Edit: Cua?
_
Giang Dã còn chưa kịp trả lời, Yến Hoa đã đóng cửa lại, leo lên giường trùm chăn che kín đầu.
Không biết qua bao lâu, anh mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa rất nhỏ.
Hai chiếc giường đều ở cùng một phòng, nếu Giang Dã muốn về giường của mình thì phải đi qua chỗ của anh.
Chiếc giường hiện tại của Giang Dã là giường cũ của Yến Hoa, chỉ cần vén rèm lên là có thể trở về giường của mình.
Thật ra Yến Hoa chưa ngủ, anh chỉ trùm chăn lên đầu nên có thể nghe rõ động tác của Giang Dã.
Hắn cố gắng không phát ra tiếng động, đóng cửa đi vào phòng ngủ, bước chân tuy rất nhẹ nhưng vẫn nghe thấy tiếng dép lê dẫm lên sàn gỗ.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cho đến khi dừng lại trước mặt Yến Hoa, giọng nói thăm dò của Giang Dã truyền từ bên ngoài chiếc chăn.
“Anh Kiều, anh ngủ rồi à?”
Yến Hoa giả vờ ngủ, không trả lời.
Trong phòng im lặng, đúng lúc Yến Hoa cho rằng Giang Dã sẽ từ bỏ thì lại nghe thấy hắn nói nhỏ: “Anh Kiều, điện thoại của anh phát sáng kìa.”
“Nói nhảm, anh căn bản không nhìn điện thoại.” Yến Hoa lật chăn ra phản bác, chỉ thấy Giang Dã đang lặng lẽ đứng trước giường.
Yến Hoa lười giả vờ ngủ nên cầm điện thoại mở Tetris lên, bắt chéo chân hỏi: “Có chuyện gì?”
“Anh Kiều, em xin lỗi.” Giang Dã cúi đầu nói xin lỗi.
Yến Hoa liếc nhìn hắn rồi lại nhìn màn hình trò chơi trên điện thoại, “Sao lại nói xin lỗi với anh? Em không làm sai.”
Ngay từ đầu Giang Dã đã đúng, mời cha đi họp phụ huynh căn bản không phải việc của anh.
Anh không phải là cha của hắn.
Yến Hoa tự an ủi mình, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Anh coi Giang Dã là thành viên duy nhất trong gia đình của mình, nhưng thực tế cho thấy, gia đình của Giang Dã chỉ có một mình cha hắn.
“Vậy anh còn giận không?”
“Anh vốn không tức giận.” Ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại chiếu vào mắt anh, phản chiếu những suy nghĩ thật trong lòng.
Giang Dã nhìn sắc mặt của Yến Hoa, ngồi lên mép giường gọi một tiếng: “Anh Kiều.”
Yến Hoa ừ một tiếng.
“Nếu em đến Ôn Dương học, anh có thể tới thăm em không?” Giang Dã vừa nói vừa lo lắng siết chặt ga trải giường.
Yến Hoa nghe vậy thì ngẩng đầu lên, lông mày hơi nhíu lại, vài sợi tóc trên trán vừa vặn che đi đôi mắt đen kịt: “Khi nào đi Ôn Dương?”
Giang Dã nói: “Sau kỳ thi tốt nghiệp.”
“Quyết định rồi à?” Giọng nói Yến Hoa rất nhẹ.
Giang Dã vò tóc, bất lực nói: “Anh Kiều, anh nghĩ đây là chuyện em có thể quyết định được không?”
Giang Thành là người giám hộ hợp pháp của hắn, ông ta có đủ điều kiện để chuyển trường cho hắn, hắn không còn cách nào khác là phải tới Ôn Dương học.
Cả hai đều biết rõ điều này.
“Anh biết.” Yến Hoa cũng dần chấp nhận sự thật rằng anh không phải người giám hộ của Giang Dã, nói đúng hơn, anh không có quyền can thiệp vào bất cứ chuyện gì của Giang Dã.
“Anh có đến tìm em không?” Giang Dã muốn biết câu trả lời chắc chắn.
Các ô vuông trên màn hình gần như đã chạm đến đỉnh, ô vuông tiếp theo có thể phá hủy được nhưng Yến Hoa không còn hứng thú chơi nữa, anh ấn bừa vài cái, màn hình điện thoại lập tức hiện ra dòng chữ GAME OVER.
“Anh Kiều?” Giang Dã lại gọi.
Yến Hoa cúi đầu chơi một ván mới: “Có thời gian thì đi.”
“Khi nào anh có thời gian?”
“Làm sao anh biết? Khi nào có thời gian thì gặp lại.” Yến Hoa xấu tính nói, không muốn thảo luận về chủ đề này nữa.
Giang Dã ngơ ngác nói: “Vậy anh nhất định phải tới gặp em.”
Yến Hoa ừ một tiếng, một lúc sau đột nhiên ngước mắt lên, nghiêm túc nói.
“Nếu ông ta đánh em thì phải gọi cho anh.”
“Vâng.” Giang Dã cúi đầu đáp: “Nhưng anh phải tới gặp em.”
Yến Hoa tắt điện thoại hỏi: “Sao hôm nay lại đánh nhau?”
Giang Dã u ám nói: “Tại vì nó xé ảnh của anh.”
“Bức ảnh nào?” Yến Hoa nhất thời không nhớ ra.
“Bức ảnh trên bảng thông báo.” Thấy Yến Hoa chưa nhớ ra, Giang Dã mới nhắc lại,” Bức ảnh chụp lúc anh đứng đầu thành phố trong kì tuyển sinh.”
Yến Hoa ngẩng đầu nói: “Đã lâu như vậy rồi mà vẫn còn giữ sao.”
