“Ấy! Lâu rồi không tới mà vẫn nhớ chìa khóa để ở đâu cơ đấy!”
Trương Trì mở cửa, thấy đèn sáng nên đoán người đã tới. Hắn ta thay giày, bước vào phòng khách thì thấy Lý Minh Vũ đang tươi cười ngồi trên ghế sofa, như thể anh ta mới chính là chủ nhà vậy.
“Đã nhiều năm như vậy rồi, nhà cũng đã đổi mấy căn mà nơi giấu chìa khóa vẫn không hề thay đổi. Không chừng sẽ có ngày tôi tới nhà anh trộm đồ đó.”
Lý Minh Vũ ra hiệu cho Trương Trì ngồi xuống bên cạnh mình. Trương Trì liếc nhìn, cuối cùng vẫn lựa chọn ngồi xuống đối diện. Lý Minh Vũ cũng không để ý, chỉ là nụ cười thêm chút trào phúng.
“Trong cái căn nhà rách nát này của tôi, nếu có gì lọt được vào mắt của ngôi sao lớn như cậu thì cậu cứ việc lấy. Nếu cậu thích, cũng có thể đến đây ở thoải mái.”
Trương Trì rất hào phóng, nhún vai tỏ ý Lý Minh Vũ có thể làm gì căn nhà này cũng được.
“Nhiều năm trôi qua, anh đã quyết đoán hơn xưa nhiều rồi đấy. Mà anh hào phóng với tôi như vậy, sẽ khiến tôi cảm thấy anh vẫn còn yêu tôi đó.”
Lý Minh Vũ được đà lấn tới, không hề bị ảnh hưởng bởi ánh mắt giễu cợt của Trương Trì.
“Hào phóng chính là thích cậu sao? Lý giải của cậu Lý về sự yêu thích đúng là nông cạn. Như vậy xem ra, Giám đốc Trương – người đã mua biệt thự cho cậu với cả Vương Thái – người đã đầu tư phim cho cậu, đều là vì thích cậu?”
Trương Trì chán ghét dáng vẻ thực dụng của Lý Minh Vũ, cho nên buông lời cũng chẳng nể nang gì.
“Đúng là Trương tổng với Vương Thái thích tôi mà! Nếu không thích thì tại sao họ lại vung tiền vì tôi? Có điều cái cách anh thích tôi không giống với bọn họ, tôi tin anh hiểu ý tôi nói. Đương nhiên, nếu anh cố tình giả vờ không hiểu thì tôi cũng không ép anh phải thừa nhận đâu.”
Lý Minh Vũ gẩy tóc, tự tin nói.
“Hừ! Cậu ấy à! Vẫn giống y trước đây, lúc nào cũng sống trong ảo tưởng của chính mình. Mà bệnh có vẻ càng ngày càng nghiêm trọng đấy.”
Trương Trì lười phản bác mấy lời tự luyến của Lý Minh Vũ. Hắn ta chỉ cảm thấy buồn nôn khi nghĩ tới việc người kia đã làm.
“Nói đi, lần này tới tìm tôi lại là vì muốn tin gì?”
“Đang ôn chuyện vui vẻ, sao tự dưng lại chuyển sang chuyện chính nhanh thế? Còn sớm mà! Chúng ta có thể tán gẫu thêm chút nữa, không có gì phải vội cả.”
Lý Minh Vũ vẫn còn đang chìm đắm trong hồi ức, đồng thời toan dựa vào kỷ niệm xưa để gợi lại tình cảm mà Trương Trì dành cho mình. Dù sao thì lần này Minh Vũ tới đây cũng không phải vì một tin tức cỏn con.
“Thế nào? Hôm này không có hẹn? Phim mới chưa quay à? Hôm kia, bên tôi nhận được bức hình chụp cậu và Đạo diễn Trương cùng đi vào khách sạn. Hay là không giành được vai diễn ngon nghẻ gì? Thực lực của cậu đâu rồi? Lẽ nào cậu không làm Đạo diễn Trương hài lòng à? Nghe nói ông ta có nhiều sở thích này kia lắm đấy, cậu nhớ bảo trọng.”
Điều Trương Trì không muốn nhớ tới nhất chính là việc trước kia mình và Lý Minh Vũ đã từng ở bên nhau. Hắn ta thật sự không biết tại sao khi đó bản thân lại thích đối phương nữa.
“Tuy rằng tin đồn bên ngoài nghe có đầu có đuôi đấy, nhưng dù sao cũng chỉ là tin đồn thôi. Những người làm nghệ thuật gạo cội như Đạo diễn Trương luôn rất quan tâm với thế hệ sau. Chúng tôi chẳng qua chỉ là mượn thời gian rảnh lúc quay phim để cùng nhau thảo luận sâu hơn về nghệ thuật. Mà mũi cái đám tay chân của anh cũng thính thật đấy.”
