Editor: hoameei
Sang năm mới, bầu không khí rộn ràng của Tết dần dần hạ xuống.
Kỳ nghỉ đông chậm rãi trôi qua, Kỷ Nguyên ăn cơm trưa xong nằm trên giường chơi điện thoại, rảnh rỗi mở Weibo lướt xem vòng bạn bè.
Tối hôm qua Đoàn Trạch Bình đăng mấy tấm ảnh, nhìn bối cảnh có vẻ như là một bữa tiệc nhỏ, Tống Lĩnh và Lý Tuy An đều có ở đó, Kỷ Nguyễn còn thấy được một gương mặt quen thuộc – Lâm Thanh.
Lâm Thanh và lão Đoàn ngồi rất gần nhau, cánh tay Đoàn Trạch Bình còn đặt trên vai cậu ta, nhìn qua có vẻ thân mật khác hoàn toàn với những người khác, nhưng gần đây cũng không nghe nói Lâm Thanh chấp nhận lời tỏ tình.
Kỷ Nguyễn nhìn một chút, tùy tiện trượt tay lướt qua.
Bỗng nhảy ra thông báo, là Lục Chương nhắn tin đến.
[ Chị Lục Chương: Hình ảnh.jpg]
[ Chị Lục Chương: Năm mới qua rồi, hôm nay có muốn tới chơi không Tiểu Nguyễn? ]
Trong ảnh chụp giống như ở trong phòng làm việc, giữa phòng trải một tấm vải thêu, còn có chỉ thêu đủ loại màu sắc.
Không biết có phải ảo giác hay không, Lục Chương dường như luôn muốn gợi cho cậu hứng thú thêu Hán phục, đôi khi nói chuyện sẽ vô tình nhắc đến chủ đề này.
Hai ngày trước còn nói sau khai giảng, Hiệp hội thêu Hán phục muốn kết hợp tổ chức một sự kiện giao lưu văn hóa truyền thống, Lục Chương cũng muốn làm một tác phẩm để tham gia.
Chuyện này Lục Chương đã nhắc với Kỷ Nguyễn rất nhiều, hôm nay vừa bắt đầu làm đã mời cậu qua chơi.
Kỷ Nguyễn cũng cảm thấy hứng thú, ngồi thẳng dậy.
[ Được ạ, khi nào em có thể đến? ]
Lục Chương lập tức trả lời: [ Đương nhiên lúc nào cũng được, để chị chia sẻ định vị cho em, khi nào tới thì gọi cho chị, chị xuống đón.]
[ Được ~ cảm ơn đàn chị ]
Kỷ Nguyễn cười tắt di động, lập tức xuống giường thay quần áo.
Phòng làm việc của nhà Lục Chương thật ra cũng không quá xa, Kỷ Nguyễn không muốn làm phiền bác Trương, tự mình bắt xe ngồi nửa giờ là tới.
Thời tiết bên ngoài vẫn rất lạnh, Kỷ Nguyễn tới không lâu liền được Lục Chương dẫn lên trên tầng, tuy chỉ đứng chờ một lát mà đầu ngón tay đã bị đông cứng.
Lục Chương mang Kỷ Nguyễn vào phòng, sau đó lập tức rót cho cậu một ly nước ấm.
Kỷ Nguyễn uống mấy ngụm, sau đó cầm trên tay ủ ấm.
Phòng làm việc so với tưởng tượng thì lớn hơn nhiều, cả tầng này đều thuộc sở hữu của nhà họ Lục, chia ra thành khu nghỉ ngơi và khu làm việc riêng, bố cục trang trí mang hơi hướng cổ phong, bình phong, quạt tròn, vải bọc sô pha đều là tác phẩm hán thêu.
Kỷ Nguyễn và Lục Chương đi vào phòng làm việc của cô, bên trong khá giống với căn phòng của chị cậu lúc trước, rất đơn giản sạch sẽ, hoàn toàn không có đồ trang trí.
Trên mặt bàn bày biện các loại dụng cụ và chỉ thêu, bên cạnh có một cái giá thêu đã căng vải, trên đó đã thêu được một phần, là hồ nước và một con đường mòn.
“Tiểu Nguyễn, em cứ ngồi xem tự nhiên nhé,” Lục Chương cười nói: “Nơi này của chị có hơi đơn sơ.”