“Trường các em không định thay mới cơ sở vật chất à.”
Giang Dã giải thích: “Không, nhà trường sẽ lưu giữ những bức ảnh của những người đứng đầu trong kì tuyển sinh hàng năm.”
“Nhưng năm nay nhà trường dự định thay đổi bảng thông báo nên phải gỡ hết ảnh trước đó.”
“Vậy cứ gỡ thôi.” Yến Hoa không quan tâm lắm, cứ ở trên đó mãi cũng thấy mất mặt.
Giang Dã cúi đầu, “Nhưng Chung Tiểu Kim đã xé ảnh của anh khi nó gỡ bảng thông báo.”
Yến Hoa xoa đầu Giang Dã nói: “Đó chỉ là một bức ảnh cũ từ nhiều năm trước, xé cũng không sao.”
“Nhưng em không muốn nó bị xé.” Giang Dã bướng bỉnh nói.
“Anh vẫn sống tốt đó thôi, nó chỉ là một bức ảnh.” Yến Hoa không hiểu tại sao một bức ảnh lại có ảnh hưởng lớn như vậy đối với Giang Dã.
“Đừng tùy tiện đánh nhau với bạn học được không? Trừ khi bị chúng bắt nạt.”
Giang Dã đành vâng một tiếng.
“Ngủ đi.” Yến Hoa liếc nhìn điện thoại, “Đã muộn rồi.”
“Anh Kiều, anh cũng ngủ sớm đi.” Giang Dã đứng dậy kéo rèm cửa lên, quay đầu nói.
Sau tấm rèm cửa, Giang Dã mở đèn bàn, lấy ra từ trong cặp một bức ảnh đã bị xé làm đôi.
Yến Hoa trong ảnh chụp tầm tuổi với Giang Dã bây giờ, nếu tính đúng thì thật ra nhỏ hơn Giang Dã so với hiện tại một tuổi.
Khi đối diện với ống kính, anh có vẻ lo lắng nên nụ cười có chút gượng gạo, khuôn mặt đầy non nớt, ngây thơ giống như trẻ con.
Giang Dã nhẹ nhàng chạm vào những vứt nứt trên bức ảnh, cẩn thận ghép chúng lại với nhau, cố gắng khiến bức ảnh trở lại như ban đầu.
Chỉ là không thể xé ảnh của anh Kiều mà thôi.
Không thể.
Kể từ đêm đó, hai người như ngầm thỏa thuận sẽ không nhắc tới chuyện của Giang Thành nữa.
Sau khi Yến Hoa nghỉ việc, anh ở nhà nghỉ ngơi và chăm sóc cho Giang Dã.
Phong Tử nhìn Yến Hoa đang nằm trên ghế chơi Tetris hỏi: “Tiếp theo anh định làm gì?”
Yến Hoa uể oải nói: “Chưa nghĩ tới.”
“Rốt cuộc có chuyện gì thế?” Phong Tử hỏi.
“Tôi đã thay má phanh, nó có vấn đề nên xảy ra tai nạn, bọn họ khẳng định là do tôi nên có thể khởi kiện.”
Phong Tử tức giận nói: “Vậy bây giờ đám người Giang Thành có kiện anh không?”
“Nhắc đến kiện tụng đã thấy nhức đầu rồi.” Phong Tử cau mày nghĩ biện pháp.
“Vậy tên khốn đó rốt cuộc muốn làm gì? Có phải gã muốn Giang Dã hay không? Nếu như là em, em sẽ trả con trai lại cho gã, dù sao bây giờ gã cũng có tiền rồi, cứ để gã lo.”
“Nhưng nhất định phải bắt gã trả lại toàn bộ chi phí sinh hoạt của Giang Dã trong ba năm qua, chúng ta không thể nuôi trẻ không công được.”
Phong Tử là người nói nhiều, Yến Hoa mới nói một câu, cậu ta có thể đáp lại hơn mười câu, huyên thuyên không ngừng nghỉ.
Ánh mắt Yến Hoa hướng lên trần nhà, “Giang Dã muốn ở cùng ai là quyết định của em ấy.”
“Em nói cho anh biết, Giang Thành muốn dùng cách này để đe dọa anh, nếu anh không trả Giang Dã cho gã, gã nhất định sẽ làm đến cùng.”
“Gây sự, khởi kiện, thuê luật sư, dù cuối cùng người thắng là anh cũng rất tốn thời gian.”
“Gã muốn anh phải khổ sở rồi mang con trai của mình đi.”
Yến Hoa lo lắng: “Ngày hôm qua cảnh sát Hoàng đã gọi điện cho tôi hỏi về chuyện liên quan đến Tôn Audi, gã ta khẳng định là do tôi sửa xe có vấn đề, hôm đó do gã đến làm phiền quá nên tiệm sửa xe đã bồi thường cho gã.”
“Cảnh sát Hoàng nào thế?” Phong Tử sửng sốt một lát.
“Là vị cảnh sát quen mặt mỗi lần chúng ta gây chuyện phải vào đồn.”
Phong Tử ồ lên, “Ông ấy thực sự quan tâm đ ến anh.”
Yến Hoa quay lại nói: “Ông ấy là người quen của mẹ tôi, mấy ngày trước tình cờ gặp trên đường, hỏi sao tôi không đi làm nên tôi cũng đã kể chuyện này cho ông ấy.”
“Ông ấy đã nói sao?”
“Hỏi tôi lúc đó có băng ghi âm hay nhân chứng nào không, ít nhất có thể chứng minh tôi không liên quan đến chuyện dây đai của gã bị hỏng, như vậy có thể suy ra vụ má phanh kia cũng không phải do tôi gây ra.” Yến Hoa nhớ lại cuộc hội thoại với cảnh sát Hoàng ngày hôm ấy:” Lúc đó tôi là người duy nhất nói chuyện với Tôn Audi, có thể tìm nhân chứng ở đâu, chưa kể cũng không có băng ghi âm, trong xưởng thậm chí còn chẳng có camera.”
