đặt được xe xong thấy thời gian chờ dự tính, một tiếng.
Y đang định nói cho Yến Khinh Nam biết, nhưng cuộc điện thoại bên anh đã bắt máy.
Thẩm Cảnh Viễn bèn giơ điện thoại ra trước mắt anh.
Người khác cầm không dễ xem cho lắm, Yến Khinh Nam nhìn chằm chằm màn hình mấy giây rồi mới nhìn Thẩm Cảnh Viễn một lát, gật đầu với y.
Thẩm Cảnh Viễn lập tức thu tay về, nghe anh hỏi A Dịch: “Bách Vũ đang bên này à?”
Sau khi Yến Khinh Nam cúp điện thoại, anh hỏi Thẩm Cảnh Viễn: “Đêm nay tới nhà Bách Vũ được không? Bách Xuân về đi học, có phòng trống.
“Được.” Thẩm Cảnh Viễn đáp, uống một ngụm trà sữa đã sắp lạnh.
“Vậy thì tốt, để A Dịch điện cho cậu ta.
Bây giờ chúng ta tìm A Dịch trước.” Yến Khinh Nam nói xong, đụng mu bàn tay mình vào ly trà sữa của Thẩm Cảnh Viễn, “Hình như lạnh rồi.”
“Không sao.” Thẩm Cảnh Viễn thoáng co rụt lại, “Trong này vẫn ấm.”
“Ừ.” Yến Khinh Nam cười, không để tâm nữa.
Thẩm Cảnh Viễn đi theo Yến Khinh Nam, lần này biết vì sao anh đi mua trà sữa về còn tìm được mấy người họ rồi.
A Dịch với Tiểu Tư đứng ở ven đường, vây lấy chung quanh là cả đống người đón xe, trời lại tối đen, Thẩm Cảnh Viễn đã đến ngay trước mặt còn chưa chắc đã nhận ra.
Vậy mà Yến Khinh Nam đang đứng ngoài đường lớn lại thấy.
“Trời ạ.” Thẩm Cảnh Viễn xác nhận mình cũng thấy thật, cực kỳ khó tin: “Sao anh làm được?”
“Học trong trường cảnh sát.” Yến Khinh Nam đáp.
Thẩm Cảnh Viễn chợt ngộ ra.
Tới nơi, Thẩm Cảnh Viễn nhìn thấy Tiểu Tư ôm một bó hoa trong tay, biết quá rõ là A Dịch mới tặng những vẫn hỏi: “Tiểu Tư, hoa đẹp quá ta, ở đâu ra thế?”
Yến Khinh Nam cũng hiếm khi tỏ vẻ hứng thú nhìn sang.
Tiểu Tư không hề xấu hổ tẹo nào, ôm chặt hoa nhích nhích lại gần A Dịch, đáp: “Hoa bạn trai tặng em đó.”
“À —— ” Thẩm Cảnh Viễn cười, “Bạn trai, hiểu hiểu.”
A Dịch đứng bên hơi xấu hổ cúi đầu gãi gãi ót mình.
“Em đi đi.” Yến Khinh Nam bước tới, ôm vai Thẩm Cảnh Viễn dẫn y về phía trước, “Để hai người đó đi đằng sau, chúng ta không nhìn.”
Trên đường vẫn còn rất nhiều người tới lui, nhưng càng ra ngoài lại càng thưa thớt dần.
Buổi đêm gió lớn, Thẩm Cảnh Viễn đội mũ lên, vừa đi vừa uống trà sữa.
Yến Khinh Nam mở chỉ dường, chỉnh loa ngoài đến mức nghe được rõ ràng.
Ba người theo anh qua mấy con hẻm nhỏ tối mịt đến mức giơ tay không thấy năm ngón tay đâu.
Quẹo tới vòng lui cuối cùng cũng đến, bên ngoài khu dân cư cảnh sát Bách sống vẫn sáng đèn.
Thẩm Cảnh Viễn quăng ly trà sữa vào thùng rác ven đường, đứng cách Yến Khinh Nam bằng khoảng cách một người chờ Bách Vũ xuống đón họ lên.
Thẩm Cảnh Viễn không cố ý đứng xa như vậy, y chỉ đứng đại thôi, giục rác xong thì chỗ này là tiện nhất.
Nhưng lúc Bách Vũ ra tới nơi nhìn thấy tình hình thế này lòng như rớt cái bịch xuống.
A Dịch Tiểu Tư thân mật sát rạt vào nhau, làm người anh em của anh ta và bạn của người anh em của anh ta như xa cách vạn dặm.
Mọi người gặp mặt thay phiên chào hỏi nhau, Bách Vũ đi đầu, kéo Yến Khinh Nam đi hơi tụt lại phía sau qua hỏi nhỏ: ” Làm sao đó?”
Yến Khinh Nam ngẩn ra, buồn cười hỏi lại: “Cái gì làm sao?”
Bách Vũ hếch hếch về sau, nói luôn tiếng Trùng Khánh.
“Hồi du lịch trước tôi cứ tưởng hai cậu xong xuôi rồi, cậu có đang gấp quá không? Tôi biết rất lâu rồi cậu không yêu đương, nhưng mà cậu phải chắc chắn vào, người ta với bọn mình đây thể nào cũng có chuyện khác biệt văn hóa, mà cậu nội cái hiểu được thôi đã muốn không nổi…”
Yến Khinh Nam còn chưa nghe xong đã cười, kí đầu Bách Vũ bảo anh ta bận tâm vớ vẩn cái gì.
Đằng trước ồn ào gì đó Thẩm Cảnh Viễn nghe không hiểu, chung quy lúc đi tới nơi Yến Khinh Nam đã đẩy Bách Vũ lên trước, còn mình thì đi với Thẩm Cảnh Viễn.
“Có mang thuốc theo không?” Yến Khinh Nam bất chợt hỏi.