“Không có,” Kỷ Nguyễn nghiêm túc mà lắc đầu, “Cảm giác rất có phong cách.”
Lục Chương nghe xong, ánh mắt linh hoạt: “Nếu em thích, cứ thường xuyên qua đây chơi, cũng có thể thử học thêu.
Mẹ chị rất muốn gặp em, nhưng gần đây bà ấy đang ở nơi khác, phải tới tháng sau lúc hoạt động tuyên truyền bắt đầu mới trở về.”
Cô ấy lại bắt đầu rồi, tận dụng mọi lúc mọi nơi để Kỷ Nguyễn tiếp xúc với Hán thêu.
“Được ạ.” Kỷ Nguyễn nhẹ nhàng chớp mắt, cười đùa nói: “Đàn chị không cần phải khách sáo, em nhất định sẽ đến nha.”
Lục Chương giận cười liếc mắt nhìn cậu một cái: “Em tốt nhất là như thế, đừng bởi vì nể mặt chị, chị sẽ thường xuyên kêu em qua đây.”
Cô vừa nói vừa xỏ kim chỉ, chuẩn bị tiếp tục làm việc, Kỷ Nguyễn ngắm nghía bản phác thảo, thuận miệng hỏi: “Đây là tác phẩm mà chị muốn trưng bày trong hoạt động đó hả?”
“Ừ.” Lục Chương cầm kim thêu, chuẩn bị đâm xuống mặt vải thì dừng lại: “Cũng không biết hoạt động lần này có gây được ảnh hưởng không.”
Cô thở dài nhìn về phía Kỷ Nguyễn: “Bọn chị làm nghề này, tuy rằng dễ nghe, cái gì mà người truyền thừa di sản văn hóa phi vật thể, nhưng bây giờ muốn tìm người tiếp tục truyền thừa so với lên trời còn khó hơn, phần lớn mọi người chỉ thích nhìn, chẳng có ai nguyện ý mấy chục năm chỉ ngồi làm những thứ này.”
Điều này Kỷ Nguyễn cũng vô cùng đồng cảm, trước kia nhà cậu cũng vậy, bởi vì có nhiều thế hệ truyền thừa Hán thêu, bên ngoài được người người tôn trọng, nhưng trên thực tế tìm người kế thừa thực sự gian nan.
Bà nội cậu cả đời chỉ thu nhận mười học trò, nhưng người có thể nghiêm túc học tập đến cuối cùng tiếp tục phát huy nét đẹp văn hóa lại chỉ có hai người, số còn lại vì đủ mọi lí do mà từ bỏ giữa đường.
Kỷ Nguyễn trầm mặc trong chốc lát, nhìn tấm vải thêu bỗng nhiên nói: “Cái này không phải chỉ một người thêu phải không?”
Lục Chương sửng sốt, kinh ngạc nói: “Sao em biết?”
Kỷ Nguyễn cười cười: “Chỉ là…!thấy đường thêu không quá giống nhau.”
Lục Chương vội vàng dừng kim: “Đúng vậy, đúng là không phải một mình chị làm.
Ban đầu vốn định là chị và A Thanh mỗi người thêu một bức, nhưng mẹ chị có ý muốn cả hai cùng làm, cho nên bây giờ em thấy đó, một phần là chị thêu, một phần là A Thanh thêu…”
Cô nhìn về phía Kỷ Nguyễn, trong mắt lộ ra chút hưng phấn: “Nhưng sao em có thể nhìn ra được thế?”
Không trách được sao Lục Chương kinh ngạc thế, cô và Lâm Thanh đều là học trò của Trình vân Tú, học chung một thầy, tất nhiên kỹ thuật thêu cũng sẽ tương tự nhau, có đôi khi ngay cả người chuyên nghiệp cũng khó có thể lập tức phân biệt được ngay.
Người trong nghề này cơ bản Lục Chương đều biết, nhưng trước nay chưa từng nghe thấy tên Kỷ Nguyễn, vậy chứng minh Kỷ Nguyễn đúng thật là người ngoài nghề.
Nhưng một người ngoài nghề sao lại có thể thấy được điểm khác biệt rất nhỏ như vậy?
Suy đoán trong lòng Lục chương khiến cô nàng dần trở nên kích động.