Phong Tử vỗ đùi, nghĩ đúng vậy, ai có thể làm chứng cho anh được đây.
Sau khi thở dài vài hơi, Phong Tử lại hỏi: “Thôi quay về công việc của anh đi, anh định làm gì tiếp theo?”
Nói một hồi lại quay về chuyện công việc của Yến Hoa.
Yến Hoa cảm giác như có một vị Đường Tăng không ngừng lải nhải bên tai, đầu càng ngày càng to ra.
“Tìm một tiệm sửa xe khác đi.”
Yến Hoa chỉ biết sửa xe, những việc khác anh cũng không biết làm.
Phong Tử lật danh bạ điện thoại, không biết ai có thể giới thiệu cho Yến Hoa một công việc phù hợp hơn là ở nhà chăm trẻ.
Danh bạ điện thoại càng lướt xuống, khi nhìn thấy một cái tên thì dừng lại. “Mấy ngày trước Bùi Thanh Ưng đã tới nhà hàng của em ăn tối.” Phong Tử nói với vẻ mặt phức tạp.
“Ừ.” Vẻ mặt Yến Hoa vẫn như thường.
“Cậu ta chuẩn bị về Nam Giang kinh doanh.” Phong Tử không khỏi lắc đầu cảm thán: “Cuộc đời này vốn dĩ không công bằng, có người sinh ra đã hưởng hạnh phúc, có người sinh ra lại phải nhận nhiều khổ đau, có lẽ đây là số phận.”
Hiển nhiên, Bùi Thanh Ưng thuộc về kiểu người đầu tiên, ở Nam Giang chịu khổ ba năm cũng coi như kết thúc phần đau khổ trong cuộc đời hắn rồi.
“Cậu ta còn nhắc đến anh đó, hỏi anh đang làm gì?”
“Em bảo anh đang sửa xe.”
“Cậu ta lại hỏi ở chỗ nào.”
“Em không nói với cậu ta, nhưng chắc cậu ta sẽ tìm người khác để nghe ngóng.” Phong Tử tự mình kể lại cuộc trò chuyện ngày hôm đó.
“Nếu không phải do cậu ta, hiện giờ anh đang học đại học rồi.” Phong Tử vỗ đùi, không khỏi tiếc nuối nói.
Trước đây Yến Hoa thường xuyên đánh nhau, nhưng anh chưa bao giờ gây chuyện trong lớp, anh rất thông minh và luôn giành điểm số cao trong các kì kiểm tra. Nếu tham gia kỳ tuyển sinh năm ấy, chắc chắn anh sẽ được nhận vào trường trung học số 4 Nam Giang, ngôi trường trọng điểm số 1 của tỉnh.
Người dân Nam Giang thường nói rằng nếu vào thi đậu vào trường trung học số 4 Nam Giang thì chắc chắn cũng sẽ thi đậu đại học.
Chỉ cần bước chân vào cánh cổng ngôi trường cấp 3 trọng điểm, chắc chắn sẽ bước một chân vào ngưỡng cửa đại học.
Chứ không giống như bây giờ, sống chật vật trong một tiệm sửa xe bẩn thỉu và hôi hám.
Yến Hoa không nói gì mà nhìn xuống sàn nhà, một lúc sau mới nói: “Quên đi.”
Anh không biết làm gì ngoài việc quên nó đi, anh có thể làm gì đây? Anh có thể thay đổi được điều gì?
Nhưng Phong Tử lại tức giận: “Tại sao lại phải quên? Không tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba là một chuyện, nhưng bị thương trên tay lại là một chuyện khác, chính vết sẹo này khiến tương lai của anh bị hủy hoại. Thầy bói từng nói anh có mệnh phú quý và giàu sang!”
Kỳ thật còn nhiều hơn thế nữa, nhưng Phong Tử không muốn nói, Yến Hoa cũng chẳng muốn nghe. Anh chỉ châm biếm nói: “Cậu thực sự tin lời thầy bói đó à?”
Ngay từ đầu sinh ra trong gia đình này anh đã chẳng có mệnh phú quý gì rồi.
Vận may duy nhất của anh có lẽ là việc Chu Lệ Vi không lập tức gi ết chết anh ngay khi anh mới ra đời.
Phong Tử hừ lạnh: “Anh có hiểu vận may là gì không? Vận may bị hủy rồi thì có bao nhiêu tiền cũng không bù đắp được.”
Yến Hoa chỉ lắc đầu cười nhẹ, không muốn nhắc tới chuyện đã xảy ra trước kia nữa, đối với anh mà nói, quá khứ đã là quá khứ.
Anh không có thời gian giằng co trong hồi ức nữa, anh phải sống thật tốt, dẫn Giang Dã cùng tiến về phía trước.
Phong Tử nói tiếp, “Anh đó, da mặt mỏng, nếu em mà là anh, em sẽ đứng trước cửa nhà cậu ta đòi mười mấy vạn cho đến khi nào cậu ta chịu trả thì thôi.”
Giang Dã đột nhiên mở cửa bước vào hỏi: “Anh Phong Tử, anh định đứng trước cửa nhà ai vậy?”
“Em không biết cậu ta đâu, đó là bạn cùng lớp cũ của bọn anh.”
“Là sao vậy?” Giang Dã buông cặp sách xuống, tò mò hỏi.
“Không phải chuyện của anh, là anh trai của nhóc.” Phong Tử chỉ vào Yến Hoa đang nằm trên ghế sofa.