Thẩm Cảnh Viễn vỗ túi áo khoác, đáp: “Lúc nào cũng mang.”
Tòa nhà Bách Vũ ở có thang máy, không gian không quá lớn, năm người đứng không chen chúc nhưng vẫn đứng kín.
Trong thang máy rất sáng, Thẩm Cảnh Viễn hơi lạ mắt khi đột ngột bước vào nơi có cường độ sáng cao thế này.
Lúc gần đến nơi, Bách Vũ nói: “Nhà tôi không to, mọi người chịu khó một đêm, đừng chê nhé.”
Câu này dành cho Thẩm Cảnh Viễn với Tiểu Tư, theo như quan hệ thân thiết giữa Bách Vũ với Yến Khinh Nam và A Dịch, chắc chắn họ sẽ không khách sáo với như vậy.
Nên Thẩm Cảnh Viễn đáp: “Là bọn tôi làm phiền cảnh sát Bách chứ, ở lại một đêm anh còn phải quét tước vệ sinh.”
“Không sao, kiểu gì cũng phải quét mà.” Bách Vũ nhìn Thẩm Cảnh Viễn, “Bách Xuân đang thi cuối kì, con bé thi cử xong về lại chê bai tôi ở một mình không chịu quét dọn.”
Thẩm Cảnh Viễn cười đáp lời.
Thang máy đến nơi Bách Vũ đi trước mở cửa, Thẩm Cảnh Viễn theo sau Yến Khinh Nam bước vào.
Căn nhà đúng là không quá lớn nhưng được bày trí rất ấm áp, toàn bộ bàn ghế bọc bằng vải hoa nhí, sô pha cũng mềm mại, thuộc kiểu dáng các cô gái sẽ thích.
“To bây nhiêu thôi.” Bách Vũ theo hướng bọn họ đứng chỉ về phía sau lưng, “Có tất cả ba phòng, một của tôi một của em gái, trong thư phòng cũng có giường.
Con bé đi vắng mọi thứ được thay mới cả rồi.”
“Tiểu Tư ở đây đi.” Yến Khinh Nam đưa mắt về phía thư phòng, “Tôi với Tiểu Viễn ngủ trong thư phòng, A Dịch ngủ với cậu.”
Bách Vũ khựng lại, đáp được.
Yến Khinh Nam lại nhìn về phía Thẩm Cảnh Viễn, y nhẹ gật đầu.
Ban nãy anh ta còn đang nghĩ xem phải chia Tiểu Tư ngủ trong thư phòng làm sao, mà phòng của phụ nữ bọn họ dù chỉ ngủ tạm một đêm thôi cũng thấy không ổn.
Yến Khinh Nam sắp xếp thế này là ổn thỏa nhất.
Bách Vũ lấy mấy cái khăn mới ra cho họ rửa mặt.
Tiểu Tư còn gọi video cho Bách Xuân, cô nàng xem chừng rất vui vẻ, chào hỏi tất cả mọi người một lượt, đương nhiên là muốn chào Thẩm Cảnh Viễn nhất.
Tiểu Tư chỉ nói với Bách Xuân vài câu rồi chuyển điện thoại cho Thẩm Cảnh Viễn.
Mấy người ngoài kia đang nói chuyện với nhau chờ đun nước, Thẩm Cảnh Viễn ra ban công nghe điện thoại của Bách Xuân.
Lúc Thẩm Cảnh Viễn đi, Bách Vũ đột nhiên nghĩ ra một chuyện, thụi thụi đầu gối vào Yến Khinh Nam hỏi: “Sao tôi nghe nói bữa trước cậu nhờ bạn học giúp đỡ gì phải không? Không xảy ra chuyện chứ hả?”
Yến Khinh Nam xua tay, nhìn bóng lưng Thẩm Cảnh Viễn, đáp: “Có việc, chuyện cũng không lớn.”
Bách Vũ đang nhắc đến chuyện hồi Thẩm Cảnh Viễn ở Vũ Long.
Hôm đó trời đổ tuyết lớn, tình hình cứ mỗi lúc một nghiêm trọng, đi còn ổn chứ quay về thì chưa chắc.
Vào đến Vũ Long hoặc đi đường núi Yến Khinh Nam lái không quen, hơn hết là sợ chậm trễ thời gian nên mới tìm tài xế.
Sau đó Thẩm Cảnh Viễn ngất xỉu nhập viện rồi lại chuyển viện, chuyện liên tiếp xảy đến đều nhờ bạn bè Yến Khinh Nam liên hệ trước đó giúp một tay.
Tình hình thật sự rất phức tạp, nhưng mạng người quan trọng, Yến Khinh Nam cũng nóng vội vốn không quan tâm được bao nhiêu chuyện.
A Dịch và Tiểu Tư đều biết chuyện này, chỉ là tình trạng cụ thể của Thẩm Cảnh Viễn thế nào thì không rõ ràng.
“Vậy thì tốt rồi.” Bách Vũ nói.
Anh ta hỏi, Yến Khinh Nam không nói nghĩa là không chuyện không thuận tiện kể ra, anh ta sẽ không hỏi nữa.
Thẩm Cảnh Viễn không trò chuyện với Bách Xuân quá lâu, quay về vừa lúc có nước nóng uống.
Đêm cũng đã rất khuya, mỗi người cầm một ly nước nóng về phòng ngủ.
Căn phòng mà Yến Khinh Nam với Thẩm Cảnh Viễn ở dù gì cũng là nơi đọc sách, giường không lớn, hai người cùng nằm không dư chỗ mấy.
Anh cũng phát hiện ra vấn đề, đùa y: “Hay cứ nằm giường đi, tôi ra ngoài sô pha ngủ.”
Thẩm Cảnh Viễn mở to mắt, thấy anh cười nên biết anh chỉ đang đùa: “Sao mà được!”
Gì thì gì Yến Khinh Nam cũng không thể là người ngủ ngoài sô pha, anh dẫn y đến đây, Bách Vũ còn là bạn anh.
