Đọc truyện Full

Chương 18

Khi La Phi mở mắt, trước mặt y là một mảnh trắng trắng, y còn đang ngơ ngác suy nghĩ đó là gì. Theo bản năng, y thò tay chọc một chút, chọc xong mới phát hiện thứ này vậy mà có thể động đậy! Đây là một vật sống!

Là Tịch Yến Thanh còn sống sờ sờ!

La Phi sợ tới mức đẩy phắt hắn ra: “Anh! Sao anh lại nằm trong chăn của tôi?”

Tịch Yến Thanh vừa quay người vừa dụi mắt: “Đâu có?” Hắn quan sát xung quanh, tỏ ra cực kỳ vô tội mà đáp lời: “Đây chẳng phải chăn của tôi sao?”

La Phi há hốc miệng nhìn lại, đệt mợ đúng rồi! Chăn của y nằm nguyên vẹn một bên chờ chủ nhân lâm hạnh, mà chủ nhân của nó là y đây lại bỏ mặc nó cả đêm!

Có lý mười mươi chưa chắc đã cãi thắng Tịch Yến Thanh nữa là khi đang đuối lý thế này. Khuôn mặt La Phi thoắt cái đỏ bừng: “Có, có thể là do lúc ở nhà Tứ Bảo thường giành chăn với tôi, nên tôi mới có thói quen kéo chăn phía bên trái… Khụ, mấy giờ rồi?”

“Vừa qua giờ Mão*, trời sáng trưng rồi.” Tịch Yến Thanh nói xong thì ngồi dậy khoác áo, thản nhiên xuống giường: “Em cứ ngủ thêm đi, tôi đun chút nước đã.”

*giờ Mão: từ 5h-7h sáng

“Ò, vậy, lát nữa tôi ra giúp anh.” La Phi chột dạ đáp lời, cũng không dám nhìn Tịch Yến Thanh. Chờ hắn rời khỏi phòng, y như biến thành người điên ôm đầu lăn lộn, gào không thành tiếng: đệt mợ đệt mợ đệt mợ La Tiểu Phi ngươi muốn lên thiên đàng lên thiên đàng lên thiên đàng sao! Vậy mà dám ôm lưng lão hổ? Ngươi muốn bị đè sao?

Lần sau phải chú ý nghe không!?

Nghe rồi!

Thế còn được!

La Phi hài lòng gật đầu, cho người thủ vai kẻ tâm thần mắc bệnh suy diễn giai đoạn cuối lui ra sau hậu trường, còn y nghiêm túc đứng lên thay quần áo— y vẫn đang khoác trên người bộ hỉ phục ngày hôm qua, ngày hôm qua không có vấn đề gì, nhưng hôm nay vẫn mặc nguyên bộ này e là không ổn.

Tranh thủ Tịch Yến Thanh không có ở đây, La Phi đổi sang áo vải quần thô, gấp chăn dọn giường rồi mới lề mề ra khỏi phòng.

Tịch Yến Thanh đã bổ củi xong, ôm một bó vào nhà.

“Nước trong nồi vẫn còn ấm, em rửa mặt đi.” Tịch Yến Thanh chỉ vào một cái chậu gỗ lớn: “Dùng cái chậu kia là được, bình thường rửa mặt thì dùng chậu này, rửa rau nấu cơm thì dùng chậu này…” Tịch Yến Thanh lại chỉ sang cái chậu nhỏ hơn: “Tôi đi xách thêm hai thùng nước, có chuyện gì cứ gọi tôi.”

“Được, sáng nay chúng ta ăn gì?” La Phi nhớ ra canh cá y vừa ăn tối qua, y không chắc Tịch Yến Thanh sẽ ăn lại thức ăn mà y bỏ thừa.

“Cá hôm qua vẫn còn dư phải không?” Tịch Yến Thanh chẳng hề bận tâm: “Còn mấy cái bánh bao, chốc nữa nấu thêm nồi cháo, sáng nay em ăn tạm vậy đi.”

“Được.” Thấy Tịch Yến Thanh đã rời đi, La Phi mở nắp nồi.

Tịch gia có hai kệ lò, một kệ có hai bếp nấu, một bên to dùng để đun nước và hâm nóng thức ăn, một bên nhỏ có thể xào rau hoặc nấu cháo nấu cơm. Còn một kệ lò cỡ trung gắn trong gian phòng nhỏ bên kia, bình thường ít sử dụng, chỉ dùng để đun nước hai ngày một lần, chủ yếu là vì nếu không đốt lửa gian phòng nhỏ ấy sẽ rất lạnh. Tuy gian phòng nhỏ không có người ở nhưng vẫn có đồ đạc, hơn nữa nó ảnh hưởng đến nhiệt độ cả căn nhà, cho nên cứ vài ngày phải nhóm bếp một lần.

La Phi thấy lu nước trong bếp vẫn còn, y đổ nước thừa trong nồi nhỏ, vo gạo rồi thêm nước mới đặt lên, bắt đầu ninh cháo.

Đời trước y thực sự không biết những việc này, phải cảm ơn thân thể nguyên chủ còn lưu giữ ký ức.

Tịch Yến Thanh xách hai thùng nước mới về phòng, một thùng đổ vào lu, một thùng đổ vào cái nồi to. Xong xuôi hắn liền thêm củi vào lò, nhóm bếp, thỉnh thoảng lại phải tiếp củi để cả ngày đều có nước nóng.

“Hôm nay phải làm gì?” La Phi hỏi. Lúc mới xuyên tới, ỷ vào thân thể yếu ớt nên y rất ít vận động, sau khi chấp nhận thành thân, y phải ngồi một chỗ thêu thùa may vá liên tục mấy ngày. Cho nên thực lòng mà nói, từ khi xuyên tới đây y chưa hề động tới việc ruộng vườn, nhưng ý tứ hôm qua của Tịch Yến Thanh chính là y sẽ phải lao động.

