Thấy mình uy hiếp hiệu dụng, ánh mắt Lệ Tiêu nhìn bụng y một chút.
1
Bây giờ trời lạnh, trong phòng này vì thông gió mở một cánh cửa sổ, mặc dù có bức bình phong chặn lại lượng lớn gió thổi tới, nhưng nhiệt độ đến cùng không thể tính là cao, cho dù Tống Tụng đang dùng cơm cũng chỉ là cởi áo choàng, áo bông vẫn còn mặc trên người, cũng nhìn không ra cái gì.1
Phỏng chừng chờ sau khi khí lạnh rút, sẽ lộ bụng.
Căn cứ tâm tư có thể ăn một miếng là một miếng, Tống Tụng gần đây ăn cơm vẫn là tận lực chọc lấy thịt ăn. Lệ Tiêu lo y ăn quá nhiều thịt bổ hài tử quá mức, cố tìm sư phụ, lợi dụng đậu chế phẩm làm ra mùi vị thịt, mà…
Giờ khắc này nhìn sang, Tống Tụng vẫn chỉ ăn thịt, xem thường đậu.
Mãi đến tận khi y bỗng nhiên dừng lại, trong nháy mắt che môi lại.
Cho đến lúc này, Lệ Tiêu mới hiểu được y nói phản ứng là có ý gì.
Hắn lấy nước cho Tống Tụng súc miệng, cau mày đỡ thân thể xụi lơ do nôn dậy. Tống Tụng choáng đầu run chân, sắc mặt tái nhợt nằm trước ngực hắn. Lệ Tiêu lạnh mặt, nói: “Về phủ trước, đi gọi Kỷ Doanh khám một cái.”
“Không sao, ta còn có thể ăn.”
“…”
Lệ Tiêu không chắc lắm cúi đầu nhìn y, Tống Tụng đỡ hắn đứng vững, mím mím môi tái nhợt, nói: “Ta, ta muốn ăn.”
“Vậy thì lại ăn một ít.”
Cách vài bước, Tống Tụng lại được hắn bế lên. Lệ Tiêu thả y lại lên ghế, nói: “Ăn chút thanh đạm.”
Tống Tụng ngoan ngoãn nghe lời, ăn hai miếng, dạ dày lại đột nhiên lại co rút một trận. Lệ Tiêu lập tức đưa ống nôn, Tống Tụng ôm ống, cả người rất nhanh bị mồ hôi lạnh thấm ướt, đẫm nước mắt nhìn về phía Lệ Tiêu, mang theo chút ủy khuất nói: “Không thể ăn…”
Lệ Tiêu sờ sờ đầu của y, cau mày nói: “Về gọi Kỷ Doanh xem, kê đơn thuốc.”
“Đây là bình thường.” Tống Tụng đời trước đã trải qua thống khổ như thế. Y biết mang thai có bao nhiêu khó, phản ứng có thai cơ hồ là từ mang thai đến sinh vẫn luôn không ngừng, mà Lệ Tiêu đối với cái này không biết gì cả. Hắn nhíu mày, ánh mắt mang theo chút âm trầm liếc mắt nhìn bụng y, nói: “Quay về sai trù phòng làm đồ ăn khác, nào.”
Tống Tụng mới súc miệng, rõ ràng vừa rồi còn tinh thần sáng láng, lúc này như mắc cơn bệnh nặng, trán cũng đầy mồ hôi hột.
Lệ Tiêu xoay người lại trùm áo choàng lên cho y, khom lưng ôm lấy người. Tống Tụng vội vàng giãy dụa: “Đừng, phía dưới còn có người.”
“Ngươi sợ cái gì?” Lệ Tiêu không vui nói: “Kẻ nào không biết ngươi là Vương phi của ta?”
Hắn không cho chống cự ôm Tống Tụng xuống lầu.
Sau sự kiện Thiên tử tháp, Lệ Tiêu đi ra ngoài chỉ cần bên người có Tống Tụng, mọi người cũng cũng không cảm thấy sợ. Mà dù cho như vậy, chỉ cần gặp phải hắn, cũng vẫn là không kìm lòng được nhẹ giọng. Tống Tụng núp trong ngực của hắn, vẫn luôn từ trên lầu bị ôm xuống dưới, thầm nghĩ phỏng chừng hiện tại tất cả mọi người biết y là Vương phi không xương cốt, đi chỗ nào ôm chỗ đó.