Kỷ Nguyễn mím môi cười, chỉ vào bản vẽ suy đoán: “Hồ nước và tường gạch hẳn là Lâm Thanh thêu, còn cá chép trong hồ là bút tích của chị.”
“Em đoán đúng rồi.” Ý cười của Lục Chương càng sâu.
Kỷ Nguyễn không nhìn Lục Chương, ánh mắt vẫn luôn dừng trên hình thêu, gương mặt chuyên chú, cậu nghĩ nghĩ: “Thói quen thêu của hai người có điểm không giống nhau, Lâm Thanh luôn rất nghiêm túc cẩn thận, mỗi một kim đều tuân theo bản phác thảo, còn đàn chị…
Kỷ Nguyễn nói đến đây thì không nhịn được cười: “Chị rõ ràng rất tùy hứng, vẽ là một chuyện, có thể thêu giống không lại là một chuyện khác.”
Lục Chương che mặt cười theo, ngượng ngùng nói: “Lúc ban đầu đâu có nói nhất định sẽ thêu như vậy đâu.”
Kỷ Nguyễn chỉ vào hình cá chép trên bản vẽ: “Chỗ này ban đầu hẳn là định thêu cái đuôi quẫy trên mặt nước? Nhưng đàn chị lại thêu lệch mất, lười sửa cho nên thêm cái lá khô che đi đúng không?”
Lục Chương há hốc miệng, cô còn cho rằng ý tưởng dùng lá cây che giấu đúng là cao kiến, không nghĩ tới Kỷ Nguyễn vừa nhìn đã vạch trần được.
Kỷ Nguyễn thấy biểu cảm của cô nàng liền biết mình nói trúng rồi, cười rộ lên: “Còn nữa, đường thêu của chị rất nhỏ, nhưng Lâm Thanh lại có hơi hấp tấp, lúc ấy anh ta có việc gì gấp sao?”
Lục Chương đã phục sát đất: “Vậy mà em cũng có thể nhìn ra được? Bộ dáng cậu ấy lúc đó thực sự rất vội, gần đây cũng không biết bận rộn cái gì, em cũng nhìn thấy rồi đấy, ngoại trừ hồ nước, phần còn lại đều do một mình chị làm, cũng không biết cậu ta lại chạy đi đâu rồi.”
Kỷ Nguyễn: “……”
Bởi vì vừa mới xem ảnh chụp chung của Lâm Thanh và lão Đoàn ở party, Kỷ Nguyễn đại khái biết gần đây Lâm Thanh bận cái gì rồi.
Cậu xoa xoa chóp mũi, không muốn ở trước mặt Lục Chương nói xấu người khác.
Nhưng trọng điểm của Lục Chương cũng không đặt trên người Lâm Thanh, cô túm lấy vai Kỷ Nguyễn, mặt đầy vui sướng: “Cho nên em biết thêu đúng không Tiểu Nguyễn?”
Kỷ Nguyễn đột nhiên bị vây lấy, hoảng sợ, nhưng cũng không dối gạt: “Đúng vậy, em có từng học qua một chút.”
“Trời ạ!” Lục Chương che miệng lại, hình tượng nữ thần học đường bởi vì hưng phấn mà sụp đổ hoàn toàn: “Mẹ chị nói quả nhiên không sai mà!”.
Truyện Quan Trường
Đuôi lông mày giương lên, xem ra cô Trình cũng không phải chỉ đề cập đến cậu một lần.
Có thể là do ảnh hưởng từ hoàn cảnh lớn lên, Kỷ Nguyễn đối với vị đại sư này có một cảm giác kính sợ không tên.
Cậu nhéo đầu ngón tay mình, nhìn về phía Lục Chương: “Bà ấy nói cái gì?”
Lục Chương vui vẻ hồi lâu mới thu lại, ưu nhã sửa sang tóc: “Bà ấy nói cậu rất thú vị.”
“Hả?”
Kỷ Nguyễn chưa từng nghĩ sẽ nhận được lời đánh giá như vậy: “Chỉ, chỉ vậy thôi?”
Đôi mắt cậu mở lớn, lúc kinh ngạc sẽ trở nên to tròn, nhìn rất đáng yêu.
Lục Chương che miệng cười, bóp mặt Kỷ Nguyễn.
