Đọc truyện Full

Chương 51: Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh

“Cậu có thấy phát ngôn của Đạo diễn Ngô trên Weibo không?” Vương Khải vừa sửa sang lại quần áo bị kéo loạn, vừa bất đắc dĩ mở miệng. Nếu không phải căn nhà này của Hạ Thư có hệ thống an ninh quá tốt, phỏng chửng đám paparazzi ngoài cửa kia đã sớm xông vào xâu xé y.

“Sao, đám người bên ngoài còn chưa rút lui à?”, Hạ Thư thì lại không hề sốt ruột, đeo tai nghe, nhàn nhã chơi guitar. Y thấy dáng vẻ chật vật của Vương Khải, rất không có đạo nghĩa mà cười anh ta.

“Cậu có thể để ý một chút được không” Vương Khải bị y cười mà bực hết cả mình, không chút khách sáo bước tới tháo tai nghe của y ra, “Đại ma vương bảo tôi tới báo cho cậu, lần này cậu bị chơi một vố hơi bị nặng đấy. Có vài đạo diễn còn chỉ đích danh từ chối cho cậu tham gia phim của họ.”

“Ầy, đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!” Hạ Thư nghe được tin này, sắc mặt có hơi thay đổi, guitar cũng đánh sai mấy âm, cuối cùng đành bỏ sang một bên. Y khoanh tay, nhìn Vương Khải với vẻ hơi cô đơn.

“Cậu đúng là đồ nước đổ đầu vịt,” Vương Khải mém chút nữa đã bị cảm động, nhưng lại thấy được khóe mắt hơi cong cong của ai đó, “Đang lúc nào rồi mà cậu còn có sức ở đây mà diễn trò. Cậu sắp thất nghiệp rồi đó.”

“Ha, tôi không tin là Hạ Thư tôi sẽ thất nghiệp đâu. Mấy đạo diễn anh bảo ấy, cứ cho là bọn họ không cho tôi đóng phim của họ, vậy anh nghĩ tôi sẽ đóng phim của họ chắc?” Hạ Thư cũng không thèm kiêng dè, để lộ ra nụ cười đầy gian trá, “Anh cứ kệ bọn họ diễn trò đi. Đạo diễn Trương mới rồi còn gọi điện thoại an ủi tôi đây này.”

“Thật sự là cậu không nhận ra chút nguy cơ gì à, cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thòi.” Tuy rằng điều Vương Khải tán thưởng nhất chính là sự tự tin của Hạ Thư. Nhưng đồng thời, anh ta cũng sợ sự tự tin này sẽ khiến nhiều người căm ghét y hơn, “Trong cái chỗ như giới giải trí này, cứ cẩn thận một chút vẫn hơn.”

“Anh cứ yên tâm đi. Tôi dựa vào thực lực thật sự của bản thân để kiếm cơm, có bị đánh ngã cũng sẽ đứng lên được.” Hạ Thư vốn đang tràn đầy tự tin, không biết nghĩ tới điều gì, bèn nhíu mày lại, “Có điều tôi vẫn không rõ, vì sao Lý Minh Vũ lại hận tôi như vậy.”

“Sao? Cậu cũng cảm thấy việc này là do Lý Minh Vũ ở phía sau lưng giở trò quỷ à?” Vương Khải hiếm khi phải bội phục Hạ Thư, “Cậu nói xem, cậu chèn ép người ta suốt bao nhiêu năm. Trước khi cậu ra mắt, Lý Minh Vũ là ngôi sao sáng của làng giải trí. Cậu vừa xuất hiện một cái, giải Người mới xuất sắc nhất là của cậu, vị trí nam thần mới nổi cũng biến thành của cậu, cả giải Ảnh đế cũng của cậu luôn. Người ta còn nỗ lực nhiều hơn cậu, cuối cùng thì sao? Tính ra tôi cũng thấy thương thay cậu ta.”