“Hôm nay sửa lại vườn rau phía sau, hàng rào có mấy lỗ hổng, mấy con gà mái bên nhà Chu đại nương rất hay lỉnh sang, đến lúc rau dưa nảy mầm, phỏng chừng chúng ta còn chưa ăn được miếng nào đã chui hết vào bụng chúng.”

“Sửa thế nào đây? Tôi có thể giúp gì?” La Phi không quên hiện giờ mình là người làm thuê.

“Lần trước lên núi tôi đã chặt gỗ mới để thay thế, nhưng chưa kịp vót nhọn. Lát nữa tôi phụ trách vót, em mang ra vườn cắm, chờ tôi vót xong sẽ đóng xuống đất theo đúng vị trí mà em xếp.” Tịch Yến Thanh hỏi: “Em hiểu không?”

“Nói thừa! Anh đang hoài nghi chỉ số thông minh của tôi đấy à?” La Phi tỏ ra không vui: “Không phải chỉ là tìm chỗ hổng rồi lấp vào thôi sao!?” Chuyện đơn giản như vậy, lẽ nào y còn không hiểu.

“Rồi rồi rồi, coi như tôi nói nhầm.” Tịch Yến Thanh cười: “Lừa nhỏ ngang bướng này.”

La Phi siết chặt nắm đấm, làm mặt quỷ lêu lêu Tịch Yến Thanh. Trước khi cháo chín y đi rửa mặt, quấn tóc gọn gàng. Quay về bếp vừa lúc cháo đã ninh nhừ, y đổ toàn bộ ra bát rồi hâm nóng lại canh cá.

Tịch Yến Thanh phát hiện y khá thạo việc, đứng một bên nói: “Về sau em phụ trách nấu cơm nhé? Tôi thấy em làm tốt hơn tôi nhiều.”

La Phi nghĩ ngợi: “Được. Hay là chúng ta phân công nhau?”

Tuy rằng y chỉ là một người làm công nhỏ bé, nhưng cũng không thể làm hết mọi việc, lương tăng ca còn chẳng có kia kìa!

Tịch Yến Thanh không nỡ để La Phi lao động vất vả, nhưng hắn vẫn muốn nghe xem, rốt cuộc La Phi phân công công việc ra sao: “Em tính như thế nào?”

“Tôi nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, nói chung việc gì trong nhà cần phụ giúp tôi đều có thể làm. Nhưng tôi không ra đồng đâu, dưới đấy tôi không biết làm gì hết… Haizzz anh không biết chứ, dưới ruộng có đỉa đấy, nó bám dai lắm, còn hút máu người cơ, ghê cực!” La Phi lục lại trí nhớ của nguyên chủ, sợ tới mức da đầu run rẩy: “Cùng lắm là tôi ra đưa cơm trưa cho anh thôi!”

“Được, nói tóm lại em phụ trách việc trong nhà, tôi phụ trách việc ngoài đồng, nhất trí!” Tịch Yến Thanh đáp ứng một cách sảng khoái: “Nhưng phân công rồi thì không được thay đổi, em đã chắc chắn chưa? Bất cứ việc gì trong nhà mà tôi cần hỗ trợ, em đều sẽ nhận?”

“Đúng, tôi nói được làm được!” La Phi vỗ ngực cam đoan.

Vì thế sau khi ăn xong bữa sáng, Tịch Yến Thanh đi chuẩn bị gỗ, La Phi ở lại rửa bát lau bàn. Thời điểm Tịch Yến Thanh bắt đầu vót nhọn đầu cọc gỗ, La Phi phải ra vườn giặt quần chẽn cho Tịch Yến Thanh— nghe nói hắn thay ra vào đêm qua, khi La Phi cầm chiếc quần trên tay, đừng nói giặt, y chỉ muốn chọc cho nó vài lỗ thủng!

Nằm mơ cũng không nghĩ đến, sẽ có một ngày y phải giặt quần chẽn cho Tịch Yến Thanh! Thật là phát điên mất thôi!

Về phần vì sao phải ra vườn giặt! Còn phải hỏi sao? Bởi vì trong nhà không nhìn rõ! Giặt khó sạch!

La Phi dùng nước ấm để ngâm đồ giặt, bởi vì cũng không nhiều quần áo. Trừ quần chẽn của Tịch Yến Thanh còn có một chiếc quần của y, mỗi người thêm một đôi tất, tổng cộng là sáu món đồ. Hiện tại trời vẫn lạnh buốt, giặt xong cũng rất lâu khô, nếu cứ chất đống để đó không giặt, bọn họ sẽ rơi vào thảm cảnh hết quần áo để thay.

Tịch Yến Thanh vừa vót gỗ vừa dùng ánh mắt cảnh giác như trông địch để quan sát La Phi, hắn sợ nếu không lên tiếng con lừa nhỏ này thực sự sẽ cắt vụn quần chẽn của hắn. Tịch Yến Thanh cười nói: “Lần trước em nói muốn nuôi gà, để tôi đóng chuồng gà cho em nhé. Em định nuôi bao nhiêu con? Nói trước để tôi còn ước lượng.”

“Hai mươi con đi, được không?”

Nông thôn thời nay chủ yếu nuôi gà thả, bình thường đều để chúng đi quanh vườn kiếm ăn, thỉnh thoảng rắc ít cuống rau là được. Nhưng nuôi nhiều quá cũng khó chăm, dù sao đi chăng nữa vẫn có lúc phải cho gà ăn kê, thóc,…

“Được. Vậy em còn muốn nuôi con gì khác không?” Tịch Yến Thanh nói: “Nếu hôm nay có thể sửa xong vườn rau, còn kịp thời gian tôi có thể tận dụng tấm phản cũ trong nhà, đóng thành mấy cái chuồng.”