Nhắc đến chuyện của Yến Hoa, Giang Dã càng thêm muốn biết:” Chuyện của anh Kiều?”
“Phải bồi thường mười mấy vạn sao?” Hắn tưởng là chuyện liên quan đến tiệm sửa xe nên lo lắng hỏi.
“Hả? Em nghe linh tinh cái gì thế?” Phong Tử hơi cau có mặt mày.
“Anh đang nói về Bùi Thanh Ưng.”
“Bùi Thanh Ưng là ai?”
“Là bạn học cũ của bọn anh.”
Phong Tử đang buồn vì không có ai nói chuyện cùng, thấy Giang Dã muốn nghe nên lập tức hứng khởi nói: “Anh sẽ kể cho em nghe về tên khốn này.”
Yến Hoa đột nhiên đặt máy chơi game xuống, cúi đầu nhìn Giang Dã và Phong Tử nói: “Em làm xong bài tập chưa?”
“Cửa hàng của cậu không làm việc nữa à?”
“Hai người đang rảnh lắm sao?”
Yến Hoa nãy giờ đang im lặng đột nhiên lên tiếng chất vấn một tràng, hai người đối diện đồng loạt lắc đầu.
“Nói chuyện với Tiểu Dã một chút, không mất bao nhiêu thời gian đâu mà.”
Yến Hoa liếc nhìn Phong Tử, giống như đã tìm ra nguyên nhân khiến việc học tập của Giang Dã sa sút, “Có phải cậu đã dạy hư Tiểu Dã trong lúc tôi không có ở nhà hay không? Nếu không thì vì sao thành tích học tập của em ấy có thể tụt dốc được?”
“Ầy, anh đổ oan cho em quá!” Phong Tử bị Yến Hoa đánh lạc hướng, nhất thời quên luôn chuyện muốn nói cho Giang Dã.
Yến Hoa nâng đầu ra hiệu cho Giang Dã về phòng, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn trở về làm bài tập.
Không cho nói thì thôi, lần sau hắn sẽ hỏi Phong Tử.
Trước khi đóng cửa còn làm một cái mặt quỷ, đúng lúc bị Yến Hoa nhìn thấy.
Anh lắc đầu cười mắng:” Thằng nhãi ranh.”
_
Hai ngày thi chuyển cấp đã kết thúc, Yến Hoa cố ý đứng ở cổng trường đợi Giang Dã.
“Anh Kiều!” Giang Dã phi như bay đến trước mặt anh, thở phì phò gọi.
“Vội như vậy làm gì?” Yến Hoa mỉm cười, mở nắp chai nước rồi đưa cho hắn.
“Thi thế nào?”
Giang Dã nhận lấy chai nước từ tay Yến Hoa, uống một ngụm nói:” Rất ổn.”
“Buổi tối muốn ăn gì?”
“Gì cũng được ạ.”
“Trừ hải sản?”
“Vâng.”
Ngoại trừ hải sản khiến Giang Dã bị dị ứng ra, thứ gì hắn cũng có thể ăn được.
“Vậy buổi tối ăn đồ nướng đi, Bàn Tử và Nhuận Bình cũng muốn tới chúc mừng em thi xong.”
Vừa rồi Bàn Tử có gọi điện nói rằng tiệm sửa xe đã hoạt động trở lại, mấy người tới gây chuyện cho Yến Hoa cũng đi rồi, bọn họ tranh thủ hai ngày nghỉ tới thăm Yến Hoa.
Bốn người tìm một quá đồ nướng rồi ngồi xuống, Yến Hoa đưa thực đơn cho Giang Dã:” Muốn ăn gì thì cứ gọi.”
Bàn Tử và Vương Nhuận Bình đều rất nhớ Yến Hoa, chung quy bọn họ đã ở chung một ký túc xá lâu như vậy, lần đầu tiên xa nhau lâu đến thế.
Vương Nhuận Bình lớn giọng nói:” “Vốn dĩ định đãi mày một bữa buffet hải sản mới mở, mấy con hàu ở đây to hơn cả lòng bàn tay.” Vương Nhuận Bình hưng phấn mô tả bằng bàn tay “Lần trước tao và Bàn Tử đã đi ăn thử tận ba ngày rồi!”
Bàn Tử đang bận mày mò chiếc máy nghe nhạc của mình, nghe Vương Nhuận Bình nói vậy cũng hứng khởi đáp: “Thật sự rất ngon, hải sản vô cùng tươi sống, tiếc là không có anh Yến ở đây, không dễ để Nhuận Bình mời cơm đâu.”
Ở vùng nội địa Nam Giang, hải sản tươi sống cực kỳ đắt đỏ, Yến Hoa không khỏi tò mò: “Gần đây phát tài à?”
Vương Nhuận Bình lật mở thực đơn nói: “Còn có thể lấy tiền ở đâu được?”
Yến Hoa cau mày hỏi,” Lại đua xe à?”
Vương Nhuận Bình sờ cằm đáp:” Thỉnh thoảng thôi.”
Yến Hoa luôn cực kỳ phản đối việc đua xe trái phép, nghe thì giống như đua xe nhưng thực chất là cá cược.
Vương Nhuận Bình trước đó từng nghe lời anh mà kiềm chế đôi chút, nhưng anh vừa đi liền nóng lòng đi đua xe tiếp.
Giang Dã cầm thực đơn quan sát sắc mặt của Yến Hoa, Bàn Tử không nhịn được đặt máy nghe nhạc xuông, thúc giục, “Tiểu Dã, em có muốn gọi món không thế? Anh sắp chết đói rồi đây.”
“Em đang xem có những cái gì.”
“Ba mươi xiên thịt cừu, hai mươi xiên thịt bò, mười miếng sườn heo và bốn cái cánh gà.”