“Chứ không thì sao nữa? Đây là nguyên văn lời nói nha.” Lục Chương đứng dậy đi đến hộp đựng đồ trên giá: “Nếu em muốn biết cụ thể hơn, tháng sau liền gặp mẹ chị một lần, sau đó tự hỏi bà ấy đi.”
Cô vừa nói vừa quay lại, đưa túi đồ trong tay cho Kỷ Nguyễn: “Nào, lần đầu tiên tới phòng làm việc của chị, tặng em quà gặp mặt.”
Kỷ Nguyễn không nghĩ tới đến chơi một chuyến còn có quà mang về, vui vẻ nhận: “Cảm ơn đàn chị.”
Cậu vừa mở túi đồ ra xem liền mở to mắt, lập tức đem trả lại: “Không được, đàn chị, quà này quá quý giá rồi, em không thể nhận được.”
Ấy thế mà Lục Chương tặng cậu mấy cuộn chỉ thêu tơ tằm và chỉ thêu bằng vàng cao cấp nhất, còn có một cuộn vải tơ lụa, nguyên liệu này thực sự quá đắt đỏ.
Lục Chương lại trực tiếp đẩy trở về: “Nhận lấy đi, là tấm lòng của chị, lúc nhàm chán có thể lấy ra thêu mấy thứ linh tinh, nếu thực sự cảm thấy không ổn thì thêu xong lại tặng cho chị.”
Kỷ Nguyễn sửng sốt một chút, ngẫm lại lời vừa rồi, sau đó cười rộ lên: “Hóa ra là chị lừa em để em thêu đồ cho chị xem phải không?”
“Nói cái gì đấy,” Tâm tư Lục Chương bị chọc thủng cũng không hoảng hốt, “Chị thấy rõ ràng em rất thích mà.”
Đúng là như vậy, nguyên liệu tốt như vậy, Kỷ Nguyễn không có cách nào kháng cự được.
Cậu nhấp môi cười, cũng không từ chối nữa, hào phóng cười: “Được, vậy em đành nhận lấy vậy, cảm ơn chị.”
Lục Chương xua tay: “Được rồi, chị thích em mới đưa cho em đó.”
Kỷ Nguyễn còn định nói cái gì, khóe mắt bỗng nhìn đến góc bàn, nơi đó có một chiếc bánh kem đang ăn dở cùng ngọn nến.
Kỷ Nguyễn nghiêm mặt nói: “Đàn chị, hôm nay là sinh nhật chị sao?”
“Cái gì?” Đề tài chuyển biến quá nhanh, Lục Chương không kịp phản ứng lại, nhìn theo tầm mắt Kỷ Nguyễn mới cười nói: “Đúng vậy, nhưng mà là sinh nhật lịch âm, tùy tiện ăn một cái bánh kem, tháng sau mới là sinh nhật theo lịch dương.”
Kỷ Nguyễn mắt sáng rực lên:”Trùng hợp quá, tháng sau cũng là sinh nhật của em, ngày 16.”
Lục Chương mỉm cười gật đầu: “Chị biết, chị có xem qua thông tin của em mà, chị sinh nhật sớm hơn em hai ngày, là ngày 14.”
Nghe đến đó, Kỷ Nguyễn nhìn chỉ thêu trong tay, lại nhìn Lục Chương, trong lòng nảy ra một ý tưởng.
Cậu đứng lên: “Thời gian không còn sớm, chị còn bận việc, vậy em về trước nhé.”
Lục Chương cũng không tiếp tục giữ Kỷ Nguyễn lại: “Ừ…!Vậy được, để chị đưa em xuống.”
– —————————-
– —————————-
Tại biệt thự phía tây thành phố, Cố Tu Nghĩa cúi rạp người trên bàn bida, chọc một gậy, quả bóng màu đen đụng vào thành bàn, khó khăn lắm mới lăn xuống lỗ.
“Ấy, lão Cố, cậu sao thế này?” Lý Tuy An cười nói: “Trình độ hôm nay kém đến thái quá nha.”
Tống Lĩnh buồn bã nói: “Rõ ràng tâm không ở nơi này, cũng không biết tại sao cứ phải một hai tìm hai chúng ta chơi bóng.”
Cố Tu Nghĩa dựng gậy lên giá đỡ, mắt nhìn đồng hồ: “Các cậu nói nhiều quá.”