Câu nói đùa của Yến Khinh Nam làm dịu đi cảm giác xấu hổ của cái sự ngủ chung giường sắp diễn ra.
Thật ra Thẩm Cảnh Viễn không phải kiểu người để tâm đến vấn đề này, hồi trước thỉnh thoảng cũng từng ở với mấy người bạn.
Ngặt nỗi Yến Khinh Nam lại hơi đặc biệt.
Mới đầu không có gì xảy ra, mà đến lúc lên giường thì có chuyện.
“Anh nằm trong hay nằm ngoài?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
“Em chọn.” Yến Khinh Nam quay người đóng cửa.
Thẩm Cảnh Viễn còn chưa lên tiếng, anh đã nói: “Em nằm trong đi.”
Không thành vấn đề, Thẩm Cảnh Viễn lên giường trước.
Trùng Khánh không mở hệ thống sưởi vào mùa đông, còn người phương Nam thường không quen với sự ngột ngạt quá mức khi có điều hòa.
Hệ thống sưởi trong phòng mở khá thấp, chăn khá dày nhưng chỉ có một chiếc.
Thẩm Cảnh Viễn và Yến Khinh Nam chỉ mặc mỗi lớp quần áo trong cùng, ở trong nhà đã lâu nên nãy giờ vẫn thấy ấm áp.
Bây giờ nằm xuống đắp chăn lại càng thấy nóng, hừng hực như được bọc trong đống lửa sẵn sàng thiêu đốt cơ thể bất kì lúc nào.
Yến Khinh Nam lên giường, anh lập tức tắt đèn, trong bóng tối không ai nhìn thấy rõ ai lại thành ra dễ chịu hơn đôi chút.
Khi nằm ngửa, cánh tay của cả hai gần như kề sát bên nhau.
Thẩm Cảnh Viễn trở mình hướng mặt vào tường, nhẹ nhõm hơn nhiều.
Những lúc vô cùng yên tĩnh ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên rõ ràng.
Thẩm Cảnh Viễn nằm im một lúc, chẳng ai nói năng lấy một câu, y tưởng rằng Yến Khinh Nam đã ngủ thì chợt anh cười khẽ một tiếng.
“Anh cười gì đó?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi, “Làm tôi phát khiếp.”
“Kiềm chế có khó chịu không?” Yến Khinh Nam hỏi y.
Câu hỏi không hề rõ ràng, nhưng Thẩm Cảnh Viễn hiểu ngay.
“Khó chịu.” Y thành thật.
“Ừ.” Yến Khinh Nam đáp, “Tôi cũng khó chịu.”
Thẩm Cảnh Viễn cười theo anh, lật người trở về.
Ánh đèn đường dưới kia xuyên qua rèm cửa, vẫn còn sáng lắm, chí ít mặt mũi nằm đâu vẫn thấy.
Thẩm Cảnh Viễn nhìn thấy Yến Khinh Nam mở to mắt, lập tức nhắm mắt mình lại.
Lát sau, Yến Khinh Nam hỏi: “Bây giờ có còn kiềm chế không?”
Giọng Thẩm Cảnh Viễn đã thấm mỏi mệt, chậm chạp lê thê đáp: “Không có…”
Yến Khinh Nam cũng chỉ muốn hỏi một câu như thế mà thôi, vội chuyển chủ đề: “Buồn ngủ à?”
“Buồn ngủ, nhưng mà là kiểu anh thấy rất mệt, nhắm mắt vào thì đầu óc lại nhảy nhót tưng bừng…” Thẩm Cảnh Viễn tìm cách diễn tả, “Anh hiểu ý tôi không?”
“Hiểu.” Anh đáp.
“Có cảm tưởng gì về đêm giao thừa đầu tiên?” Yến Khinh Nam hỏi.
Anh vẫn nằm ngửa, Thẩm Cảnh Viễn có thể nhận ra một bên cánh tay anh kề bên lưng mình.
“Được lắm.” Thẩm Cảnh Viễn tạm ngừng, lần nữa lên tiếng, “Rất xúc động.”
Yến Khinh Nam ừ một tiếng.
Cả hai cùng hồi tưởng khoảnh khắc xúc động ấy, nhưng không ai vạch ra.
“Năm sau lại đi tiếp.” Yến Khinh Nam kéo chăn, “Em ngủ đi.”
Đêm nay ngủ muộn, đến tận trưa hôm sau Thẩm Cảnh Viễn mới thức dậy.
Lúc ấy tấm rèm cửa cũng không chắn nổi tia nắng ngoài kia.
Thẩm Cảnh Viễn hơi mơ màng, nhưng vẫn cảm thấy quá tệ hại.
Ở nhà người ta mà ngủ lâu thì không phải phép, Thẩm Cảnh Viễn từ từ ngồi dậy cho tỉnh táo.
Người nằm bên chắc đã không còn đây lâu rồi, cả thảy chăn đều đắp cho mình y.
Y mò mẫm quần áo xếp ở cuối giường, vừa chòng được áo len lên đầu thì cửa mở.
Vào thẳng như thế chỉ có thể là Yến Khinh Nam.
Thẩm Cảnh Viễn kéo áo len xuống, nghe tiếng cửa đóng lại.
“Vừa đến giờ ăn cơm.” Yến Khinh Nam cười nói.
“Ừm, mọi người dậy hết rồi à?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
Y đã mặc quần áo tử tế, tóc bị đè rũ cụp xuống, cộng thêm bộ dạng ngái ngủ chọc Yến Khinh Nam đến mức nắm chặt tay phì cười.
Thẩm Cảnh Viễn lấy làm quái lạ, nghiêng đầu nhìn anh: “Anh sao vậy? Sáng nay có chuyện gì phải không?”
“Sao lại hỏi vậy?” Yến Khinh Nam nhướng một bên mày.