“Từng này vẫn chưa đủ, gọi thêm cho anh đi!” Bàn Tử tích cực làm bầu không khí sôi động lên.
“Em muốn ăn cá biển nướng không?”
Yến Hoa không muốn phá hỏng bầu không khí nên cười nói thay Giang Dã: “Tôi không muốn ăn cá biển.”
“Em cũng không muốn ăn lắm, cá lắm xương lắm.” Bàn Tử nhe răng nói.
“Uống bia chứ?”
“Chúng ta có bốn người thì gọi bốn cốc.” Bàn Tử nhìn thực đơn hỏi ý mọi người.
“Tiểu Dã không uống bia.” Yến Hoa nhắc nhở.
“Tiểu Dã, em không uống được bia sao? Bằng tuổi em anh có thể uống cả một chai đó.” Vương Nhuận Bình đối với điều này rất kinh ngạc.
Yến Hoa cau mày nói: “Có thể đừng dạy hư cho em trai tôi được không?”
“Được rồi được rồi, coi như tao chưa nói gì.” Vương Nhuận Bình giơ tay đầu hàng ngay lập tức, “Tiểu Dã là sinh viên đại học tương lai, khác với tầng lớp đáy xã hội như chúng ta.”
Bàn Tử cũng vỗ vai Giang Dã thở dài: “Học hành chăm chỉ nhé.”
“Anh trai của em tuổi còn nhỏ nhưng rất giống một người cha thực thụ, cha ruột của anh còn chả quan tâm anh nhiều như vậy đâu.” Vương Nhuận Bình có chút hâm mộ nhìn Tiểu Dã.
“Tôi cũng không ngại trở thành cha của cậu.” Yến Hoa nhặt một hạt lạc bỏ vào miệng, thản nhiên nói.
Dù bọn họ có gặp chuyện hay gây ra rắc rối ở đâu thì trước mặt Giang Dã đều phải tỏ ra không có việc gì.
Không liên quan đến bất cứ chuyện gì, Yến Hoa chỉ muốn bảo vệ cho đứa nhỏ của mình.
Dù bản thân anh đang giãy dụa trong đầm lầy thì anh vẫn phải chăm sóc cho em trai không huyết thống của mình trở thành một bông hoa ngây thơ vô hại trong nhà kính, không dính gió che mưa.
Nhưng nếu ông trời đã định đó là một hạt giống xấu thì sao?
Trên bàn rượu vương vãi mấy chai bia, nhân lúc Yến Hoa còn tỉnh táo, Giang Dã nói: “Anh Kiều, ngày mai em phải ra ngoài.”
“Em đi đâu vậy?” Yến Hoa cầm cốc bia trong tay, đôi mắt hơi mơ màng.
“Đi gặp bố em.”
“Để làm gì?” Yến Hoa nói hơi nhiều hơn thường ngày, có lẽ là do say. Bởi vì bình thường anh sẽ không hỏi những câu này.
Giang Dã cũng không ngờ Yến Hoa sẽ hỏi câu này, lúc trước nếu hắn muốn đi thì cứ đi, vậy nên hiện tại đối diện với câu hỏi này hắn không biết phải trả lời thế nào.
Yên Hoa ngẩng đầu uống một ngụm bia, một giọt nước trong suốt dọc theo quai hàm rơi xuống cần cổ thon dài, cuối cùng biến mất trong cổ áo.
“Đi rồi về sớm.” Cuối cùng Yến Hoa cũng không hỏi thêm gì nữa.
Dù sao thì họ cũng là cha con mà, về sau Giang Dã sống cùng cha hắn cũng là điều đương nhiên.
Hơn nữa quyền giám hộ nằm trong tay Giang Thành, gã muốn chuyển Giang Dã đến trường mới thì Yến Hoa cũng không thể làm gì được.
Yến Hoa tự an ủi chính mình, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi nghẹn ngào.
Ai cũng có gia đình ở bên cạnh.
Buổi tối, Bàn Tử và Vương Nhuận Bình tụ tập ở nhà Yến, hai người họ cùng chen chúc trên chiếc giường lớn của Yến Hoa, còn Yến Hoa và Giang Dã ngủ trên giường của Giang Dã.
“Em đã lớn lên nhiều rồi.” Yến Hoa nằm trên giường thở dài, hai người nằm chung có chút chật chội.
“Nhưng em chưa cao bằng anh Kiều.”
Yến Hoa nói: “Có thể em sẽ không cao bằng anh đâu, anh cao 1m82 rồi.”
“Phong Tử từng nói chiều cao chỉ phát triển nhanh ở giai đoạn đầu, về sau sẽ không cao được nữa.”
Giang Dã không tin: “Em luôn uống sữa đều đặn mỗi tối, chắc chắn em có thể cao thêm.”
“Em nghĩ mình có thể cao được 1m9.”
Yến Hoa cố gắng nghĩ về chiều cao 1m9 của Giang Dã, vậy chẳng lẽ anh phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy hắn à: “Đừng cao như vậy.”
“Tại sao?”
“Bức tường nhà chúng ta không cao đến thế.”
Giang Dã dang rộng cánh tay ra: “Vậy sau này em sẽ mua một căn nhà thật lớn, cao ba tầng.”
“Căn nhà đó chắc chắn rất đắt.” Đôi khi Yến Hoa cảm thấy Giang Dã trưởng thành như một ông cụ non, nhưng thật ra hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Giang Dã hỏi: “Khoảng bao nhiêu tiền ạ?”
“Ít nhất cũng mấy trăm vạn.” Yến Hoa trả lời.
Giang Dã nghiêm túc nói: “Vậy thì sau này em nhất định sẽ mua cho anh Kiều một căn biệt thự thật lớn cao ba tầng.”
