La Thiên tới đây tìm Tịch Yến Thanh và La Phi, thấy cổng lớn không khóa thì tự đẩy ra. Lúc ấy ba con Đậu đang chơi ngoài sân, thấy Đậu Đen chuẩn bị xông ra thì La Thiên xùy không để nó sủa, ông sợ tiếng chó làm tôn tử của mình tỉnh giấc.
Ba con Đậu đều rất khôn, nhận ra người quen chúng bèn vẫy đuôi rối rít, tuyệt nhiên không sủa một tiếng nào.
Vì thế La Thiên chuẩn bị bước vào sân nhà Tịch gia.
Không ngờ còn chưa sờ vào tay nắm, sân nhà bên cạnh bỗng có một người lén lút bước ra như kẻ trộm.
Theo bản năng ông quay phắt sang, vốn còn tưởng là Cảnh Dung, nào ngờ lại là con cả La Cát của ông!
La Cát vừa thấy cha mình thì vết thương sau vai nhói đau, nhưng nghĩ lại, dù sao hắn cũng đã thông báo cho cả nhà rồi, cùng lắm lại ăn một trận đòn nữa, lợn chết sợ gì nước sôi.
Vì thế hắn hô lên cách hàng rào: “Cha.”
La Thiên gật đầu: “Ngủ ở đây ngon hơn ngủ ở nhà chứ?”
Tuy rằng đêm qua ông đã đoán trước, chín phần mười La Cát lẻn tới nhà Cảnh Dung, nhưng ông không ngờ con ông lại phóng túng đến vậy, sáng sớm cũng không chịu về nhà. Không về nhà cũng thôi, nhưng ngay cả nhà cũ của Tịch Yến Thanh cũng không quay về. Điều này nghĩa là gì? Nghĩa là hắn ở đây cùng Cảnh Dung suốt đêm qua!
La Thiên nghĩ thầm trong lòng: giỏi lắm, chẳng những lá gan lớn mà da mặt cũng dày hẳn lên!
La Cát không muốn xảy ra náo loạn với cha mình ngay tại nơi này, vì thế hắn rời khỏi viện nhà Cảnh Dung, vòng qua cổng lớn tiến vào sân nhà Tịch Yến Thanh.
Lúc này La Phi và Tịch Yến Thanh đều đã tỉnh ngủ, bọn họ còn đang nghĩ xem sáng nay ăn gì.
Trước khi La Thiên đến La Phi đã ra mở cổng ngó sang bên cạnh, thấy bên nhà Cảnh Dung im ắng không động tĩnh gì liền quay trở vào. Lúc ấy y còn không rõ La Cát có qua đêm bên nhà Cảnh Dung hay không. Nhưng hiện tại y đã biết rồi…
Đại ca của y vậy mà không về suốt đêm!
“Cha, đại ca, sớm như vậy hai người tới đây làm gì?” La Phi giả bộ như không hiểu chuyện gì.
“Sớm gì mà sớm? Rõ ràng là các con dậy quá muộn!” La Thiên ngồi xuống, nhịn lại một bụng tức. Mất công ông thức trắng đêm nghĩ cách vẹn toàn cho các con để chúng không bị người ngoài chỉ trỏ, con ông thì hay rồi! Nó bày ra bộ mặt chẳng thiết tha gì!
“Cha, đại ca, hai người ăn sáng chưa? Nếu chưa thì để Nhị Bảo làm nhiều đồ một chút.” Tịch Yến Thanh vừa nhìn sắc mặt La Cát thì biết đêm qua người này không về nhà, lúc này khẳng định chưa có gì bỏ bụng. Về phần cha vợ hắn, Tịch Yến Thanh và La Phi đều đoán không ra.
“Ăn rồi.” La Thiên sầm mặt nói.
Kì thực ông chưa ăn gì, đang định sang đây vừa ăn sáng cùng con thứ vừa tán gẫu chuyện con cả. Nếu chỉ nói chuyện không e là có chút cứng nhắc, vừa ăn vừa nói sẽ dễ vào chuyện hơn. Nhưng lúc này ông cực kì muốn để La Cát chịu đói! Cho nên La Thiên nói mình đã ăn rồi, ông không tin con trai cả của mình dám ăn trước mặt ông!
“Ta còn chưa ăn gì.” La Cát lại vô cùng thản nhiên đáp lời: “Nhị Bảo cho ta thêm một phần nhé.”
“Con!” Vẻ mặt La Thiên không có từ gì để diễn tả, chỉ có cái bụng đột nhiên phát ra tiếng “ọc~~~” vang dội, có lẽ oán khí tích tụ quá lâu nên phải tự giải phóng.
