Đọc truyện Full

Chương 13: Khắc khẩu

Thẩm Phương Dục lặp đi lặp lại mấy chữ này trong lòng vài lần, điều chỉnh sắp xếp câu chữ cẩn thận. Cuối cùng hắn nhận ra tuy rằng mỗi từ Giang Tự nói đều là tiếng phổ thông chuẩn chỉnh, nhưng khi ghép bọn nó vào với nhau lại thành một câu mà hắn không thể nào hiểu nổi.

Thẩm Phương Dục nhìn Giang Tự, hơi nghi ngờ có phải bản thân đã bắt đầu gánh chịu hậu quả của việc thức đêm rồi không? Tinh thần không ổn định nên xuất hiện ảo giác hả?

Giang Tự vẫn đang đùa nghịch cái đồng hồ bấm giờ kia, trên mặt không có biểu cảm gì nên không nhìn ra được chút manh mối nào.

Thẩm Phương Dục không tin bản thân tuổi trẻ mà bị điên rồi, nhịn không được lặp lại lần nữa: “Cậu vừa mới nói cậu… mang thai?”

Hai chữ “mang thai” hắn cũng không dám nói lớn, sợ bản thân bị xem như bệnh nhân tâm thần mà bị bắt đi mất.

Giang Tự lạnh lùng “Ừ” một tiếng.

Thẩm Phương Dục nuốt nước miếng, khó khăn lặp lại: “Đứa bé là của tôi?”

Giang Tự chống một ngón tay lên đồng hồ bấm giờ, im lặng một lúc, sau đó bất chấp tất cả nói: “Đúng vậy.”

Thẩm Phương Dục nghe vậy vội vươn tay sờ trán Giang Tự.

“Cậu làm gì vậy?” Giang Tự cúi đầu né tránh, nhìn hắn khó hiểu, nhưng cũng thu hồi ánh mắt rất nhanh.

“Cậu không có sốt mà, hôm nay là ngày cá tháng tư hả?” Thẩm Phương Dục thu tay, đầu ngón tay còn lưu lại cảm giác lành lạnh trên trán Giang Tự. Hắn bối rối nhìn thoáng qua tờ lịch bàn bên cạnh, hiển nhiên hôm nay cũng không phải ngày cá tháng tư.

“Cũng không phải ngày cá tháng tư.” Thẩm Phương Dục tự hỏi tự đáp, tự phủ nhận phỏng đoán của mình.

Hắn nghĩ hoài không ra, hỏi tiếp: “Cái này là cách gì mới để chỉnh tôi của cậu hả?”

Thẩm Phương Dục vừa dứt lời, Giang Tự chợt ngước mắt đối diện với ánh mắt của Thẩm Phương Dục. Ánh mắt Giang Tự lạnh như băng giống như đang chứa một cơn gió lốc, nhưng nó lại khiến lồng ngực Thẩm Phương Dục nóng lên một cách lạ lùng.

“Thẩm Phương Dục, tôi không nói đùa với cậu.” Giang Tự siết đồng hồ bấm giờ, đầu ngón tay cũng trắng bệch vì dùng sức quá nhiều.

Giang Tự cứ tưởng sau khi nói xong sẽ trút được gánh nặng, nhưng không hề. Anh nhìn đến gương mặt Thẩm Phương Dục là lửa giận trong người ngày càng bùng mạnh.

Giang Tự hít sâu một hơi nhìn thoáng qua cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt, nháy mắt tiếp theo anh thẳng tay vung một đấm lên mặt Thẩm Phương Dục.

“Tôi đệch!” Công kích tới bất ngờ, Thẩm Phương Dục không né kịp. Hắn bụm mặt, bất mãn lên án Giang Tự: “Đánh người không đánh mặt, cậu không có võ đức hả Giang Tự?”

Giang Tự cầm một xấp báo cáo xét nghiệm trên bàn đập lên tay Thẩm Phương Dục: “Cho cậu 5 phút xem cho hết.”