“Anh cứ cười suốt thôi ấy.” Thẩm Cảnh Viễn đứng lên, sửa sang quần áo rồi đến chăn mền, “Tôi chẳng thấy ban nãy có gì mắc cười.”
Lúc y khom người gấp chăn, Yến Khinh Nam chống tay lên cạnh bàn: “Em gắt ngủ à?”
Thẩm Cảnh Viễn làm xong xuôi, quay sang nhìn anh với vẻ rất thắc mắc: “Có hả?”
“Có mà.” Yến Khinh Nam đứng thẳng dậy, hạ thấp bả vai, gương mặt trở nên nghiêm túc bắt chước câu y nói: “Tôi chẳng thấy ban nãy có gì mắc cười.”
Thẩm Cảnh Viễn ngây ra, đoạn hắng giọng, cúi đầu: “Xin lỗi.”
“Trêu em thôi, không có ý muốn em xin lỗi.” Yến Khinh Nam đưa tay ấn sợi tóc ngốc nghếch vểnh lên trên đầu y xuống, “Ra ngoài rửa mặt ăn cơm.”
Ăn cơm xong thì bọn họ gọi xe về, Thẩm Cảnh Viễn ngồi hàng ghế sau ngủ thiếp đi.
Dù mới đánh một giấc đến trưa trật mới dậy, bây giờ vẫn cứ thấy buồn ngủ.
Xe chạy rất ổn định, thỉnh thoáng có tiếng gió thổi qua rất có tác dụng giúp ngủ ngon.
Thẩm Cảnh Viễn vừa lên xe đã mơ mơ màng màng, chìm vào giấc ngủ hồi nào không hay.
Lúc tỉnh dậy đầu y đang dựa trên vai Yến Khinh Nam, không kịp phản ứng đã nghiêng đầu, chóp mũi cọ phải bên gáy anh, trên đó có một vết bầm tím, gân thình lình nhảy lên.
“Anh có nặng không?” Thẩm Cảnh Viễn che mặt.
Y vừa tỉnh lại, giọng vừa trầm vừa khàn, không để ý kỹ thì hầu như không nghe được rõ.
“Không việc gì.” Yến Khinh Nam không nhìn y, mắt đăm đăm xuống sàn xe.
Chơi một đêm giao thừa làm Thẩm Cảnh Viễn tiêu hao quá nhiều thể lực, ngay sau đó y chỉ nằm trong phòng mấy ngày liền.
Hằng ngày trừ ra ngoài ăn cơm với lấy hoa cũng chỉ bước vài bậc thang đá, còn đâu quay về phòng ở.
Mấy ngày nay y cũng không gặp Yến Khinh Nam, có lúc về khách sạn vào buổi tối trong sảnh chỉ có mỗi mình Mạn Mạn.
Thẩm Cảnh Viễn hỏi: “Mấy bữa nay sao không thấy anh Nam nhỉ?”
Mạn Mạn đứng sau quầy pha chế, tay cầm cái muỗng có hình thù lạ lùng nào đó làm đồ uống cho khách.
Cô nhìn Thẩm Cảnh Viễn, đáp: “Em cũng không rõ nữa, hình như là về nhà ấy ạ.
Cứ cách một thời gian là ảnh lại về, anh thử hỏi A Dịch xem, chắc là A Dịch biết nhiều hơn em.”
Nghe Mạn Mạn nói vậy, Thẩm Cảnh Viễn đút tay vào túi áo khoác, giải thích: “Anh chỉ hỏi cho biết thôi.”
“À dạ…” Mạn Mạn thấy Thẩm Cảnh Viễn nói xong, bước đi về phòng cứ rệu rạo thiếu tinh thần thế nào.
Y về phòng chăm bẵm căn phòng đầy hoa của mình.
Hoa Triệu Khả Tâm giao tới dạo trước đã khô lại gần hết.
Buổi sáng Thẩm Cảnh Viễn ghé tiệm lấy hoa mới còn nhân tiện hỏi cô mấy sợi dây đay nhỏ.
Y định cột hết đám hoa cũ lại, không lại bày bừa chiếm chỗ.
Thẩm Cảnh Viễn bật hệ thống sưởi trong phòng đến nhiệt độ tối đa.
Y tắm rửa, mặc một chiếc áo len ngồi trên bệ cửa sổ làm hoa.
Hoa sau khi khô hoàn toàn sẽ gần như không còn mùi hương, nhưng nếu cứ thế vứt đi thì lãng phí.
Thẩm Cảnh Viễn nghĩ hay là cứ bó hết lại, đưa cho tiệm hoa trang trí hoặc giữ lại.
Cây kéo này cũng mượn của Triệu Khả Tâm mà có, để sau khi bó lại với nhau trông đẹp mắt hơn, Thẩm Cảnh Viễn cắt tỉa từng bông một.
Cơ mà mấy chục năm cuộc đời trước đây đều không làm công việc gì dính líu đến thủ công, phí sức kinh khủng mà cuối cùng trông cũng không được đẹp lắm.
Suy nghĩ nửa buổi trời, Thẩm Cảnh Viễn đặt kéo sang một bên cầm mấy bó hoa khô lên nhìn, tự không nhịn nổi cười.
Chỗ thì vểnh ra chỗ thì bẹp dúm xuống, tóm lại là hình thù hết sức kỳ quặc.
Cười hồi lâu, Thẩm Cảnh Viễn vén rèm, dựa vào ô cửa kính nhìn ra quang cảnh bên ngoài từ khe hở.
Càng ngắm càng ngây ngẩn, không bao lâu trước đây y mỗi ngày đóng mình trong công ty, vắt kiệt bộ não đối phó với đủ loại đối thủ cạnh tranh, thế mà bây giờ lại rảnh rỗi đến mức bắt đầu ngồi đây loay hoay những chuyện này.
Đến tận bây giờ y cũng chưa từng nghĩ sẽ có thời điểm mình sống một ngày thế này, và với cảnh tượng thế này.
Chưa từng.