Tịch Yến Thanh: “…”
La Phi: “…”
La Cát: “…”
La Thiên nghiêm mặt: “Hôm qua uống rượu hơi nhiều, bụng dạ khó chịu quá. Nhị Bảo con cho cha một bát cháo đi.”
Tỉnh dậy lúc rạng sáng sau đó không ngủ tiếp sẽ khiến người ta rất đói.
La Phi cố nín cười: “Vâng thưa cha.”
Buổi sáng bọn họ chỉ ăn thanh đạm, nấu một nồi cháo, luộc thêm mấy quả trứng vịt muối, sau đó rán bánh khoai tây, trộn rau dưa ăn kèm, vừa ngon miệng vừa đủ dinh dưỡng.
La Thiên ăn được nửa bát cháo đầu tiên đã quên mất chuyện định nói, cuối cùng ông ăn được ba bát cháo lớn.
Cũng may La Phi nấu một nồi lớn, bằng không bốn người bọn họ không đủ ăn.
Lúc này Tiểu Hổ mới dậy, nó không hề khóc quấy mà nằm im trong buồng dụi mắt, ọ ọe, gặm chân gặm tay, thỉnh thoảng nó lại phát ra tiếng “Oa” non nớt, lúc này hẳn là nó đang chơi đùa cùng chiếc gối thêu hình hổ của mình.
La Phi nghe thấy động tĩnh thì nhanh chóng vào buồng bế con lên kiểm tra. Xác định Tiểu Hổ không tè dầm y mới ra ngoài lấy đồ ăn dặm cho con.
Người lớn có đồ ăn sáng, Tiểu Hổ cũng có cháo bột gạo riêng của mình.
La Phi ôm Tiểu Hổ ngồi dựa trong lòng, bón từng thìa cháo ấm cho nó. Tiểu Hổ mở to đôi mắt đen láy nhìn La Thiên, hai bàn tay nhỏ xíu vỗ bùm bụm lên bàn: “Ta ta ta ta!”
Dáng vẻ gay gắt kia giống như đang phê bình ông ngoại vì hôm qua đã mất bình tĩnh rồi dọa cháu sợ phát khóc!
La Thiên càng nhìn càng thấy cưng chiều, ông vuốt các ngón tay nhỏ xíu của tôn tử nói: “Sáng sớm đã mắng lão gia rồi sao?”
Lúc này Tiểu Hổ trực tiếp nhào ra khỏi lòng La Phi, bộ dạng không ngoan ngoãn chút nào. Khuôn mặt nhỏ xíu trắng phúng phính của nó còn dính bột cháo quanh miệng, nó nhìn La Thiên rồi lại nhìn sang Tịch Yến Thanh, sau đó nó nói: “Pa pa!”
Tịch Yến Thanh thích nhất là nghe hai tiếng ấy! Được Tiểu Hổ đích thân gọi tên, hắn vội vàng húp nốt bát cháo của mình rồi đón Tiểu Hổ sang tay mình. Hắn cụng trán với Tiểu Hổ, cù ki trêu nó cười khanh khách. Bộ dạng cha con hòa hợp ấy khiến La Thiên âm thầm nhìn sang La Cát.
La Cát là con đầu lòng của ông, cặp phu thê nào chẳng cưng chiều con đầu lòng nhất, đương nhiên ông và Lý Nguyệt Hoa cũng vậy. Nhớ năm ấy ông nhất định phải cõng La Cát trên lưng ra làm đồng, mặc kệ người xung quanh cười chê. Chớp mắt đã nhiều năm trôi qua, đứa nhỏ từng ngủ chảy dãi trên lưng ông giờ đã lớn nhường này.
La Thiên đột nhiên nghĩ thông. Ông quyết định không cần hỏi ý kiến ai hết.
Vốn dĩ đây là chuyện của con trai trưởng của ông, hà cớ chi phải hỏi ý kiến người ngoài cuộc?
“Hôm nay các con có việc gì cần làm không?” La Thiên nói: “Dạo này cha đang rảnh rỗi, nếu cần cha giúp gì cứ nói.”
“Chỉ là mấy việc lặt vặt, cho gà cho vịt ăn, bọn con làm vèo cái là xong ấy mà.” La Phi nói: “Cha, năm vừa rồi người vất vả bận rộn, lúc này người cứ nghỉ ngơi đi.”