“Nuôi thêm vịt cũng được. Với cả anh có thể đổi cái tủ bát trong bếp được không?” Niên đại chiếc tủ ấy thực sự không phải dạng vừa, bọn họ thường đặt đồ ăn lương thực bên trên, tủ cũ như vậy, cửa tủ lỏng lẻo hỏng hóc, cho dù có sắp xếp gọn gàng thì vẫn gây ảnh hưởng mỹ quan.

“Được rồi, lát nữa giặt đồ xong em đi quanh nhà kiểm tra xem còn thiếu cái gì, muốn đóng thêm cái gì… rồi bảo tôi một lượt. Có thể bổ sung chúng ta sẽ bổ sung, chưa có điều kiện chúng ta từ từ nghĩ cách.” Tịch Yến Thanh đã vót nhọn khoảng sáu, bảy thanh gỗ to bằng cổ tay người trưởng thành, nhưng hắn cũng không gọi La Phi tới khiêng ra vườn. Hắn cứ ngồi vót mãi cho đến khi La Phi giặt xong quần áo mới gọi y tới phụ giúp.

Tịch Yến Thanh chuyển toàn bộ cọc nhọn ra vườn rau, sau đó nhổ bỏ những thanh chắn đã mục nát. Tịch Yến Thanh rất khỏe, chỉ cần lấy đà vài cái đã nhổ được mấy thanh cọc cũ, cho dù một số cọc cắm khá sâu, hắn chỉ cần dùng xẻng xới tơi đất xung quanh là rút được. La Phi đứng một bên quan sát, y nhìn tứ chi mảnh khảnh của mình rồi chẹp miệng thở dài, thế này mà đòi ba mươi văn bao ăn bao ở? Nếu y là chủ đất, một xu y cũng không cho!

La Phi âm thầm phỉ nhổ sức lực bản thân, y đi theo Tịch Yến Thanh như một cái đuôi nhỏ, mỗi khi hắn nhổ một cọc cũ liền nhanh chóng cắm một cọc mới thay thế. Một lát sau, cảm thấy đã cắm được tương đối, Tịch Yến Thanh vào nhà lấy búa sau đó bắt đầu đóng cọc. Đại khái mỗi cây cọc đều bị đóng lún xuống đất bốn đến năm mươi phân, thoạt nhìn cực kỳ chắc chắn, khó mà đổ gãy.

Hôm nay Chu đại nương cũng ra vườn trồng rau, vườn rau của họ cách vườn rau Tịch gia khoảng một thước, rất gần, cho nên rất dễ ngó sang thăm hỏi. Thấy đôi vợ chồng son phối hợp cực kỳ ăn ý, Chu đại nương tủm tỉm cười nói: “Ai u Tịch tiểu tử à, hai vợ chồng chăm quá, người ta thành thân xong đều nghỉ ngơi hai ngày, nhà cháu đã chuẩn bị trồng trọt rồi đấy à?”

“Đúng vậy Chu đại nương.” Tịch Yến Thanh nói: “Nếu không làm dần sợ là không đủ ăn.” Khi mới về thôn hắn phải xắn tay làm cỏ, xử lý sân vườn, sửa sang lại đồ đạc cũ đã hư hỏng, ngày nào cũng bận tối mắt từ sáng đến tối cho nên chỉ kịp rắc hạt giống ngô nếp, những loại cây trồng khác còn chưa động tới. Sau đó lại bận bịu tổ chức hôn lễ, lúc này thời tiết đang dần ấm lên, nếu không tranh thủ thời gian gieo hạt e là sẽ bỏ lỡ mùa vụ.

“Cần cù là tốt, vợ chồng trẻ cần phải chăm chỉ, rồi đến lúc sẽ được ông trời thương. Nhưng các cháu phải để ý chút, đặc biệt là Nhị Bảo ấy, đừng làm việc nặng quá.” Chu đại nương rất thích những người chịu khó làm lụng, hơn nữa Tịch Yến Thanh là đứa trẻ bà nhìn từ bé tới lớn, lại là hàng xóm sát vách, đương nhiên càng quan tâm hơn: “Nhị Bảo vẫn còn trẻ, rất dễ đậu thai, cho nên mấy việc mang vác nặng cũng nên hạn chế.”

“Ờm… ha ha ha….” La Phi cười lúng túng: “Cảm ơn Chu đại nương, cháu sẽ chú ý hơn.”

“Vậy em vào nghỉ ngơi một lát đi, còn lại để tôi làm nốt.” Tịch Yến Thanh quay sang nói nhỏ, nhẹ nhàng chọc chọc cái bụng mềm của La Phi: “Lỡ như có rồi thì sao?”

“Có cái quần!” La Phi quay lưng về phía Chu đại nương, nghiến răng rít lên: “Đã nói là quan hệ lãnh đão và cấp dưới thuần khiết! Không được đùa kiểu ấy nữa!”

“Được được được, không đùa em nữa. Mau vào nhà nghỉ một lát, nếu không muốn ngồi buồn thì rót cho tôi cốc nước là được.” Tịch Yến Thanh nâng tay vuốt mặt, dậy sớm một chút thì tốt, lúc này mặt trời đã lên tới đỉnh đầu, bận rộn hồi lâu mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thực sự vừa khát vừa nóng.

“Đợi đấy!” La Phi trừng mắt một cái, rảo bước tiến vào trong viện. Chính y uống một cốc nước, sau đó mới rót cho Tịch Yến Thanh một cốc, nhưng khi y chuẩn bị bê cốc nước ra ngoài thì trong nhà lại có khách tới thăm.

Hàn Húc là người thân thiết nhất với La Phi, La Phi thành thân, y đương nhiên phải ghé qua xem tình hình bạn mình sau đêm tân hôn thế nào. Hơn nữa y cũng có chuyện muốn nói với La Phi, cho nên cầm theo cả bọc kim chỉ tới đây. Ban đầu y không muốn đội khăn voan, cảm thấy không quá cần thiết, không nên lãng phí công sức. Nhưng thấy La Phi đội khăn trong ngày thành thân rất đẹp, Hàn Húc lại có hứng thú muốn may một tấm, vậy mà nửa ngày trôi qua y vẫn chưa biết nên thêu hình gì.