Đến tận bây giờ cũng chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ xuất hiện, lắm khi là chuyện tốt, lắm khi là tệ hại.
Giây phút này Thẩm Cảnh Viễn vẫn không rõ lắm, cảm giác không tốt cũng chẳng xấu.
Y cầm một cánh hoa khô, vân vê nó nghe tiếng lạo xạo giòn vụn.
Cả căn phòng đang yên tính, tiếng chuông điện thoại thình lình vang lên làm Thẩm Cảnh Viễn giật bắn mình.
Y nhìn thông báo, Yến Khinh Nam.
Thẩm Cảnh Viễn vừa nghe vừa nghĩ bụng, chắc là Mạn Mạn đã nói với Yến Khinh Nam gì đó rồi.
Y vừa bắt máy, Yến Khinh Nam nói: “Tôi về nhà, em hỏi tôi chỗ Mạn Mạn là có chuyện gì à?”
Thẩm Cảnh Viễn khẽ nở nụ cười, đáp: “Không có gì, chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.”
Yến Khinh Nam nói: “Ừ, không có gì cũng hỏi được, sau này em tiếp tục phát huy.”
Thẩm Cảnh Viễn: “…”
“Tôi đang ở ngoài cửa phòng em, đi uống một ly với tôi.”
Bên này vừa dứt lời, đằng kia đã có tiếng chuông cửa vang lên.
Thẩm Cảnh Viễn cầm điện thoại trong tay, để xa tai mình một tí.
Y chớp chớp mắt, hoàn toàn chưa kịp phản ứng.
Đến khi chuông không kêu nữa y mới đứng dậy mở cửa.
Yến Khinh Nam đứng bên ngoài, tay cầm áo khóa, bên trong cũng chỉ có một chiếc áo len hệt như Thẩm Cảnh Viễn.
“Đi bar chơi không? Có người bạn mới mở quán, chỉ hai chúng ta thôi.” Yến Khinh Nam cười.
Thẩm Cảnh Viễn vô thức nhìn mình, trừ chiếc áo len ra chỉ có mỗi bộ đồ ngủ.
“Vậy anh vào đây chờ tôi thay quần áo đã.” Thẩm Cảnh Viễn vừa nói vừa né người chừa lối.
Yến Khinh Nam đi vào, ném áo khoác trên sô pha, thấy trong gian phòng khách chất đống hoa khô Thẩm Cảnh Viễn bày vẽ ra, bước sang tiện tay cầm một bó lên.
“Em định vứt mấy cái này đi à?” Anh xoay xoay bó hoa trong tay.
“Đâu.” Thẩm Cảnh Viễn đẩy cửa vào phòng, lắc lắc bó vừa buộc đây: “Tôi đang làm ấy.”
“Tài thế nhỉ.” Yến Khinh Nam đến xem chứ không bước vào.
Thẩm Cảnh Viễn nói tôi đi thay quần áo, đẩy vai anh một cái.
Yến Khinh Nam hơi run lên, trên mặt vẫn giữ nụ cười, đôi mày hơi nhíu lại cực kỳ khó nhận ra.
“Anh sao vậy?” Thẩm Cảnh Viễn kéo tay anh, không dùng chút sức nào.
Yến Khinh Nam không coi là chuyện to tát gì, chỉ cười, hỏi y: “Sao mà thông minh thế?”
Thẩm Cảnh Viễn không lảm nhảm với anh, kéo anh đến trước mặt mình rồi lại giật tay áo anh.
Yến Khinh Nam ngoài miệng cứ ai ai ai làm gì vậy, tay lại chẳng buồn can ngăn, cứ để người ta đụng chạm mình, da thịt đôi lúc dán lấy nhau.
Xắn tay áo như thế quá mất thời gian, Thẩm Cảnh Viễn nắm luôn cổ tay anh, tay còn lại cởi khuy măng sét ra.
Cánh tay Yến Khinh Nam toàn là cơ bắp, nhưng không thái quá, đường nét rất đẹp, ngay cả cổ tay Thẩm Cảnh Viễn nắm lấy kia cũng cứng ngắc.
Trên tay không có vết thương nào, Thẩm Cảnh Viễn hoài nghi Yến Khinh Nam lại trêu mình nữa rồi, bèn hất tay anh ra.
Yến Khinh Nam kêu lên một tiếng: “Sau lưng, ở sau lưng tôi kìa.”
Thẩm Cảnh Viễn mới chịu quay đầu nhìn chằm chằm anh.
Yến Khinh Nam cũng chỉ cười, như muốn chọc cho y vui vẻ, không để y tức giận được.
Mặc dù Thẩm Cảnh Viễn cũng không rõ mình đang quan tâm cái gì nữa, kỳ quặc vô kể.
“Tôi về thăm bố mẹ, chẳng phải ông bà ngứa mắt tôi à? Lúc tôi đang đứng cạnh cửa thì bố vung tay đẩy tôi sang bên cạnh cho đỡ cản đường ông, lưng đập vào khung cửa, hơi hơi bầm tím vậy.” Yến Khinh Nam vừa nói vừa đưa tay ra sau đụng đụng.
Câu chuyện chính xác là như vậy, không phải anh bịa ra nói bừa.
Khá hy hữu khi anh thật sự bị cha mình làm cho bị thương.
“Bôi thuốc rồi, vẫn còn đau thôi.” Yến Khinh Nam nắm vạt áo mình, “Hay để tôi cởi cho em xem.”
“Đừng!” Thẩm Cảnh Viễn vội vã mở miệng, sợ nói muộn người này sẽ cởi sạch quần áo ra mất.
Vì y vội quá nên giọng cực kỳ vang dội, lúng túng đến lạ lùng.
“Vậy anh để ý.” Thẩm Cảnh Viễn cúi gằm đầu nhỏ giọng: “Tôi vào thay quần áo.”
“Ừ ừ ừ.” Yến Khinh Nam cười gật đầu, anh lùi về sau để y đóng chặt cửa phòng lại.