Đã bốn giờ rưỡi rồi còn chưa trở về, tìm đàn chị chơi cái gì mà lâu như vậy? Trong lòng Cố Tu Nghĩa nôn nóng không nói nên lời.
Hôm nay hắn tan làm sớm về nhà, tưởng rằng có thể nhìn thấy gương mặt tươi cười của Kỷ Nguyễn, kết quả lại là một mảnh quạnh quẽ, hỏi dì Triệu mới biết Kỷ Nguyễn đã tìm bạn bè đi chơi rồi.
Đã trải qua một lần phòng không gối chiếc, Cố tổng tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ lần nữa, gọi điện thoại cho Tống Lĩnh và Lý Tuy An, kéo bọn họ ở nhà đánh bida giết thời gian.
Nhưng bản thân chủ nhà lại đánh đến rối tinh rối mù, Cố Tu Nghĩa kéo cổ áo, cả buổi không tĩnh tâm nổi, cởi áo khoác ra uống nước.
Lý Tuy An nhìn một cái, lập tức bị áo của Cố Tu Nghĩa hấp dẫn chú ý.
Trên người hắn vẫn là một chiếc áo sơ mi bình thường, lúc mặc bên dưới áo khoác không có chút đặc biệt nào, phải đợi đến khi nhìn thấy toàn bộ mới phát hiện cổ tay áo có thiết kế rất đặc biệt.
Lý Tuy An híp mắt nhìn, thấy không rõ lắm, hỏi: “Trên tay áo cậu là cái gì thế?”
Cố Tu Nghĩa cúi đầu nhìn, biểu tình trong nháy mắt trở nên quái dị, sau đó lạnh nhạt nói: “Hình thêu.”
“Đúng là kì lạ.” Lý Tuy An đến gần, hô một tiếng: “Thật đúng là thêu tay sao?”
Cố Tu Nghĩa hất tay hắn ta: “Chứ không thì sao?”
Lý Tuy An cẩn thận nhìn, là một cái cây nhỏ xanh mượt, nút áo màu đỏ sậm giống như quả chín trên cành.
Hắn cười rộ lên: “Còn rất độc đáo, mua ở đâu thế?”
Tống Lĩnh thò đầu nhìn qua, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra trọng điểm: “Đây đâu phải phong cách của cậu?”
Cố Tu Nghĩa không đáp, nhẹ nhàng mân mê cổ tay áo, những đường chỉ dưới lòng bàn tay tinh tế mềm mượt, khóe môi hắn hơi giơ lên: “Như thế nào, thích? “
Tống Lĩnh không có hứng thú với những đồ tinh xảo như vậy, bĩu môi không tỏ thái độ.
Nhưng Lý Tuy An lại rất tò mò: “Cửa hàng nhà ai đó? Ngày khác tôi cũng đi mua một cái mặc thử.”
“Khụ.” Cố Tu Nghĩa sửa cổ áo, thấp giọng nói: “Sợ là cậu không mua được.”
Lý Tuy An cười, dùng khuỷu tay chọc Cố Tu Nghĩa: “Khinh thường người đấy à, một cái áo sơ mi còn có thể đắt thế nào, tôi lại sợ không mua nổi chắc?”
“Không phải.” Cố Tu Nghĩa không chút để ý nói: “Đây là đặt làm riêng, cả thế giới chỉ có một cái duy nhất.”
Thần sắc Tống Lĩnh cũng nghiêm túc lên.
Lý Tuy An kinh ngạc: “Lợi hại như vậy à……!Là thẻ VIP cửa hàng nào?”
Cố Tu Nghĩa im lặng nhìn bọn họ trong chốc lát, vừa lòng mà thưởng thức biểu tình của hai người, cuối cùng mới chầm rì rì nói: “Kỷ Nguyễn làm cho tôi, tự tay thêu từng đường kim mũi chỉ.”
Tống Lĩnh: “……”
Lý Tuy An: “……”
Hai người đều sửng sốt vài giây.
Lý Tuy An đợi nửa ngày lại chờ được kết quả này, phút chốc chỉ muốn mắng người.
Hắn nỗ lực bỏ qua cái gương mặt muốn khoe khoang còn giả vờ bình tĩnh của Cố Tu Nghĩa, bắt lấy trọng điểm: “Kỷ Nguyễn còn biết thêu à?”