La Phi cầm bát nước nói: “Ngươi ngồi phòng đợi ta một lát, ta đi đưa nước cho lãnh… khụ… cho Tịch Yến Thanh.”

Hàn Húc phất tay: “Đi đi đi đi…”

Chờ La Phi quay về, Hàn Húc tò mò hỏi: “Sao ngươi vẫn gọi trượng phu bằng cả tên họ như vậy?”

La Phi ngơ ngác: “Vậy gọi bằng gì?”

Hàn Húc suy nghĩ một lúc: “Phu quân? Tịch lang? Tịch ca ca? Hahaha… dù sao cũng tốt hơn là kêu cả tên họ người ta? Hai ngươi là vợ chồng mà, gọi nhau xa cách thế?” Hàn Húc dần thu liễm ý cười, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn: “Nhị Bảo này, tuy rằng không phải chuyện gì to tát, nhưng ngươi gọi trượng phu xa cách như vậy trước mặt người ngoài, mấy kẻ tâm địa xấu xa sẽ chỉ trỏ sau lưng ấy, vậy thì rất phiền! Nghe lời ta, đổi cách xưng hô đi!”

La Phi suy nghĩ một lúc, cảm thấy khá có lý, chỉ là mấy cái tên kia thực sự quá mức buồn nôn!?

Y phải nghiên cứu kỹ hơn mới được.

Hàn Húc kể sơ qua về ý tưởng của mình, y muốn tham khảo ý kiến La Phi. La Phi gợi ý thêu hình phượng hoàng đoàn tụ trên khóm hoa, vừa đẹp vừa có ý nghĩa. Trước kia La Phi từng nhìn thấy rất nhiều hình thêu ở chỗ bà ngoại, y kể vanh vách mấy họa tiết kinh điển khiến Hàn Húc cực kỳ thích thú. Hàn Húc nói: “Được đấy, ta sẽ thêu như ngươi bảo, nhưng đến lúc đó ta sẽ không nói là ngươi dạy ta.”

“Yên tâm, ta với ngươi có gì phải ngại? Có chỗ nào khó ngươi cứ mang sang đây.” La Phi nói xong lại sờ lỗ tai: “Này, ngươi nói ta gọi hắn là “đại lão hổ” có được không nhỉ?”

“Hả? Đại lão hổ gì cơ?” Hàn Húc rất nhanh đã gạt chuyện thêu thùa sang một bên.

“Tịch Yến Thanh ấy, ta gọi hắn là “đại lão hổ” được không?”

“Phì, sao lại thế?”

“Ngươi xem bộ dạng hắn vừa to vừa cao, hơn nữa hắn khỏe kinh người, ngươi biết không? Cái búa nặng như vậy, hắn vung lên vung xuống dễ như ăn cháo, đổi lại là ta có lẽ chắc nhấc lên nổi.”

“Bò khỏe hơn hổ chứ, sao ngươi không gọi hắn là “đại hoàng ngưu”*? Haha, trong đầu ngươi chứa cái gì vậy?”

*bò vàng vĩ đại =))

Hàn Húc cười không ngừng: “Có điều không đến nỗi nào, thỉnh thoảng gọi nhau như vậy rất hay. Thỉnh thoảng ta cũng hay gọi Hoa Chương ca nhà ta là “mộc tượng huynh”*, chưa có ai gọi hắn như vậy, hắn cũng bằng lòng để một mình ta dùng biệt danh ấy.”

*anh thợ mộc

“Ôi ôi ôi, ngươi đắc ý phải biết!”

“Đương nhiên rồi, tay nghề hắn rất tốt, hắn mới đóng một bộ gia cụ mới để trong nhà, hôm nào ta dẫn ngươi đi xem, nhìn đẹp lắm.” Hàn Húc nghĩ đến đây thì vô cùng thích thú: “Đúng rồi đúng rồi, còn một chuyện quan trọng suýt thì quên nói với ngươi. Đầu năm mộc tượng huynh nhà ta chặt về nhiều gỗ lắm, vừa mới đóng xong mấy món đồ, còn thừa một ít, hắn nhờ ta hỏi ngươi và Tịch đại ca có thiếu gì không, hắn có thể bớt thời giờ đóng tặng các ngươi. Không thu tiền. Đồ lớn quá thì không được, có lẽ chỉ làm được hai món nho nhỏ, bàn ghế gì đó…”

“Quả thực có vài thứ còn thiếu, nhưng ta vẫn phải hỏi lại Tịch Yến Thanh, hơn nữa cũng không thể bắt mộc tượng huynh nhà ngươi làm không công…” Tuy quan hệ giữa y và Hàn Húc rất tốt, nhưng chuyện nào ra chuyện ấy. Đóng đồ mộc là một việc lớn, thời cổ đại không có nhiều công cụ tiện lợi như xã hội hiện đại, cái gì mà máy khoan điện, máy đục, bu-lông ốc vít vân vân… ở đây bọn họ phải làm hoàn toàn bằng tay, bởi vậy rất tốn công sức.

“Ngươi nói vậy khiến ta phật ý, vừa rồi là ai nói, ta với ngươi có gì phải ngại?”

“Thôi được, để ta hỏi Tịch Yến Thanh trước.” Tịch Yến Thanh mới là lãnh đạo, việc gì cũng phải đợi lãnh đạo lên tiếng.

Hàn Húc ngồi thêm trong chốc lát rồi về, y hẹn trước bao giờ vẽ phác xong hình thêu sẽ quay lại tìm La Phi. Còn La Phi mang theo tin tức mới phải gấp rút báo cáo với lãnh đạo.

Tịch Yến Thanh đã sửa sang lại toàn bộ hàng rào vườn rau, lúc này hắn vác xẻng trên vai phải, tay trái xách búa tiến vào viện. Quả là binh lính từng xông pha chiến trận, dáng vẻ oai phong, bước đi vững chãi.