“Nhưng tôi cũng rất đáng thương mà. Bao năm qua tôi bị fan của cậu ta mắng có ít đâu?” Nói tới đây, Hạ Thư lại thấy oan ức muốn chết. Mấy giải thưởng hay bảng xếp hạng gì đấy, cũng đâu phải do y quyết định. Vậy mà Lý Minh Vũ gắng sức nhiều năm như vậy vẫn không bước lên ngang hàng với y được. Y còn ngày ngày bị fan của anh ta mắng nữa.

“Đúng là không ít, có điều Đại minh tinh Lý không định tha cho cậu ha, thậm chí còn nghĩ cậu nợ người ta cơ.” Nói tới mấy việc Lý Minh Vũ gây ra cho bọn họ mấy năm nay, Vương Khải cũng thấy mệt mỏi! Lần nào anh ta cũng là người phải đi giải quyết.

“Ầy, thực lực của Lý Minh Vũ cũng không tệ. Có điều cái mác thần tượng của cậu ta quá lớn.” Vì bị Lý Minh Vũ cắn xé suốt ngày, bản thân Hạ Thư cũng vô thức mà để ý tới anh ta lúc nào không hay, “Nếu như cậu ta đổi hình tượng khác, không chừng đã sớm hot rồi. Cần gì cứ phải đi theo con đường giống tôi.”

“Người ta không đi theo con đường của cậu, mà là muốn đánh bại cậu ở lĩnh vực sở trường của cậu đó! Cậu không có não à?” Vương Khải chưa bao giờ mỉa Hạ Thư một cách dữ dằn như vậy. Anh thật sự thấy hoài nghi, rốt cuộc bao năm qua, y đã sống trong giới này như thế nào?

“Ồ… Hóa ra là thế. Vậy lần sau tôi nhận vai ăn mày thì thế nào?” Sau bao nhiêu năm, dường như cuối cùng thì Hạ Thư cũng hiểu được chấp niệm của Lý Minh Vũ. Không biết sao, y muốn cười mà không cười nổi, nhưng ngoài miệng vẫn không khỏi mỉa mai.

“Ha ha, lần này cậu ta chọc phải Đại ma vương, thể nào cũng bị ảnh hưởng tới sự nghiệp. Phỏng chừng sau này, cậu ta thật sự không thể nào cạnh tranh với cậu được nữa. Cậu có diễn một trăm vai ăn mày cũng không chèn ép được cậu ta đâu.” Vương Khải nói xong, cũng đột nhiên thấy có hơi tiếc nuối.

“Cậu ta cũng đâu cần phải vậy chứ. Đi tới nước này thì tôi cũng có phần sai. Năm đầu tiên ra mắt, tại lễ trao giải cuối năm, Đại ma vương bảo tôi đi làm quen với Lý Minh Vũ. Thế nhưng nhìn vẻ mặt của cậu ta lúc đó không quá thân thiện, tôi không dám qua.” Hạ Thư không nghĩ tới mình còn nhớ rõ từng chi tiết về Lý Minh Vũ như vậy. Nhiều năm qua, người có thể xưng là đối thủ của y cũng chỉ có anh ta.

“Kết cục cũng đã định rồi, có nói nữa cũng vô ích. Cậu cảm thấy có thể thuyết phục được Đại ma vương sao? Chưa kể, lần này Lý Minh Vũ quyết tâm muốn dìm cậu một phen, giữ lại cũng chỉ là mối hiểm họa về sau.” Trong giới này, chẳng có ngày nào là không xảy ra chuyện gì đó. Cũng trong giới này, cái mà anh không thể có chính là lòng thương hại, chỉ một chút thôi cũng đủ hại chết anh rồi, “Cậu đấy, không bỏ được cái tính hay lo chuyện bao đồng!”

“Có điều, nhắc tới Lý Minh Vũ, thật ra tôi cũng thấy tò mò về quan hệ giữa cậu ta với Trương Trì. Tôi cảm thấy có mùi drama nha.” Hạ Thư đổi sang chế độ bà tám, nụ cười trên mặt cũng có chút gì đó khang khác. Vương Khải nhìn mà bất đắc dĩ.