Sắc mặt Lý Minh Vũ hơi đanh lại khi nghe Trương Trì nhắc tới chuyện của mình và Đạo diễn Trương. Có điều anh ta lập tức cười tươi, thanh minh cho bản thân.
“Tôi không biết mũi của nhân viên mình có thính hay không, nhưng tôi biết thủ đoạn của cậu rất lợi hại. Hành động lần này của Trình Phi cũng là do cậu nghĩ kế cho cậu ta, phải không?”
Khi Trương Trì lấy bức ảnh từ tay nhân viên thì hắn ta đã lập tức nghi ngờ nguyên nhân thật sự của chuyện này. Sau khi liên tục truy vấn, hắn ta mới biết được Lý Minh Vũ và Trình Phi chủ động tìm cậu nhân viên kia và yêu cầu cậu ta chụp hình. Nếu không, Trương Trì có to gan cũng không dám tung ra scandal của nhà họ Trình.
“Đúng là chỉ có anh hiểu tôi. Trong lòng anh biết là được rồi, không cần phải nói ra đâu.”
Lý Minh Vũ có hơi oán hận nhìn Trương Trì. Thấy ánh mắt Trương Trì nhìn mình có chút khinh thường, anh ta bèn ngồi xuống bên cạnh hắn, cố ý trêu chọc.
“Được rồi, với học lực của cậu thì đừng có cố làm ra vẻ nữa. Ngồi tử tế nói chuyện đi! Cũng may tôi biết trí thông minh của cậu nó cao thế nào. Nếu là người khác thì đúng là quá xấu hổ, thật đúng là quá ảnh hưởng tới cái thân phận của cậu.”
Trương Trì ngước mắt nhìn dáng vẻ buông thả của Lý Minh Vũ, hoàn toàn không thèm nể nang.
“Ha ha, tôi thật sự chỉ muốn khóa chặt cái miệng này của anh lại thôi.”
Trương Trì nói càng ác độc thì Lý Minh Vũ càng cười tươi hơn. Khóe mắt hơi xếch lên của anh ta mang theo nét phong tình khó mà tả được:
“Trước đây anh không đối xử với tôi như vậy.”
“Những điều tốt đẹp trước đây của tôi đều dành cho Lý Minh, chứ không phải ngôi sao lớn Lý Minh Vũ.”
Trương Trì gạt tay Lý Minh Vũ ra, vứt cho anh ta một cái nhìn sắc lẻm:
“Tôi là một tên paparazzi bỉ ổi. Tôi mệt rồi, không tiễn cậu nữa, cậu mở cửa đi thẳng ra ngoài là được.”
“Ai nói tôi sẽ đi. Đêm dài dằng dặc vậy, ngủ một mình vô vị biết mấy. Ngủ chung đi! Dù sao giường nhà anh cũng to như vậy mà.”
Lý Minh Vũ mỉm cười, vòng tay ôm lấy cổ Trương Trì, mặt gí sát lại, hơi thở phả vào tai đối phương:
“Tôi nhớ anh.”
“Hừ! Câu này của cậu càng lúc càng không có lòng! Lần sau đổi thành tôi muốn tin hot thì có khả năng sẽ dễ khiến tôi rung động hơn đấy.”
Trương Trì không hề gạt tay anh ta ra, chỉ quay đầu sang, giữ chặt cằm Lý Minh Vũ để anh ta nhìn thẳng vào mình.
“Có nhất thiết phải nói trắng ra như vậy không?”
Khuôn mặt của Lý Minh Vũ bị giữ chặt nên nụ cười có hơi biến dạng. Khóe mắt đã ầng ậng nước, nhưng giọng nói của anh ta vẫn vô cùng lả lơi:
“Tôi cứ tưởng thứ khiến anh rung động là cửa sau của tôi đấy, thật là đau lòng quá mà.”
“Tôi không có hứng thú với đồ dùng thừa của người khác. Nếu cậu Lý có ý định bàn chuyện chính với tôi thì chúng ta bàn cho nghiêm túc. Còn không thì xin lỗi, nhưng tôi phải đi nghỉ rồi, cậu cũng về sớm đi.”
Trương Trì không muốn tiếp tục chơi mấy trò thế này nữa, bèn lạnh lùng đẩy anh ta ra.
“Ấy, anh càng ngày càng xấu tính rồi đấy.”
Lý Minh Vũ lúng túng rụt tay lại, nhìn hắn ta bằng ánh mắt buồn bã:
“Tôi muốn tin độc có một không hai của Hạ Thư, càng riêng tư càng tốt. Còn vấn đề giá cả thì, tùy anh đưa ra.”