Khóe miệng Yến Hoa nhếch lên, nuôi trẻ nhỏ cũng có cái thú vị, anh rất thích nghe hắn nói về những ước mơ to lớn, anh cũng sẵn lòng hùa theo.
“Vậy anh đợi em mua cho anh một căn biệt thự ba tầng nhé.”
“Chúng ta còn phải đợi thêm mười lăm năm nữa.” Giang Dã nghiêm túc kết luận.
“Sau này em sẽ cố gắng kiếm tiền.” Như vậy anh Kiều sẽ không còn phải vất vả nữa.
Yến Hoa sau khi say rất dễ buồn ngủ, sau khi nghe về kế hoạch đầy tham vọng của Giang Dã anh liền thiếp đi.
Ngày hôm sau thức dậy đã là mười một giờ trưa.
Bàn Tử và Vương Nhuận Bình còn đang ngủ ở phòng bên, Giang Dã không có ở nhà, bên giường đặt một cốc trà gần như đã nguội lạnh.
Yến Hoa bưng chén trà lên, cảm thấy có chút choáng váng, sau đó mở rèm đánh thức hai người còn đang ngủ say.
Bàn Tử ôm đầu gào lên,” Anh Yến, anh ơi em xin anh, cho em ngủ thêm một lát nữa đi.”
Vương Nhuận Bình cũng rất buồn ngủ, “Ngủ thêm một lát đi mà, hôm qua bọn tao thức hơi muộn chơi game.”
Thấy cả hai người đều không có ý định dậy, Yến Hoa cũng không giục nữa, chán nản cầm chiếc máy nghe nhạc của Bàn Tử lên nói: “Cho tôi mượn một lát.”
“Anh muốn gì cũng được, miễn đừng kêu em dậy.”
Yến Hoa ngồi trên sô pha cầm máy nghe nhạc, anh không thường xuyên nghe nhạc nên không rõ về cái máy này lắm.
Mảnh sắt vuông nhỏ được anh cầm trên tay đùa nghịch.
“Đều là Bàn Tử tự thu âm.” Yến Hoa không biết ấn phải vào cái gì, trong danh sách phát toàn là giọng nói của anh ta, không nghe rõ giai điệu.
Anh thử lướt xuống từng cái xem thử có bản nhạc nào ra hồn hay không. Sau khi tìm kiếm một lúc, cuối cùng anh cũng tìm thấy một đoạn ghi âm không có giọng của Bàn Tử.
Có một âm thanh ù ù phát ra từ chiếc nghe nhạc, giống như tiếng ồn được ghi lại do vô tình phải nhấn nút ghi âm.
Đúng lúc Yến Hoa định tắt đi thì chợt nghe thấy giọng nói của mình.
_
Ngoài cửa sổ, mặt trời đang sáng rực trên cao, bài hát mới của Dương Khôn đang được phát trên chiếc xe Santana
“Không quan trọng ai sẽ yêu ai.”
Giang Dã ngồi ở ghế phụ nghe Giang Thành hỏi: “Khi nào có kết quả thi?”
“Không biết.” Giang Dã lười để ý tới gã.
“Mà có đỗ hay không cũng chẳng quan trọng, đằng nào con cũng phải tới Ôn Dương học cấp hai.” Giang Thành chủ động nói.
Giang Dã đặt tay lên cửa kính ô tô, nhìn Giang Thành nói: “Mấy người trong tiệm sửa xe là do ông tìm đến à?”
“Cái tên Yến Hoa đó nói cho con biết à?” Vẻ mặt Giang Thành không kiên nhẫn.
“Chết tiệt.” Giang Thành bấm còi xe, tức giận nói: “Thằng khốn.”
“Anh ấy không nói gì với tôi cả, ông không được phép chửi anh ấy.”
Giang Thành càng nghĩ càng tức giận, quát: “Nó là cha của mày à?”
“Anh ấy là anh trai của tôi.” Giang Dã cũng không chịu thua kém.
“Vậy chính ông đã gây ra chuyện này đúng không?”
“Thì sao nào, tao chỉ muốn dạy cho nó một bài học, còn chưa có kiện nó đâu. Tao nói cho mày biết, nếu mày không chịu nghe lời tao, tao sẽ ngay lập tức tống anh trai của mày vào tù.”
“Lúc đó đừng nghĩ đến chuyện cầu xin tao.” Giang Thành vênh váo nói.
Giang Dã không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm dây an toàn, cảm xúc trong mắt không rõ.
Thấy thủ đoạn này thật sự có hiệu quả, Giang Thành đắc ý nói: “Tao còn không trị nổi mày sao, trước đây mẹ mày còn phải phục tùng tao chứ đừng nói là mày.”
Đầu ngón tay của Giang Dã cắm sâu vào lòng bàn tay, lồ ng ngực không ngừng phập phồng, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng.
Hắn điều chỉnh nhịp thở, lặng lẽ lấy đầu đ ĩa DVD từ cặp sách ra rồi bấm nút phát.
Đồng thời nói: “Tôi nhớ lần trước ông nói đối tác mà ông đang tìm cách đàm phán đang rất quan tâm đ ến hình ảnh của công ty nhỉ? Sếp của ông có phải rất hy vọng ông giành được dự án này hay không?”
Nếu không tại sao gã lại kéo Giang Dã đi khắp nơi để xây dựng hình ảnh một người cha hiền từ hết lòng vì con trai và một người đàn ông hết lòng vì sự nghiệp nhưng không quên mất gia đình chứ?
Giang Thành đột nhiên phanh xe lại rồi đỗ xe bên đường, gấp gáp hỏi: “Sao mày lại có đoạn video này?”