Thẩm Cảnh Viễn thay quần áo rất nhanh chóng, chưa đầy mấy phút đã xách theo một chiếc áo khoác ra bảo đi thôi.
Yến Khinh Nam cúi đầu xem điện thoại, nghe thấy giọng Thẩm Cảnh Viễn lập tức nhét vào túi, mặc áo khoác bước ra.
“Phải đi xe à?” Thẩm Cảnh Viễn nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ tối rồi, không phải còn tàu điện ngầm với đường sắt nhẹ à.
“Lái xe đi.” Yến Khinh Nam cầm chìa khóa trong túi khoác ra ném cho y, “Em không uống rượu, lái về được.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Cảnh Viễn lái xe anh.
Anh cũng chạy việt dã, nhưng thuộc dòng cao cấp hơn Thẩm Cảnh Viễn nhiều, Mercedes-Benz G.
*Mercedes-Benz G (giá lăn bánh tại VN trên 10 tỏi): dòng SUV được giới Off-road ưa chuộng bởi động cơ mạnh mẽ, cứng cáp mà mang nét cổ điển riêng biệt.
Dòng xe này được ví như một “tượng đài” trong thế giới xe địa hình.
Tại thị trường Việt Nam, G-Class chỉ có 1 phiên bản là Mercedes-AMG G63.
Thẩm Cảnh Viễn vừa chạm tay vào có hơi phấn khích, biểu cảm không mảy may biến đổi mà tốc độ cứ tăng dần lên.
Yến Khinh Nam đã đi xe của y bao nhiêu lần như vậy, cũng thừa biết phong cách của y thế nào, âm thầm nắm chặt tay nắm cửa xe không nói gì.
Người cầm lái hiếm khi hồi hộp, nhưng người ngồi xe thì chưa chắc.
Điểm đến cuối cùng trên định vị nằm ở cầu Quan Âm.
Lúc chờ đèn đỏ, Thẩm Cảnh Viễn hỏi: “Quán bar của bạn anh xa vậy à?”
Cầu Quan Âm thuộc địa phận quận Giang Bắc, Bên Rìa Dốc Đá nằm ở vùng bờ Nam, muốn lên cầu phải qua được chỗ kẹt xe này, hai bên cách gần hai mươi kilômét.
“Trùng Khánh là một trung tâm rất phân tán, mỗi quận đều có khu thương mại riêng thế này.
Chủ yếu bên kia cầu Quan Âm có một con phố bar rất nối tiếng, gọi là đường Chín, số chín.” Yến Khinh Nam nghiêng đầu nhìn y, “Bây giờ giới trẻ đi uống đều qua bên đó.”
“Ồ…” Thẩm Cảnh Viễn nghe xong, đèn xanh cũng vừa hay bật sáng.
Thẩm Cảnh Viễn lái nhanh, chưa đến ba mươi phút sau đã đến trước cửa quán bar.
Con phố này hệt đúng hệt như lời Yến Khinh Nam nói, buổi đêm giăng đầy đèn đóm đủ kiểu màu, bề ngoài quán bar này trông cũng tạm được, chí ít không phải dạng quá lòe loẹt.
Xe hai người vừa đến lập tức có mấy người bước ra, trong đó có một người bắt tay Yến Khinh Nam, hai người chào hỏi rồi người nọ cầm chìa khóa đi đỗ xe giúp họ.
“Đi thôi.” Yến Khinh Nam nghiêng đầu sang Thẩm Cảnh Viễn, “Chưa thử cuộc sống về đêm ở Trùng Khánh đúng không?”
Thẩm Cảnh Viễn nhìn Yến Khinh Nam, anh nhướng mày, khóe môi mang ý cười, gương mặt hung tợn kia trở nên lưu manh.
Thêm cả hôm nay Yến Khinh Nam khoác một chiếc jacket lông cừu, độ phù hợp với quán bar là 100%.
Y quay đầu đảo mắt sang nhìn chỗ khác, bất đắc dĩ đáp: “Trước khi đến Trùng Khánh tôi cũng chưa từng thử, đến bar chủ yếu vì công việc.”
Yến Khinh Nam vốn định trêu y, nào ngờ y trả lời thật thà quá.
Anh cũng chỉ đành ho nhẹ một tiếng: “Thật ra tôi cũng không đi mấy.”
Thẩm Cảnh Viễn đi tới, trong thoáng sượt qua ánh mắt anh đã cười, nói với anh: “Gương mặt của anh Nam đây không đi thì tiếc thật.”
Yến Khinh Nam chậc lưỡi theo sau.
Quán bar không ồn ào như Thẩm Cảnh Viễn nghĩ, đương nhiên vẫn có ồn ào, nhưng hẳn không phải vũ trường mà theo kiểu hình livehouse.
Chính giữa có sân khấu hát nhưng bây giờ vẫn chưa có ai.
Thẩm Cảnh Viễn nhìn điện thoại, với người đến bar uống rượu thì tầm giờ này vẫn còn sớm chán.
Ghế dài còn trống rất nhiều, Thẩm Cảnh Viễn vừa muốn ngồi xuống ghế trước mặt, Yến Khinh Nam đưa tay đỡ lưng y kéo về phía trước: “Bạn tôi đã để chỗ rồi, lên trên một chút nữa.”
Thẩm Cảnh Viễn cứ thế bị đẩy đi mấy bước, khi cả hai đã đứng vào ghế Yến Khinh Nam mới chịu buông tay ra.
Bar rất nóng, Thẩm Cảnh Viễn cởi áo khoác ngồi xuống.
Yến Khinh Nam cũng cởi jacket, thuận tay lấy cả áo khoác y xếp vào một chỗ cạnh mình.
Lập tức có nhân viên bước đến, đưa máy tính bảng tới hỏi: “Ai anh muốn dùng rượu gì?”