Cố Tu Nghĩa nhướng mày, dường như không cảm thấy có gì kì lạ: “Trong tài liệu điều tra, sau khi trở thành cô nhi thì em ấy sống cùng bà ngoại, bà ngoại em ấy là một thợ thêu, có lẽ là học khi đó.”
Nói vậy cũng hợp lí, Lý Tuy An gật đầu không hỏi nhiều: “Khá đẹp.”
Ai ngờ hắn chỉ là thuận miệng khen một câu, vào tai Cố Tu Nghĩa lại có thể biến thành ý khác, cười rộ lên: “Đúng là khá đẹp, em ấy cái gì cũng làm rất tốt.”
Tống Lĩnh bị ngọt đến ê răng, dẫn đầu cáo từ.
“Là hôm trung thu năm ngoái em ấy tặng tôi làm quà sinh nhật.”
Cố Tu Nghĩa nhìn hình thêu trên cổ tay áo, chỉ lo chính mình nói.
“Khi đó em ấy còn đang bệnh, tôi đã nói là không cần, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của em ấy, em ấy cũng chỉ làm cho mình tôi…”
Ánh đèn trong phòng bida không tính là quá sáng, giữa trần nhà treo một chiếc đèn chùm bằng pha lê, lúc Cố Tu Nghĩa mỉm cười, ánh đèn chiếu xuống khiến đuôi mắt hắn nhìn càng thêm dài hẹp, trông cứ như một con hồ ly đang diễu võ dương oai.
Lý Tuy An thở dài một tiếng, quay đầu rời đi.
Cố Tu Nghĩa đợi nửa ngày, lại không thấy hồi âm, ngẩng đầu.
“Lão Lý, tới lượt cậu đó?”
“Tống Lĩnh, cậu cũng đánh kém quá rồi ha ha ha…..”
Hai người kia không biết đã quay lại bàn bida từ khi nào.
Cố Tu Nghĩa: “……”
Hắn hắng giọng, thong dong đi qua, hai tay chống trên bàn, lộ ra cánh tay cùng những đường cơ rắn chắc.
Lý Tuy An liếc một cái, đưa gậy cho hắn: “Lại chơi một ván?”
Cố Tu Nghĩa gật đầu, giống cái gì cũng chưa phát sinh: “Được.”
Thấy hắn bình tĩnh như vậy, khi Lý Tuy An và Tống Lĩnh đều cho rằng màn khoe mẽ đến đây là kết thúc, bên tai lại truyền đến một câu:
“Các cậu đoán xem vì sao em ấy lại thêu cây anh đào cho tôi?”
“……”
“……”
Lý Tuy An quay đầu nhìn, chau mày biểu tình phức tạp: “Chẳng lẽ tôi không đoán cậu sẽ không nói?”
—— Cạch
Dưới tầng có tiếng cửa mở, sau đó là tiếng cười cao vút của dì Triệu vang lên: “Tiểu Nguyễn, đã về rồi đấy à!”
Trước mặt Lý Tuy An hiện lên một trận gió.
Cố Tu Nghĩa biến mất.
Kỷ Nguyễn từ bên ngoài gió tuyết trở về, nhất thời còn chưa thích ứng được với hơi ấm trong nhà, cả người cứng đờ đứng xoa tay hà hơi, nhìn thấy Cố Tu Nghĩa chỉ mặc một chiếc áo sơ mi từ trên tầng đi xuống mà thấy hâm mộ.
Ở trước mặt Kỷ Nguyễn, Cố Tu Nghĩa sẽ không để lộ một chút nóng nảy nào, bước chân không nhanh không chậm, đi đến trước trước mặt Kỷ Nguyễn nắm tay cậu.
“Bên ngoài lạnh vậy sao?”Cố Tu Nghĩa nhíu mày.
“Đúng vậy,” Kỷ Nguyễn chóp mũi đỏ bừng: “Có một ít tuyết rơi, đặc biệt khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.”
Cố Tu Nghĩa giúp Kỷ Nguyễn tháo khăn quàng cổ xuống, lấy túi chườm ấm đã chuẩn bị sẵn cho cậu cầm tay, sau đó liền nghe thấy tiếng bạn nhỏ thỏa mãn mà than thở.