Gã nhớ rõ ràng sau khi ly hôn đã yêu cầu xóa hết tất cả.
“Chưa hết đâu.” Giang Dã điều chỉnh đầu DVD phát đoạn video thứ hai.
“Muốn xem không?” Giọng nói của hắn nhẹ như lông, phảng phất người bị đánh trong đó không phải là mình.
“Đánh vợ và con trai.”
Hắn hơi nghiêng người hỏi: “Ông nghĩ đối tác, sếp và đối thủ của mình muốn xem đoạn nào?”
Giang Dã tỏ ra bối rối, ngữ khí vừa vô tội lại tàn nhẫn:” Hay đưa họ cả hai cái đi, bọn họ có thể tự mình lựa chọn.”
“Hay là gửi cho các tòa soạn? Phóng viên có lẽ sẽ biết chọn cái nào.”
Loa trong xe rất to, giọng điệu của Giang Dã rất nhẹ nhưng cũng đủ để Giang Thành nghe rõ từng lời của hắn.
“Ông Giang, ông nghĩ thế nào?”
Thậm chí trên môi Giang Dã còn nở nụ cười nhẹ.
Giang Thành nhìn chằm chằm Giang Dã, khuôn mặt đỏ lên vì tức giận, gã chộp lấy đầu DVD điên cuồng ấn nút tạm dừng, tiếng khóc của phụ nữ và tiếng nghẹn ngào của trẻ con trong xe mới tạm thời lắng xuống.
“Giang Dã, mày muốn làm gì?”
Giang Dã nhìn thẳng mắt Giang Thành, bình tĩnh nói: “Đưa cho anh Yến 100 vạn rồi nói với cảnh sát về vụ việc trong tiệm sửa xe.”
“Tôi sẽ đưa ông thẻ nhớ của hai video này, bao gồm cả bản sao lưu.”
Trong mắt Giang Thành tràn ngập tức giận: “Làm sao tao biết mày còn có bản dự phòng hay không? Lúc đó mẹ mày cũng đã nói xóa hết rồi.”
Giang Dã đặt một tay lên cửa sổ xe, nhẹ giọng nói: “Ông phải tin tôi.”
_
Yến Hoa ngồi trên sofa, vẻ mặt nghiêm túc đối diện với Bàn Tử và Vương Nhuận Bình.
“Nghe này.” Yến Hoa ấn vào nút phát, mười mấy giây đầu vẫn là ra âm thanh xì xào như cũ.
Nhưng giọng nói của Yến Hoa rất nhanh đã xuất hiện.
“Vị khách này, dây đai của chiếc xe này sắp hỏng rồi, cho dù bây giờ có sửa thì sau này nó vẫn sẽ hỏng, tốt nhất là thay cái mới cho đỡ phiền phức.”
“Không cần, không cần, chỉ cần sửa nó là được, đừng thay cái mới.”
“Mẹ kiếp.” Bàn Tử là người hét lên trước.
Giọng nói đầy khó chịu này chắc chắn là của gã Tôn Audi.
“Được rồi, hiện tại chúng ta đã có bằng chứng, xem gã còn dám đe đọa chúng ta nữa hay không.” Vương Nhuận Bình cũng hưng phấn đứng dậy.
“Tiểu Hoa, mày định làm gì?”
Yến Hoa đã nghe đoạn ghi âm nhiều lần, nhấn nút tạm dừng rồi nói: “Khi chiếc xe Jetta xanh gặp tai nạn, cảnh sát đã đến tìm Tôn Audi lấy lời khai. Lúc đó ông ta không nói như vậy, cho nên có thể chứng minh lời khai ban đầu với cảnh sát của gã là sai. Còn chuyện tiếp theo điều tra thế nào thì để cho cảnh sát.”
Bàn Tử cảm thán: “Với đoạn ghi âm này, ít nhất chúng ta có thể bắt đầu từ Tôn Audi. Trước đây gã đã tới làm loạn cho chúng ta, sau đó còn dám thông đồng với chủ chiếc xe Jetta để hãm hại anh, khốn khiếp thật.”
“Dù sao thì anh Yến à, anh cứ thoải mái dùng cái máy nghe nhạc này bất cứ lúc mình muốn.” Bàn Tử tự nhiên nói.
Yến Hoa cảm kích liếc anh ta một cái, “Hy vọng vật này có thể giúp tôi giải quyết mọi hiểu lầm.”
“Đúng vậy, nếu giải quyết xong chuyện này, chúng ta sẽ có thể tiếp tục làm việc ở xưởng sửa xe rồi, quá tốt.” Vương Nhuận Bình cũng vui mừng nói.
Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi Yến Hoa kêu lên mấy tiếng.
“Tin nhắn thông báo gì đây?” Yến Hoa lấy điện thoại ra xem thử, nhìn thấy thông báo số dư liền cau mày.
[Kính gửi quý khách hàng, tài khoản tiết kiệm của bạn với số cuối 3212 đã được chuyển vào 100.000 nhân dân tệ vào lúc 11 giờ 31 phút 32 giây, ngày mùng 8 tháng 7.]
Giang Thành đưa cho Giang Dã xem lịch sử giao dịch: “Bây giờ mày hài lòng chưa?”
Khiến người khác tự dâng tiền cho mình là những gì Giang Thành từng dạy cho Giang Dã.
Gã còn hy vọng một ngày nào Giang Dã sẽ dụ dỗ Yến Hoa chuyển tiền cho mình, nhưng thằng nhóc này lại cắn ngược, trực tiếp dùng thủ đoạn này trên người gã.
Càng nghĩ càng tức giận, Giang Thành đã tự bê đá đập vào chân mình.