La Phi đứng một góc thưởng thức mỹ nam trong chốc lát, y cảm thấy người này cũng khá… ổn.

“Nhìn gì đấy?” Tịch Yến Thanh bước tới, thuận tay buông búa xẻng, thấp giọng hỏi La Phi: “Có phải đột nhiên phát hiện chồng em rất đẹp trai không?”

“Anh biến đi! Haizzz bàn chính sự với anh này, vừa rồi Hàn Húc nói anh thợ mộc nhà cậu ta đóng xong đồ gỗ trong nhà còn thừa chút vật liệu, có thể đóng thêm hai thứ nhỏ nhỏ, bàn ghế gì đó… Cậu ta hỏi tôi có thiếu gì không, bọn họ đóng tặng. Tôi nói phải hỏi ý kiến anh đã.”

“Làm thì cũng được thôi, tay nghề Trần Hoa Chương rất cừ, tôi đã nhìn qua. Có điều làm không công e là không ổn, hơn nữa cũng không thể đóng mỗi hai món đồ nhỏ. Tôi nghĩ chúng ta nên viết sẵn những thứ còn thiếu, sau đó mời anh ta tới tư vấn giúp.”

“… Có đủ tiền không?” La Phi hơi do dự hỏi.

“Lúc ấy phải hỏi giá trước, nếu không đủ thì chọn hai món thiết yếu đóng trước. Sáng nay không phải em nói muốn đổi tủ bát sao? Đổi một cái tủ bát to hơn, sau đó tính cái khác. Đúng rồi, còn phải đóng thêm một cái ghế dựa cho em giặt đồ, đỡ phải ngồi xổm tê chân.” Trong nhà có một cái ghế dựa, nhưng nó quá cao, La Phi chỉ có thể ngồi im một chỗ, nếu ngồi ghế đó làm việc thì không thoải mái.

“Vậy để tôi nói với Hàn Húc.” La Phi đứng im không nhúc nhích, y muốn đề cập đến chuyện “đại lão hổ”, nhưng sau khi nghĩ lại, y cảm thấy chọn một biệt danh khác người như vậy có chút mờ ám, cho nên vẫn là bỏ đi, tránh để Tịch Yến Thanh nghĩ nhiều.

– ———

Sáng hôm sau, trong nhà vẫn còn một bát thịt kho trứng cuối cùng từ hôm thành thân, cộng thêm sáu cái bánh bao, La Phi hâm nóng thức ăn rồi uống thêm một bát nước trắng. Bữa sáng kết thúc, bọn họ tiếp tục làm việc, Tịch Yến Thanh nói hôm nay phải gieo hạt cải trắng và trồng khoai tây.

La Phi không hiểu biết mấy thứ này, bởi vì Tịch Yến Thanh có cách làm không giống người khác. Y thấy hàng xóm đều gieo hạt trước sau đó mới tưới nước, còn Tịch Yến Thanh đầu tiên tưới ẩm đất, tiếp theo phủ một lớp đất mỏng bên trên, cuối cùng mới rắc hạt giống, hơn nữa hắn không gieo hạt sâu như các nhà khác, ít nhất là khác với La gia. Quan sát chốc lát, La Phi cảm thấy việc này y có thể làm được, y liền tiếp nhận hạt giống để Tịch Yến Thanh xử lý việc khác.

Tịch Yến Thanh nói phải quây chuồng gà, thấy La Phi đã bắt đầu quen với việc gieo hạt, hắn vác tấm phản cũ trong nhà ra sân. Lần trước hắn vẫn mượn của La gia một cái bào, lúc này có thể tranh thủ bào gỗ, tận dụng tất cả vật liệu trong nhà.

Tiền viện trong nhà nhỏ hơn hậu viện, tiền viện rộng khoảng bốn, năm mươi thước vuông, hậu viện thì ba bốn trăm thước. Tịch Yến Thanh bào xong tấm phản thì bàn bạc với La Phi, quyết định kê chuồng gà cạnh lối vào vườn rau, như vậy mỗi ngày hái rau hoặc làm cỏ đều có thể thuận tay ném cho gà ăn, cũng không cần đi vòng ra tiền viện. Hơn nữa, khách khứa tới thăm đầu tiên sẽ bước vào tiền viện, để nơi này gọn gàng sạch sẽ cũng khiến người khác có thiện cảm hơn.

Tịch Yến Thanh rất nhanh nhẹn, hắn luôn tay đóng đóng gõ gõ, một loáng sau đã hoàn thiện phần khung. Về phần cái khác, lúc này tấm phản gỗ đã dùng hết, phải đợi tìm được vật liệu thay thế.

La Phi đã gieo xong hạt cải trắng, trồng xong khoai tây theo lời dặn của Tịch Yến Thanh, y thấy bên cạnh vẫn còn một khoảnh đất trống, lại là phần đất chính giữa vườn thì không khỏi tò mò: “Nơi này trồng cái gì?”

Tịch Yến Thanh thần thần bí bí nói: “Tạm thời để trống, về sau sẽ nói cho em biết.”

La Phi bĩu môi: “Không nói thì thôi.”

Tịch Yến Thanh nhìn bộ dạng lừa nhỏ bướng bỉnh của y thì không nhịn được mà phì cười.

Ban ngày lao động vất vả, đến tối Tịch Yến Thanh một thân mồ hôi đến hắn cũng không chịu nổi, may mà trong nhà vẫn còn nhiều nước nóng đun sẵn, tắm rửa cũng tiện. Hắn uống hết chỗ cháo La Phi ninh, còn xử lý xong một miếng bánh nướng “xử nam” cứng đến rụng răng do La Phi làm, sau đó chuyển thùng tắm vào phòng bếp, hòa nước vừa đủ ấm. Hắn dặn La Phi một tiếng rồi cởi quần áo trèo vào thùng.