“Tin độc của Hạ Thư?”
Trương Trì nheo mắt, soi Lý Minh Vũ từ trên xuống dưới một hồi rồi bật cười:
“Thế nào, hạng hai ngàn đời muốn giành ghế hạng nhất rồi sao? Bao nhiêu tiền cũng được, cậu chịu chi gớm nhỉ. Số tiền mà gần đây Triệu tổng đập lên người cậu có vẻ cũng không ít! Có điều cậu có biết tin về Hạ Thư đắt tới mức nào không?”
“Anh cứ ra giá đi! Không đủ tiền thì chúng ta thương lượng tiếp.”
Lý Minh Vũ chỉnh lại quần áo, hiếm khi chịu nhìn Trương Trì một cách nghiêm túc như vậy.
“Tôi cũng không cần mấy cái tin tức bình thường. Dù sao đứng hạng hai lâu như vậy rồi, tôi cũng muốn nếm thứ cảm giác đứng đầu.”
“Được, giá là số này.”
Trương Trì đưa năm ngón tay ra lật qua lật lại:
“Tin này tôi đã theo hai ba năm nay rồi, đảm bảo có thể khiến Hạ Thư không còn khả năng trở mình được nữa. Nếu không phải scandal đồng tính lần trước khiến giá trị thương mại của Hạ Thư giảm xuống thì chắc chắn tôi sẽ không đưa ra tin này đâu.”
“Giá này của anh cũng ác quá đấy. Chúng ta quen thân như vậy mà anh vẫn chém thế được.”
Lý Minh Vũ oán giận liếc Trương Trì một cái. Có điều trong mắt lại đầy ý cười. Xem ra anh ta rất có hứng thú với tin của Trương Trì.
“Có điều, tôi không thể trả hết năm mươi triệu trong một lần được. Anh xem cho tôi trả góp có được không?”
“Trả góp? Chẳng phải gần đây cậu bám được tiểu thiếu gia nhà họ Trình sao? Xem tình hình thì có vẻ cậu ta cũng định chỉnh Hạ Thư! Đối với cậu mà nói, tìm một người coi tiền như rác còn không dễ à.”
Trương Trì Lý nói lời hàm ý, nhìn Lý Minh Vũ đang nhíu mày ngồi bên:
“Đừng có nói với tôi là, cậu bày cách cho Trình Phi chỉ vì muốn kết bạn với cậu ta nhé?”
“Đương nhiên không phải! Tôi ở trong ngành giải trí đã bao nhiêu năm nay, vốn dĩ chưa bao giờ tin hai chữ bạn bè.”
Lý Minh Vũ nhếch miệng khinh thường.
“Có điều, thằng nhóc nhà họ Trình này cũng hay ho phết. Chơi cùng cậu ta cũng khá thú vị!”
“Được đó, lưng dựa cây to dễ hóng mát. Có điều…”
Trương Trì rất hiểu Lý Minh Vũ. Tay này đúng kiểu không có lợi thì không bao giờ làm. Bạn bè thân thiết, tốt đẹp gì đó hoàn toàn chẳng liên quan gì đến anh ta.
“Có điều, tốt nhất cậu nên cẩn thận. Người của nhà họ Trình không dễ trêu chọc thế đâu. Mặc dù Trình Phi có vẻ khù khờ, nhưng Trình Chinh lại cực kỳ khôn khéo, đừng để gậy ông đập lưng ông.”
“Tiểu Trì, tôi biết là anh quan tâm tôi mà!”
Không biết có phải Lý Minh Vũ lại bị chập dây thần kinh ảo tưởng không mà bỗng dưng lại sà vào lòng Trương Trì, hơn nữa còn không chịu buông tay. May mà anh ta vẫn còn có cái mặt đẹp vớt lại, nếu không thì đúng là chả khác gì một thằng lưu manh. Nhất là khi anh ta còn nói ra những lời không phù hợp với hình tượng của mình.
“Sự lạnh lùng khi nãy của anh sắp dập tắt ngọn lửa trong tôi tới nơi rồi.”
“Ha ha, cho dù cậu chủ động nhào vào lòng tôi thì cũng không moi được ưu đãi gì đâu. Vậy nên…”
Trương Trì nhìn Lý Minh Vũ đang nũng nịu một cách lạnh lùng. Hắn ta vừa định đẩy người kia ra thì đã bị đè xuống ghế sofa, một giây sau môi đã chạm môi.
Ban đầu, Trương Trì còn hơi giãy giụa, nhưng sau đó hắn ta cũng từ bỏ ý định đó, để mặc Lý Minh Vũ trêu chọc mình.
Đêm còn dài, có lẽ chuyện cần trao đổi sâu hơn cũng không ít đâu…