Yến Khinh Nam không nhận, như đang muốn nói chuyện.
Cạnh đó có người đón máy tính bảng, nói với nhân viên: “Em làm gì đó, chỗ bạn bè anh, ra khui hai chai Armand de Brignac lại đây cho anh.”
*Armand de Brignac: Thương hiệu champagne cao cấp đến từ Pháp, giá dao động từ 8 – 10 triệu VNĐ/ chai.
Người kia nói xong khoác tay lên vai Yến Khinh Nam: “Anh Nam, như cũ ha, lên Champagne tráng miệng trước.”
Thẩm Cảnh Viễn nghe thế bèn nheo mắt, ý cười nơi đáy mắt không cách nào che giấu được.
Anh Nam, cái tên này của anh người ta gọi không nhiều đâu ấy nhỉ?
Yến Khinh Nam đẩy tay người nọ xuống, giới thiệu với Thẩm Cảnh Viễn: “Đây là bạn tôi, Trác Tầm, cứ gọi cậu ta như vậy là được.”
Nói đoạn anh vỗ vai Trác Tầm: “Đây là Thẩm Cảnh Viễn.”
Trác Tầm nghe xong lập tức đứng dậy đổi chỗ, từ cạnh Yến Khinh Nam sang ngồi cạnh Thẩm Cảnh Viễn, chìa tay về phía y chào hỏi: “Anh Thẩm.”
“Anh đừng khách sáo.” Thẩm Cảnh Viễn bắt tay Trác Tầm.
Trò chuyện một hồi, khí chất nhiều tiền trên Trác Tầm nồng nặc, cách nói chuyện nghe càng giống con nhà giàu hơn.
Một phần công việc trước đây của Thẩm Cảnh Viễn là tiếp xúc với đủ loại người có tiền, riêng mặt này y nhìn người rất chuẩn.
Trác Tầm nán lại một lúc đã muốn đi tiếp mấy vị khách khác, trước khi đi còn nói để Yến Khinh Nam khui rượu thoải mái.
Anh lắc đầu nói hai người không uống bao nhiêu, chỉ tới chơi cho biết thôi.
Trác Tầm bận rộn cũng không quan tâm nữa, cuối cùng nói với Thẩm Cảnh Viễn: “Bạn bè của anh Nam cũng là bạn bè của tôi, chơi vui nhé.”
“Cảm ơn anh.” Thẩm Cảnh Viễn cười.
Trác Tầm che miệng, nói tiếng Trùng Khánh với Yến Khinh Nam: “Anh Nam, đâu ra quen được bạn bè như này đó, cười lên trông cưng quá ta.”
Bar rất ồn, Thẩm Cảnh Viễn cũng không hiểu tiếng địa phương của Trùng Khánh, ngay cả khẩu hình miệng cũng không nhìn thấy.
Chỉ nhìn Yến Khinh Nam qua Trác Tầm, vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi.
Yến Khinh Nam cũng cong môi, ngoái đầu đáp lời Trác Tầm: “Đi tiếp khách của cậu đi.”
Sau đó anh túm cổ áo Trác Tầm kéo sang một bên.
“Người của tôi.”
Trác Tầm cười ha ha mấy tiếng rồi đi.
Thẩm Cảnh Viễn không biết vừa rồi họ mới làm gì nữa.
Sau khi Trác Tầm rời khỏi, Yến Khinh Nam ngồi xuống cạnh y, nói: “Cậu ta là bạn từ nhỏ của tôi.
Em nhìn ra chứ? Người cậu ta toàn khí chất nhà giàu mới nổi.
Trước kia bố mẹ cậu ta là khách hàng quen của bố mẹ tôi, thế là quen biết cậu ta.”
Thẩm Cảnh Viễn gật gật đầu: “Nhưng không đáng ghét chút nào.”
“Đúng là không đáng ghét, tính tình rất ngay thẳng.” Yến Khinh Nam khẳng định, lại chợt nhớ nụ cười trước đó của Thẩm Cảnh Viễn, anh rót cho mình một ly rượu vừa được phục vụ lên: “Hồi cấp hai cấp ba bọn tôi hay đi chơi với nhau.
Thời đó nổi loạn mới thường ghé mấy nơi như vậy, sau này muốn uống rượu thì đi chỗ khác.”
“Sao anh không ghé nữa?” Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
“Vì quá nhiều người nhìn ngó tôi.” Yến Khinh Nam cười.
Anh không thấy mình thừa nhận thẳng thắn là cố tình thể hiện hay gì, anh biết Thẩm Cảnh Viễn cũng sẽ nghĩ vậy.
“Phiền, không chịu được.” Yến Khinh Nam ngửa đầu uống một hớp rượu.
Rượu trong ly sóng sánh dưới ánh đèn màu chớp nháy, lấp lánh hệt tựa kim cương.
Yến Khinh Nam đặt ly rượu xuống, năm ngón tay ôm lấy miệng ly, hình xăm trên ngón tay trỏ rất dễ thấy, đẹp trai hút mắt cực kỳ.
Thế này trong bar không ai nhìn ngó mới là lạ.
Thẩm Cảnh Viễn hỏi anh: “Vậy hồi cấp ba anh có yêu sớm không?”
“Hả?”
Thẩm Cảnh Viễn nói: “Ý tôi là, tôi cảm giác bề ngoài anh đúng kiểu nam thần lạnh lùng lưu manh, khi tiếp xúc lại quan tâm ấm áp, chẳng phải được nhiều người thích lắm hay sao?”
“Ồ.” Yến Khinh Nam cười, “Thế một loạt đánh giá này là những gì em nghĩ à?”
Mấy câu thuận miệng nói vui của Thẩm Cảnh Viễn lại bị anh cua quẹo đi đâu.
Y không trả lời nữa, Yến Khinh Nam đành phải đáp: “Người thích tôi rất nhiều, nhưng tôi thích thì ít.