Trơ mắt nhìn họ đi ra ngoài, trong quán mới náo nhiệt: “Vương phi có phải là bị bệnh hay không?”
“Có thai khẳng định khác rồi, yêu kiều.”
“Vương gia thật sự là sủng ái Vương phi… Nếu tương lai nữ nhi của ta có thể có hôn phu như vậy là tốt rồi.”
“May là Vương phi mở tiệm, không có chuyện gì thì đến cọ ké hỉ khí, bảo đảm cô nương nhà ngài lớn rồi tìm vị hôn phu tốt!”
…
Trước xe ngựa buông chân đạp xuống, Lệ Tiêu đạp lên, thả Tống Tụng vào trong xe ngựa, đóng chặt chẽ tất cả cửa sổ, mới ngồi ở bên cạnh y, nói: “Còn chỗ nào không thoải mái không?”
“Không còn.” tinh thần Tống Tụng không tốt, tâm tình cũng thấp xuống. Lệ Tiêu cũng không biết nên làm thế nào cho phải, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc cùng y hồi phủ.
Đến cửa Vương phủ, Lệ Tiêu nhảy xuống trước, đón y xuống xe. Tống Tụng vừa ra khỏi lồng ngực của hắn, chợt cảm giác hai cánh tay hắn căng thẳng, bỗng nhiên ôm y xoay nửa vòng. Lúc ngừng lại, Tống Tụng mới ý thức tới vừa rồi là có người bắn một mũi tên sang bên này.
Y bối rối một chút: “Làm sao… Chuyện gì xảy ra?”
“Thích khách thôi.” Lệ Tiêu ôm y đi vào, thấp giọng nói: “Ngươi ra ngoài phải nhớ mang người theo, ta sẽ lệnh Bạch Nham một tấc cũng không rời ngươi.”
Tống Tụng rũ mi, đáp một tiếng, mềm mại nói: “Là người của Hoàng hậu sao?”
“Cũng có thể là có người muốn đục nước béo cò.” ngữ khí Lệ Tiêu chứa vài phần động viên: “Không cần lo, ta sẽ bảo vệ nương tử.”
Tống Tụng hôm nay là mệnh căn của hắn, muốn giết người của hắn tuyệt đối không chỉ là một nhóm người. Mà đó là chuyện của Lệ Tiêu, hắn không muốn nói quá nhiều cho Tống Tụng.
Nói chuyện xong, đã về chính phòng. Lệ Tiêu hỏi y: “Muốn ăn chút gì không? Để trù phòng đi làm.”
“Không ăn… Ta muốn ngủ một lát.”
Cảm giác dạ dày co giật làm cho y hoa mắt chóng mặt. Lệ Tiêu không nói gì, đặt y lên giường xong nhét chăn, sau đó mình ngồi bên giường, ôn nhu vỗ vỗ vai y.
Tống Tụng nghiêng người nằm đó, có thể cảm giác được lòng bàn tay ôn nhu dỗ dành, nhịn không được bật cười: “Điện hạ đi làm việc trước đi, ta bây giờ là phản ứng bình thường, không cần lo lắng.”
“Ừ.”
Lời tuy nói như vậy, mà Lệ Tiêu lại không rời đi. Tống Tụng không khuyên nổi, cũng không ngăn được người bỗng uể oải, rất nhanh đã ngủ.
Lệ Tiêu vẫn đợi đến khi y ngủ mới đứng dậy rời đi, một đường đến viện của Kỷ Doanh, sai người tiến lên gõ cửa một cái.
“Kỷ tiên sinh, Vương gia có chuyện tìm ngài.”
Kỷ Doanh lúc này đang ngủ hôn thiên ám địa, đột nhiên nghe thấy âm thanh, hàm hồ đáp một tiếng: “Vào đi…”
Lời còn chưa dứt, chợt nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên giật mình nhảy dựng lên, bóc chân dung của Tống Tụng trên tường đi: “Đợi đã đợi đã, lập tức tới ngay!”