La Phi ngồi trong buồng, nghe tiếng động bên ngoài thì không thể ngủ nổi, hơn nữa miếng bánh nướng kia khiến dạ dày y khó chịu, bởi vậy y dứt khoát chong đèn mở bọc kim chỉ ngồi vá vải vụn— y còn chưa làm xong vỏ gối.

Một lát sau, có lẽ nước đã nguội, Tịch Yến Thanh bên ngoài cất tiếng gọi: “La Phi, lấy giúp tôi một bộ quần áo sạch được không?”

Lần này không phải Tịch Yến Thanh cố tình quên, mà do hắn có thói quen tắm một mình, ngâm xong thì lõ.a thể bước ra, vào buồng mới lau người mặc quần áo. Nhưng lúc này La Phi ở trong phòng, hắn đương nhiên không thể trầ.n trụi tiến vào.

La Phi đang khâu đến chỗ khó, bị Tịch Yến Thanh gọi khiến y đâm kim sai chỗ— chủ yếu là do ánh đèn dầu leo lét, y vá sai mảnh vải. Y vốn dựa vào hoa văn trên vải để vá từng miếng nhỏ thành một miếng to, nếu nhầm vị trí thì sẽ không khớp với dự tính của y. La Phi gắt gỏng quát lên: “Sao anh không tự đi mà lấy! Mặc kệ anh! Cởi truồng đi.”

Tịch Yến Thanh nghe vậy thì cười lạnh, à tên nhóc thúi này, em cho là tôi không dám sao? Đây là chính miệng em nói nhé!

Tịch Yến Thanh đứng lên, hơn nữa còn nhẹ chân nhẹ tay đến mức khiến cho người ta có ảo giác hắn vẫn đang bất động trong thùng nước. Sau đó hắn không thèm xỏ giày, đi chân trần, nước nhỏ tí tách dưới sàn, bước vào buồng.

“Anh…” La Phi ngồi trước ngọn đèn leo lét, lúc này lại có vật gì đó chắn trước mặt khiến ánh sáng càng mù mịt, y ngẩng đầu sau đó lập tức há hốc miệng: “Tịch Yến Thanh! Anh anh anh… Anh cái đồ lưu manh!”

“Tôi lưu manh? Rõ ràng là em bảo tôi cứ thế mà đi ra.” Trong thâm tâm Tịch Yến Thanh cũng có chút mất tự nhiên, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn “nu de” trước mặt người khác. Chỉ là hắn tận lực giữ nguyên vẻ mặt bình thản, mở tủ lấy quần áo nói: “Body đẹp không?”

“Đẹp cái rắm! Tôi tôi tôi… tôi đi ra ngoài! Anh cứ từ từ mà mặc.” La Phi có chút hoảng loạn. Y cũng không quan tâm miếng vải đang vá dở trên tay, lập cập chạy ra ngoài.

“Chẹp, da mặt mỏng quá.” Tịch Yến Thanh thong thả mặc quần áo, xong xuôi mới nhớ ra ban nãy La Phi chỉ mặc mỏng đã chạy ra ngoài, bởi vậy hắn cầm áo khoác ra ngoài tìm chàng dâu nhỏ, muốn xem liệu có phải em ấy thực sự ngượng ngùng hay không.

Thời tiết bên ngoài quả thực khá lạnh, gương mặt nóng bừng của La Phi dần nguội bớt. Nhưng y ngàn vạn lần không nên bám hàng rào chửi rủa vào lúc này: “Đệt mợ! Hàng của lãnh đạo hình như còn thô hơn cái cọc này!”

Tịch Yến Thanh cầm áo khoác đứng sau: “Hả, em nói gì cơ?”

La Phi:!!!

Xấu hổ không biết chui đi đâu!

Y xoay người, sắc mặt lúc xanh lúc hồng: “Tôi, tôi đang nói là, cọc gỗ này khá, khá thô.”

Tịch Yến Thanh gật gù như thật: “Ừm, hình như chỉ nhỏ hơn của tôi một chút.”

La Phi: “…”

Hóa ra anh đã nghe thấy hết!

Tịch Yến Thanh choàng áo giúp La Phi: “Vào nhà thôi, ngoài này lạnh.”

Lúc này La Phi mới phát hiện, Tịch Yến Thanh còn chưa hong tóc đã vội cầm áo khoác ra đây cho y. Y biết hẳn là nên nói lời cảm ơn, nhưng mà… a a a a a a… có thể 囧 hơn nữa không? Hiện tại La Phi hận không thể treo chính minh lên cây mà đánh! Sao y có thể ngu ngốc đến vậy? Mấy lời ấy có thể tùy tiện nói ra miệng sao?

Sau khi vào nhà, La Phi không chút do dự mà triệu hồi ảnh đế Tiểu La, y quyết định mấy ngày tiếp theo mình sẽ giả câm điếc.

Tịch Yến Thanh dọn dẹp thùng nước xong, liếc mắt một cái phát hiện ra La Phi đã nằm sấp trên giường ngủ ngon lành. Có điều hắn cũng không gọi y dậy. Hôm nay tạm thời như vậy đã, phỏng chừng lừa nhỏ này đã chịu kíc.h thích khá lớn. Kỳ thật, ngẫm lại vẫn là hắn quá vội vàng, hắn không nên lộ hàng trước mặt lừa nhỏ sớm như vậy, chẳng may lừa nhỏ càng thêm sợ hãi, vậy thì công cuộc truy thê của hắn sẽ càng gian nan không phải sao?

Đúng là tự bê đá đập chân mình!

Tịch Yến Thanh càng nghĩ càng cảm thấy hối hận, nhưng hắn biết hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể đợi La Phi chậm rãi nghĩ thông. Nhưng tới sáng hôm sau, Tịch Yến Thanh bất lực phát hiện, La Phi vậy mà tuyệt giao với hắn!