Tôi thuộc kiểu…” Lúc nghĩ ngợi Yến Khinh Nam khẽ nhíu mày, đoán chừng chính anh cũng không ý thức được hành vi vô thức của mình, nhưng Thẩm Cảnh Viễn lại thấy rất rõ ràng.
“Rất quái gở, nhưng cũng rất chân thành.”
“Hình dung gì vậy chứ?” Thẩm Cảnh Viễn cười khẽ.
“Là…” Yến Khinh Nam đưa ngón tay sờ sờ lông mày, “Thôi bỏ đi, không biết phải nói làm sao.
Thật ra tôi thấy bản thân định nghĩa thế nào là yêu thích một ai đó khá là không khoa học.”
“Ừm.” Thẩm Cảnh Viễn gật đầu, “Tôi đồng ý, không thể nào mà nói ra chính xác được.”
Cả hai đều đã từng tuổi này rồi, không ai hoàn toàn rỗng tuếch, hay thậm chí cũng nên ngộ ra chút ít gì đó.
Trong lòng mỗi người luôn có tiêu chuẩn hoặc suy nghĩ của bản thân, rằng thế nào được xem là một người phù hợp, làm sao để bắt đầu một mối quan hệ, hay cách để kết thúc.
Nếu là khoảng thời gian trước, ắt hẳn Thẩm Cảnh Viễn sẽ chẳng cần phải trò chuyện với Yến Khinh Nam như bây giờ.
Bởi vì thích thì thích thôi, có lẽ hai người đã phải bắt đầu xây dựng một mối quan hệ.
Nhưng bây giờ thì không, bây giờ không thể, không có cách nào, bế tắc.
Nói tiếp nữa sẽ đụng vào chủ đề tình cảm.
Thẩm Cảnh Viễn thấy mình không đủ sức nói nữa, đưa tay kêu nhân viên phục vụ gọi nước, cứ vậy chuyển hướng cuộc trò chuyện ban đầu.
Thẩm Cảnh Viễn chỉ uống được nước trái cây ở đây, ngồi chơi với Yến Khinh Nam nên y gọi đủ loại trái cây, phục vụ lên bày đầy một góc nhỏ.
Thẩm Cảnh Viễn chỉ xuống: “Tôi uống nhiều thế này rồi, còn anh?”
“Đắc ý gì chứ?” Yến Khinh Nam gập ngón tay gõ nhẹ lên trán y.
Có một ban nhạc đến hát, họ chỉ mất ít thời gian chuẩn bị rồi bắt đầu tiết mục.
Rất nhiều người đứng lên nhún nhảy theo điệu nhạc, Thẩm Cảnh Viễn ngồi đó, nhẹ nhàng gật gù theo nhịp.
“Đi chơi không?” Yến Khinh Nam hỏi y.
Thẩm Cảnh Viễn không nghe rõ.
Y nghiêng người về phía Yến Khinh Nam, tai chạm phải thứ gì đó mềm mại.
Giữa không gian ồn ào này, vậy mà Thẩm Cảnh Viễn nghe thấy tiếng anh cười.
“Tôi hỏi em đi chơi không?”
Thẩm Cảnh Viễn gật đầu, nhảy dựng lên như tia pháo làm Yến Khinh Nam phì cười, anh lại sợ biết mình cười y sẽ chui về lại, thế là chỉ dám cười âm thầm vụng trộm.
“Đi thôi.” Yến Khinh Nam vòng lấy cánh tay thoắt ẩn thoắt hiện kia, dắt y chen lên phía trước.
Thẩm Cảnh Viễn nhìn bóng lưng Yến Khinh Nam dưới ánh đèn màu, nghĩ mình cũng đã đi sau lưng anh thế này rất nhiều lần trong đêm giao thừa hôm ấy.
Từ thuở bé đến khi trưởng thành, Thẩm Cảnh Viễn chưa từng dựa dẫm bất kỳ một ai.
Cha mẹ gặp tai nạn qua đời ngày y còn nhỏ dại, y thậm chí còn chẳng nhớ họ trông thế nào, cũng chẳng có lấy một tấm hình chụp gia đình ba người.
Rồi y một thân một mình lớn lên, một thân một mình cố gắng làm việc, một thần một mình đối diện với sống chết.
Và Yến Khinh Nam bỗng chợt xuất hiện.
Thẩm Cảnh Viễn không trở tay kịp, kể từ ngày gặp thấy anh đến tận bây giờ.
Đến một chỗ vắng vẻ hơn, Yến Khinh Nam bắt Thẩm Cảnh Viễn lại, một tay giữ tay y kéo người đến trước mặt mình.
Yến Khinh Nam xoa tóc y, cúi đầu nói với y: “Chơi vui vẻ đấy.”
Trước khi đi, Yến Khinh Nam hôn khẽ lên vành tai Thẩm Cảnh Viễn.
Thẩm Cảnh Viễn không uống rượu, nhưng y thấy mình say, lại thấy mình như bị thiêu cháy.
Y tự thuyết phục bản thân hàng ngàn hàng vạn lần trong lòng, cũng chẳng địch lại một hành vi thân mật của anh.
Chôn mình giữa bầu không khí sôi động náo nhiệt, Thẩm Cảnh Viễn ngẩng đầu nhìn Yến Khinh Nam trong giây lát.
Anh khẽ nhếch môi cười hỏi y làm sao vậy, Thẩm Cảnh Viễn đã bước đến ôm lấy eo anh, vùi mặt mình vào vai áo anh.
“Xin lỗi anh.”
“Xin lỗi anh.”
“Xin lỗi anh.”
Thẩm Cảnh Viễn nói xin lỗi thật nhiều thật nhiều.
Yến Khinh Nam ôm y, nhấn bờ vai khảm cả cơ thể y vào ngực mình.
Anh nghe Thẩm Cảnh Viễn vẫn mải miết lặp lại.
“Xin lỗi anh.”
“Xin lỗi anh.”
“Xin lỗi anh.”.