Lệ Tiêu kiên trì đợi một hồi, cửa bị mở ra, hắn liếc mắt nhìn phòng Kỷ Doanh, nói: “Ngươi vừa nãy đang làm gì?”
“Không có gì.” Kỷ Doanh tránh người ra, trong phòng hắn vẫn bày bảy cái lò lửa, ấm áp như trước. Ánh mắt Lệ Tiêu chợt rơi vào một góc tờ giấy lộ ra trên giường, hắn hỏi: “Đó là cái gì?”
Kỷ Doanh lập tức tiến lên, nhét một góc giấy vào lại: “Không có gì.”
Hắn càng muốn che giấu, ánh mắt Lệ Tiêu càng không thể rời khỏi. Hắn híp mắt, nói: “Là chân dung của Vương phi?”
“…” Má nó, thế cũng có thể đoán được?!
Kỷ Doanh còn chưa nói, biểu tình cũng đã bán đứng hắn. Sắc mặt Lệ Tiêu nhất thời trở nên âm trầm, một chưởng vỗ hắn ra, vén màn giường lấy tranh ra. Đầu giường có tới chừng mười tấm, theo thứ tự là góc độ bất đồng của Tống Tụng, mặt nghiêng có thể nhìn thấy lông mi nhỏ dài dày đặc, chính diện có thể nhìn thấy nhe răng nụ cười. Lệ Tiêu cầm trong tay, chậm rãi đưa mắt rơi lên người Kỷ Doanh: “Ngươi cũng cần Vương phi bảo vệ ngươi bình an?”
“Không phải.” Kỷ Doanh nói: “Ta đang nghiên cứu tranh này có phải là cũng có thể trị bệnh của ngươi, mỗi góc độ đều nhìn một cái. Người Vương phi này đến tột cùng điểm nào là thuốc hay, việc này đã được Vương phi đồng ý.”
Đôi mắt đầy gió bão của Lệ Tiêu nhìn hắn, Kỷ Doanh có chút hoảng loạn: “Không phải đâu, Vương gia, ngươi tuyệt đối đừng hiểu lầm, Vương phi hiện tại là gia gia của ta… Ngươi nói ta có thể có ý gì với gia gia không? Đúng hay không?”
Con ngươi Lệ Tiêu đen kịt, trở tay ném tranh vào lò sưởi, ngữ khí chứa đầy hỏa khí nồng nặc: “Đừng để cho bổn vương thấy trong phòng ngươi có chân dung của hắn.”
May, không trực tiếp phát rồ, còn có thời gian nhắc nhở, ngày hôm nay không chết được.
Kỷ Doanh thả lỏng, lại một mặt đau đớn thê thảm liếc mắt nhìn bức tranh cháy rụi, phát hiện hàn ý trên người Lệ Tiêu tăng cường, không thể làm gì khác hơn là nhịn đau thu tầm mắt lại, nói sang chuyện khác: “Vương gia làm sao đột nhiên tới đây? Có việc gì?”
“Vương phi hôm nay khẩu vị không tốt, ăn cũng ói ra hết, ngươi có cao kiến gì?”
Kỷ Doanh sờ sờ mũi, nói: “Cái này ta cũng thực sự không có chiêu gì, mua chút ô mai thử một chút xem, không được thì mua mơ chua và sơn tra, chuyện này cũng bình thường.”
“Ngày mai có thể nghiêm trọng hơn không?”
“Thể chất có liên quan đến tinh thần, nếu Vương gia có thể dỗ hắn vui vẻ một ít, phản ứng đại khái cũng sẽ giảm nhẹ hơn một chút.”
Kỷ Doanh cách hắn rất xa quan sát, phòng ngừa mình bị ngộ thương. Lông mày Lệ Tiêu nhíu lại, chốc lát, hắn lại nói: “Ngươi có chân dung của sư huynh ngươi không?”
Kỷ Doanh lập tức tỉnh táo tinh thần, nói: “Ngươi tìm hắn?”
“Hoàng hậu đang tìm, bản vương phái người tìm, luôn có thể được chút tin tức.”
Kỷ Doanh cười, chắp tay nói: “Vương gia anh minh, nhưng chân dung thì không có thật, nếu vẽ cũng được, hay là ngày mai ta đưa qua cho ngươi?”