“Không đến nỗi vậy chứ?” Tịch Yến Thanh dở khóc dở cười nói: “Không phải sớm muộn gì em cũng sẽ nhìn thấy sao? Bây giờ em quyết tâm không nói chuyện cùng tôi nữa?”

“Ừm.” Khuôn mặt La Phi đỏ lên một cách bất thường, y chỉ ra ngoài ý bảo phải đi giặt quần áo.

“Thôi được rồi, không nói thì không nói. Vậy em đi giặt đồ đi, hôm nay tôi phải lên núi một chuyến, có thể sẽ về khá muộn, nếu em đói cứ ăn trước.” Tịch Yến Thanh nói xong thì xách rìu: “Đúng rồi, tôi vắng nhà em nhớ phải khóa cửa cẩn thận, tự bảo vệ mình nghe chưa?”

“Biết rồi, nói nhiều quá!” La Phi nhỏ giọng thì thầm, trừng mắt liếc hắn rồi bật chế độ đánh nhau với quần áo.

Tịch Yến Thanh quả nhiên lên núi suốt một ngày. Buổi sáng La Phi giặt giũ phơi phóng, kết quả bước tới hàng rào lại nhớ tới chuyện không nên nhớ.

Ở nông thôn không có giá treo đồ, cũng không có dây phơi, cơ bản đều vắt thẳng lên hàng rào. Nhưng điều này không phải trọng điểm, trọng điểm chính là, y vừa nhìn thấy hàng rào thì lại nhớ tới cây hàng của Tịch Yến Thanh.

Thật khủng! Còn chưa dựng lên mà đã có thể xào ra một đĩa đầy!

Phì phì phì! La Tiểu Phi ngươi nghĩ đi đâu vậy!

La Phi bị suy nghĩ của chính mình hun đỏ mặt. Y lắc lắc đầu, quyết định tìm việc khác làm để phân tán sự chú ý!

Y vẫn muốn tự kiếm ra tiền, nhưng những ngày gần đây cứ trôi qua như nước chảy mây trôi, còn chưa đạt được thành tựu gì, y đã bị gả tới nhà người ta. Không thể như vậy, y phải tranh thủ thời gian! Mẹ y đã giáo dục từ bé: Làm người! Nhất định phải có năng lực tự nuôi sống bản thân! Không phải vì đề phòng một ngày nào đó bị bỏ rơi, mà là để chính mình sống tốt hơn mỗi ngày.

Đời trước y vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc này, tuy cũng chỉ ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, thế nhưng đời này y nhất định sẽ không phạm sai lầm như vậy.

Tranh thủ trời còn sáng, La Phi nhanh chóng hoàn thiện chiếc vỏ gối từ những mảnh vải vụn chắp vá, sau đó y lên ý tưởng thêu mấy chiếc hà bao, khi nào có dịp lên trấn sẽ mang đi bán thử, nhưng khi bước vào phòng kho— chính là gian phòng nhỏ, để tìm nguyên liệu nấu ăn, La Phi vô tình nhìn thấy nửa bọc ngô tách hạt đã phơi khô.

Hay là… tối nay không nấu cơm, nổ chút bỏng ngô để ăn? Dù sao trong nhà cũng có dầu và đường.

Quyết tâm dâng trào, La Phi múc hai bát ngô khô vào bếp, trước kia y đã từng nhìn bà ngoại nổ bỏng, chỉ là đổ chút dầu vào nồi, bỏ ngô tách hạt vào sau đó nổi lửa… Bụp bụp bụp… món bỏng ngô đã ra lò. Có thể rưới thêm đường thắng bên trên! Chẹp! Vừa thơm vừa bổ dưỡng, y vừa xem phim vừa nhai bỏng, một mình có thể chén hết cả bát lớn! Nồi lớn thế này, kiểu gì cũng phải nổ được hai bát bỏng!

Nên làm nhiều một chút, thời đại này hẳn là chưa có bỏng ngô! Ít nhất y không thấy mặt hàng này trên trấn, nếu không sau này y còn có thể đi bán bỏng!

La Phi hơn ha hớn hở, y rửa sạch chỗ hạt ngô, sợ nhỏ nước vào dầu nóng sẽ bị bắn nên cẩn thận dùng vải bố sạch thấm khô. Sau đó y bắt đầu bỏ củi vào lò, cái nồi đã được rửa sạch từ sáng, trực tiếp mang ra dùng là được. La Phi đổ chút dầu, bỏ toàn bộ hai bát ngô vào nồi, đậy nắp!

Thêm củi, nhóm lửa, đợi ăn!

Y ngồi xổm trước bếp, vừa thêm củi vừa nghe ngóng động tĩnh trong nồi, thử xem có âm thanh gì không. Sau đó y phát hiện cái nồi này vừa to vừa dày hơn so với nồi thời hiện đại, hơn nữa dùng bếp củi không thể nóng nhanh, cho nên sẽ tốn thời gian hơn.

Y kiên nhẫn chờ đợi, rốt cuộc vài phút sau cũng có tiếng “Bùm bụp” nổ bên trong.

Có rồi có rồi! Khẳng định là có bỏng rồi! Lúc đứng xem bà ngoại nổ bỏng cũng nghe thấy tiếng này.

La Phi vẫn thong thả tiếp củi vào lò, cảm thấy ngô chưa nổ hết, y cho là lửa không đủ nóng, bởi vậy y tiếp tục bỏ thêm thật nhiều củi, còn tìm mấy thứ mỏng mỏng ra sức quạt bếp.

Lại thêm vài phút sau, trong nồi phát ra ba tiếng nổ “Bụp bụp bụp!”

La Phi kích động suýt thì đứng phắt lên, càng dùng lực quạt mạnh hơn. Nhưng rất kỳ quái, kể từ sau ba tiếng nổ đó, cái nồi liền chìm vào im lặng.

Chẳng lẽ là do mấy hạt ngô kia quá dày vỏ?