“Mày học nhanh thật đấy, đáng lẽ lúc đó tao không nên dạy mày chiêu này.”
Giang Dã không để ý tới lời đâm chọc của gã, tiếp tục hỏi: “Chuyện ở tiệm sửa xe thì sao?”
“Đưa thẻ nhớ cho tao trước.”
Giang Dã thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Mày đang đùa tao à?”
Giang Thành kéo hắn lại nói:” Mấy năm nay mày đã học được thứ gì từ tên giang hồ đó? Sao mày dám uy hiếp cha của mình!”
Gã đánh tay lái tới một nơi không người, kéo Giang Dã xuống xe rồi hét lên: “Đưa thẻ nhớ cho tao!”
“Yến Hoa không phải là giang hồ, nếu ông nói rõ ràng chuyện ở tiệm sửa xe cho cảnh sát xong, tôi sẽ lập tức đưa thẻ cho ông.” Trong mắt Giang Dã không có chút sợ hãi.
“Nếu tao không nói thì sao?” Giang Thành đang rất khó chịu, hiện tại gã đang nghĩ cách tống Yến Hoa vào tù để lấy lại 100 vạn.
Giang Dã quyết định im lặng cho đến khi nhận được câu trả lời đúng ý mình, nếu không hắn sẽ không giao thẻ cho gã.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Giang Thành rung lên.
“Tên giang hồ đó gọi cho tao.” Giang Thành nhìn tên người gọi đến rồi nói.
Giang Dã liếc qua chiếc điện thoại di động đang rung lên, nhắc nhở một lần nữa: “Anh ấy không phải giang hồ.”
“Chuyện gì?” Giang Thành tức giận nói.
Yến Hoa hỏi: “100 vạn là thế nào?”
Giang Thành cười lạnh: “Mày còn có gan hỏi tao à, không phải là do mày dạy Giang Dã sao?”
“Giang Dã đâu?” Ngữ khí Yến Hoa hơi bất an.
“Đưa thẻ nhớ cho tao.” Giang Thành sắp bị Giang Dã chọc giận.
Yến Hoa không hiểu, “Thẻ nhớ gì?”
“Là thẻ nhớ trong máy DVD, mày đang giả vờ cái gì? Nếu không phải mày dạy Giang Dã thì nó sẽ đòi tao 100 vạn à?”
“Tôi không muốn nói nhảm với ông, đưa máy cho Giang Dã.” Yến Hoa hơi mất tập trung nên cũng lười nói chuyện với Giang Thành.
Giang Thành mở loa ngoài.
“Anh Kiều, anh nhận được tiền chưa?”
“Giang Dã, em ổn chứ?”
Cả hai gần như là đồng thanh hỏi.
Giang Thành trừng mắt nhìn hai người.
Giang Dã trả lời trước: “Em không sao, anh Kiều, anh nhận được tiền chưa?”
Yến Hoa thở dài nói: “Anh nhận được rồi, em đã nói gì với ông ta thế?”
“Bây giờ em đang ở đâu? Anh tới đón em.”
Giang Thành ngắt lời nói:” Nhớ mang thẻ nhớ tới.”
“Thẻ nhớ không ở chỗ anh ấy mà ở chỗ tôi.” Giang Dã xen vào.
Yến Hoa đứng ở bên ngoài lan can, siết chặt thành chắn nói:” Giang Thành, đừng có động vào Giang Dã, nếu không tôi sẽ không tha cho ông!”
Giang Thành tưởng mình còn át chủ bài nên tức giận nói: “Mang hết thẻ nhớ đến đây, kể cả bản sao lưu, nếu không tao sẽ kiện mày tội sửa xe gây tai nạn!”
Yến Hoa không nói cho gã biết việc mình đã có đoạn băng ghi âm của Tôn Audi trong tay: “Hai người đang ở đâu? Tôi sẽ đến tìm ông, đừng động vào Giang Dã.”
“Mày để thẻ nhớ ở đâu? Bảo cậu ta mang đến đây nhanh lên!” Giang Thành quát vào mặt Giang Dã.
Giang Dã ngược lại rất bình tĩnh: “Giải thích chuyện ở tiệm sửa xe cho cảnh sát trước.”
“Nếu không ông sẽ không bao giờ biết thẻ nhớ đang ở đâu.”
Yến Hoa bất lực ngẩng đầu lên, tự hỏi tại sao Giang Dã lại biết chuyện ở tiệm sửa xe.
“Sao em biết chuyện này?”
Giang Thành lớn tiếng chửi: “Đừng có giả vờ vô tội! Nếu mày không nói thì sao Giang Dã biết?”
“Mẹ nó!” Yến Hoa chửi thề một tiếng, sao anh có thể nói cho Giang Dã biết những chuyện này được.
“Đưa điện thoại cho Tiểu Dã trước, tôi muốn nói chuyện trực tiếp với em ấy, lát nữa tôi sẽ mang thẻ đến.” Yến Hoa chỉ muốn đảm bảo Giang Dã được bình an vô sự.
“Không, làm sao tao biết chúng mày đang âm mưu cái gì?”
“Tiểu Dã đang ở cùng với ông, tôi còn có thể âm mưu cái gì?” Yến Hoa xoa đuôi lông mày, “Tôi muốn nói chuyện riêng với em ấy, nếu không thì ông đừng mơ tới chuyện gì khác.”
Giang Thành suy nghĩ một chút, đưa điện thoại qua nói: “Đừng hòng lừa tao, nếu không cả đời này mày cũng không thể gặp lại Giang Dã.”
_
Cua: Cứu tui đi trời ơi, chương này dài hơn 10k chữ, tui ráng hết nổi nên mới phải chia đôi ra á TT mai tui đăng nốt phần còn lại của chương này nha!