Thẩm Phương Dục ăn đau một lần nên giật tay về theo bản năng: “Sao cậu thích ra hạn cho người ta vậy chứ? Cậu nhớ rõ tôi không phải cấp dưới của cậu nha.”

Tay Giang Tự không nhúc nhích, vẫn giữ nguyên tư thế đưa xấp báo cáo, hai mắt yên lặng nhìn Thẩm Phương Dục chằm chằm, tựa như nếu Thẩm Phương Dục không nhận thì anh sẽ để vậy cả đời.

Thẩm Phương Dục có hơi chột dạ dưới ánh mắt như vậy, hắn nhắm chặt mắt bĩu môi nhận lấy xấp báo cáo. Vốn dĩ đang xem với tốc độ nhanh như gió, nhưng càng xem tốc độ hắn càng chậm, đôi mắt cũng càng lúc càng trừng lớn. Khuôn mặt ban nãy còn nóng rát bây giờ hắn cũng chẳng thấy đau.

“Giang Tự, cậu đừng nói với tôi đây là kết quả xét nghiệm của cậu đấy nhé.” Giọng nói của Thẩm Phương Dục không ổn chút nào.

Giang Tự không lên tiếng.

“Tôi đệch…” Sắc mặt Thẩm Phương Dục khó tin nhìn Giang Tự, nhanh chóng lật xem báo cáo xét nghiệm lần nữa.

Từ năm hai Thẩm Phương Dục đã bắt đầu làm đề phân tích ca bệnh của khoa phụ sản. Trong suốt sự nghiệp mấy năm nay hắn cũng đã xem qua những báo cáo xét nghiệm này vô số lần, mỗi lần xem bác sĩ Thẩm đều có thể bình tĩnh lý trí mà phán đoán, phân tích rồi chẩn bệnh.

Nhưng mà lúc này đây, Thẩm Phương Dục nghiền ngẫm tờ báo cáo thật lâu, ánh mắt như có thể bắn ra một cái động trên trang giấy trắng mực đen này nhưng vẫn không dám đưa ra kết luận gì cả.

Hắn im lặng rất lâu, cuối cùng mới hiểu được lời chẩn bệnh bác sĩ viết ở cuối và hình ảnh bên cạnh. Ánh mắt từ khiếp sợ mờ mịt biến thành hoảng loạn, sau đó tầm mắt hắn dừng trên chữ ký của bác sĩ kiểm tra.

“Đường Khả?”

Trong khoảnh khắc, Thẩm Phương Dục tìm được một lý do biện minh cho câu chuyện hoang đường này rồi: “Tôi hiểu rồi, cậu và Đường Khả thông đồng lừa gạt tôi phải không?”

Thẩm Phương Dục xem xấp báo cáo xét nghiệm như khoai lang nóng bong tay mà thả lại trên bàn Giang Tự, nói: “Giang Tự, sao cậu nhàm chán thế? Không phải tôi chỉ đoạt tư cách tham gia hội thảo của cậu thôi à, cậu cần làm tới mức này hả?”

Giang Tự hít sâu một hơi, ấn người lên tường: “Cậu thấy tôi rảnh lắm à?”

“Không phải.” Thẩm Phương Dục thấy vẻ mặt Giang Tự nghiêm túc, trong lòng hắn càng thêm sợ hãi.

“Cậu… cũng nên nghĩ tới điều căn bản chứ. Cứ cho thể chất cậu đặc biệt, nhưng, nhưng chúng ta… chúng ta có ngủ với nhau đâu thì sao có con được?”

+

Giang Tự nghe vậy cắn cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: “Khách sạn Cẩm Hoa, cậu không tin thì có thể tra lịch sử đặt phòng.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…
Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày
Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày
Tống Tụng đời trước bị người rót thuốc sinh tử, sau đó bị hiến cho bạo quân mà ai ai cũng sợ hãi, lại còn mắc chứng điên cuồng. Qua một đêm xuân sắc, y nghe người khác…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full