La Phi định mở nắp quan sát, bỏi vì nắp nồi làm bằng gỗ nên y không thể nhìn rõ bên trong. Nhưng y lo mở nắp sẽ làm mất nhiệt trong nồi, hơn nữa mùi thơm của ngô cũng đang tỏa ra, tốt nhất cứ đợi thêm một lát vậy.

Lúc này bếp cháy rất đượm, La Phi không cần quạt gió nữa, chỉ cần tiếp củi liên tục là được.

Nhưng cái nồi vẫn không có động tĩnh gì.

La Phi cảm thấy có gì đó sai sai, rốt cuộc y hạ quyết tâm mở nắp…

“Xì xì xì…” Khói trong nồi bốc lên nghi ngút, La Phi ngó vào xem, đệt mợ! Cháy đen!? Chỗ ngô cách đây không lâu còn vàng ươm, lúc này đã cháy đen dưới đáy nồi, chúng đã biến thành “ngô bóng đêm” bốc lên mùi khét lẹt. Chính là kiểu ăn một miếng liền sùi bọt mép mà chết!

Vừa rồi rõ ràng đã có mùi bỏng ngô mà! La Phi cáu kỉnh, thấy đáy nồi cháy đen thì vội vàng đổ một gáo nước!

“Xèo…” Lại một lớp khói bốc lên!

“Khụ khụ khụ!” La Phi ném gáo, vội vàng che mũi miệng tránh sang một bên: “Ọe! Sao lại thế này???” Rõ ràng y thấy bà ngoại làm như vậy mà!

Tịch Yến Thanh lúc này mới xuống núi, thấy ống khói trong nhà tỏa hơi thì rất phấn khởi, hắn cảm thấy La Phi nổi lửa lúc này rất chuẩn, vừa kịp lúc hắn về.

Có lẽ cơm canh nóng hổi đang chờ trong nhà, hôm nay lên núi không đem theo lương thực, nhịn đói suốt một ngày.

Cũng không biết La Phi làm món gì đây, chắc không phải món bánh nướng rụng răng đâu nhỉ?

Tịch Yến Thanh vừa cười vừa mở cổng: “Nhị Bảo, tôi về rồi đây!”

Nghe thấy động tĩnh, La Phi vội hô lên: “Anh đừng vào vội!”

Chuyện mất mặt thế này! Phải mau chóng phi tang!

La Phi vội vàng tìm miếng cọ nồi hì hục kỳ, nhưng phần ngô cháy két chặt dưới đáy nồi, vô cùng khó rửa, không thể xong ngay lập tức!

“A…” Còn cạo xước cả tay!

“Sao rồi sao rồi!?” Tịch Yến Thanh vốn định chờ xem La Phi muốn làm gì, nghe tiếng kêu của y thì không chờ nổi nữa, khẩn trương vẩy khô nước trên tay rồi chạy vào nhà. Hắn quan sát tình huống trong bếp, cảm thấy cạn lời: “Em lại… nướng bánh à!? Không đúng, bãi chiến trường này còn kinh khủng hơn món bánh nướng xử nam, rốt cuộc em làm gì vậy?”

“Nổ bỏng xử nam.” La Phi rầu rĩ đáp: “Nhưng thất bại.”

“Tay bị sao rồi?” Thấy La Phi thổi ngón tay, Tịch Yến Thanh nhanh chóng bắt lấy kiểm tra: “Rách rồi, lát nữa rửa sạch đi, rắc thuốc bột vào. Thuốc lần trước tôi đưa em vẫn còn chứ?”

“Ừm.” La Phi vội rụt tay về. Nghĩ đến gói thuốc bột trước kia dùng để rắc vào nơi khó nói, y có chút 囧: “Trước kia rõ ràng tôi thấy bà ngoại nổ bỏng như vậy, chỉ khác là dùng cái nồi nhỏ hơn, nhưng công đoạn vẫn thế! Sao cái nồi này lại cháy rồi? Chắc chắn là nồi quá to!”

“Không phải do nồi.” Tịch Yến Thanh múc nước cho La Phi rửa vết thương, thuận tiện liếc một cái vào nồi: “Em dùng bao ngô trong kho phải không? Ngô ấy không thích hợp để nổ bỏng, loại ngô mà chúng ta thấy trước kia là ngô hạt nhỏ chuyên dùng để làm bỏng ngô, còn loại này rất khó nổ.”

“Sao tôi biết được…” La Phi nói: “Giờ làm thế nào đây? Tối nay không có gì để ăn. Cái nồi này còn phải ngâm một lúc mới cọ được.”

“Không đến nỗi đâu. Chờ chút tôi làm món gì đó lót dạ.” Tịch Yến Thanh lấy bột mì, trộn ít nước rồi quấy nhẹ, bát bột vón thành những miếng nhỏ lợn cợn. Lúc này cái nồi bị cháy đã ngâm được một lúc, dù sao phía dưới vẫn đốt củi, ngâm nước nóng rất nhanh bong. Tịch Yến Thanh thử nhiệt độ nước, thêm ít nước lạnh sau đó rất nhanh đã cọ sạch sẽ.

Hắn lại đổ thêm nước sạch vào nồi, chờ sôi rồi chậm rãi thả bột mì vào nồi nước. Hắn khuấy nhẹ để các cục bột tản ra, sau đó như làm ảo thuật mà biến ra mấy quả trứng chim cút! Không biết hắn đào được ở đâu?

Vì thế năm phút sau, một bát bánh canh trứng chim cút đã ra lò, có thể gọi bằng cái tên mĩ miều hơn: canh trân châu bạch ngọc!

Tịch Yến Thanh thêm muối rồi bày hai bát bánh canh lên bàn. La Phi đã xử lý xong vết thương, vừa bước ra đã thấy, tổng cộng năm quả trứng chim cút, vậy mà Tịch Yến Thanh nhường cho y tất cả.

Trứng chim cút vốn bé xíu, trong nháy mắt La Phi chợt cảm thấy lồ.ng ngực mình hơi trướng.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full