“Quan hệ của bọn họ ra sao mà cậu còn không biết?” Ánh mắt Vương Khải nhìn y đầy hàm ý, “Nói thật, Trương Trì được coi như là một truyền kỳ của đám chó săn giới giải trí. Bao nhiêu năm qua, Lý Minh Vũ cũng nhờ có hắn mới đè xuống biết bao chuyện.”

“Tôi cũng muốn có một người lặng lẽ trả giá cho mình như vậy…” Hạ Thư gào to nhưng giữa chừng không biết nghĩ tới gì, lại hơi lúng túng gảy đàn guitar đang ôm trên tay.

“Có điều, đôi khi tôi lại thấy có vẻ Trương Trì còn muốn Lý Minh Vũ gặp xui xẻo hơn bất kỳ ai khác. Ầy, phức tạp quá, phức tạp quá đi.” Cái gọi là tình cảm này có thể coi là một đề bài khó, có dành cả đời cũng không giải được.

“Ba cái chuyện tình ái này, dân F.A như anh làm sao hiểu được.” Hạ Thư điều chỉnh lại tâm tình, thoáng liếc Vương Khải với vẻ mặt ghét bỏ, “Muốn đi hẹn hò!”

“Muốn hẹn hò thì hẹn hò đi. Vừa lúc sự nghiệp của cậu đang xuống dốc. Có vẻ như ngoài việc yêu đương ra, cậu cũng không còn gì khác để làm?” Nhắc tới chuyện hẹn hò, Vương Khải liền nghĩ tới dự định của Đại ma vương. Nếu sếp đã mở miệng cho phép Hạ Thư đi hẹn hò, không bắt lấy thời cơ này thì đúng là ngu ngốc. Hơn nữa mình cũng đã có tuổi rồi, không còn trẻ nữa, cũng nên tính toán cho bản thân luôn.

“Ha ha, tôi có thể ra ngoài được chắc?” Vương Khải bỗng nhiên hào phóng như vậy, lại khiến cho Hạ Thư thấy không tự nhiên. Y chủ động phản bác lại lời của mình.

“Yên tâm, hiện tại trên mạng mới chỉ bắt đầu bôi đen cậu. Chiêu lợi hại hơn còn ở phía sau, từ từ tới, không cần gấp.” Vương Khải bỗng nhiên cảm thấy mình thật thấu hiểu cách an ủi người khác, tuy là ánh mắt Hạ Thư nhìn mình có hơi sai sai.

“Tôi có cảm giác anh với Đại ma vương còn muốn xem tôi bị chửi hơn cả Lý Minh Vũ. Ầy, cái số tôi, sao lại gặp phải mấy người chứ!” Hạ Thư nghĩ tới mấy lời bôi đen trên mạng đã thấy nhức đầu. Lại còn thêm cả vẻ mặt đứng trong góc tối xem kịch của Đại ma vương nữa, nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình thật là bi kịch.

“Diễn đủ chưa? Nếu không phải bọn tôi lo trước lo sau, cậu nghĩ mình còn có thể ngồi thoải mái ở nhà được như vậy chắc,” Tuy rằng Vương Khải chính là một người trong hội ăn bỏng hóng drama, nhưng làm sao anh có thể thừa nhận được, “Nhanh nhanh, sắp tới giờ rồi, đi nấu ăn đi. Tôi đói rồi!”

“Tôi nấu cơm? Anh đùa chắc!” Hạ Thư hết hồn nhìn Vương Khải đang vắt chân chữ ngũ ở đối diện. Y nổi giận, đứng dậy xách người đang ngồi trên ghế sofa lên, “Đi, đi nấu cơm mau!”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…
Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày
Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày
Tống Tụng đời trước bị người rót thuốc sinh tử, sau đó bị hiến cho bạo quân mà ai ai cũng sợ hãi, lại còn mắc chứng điên cuồng. Qua một đêm xuân sắc, y nghe người khác…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full