Hắn liếc mắt thấy túi giấy đặt trên bàn, thuận miệng hỏi: “Cái gì thế?”
“Hả, cái này à…” Kỷ Nguyễn cười rộ lên: “Là quà chị Lục Chương tặng tôi, là tơ lụa cực kỳ đẹp!”
Cố Tu Nghĩa nhìn xem, đúng là không tồi, dưới ánh đèn có thể thấy được độ bóng bẩy và mềm mại của vải.
Kỷ Nguyễn kéo tay Cố Tu Nghĩa, chỉ vào hình thêu trên cổ tay áo nói: “Chỉ thêu này không tốt bằng, lúc đó thời gian có hạn, tôi chỉ có thể dùng sợi bông bình thường thêu cho anh, thật sự đáng tiếc.”
Kỷ Nguyễn vừa nói đến chuyện thêu thùa, cả người liền sống động như phát ra ánh sáng lấp lánh động lòng người, gương mặt hồng hồng, trong mắt tràn đầy rực rỡ.
Cố Tu Nghĩa ngồi xuống cạnh cậu, mỉm cười nghe cậu nói.
Lý Tuy An và Tống Lĩnh đứng trên tầng nhìn xuống, thấy vẻ mặt đó của Cố Tu Nghĩa mà nổi da gà: “Không được, tôi thật sự chịu hết nổi rồi, tôi đi về đây.”
Tống Lĩnh đã gặp bao sóng gió, vẫn còn tính là ổn định: “Về cái gì mà về, tối nay dì Triệu làm cá kho, không ở lại ăn ké?”
Lý Tuy An lập tức nhớ lại hương vị kia: “Anh em tốt, cậu nói đúng.”
Kỷ Nguyễn tựa hồi rất có hứng thú với việc thêu thùa, Cố Tu Nghĩa lẳng lặng ngồi bên nghe cậu nói, trong lòng âm thầm cân nhắc, hay là tìm cho Kỷ Nguyễn một vị đại sư nổi tiếng dạy cậu.
“Thích thêu thùa như vậy sao?” Cố Tu Nghĩa cười hỏi.
“Ừm…” Kỷ Nguyễn liếm môi, nhìn những cuộn chỉ trong túi nói: “Tôi định thêu một chiếc khăn tay tặng đàn chị làm quà sinh nhật.”
Nguyên liệu tốt như vậy, làm khăn tay là hợp nhất.
Nụ cười trên mặt Cố Tu Nghĩa cứng lại: “….!Cái gì?”
“Không nghe rõ sao?” Kỷ Nguyễn nhu hòa cười: “Tôi nói là định làm khăn tay tặng đàn chị.”
“Em…!nhất định phải thêu đồ tặng người khác làm quà sinh nhật?”
Đứa nhỏ này chỉ biết thêu thôi sao?
Chẳng lẽ đến sinh nhật ai cũng sẽ được em thêu tặng?”
Trong cổ họng Cố Tu Nghĩa như ngậm một búng máu.
Nhưng có lẽ hắn quản lí biểu cảm quá tốt, Kỷ Nguyễn không hề mảy may nhận ra sự khác thường, cười vui vẻ: “Đúng vậy.”
Trên cầu thang phát ra hai tiếng cười ầm lên.
Lý Tuy An và Tống Lĩnh châu đầu ghé tai nhau.
“Đều là tấm lòng của em ấy……”
“Em ấy chỉ làm cho tôi……”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Hai người họ đứng cách xa, tai Kỷ Nguyễn lại không quá tốt, chỉ có thể thấy bọn họ cười không đứng thẳng nổi, nghi hoặc mà nhìn Cố Tu Nghĩa: ” Bọn họ đang nói cái gì thế?”
Cố Tu Nghĩa căng thẳng, che hai tai Kỷ Nguyễn lại: “Kệ đi, bọn họ ăn quá no, nói buổi tối không thể ăn cá kho của dì Triệu được.”
Trên tầng tiếng cười đột nhiên im bặt.
“Hả, vậy sao……” Vẻ mặt Kỷ Nguyễn tiếc hận.
Dì Triệu nấu cá kho cực kỳ ngon đó.
===========================
Off lâu quá sợ dân tình tưởng mình drop truyện, lên hẳn 4 chương để xem ai đồn ác vậy ᕦ(ò_óˇ)ᕤ.