Lệ Tiêu liếc hắn một cái, sau đó ánh mắt bắt đầu càn quét phòng của hắn, cảnh cáo nói: “Không cho lén giấu chân dung của Vương phi.”1
“Hiểu rồi.” Kỷ Doanh làm tư thế mời, Lệ Tiêu cũng lười ở thêm. Lúc ra cửa, hắn đột nhiên lại chưa từ bỏ ý định hỏi một câu: “Ngươi xem chân dung gia gia ta thật không có cảm giác?”
Lệ Tiêu vừa vặn đi tới cửa, hắn giơ tay lên nắm chặt cánh cửa kia, cũng không quay đầu lại nói: “Đây chính là cảm giác của bản vương.”
Kỷ Doanh chưa phản ứng lại, mãi đến tận khi Lệ Tiêu cất bước đi ra phía ngoài, nha hoàn đến muốn giúp hắn đóng cửa, chợt kêu lên một tiếng sợ hãi ——
Cánh cửa bị Lệ Tiêu chạm qua, đột nhiên vỡ thành bảy tám mảnh đổ xuống đất, gió lạnh thổi tới, cả người Kỷ Doanh trong nháy mắt như rơi vào hầm băng, đột nhiên lập tức nhảy dựng lên: “Hắt xì! Ta phải đổi phòng!!”
Nha hoàn vội hỏi: “Nô tỳ đi treo mành cửa chặn cho tiên sinh.”
Kỷ Doanh cơ hồ sắp bị đông cứng, ôm mình nhảy lên giường, bọc chăn run cầm cập, ánh mắt lại một lần nữa rơi vào cửa bị chân khí đánh nứt, lần thứ hai rùng mình một cái.
Lòng ghen tị của nam nhân cũng thật là đáng sợ.
Tống Tụng mơ màng tỉnh lại, đã là buổi tối. Y ngồi thẳng người xoa xoa mắt, bỗng nhiên bên giường chẳng biết lúc nào có cái bàn, Lệ Tiêu đang vẽ tranh, y thò cổ qua nhìn: “Làm gì thế?”
“Vẽ ngươi.” Lệ Tiêu nhấc mí mắt mỏng manh lên, trong mắt mang theo chút ý lạnh: “Tranh trong tay Kỷ Doanh, đều được ngươi đồng ý?”
Tống Tụng gật đầu, ngồi thẳng xong phát hiện sắc mặt của hắn càng lạnh hơn, do dự một chút, nói: “Vâng, bởi vì hắn nói… Nói không chừng chân dung cũng có thể trị bệnh cho điện hạ.”
“Hoàn toàn là nói bậy!” Lệ Tiêu ném bút, nói: “Lời này ngươi cũng tin?”
Tống Tụng đờ ra: “Thế, không phải hắn muốn chân dung của ta… Còn có thể làm gì?”
Phu phu chạm mắt, Lệ Tiêu giơ tay đẩy một góc bàn ra, đi tới y, hai tay chống mạn giường, hô hấp phun trên mặt Tống Tụng, làm y không tự nhiên nghiêng về sau. Nam nhân ngữ khí nguy hiểm, trầm giọng nói: “Biết ngươi là người của ai không?”
“Đương nhiên là người của điện hạ.” Tống Tụng bồn chồn, âm thanh nho nhỏ, ánh mắt có chút không hiểu ra sao.
Lệ Tiêu bởi vì ngữ khí như chuyện đương nhiên của y mà hơi dừng lại một chút, nhất thời không biết nên bày ra biểu tình gì thích hợp, khóe miệng lại khắc chế không nổi hơi cong lên, cứ việc khó phát giác. Hắn tiếp tục mặt lạnh, cũng đã ít nguy hiểm đi: “Nếu biết, vậy thì không nên để cho người khác giấu tranh của ngươi.”
Đôi mắt đẹp đẽ của Tống Tụng nhìn hắn, dần dần ý thức được cái gì, mím môi một cái, có chút hiếu kỳ, còn có chút nhảy nhót, mềm mại hỏi: “Điện hạ… Là đang ghen phải không?”