“Hôm nay con phải giúp Cảnh Dung dọn chuồng dê, sau đó cắt cỏ khô cho chúng ăn.” La Cát đáp lời cha vô cùng thoải mái, giống như hắn đang kể chuyện ăn cơm uống nước hàng ngày.
“Đại Bảo à, trước kia sao ta không nhận ra con rất cố chấp nhỉ?” La Thiên nói: “Con cứ chạy qua chạy lên bên chỗ Cảnh Dung như vậy, không sợ người ngoài bàn tán sao?”
“Con không sợ! Con cũng đâu làm ra chuyện gì mất mặt?” La Cát đã nghĩ ra cách, từ nay về sau nếu có ai hỏi thăm, hắn nhất định sẽ nói thẳng. Người khác muốn nghĩ thế nào cũng được, hắn không thể quản chuyện bọn họ nghĩ gì. Hơn nữa, trước kia khi hắn bán hết của cải chữa bệnh cho thê tử, người ta đã coi hắn là kẻ ngốc, vậy thì hắn cứ tiếp tục làm một kẻ ngốc đi! Việc của hắn tự hắn biết là được.
“Cha, con có suy nghĩ này không biết có nên nói ra hay không?” Tịch Yến Thanh nắm hai bàn tay nhỏ xíu mềm thịt của con trai: “Là về chuyện trồng hoa màu và nuôi dê năm tới đây.”
“Nói đi, đều là người một nhà cả.”
“Chuyện này ấy mà, hiện giờ Cảnh Dung có hơn bảy mươi con dê, một mình y khó mà xoay sở. Cha thấy đấy, mùa này bọn con đang rảnh rỗi nên có thể sang hỗ trợ y, nhưng đầu xuân sang năm phải bắt đầu làm vườn, làm ruộng, không thể đỡ việc cho nhau được nữa. Cho nên con nghĩ, hay là để đại ca sang chăm sóc đàn dê cùng Cảnh Dung, còn ruộng nhà mình năm sau cứ khoán hết ra ngoài, cha và nương giúp chúng con giám sát người làm có được không?” Nói xong Tịch Yến Thanh nhìn về phía La Cát như đang hỏi cả ý kiến hắn.
“Khoán ra ngoài làm gì? Ruộng nhà các con thì cứ khoán, cha và nương sẽ trông giúp, còn ruộng nhà ta cứ để chúng ta làm. Nếu không phải năm nay bận rộn khoản xây nhà ta sẽ không khoán ruộng đâu, sang năm cũng vậy.”
“Con biết, cha và nương còn rất khỏe và thích làm lụng. Nhưng sang năm ruộng chỗ chúng con rất rộng, Cảnh Dung và Lạc Dũng đều đã cất xong nhà, sắp được phân ruộng rồi, đến lúc đó cộng vào hơn hai mươi mẫu, có khi còn hơn, người và nương bận bịu như vậy làm sao trông coi hết được. Con mong cha thu xếp giúp chúng con chuyện này, người vất vả rồi.”
“Có gì mà vất vả? Thế rõ ràng là muốn giành hết việc không để cha nương làm gì đây mà. Tiểu tử con chỉ được cái khéo mồm.” La Thiên cười ha hả: “Thôi được, để qua Tết rồi tính. Nhà mình đông thế này, không lo thiếu người làm đâu.”
“Con cũng không có ý kiến gì.” La Cát cười nói.
“Vậy coi như hai người đồng ý với kế hoạch của con rồi nhé.” Tịch Yến Thanh cười cười: “Còn một chuyện nữa thưa cha, con và Nhị Bảo muốn mua thêm hai mảnh ruộng, người có thể bớt thời gian hỏi thăm Lâm trưởng thôn giúp chúng con được không? Chúng con muốn trồng ít cây ăn quả, năm trước trồng thù lù đực không đủ dùng, năm nay con phải trồng nhiều hơn một chút.”
“Được, chuyện này có gì khó? Lát nữa cha đi hỏi luôn.”
“Cha, nếu đã nói đến đây, con xin phép có vài lời.” La Cát nói: “Chuyện ở chung với Cảnh Dung, con không có ý che giấu, kỳ thực cũng không phải chuyện gì to tát. Bắc địa nam nhiều nữ ít, tiểu ca cũng hiếm gặp hơn phía nam, cho nên huynh đệ kết nghĩa cũng không phải không có. Con không cảm thấy đây là chuyện đáng xấu hổ.”
“Cái này còn phải tùy thuộc vào cách nhìn của từng người. Dù sao cha chỉ mong một điều duy nhất, đó là làm người phải biết trước sau, đừng qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát,… Còn chuyện cá nhân của con, con tự thấy thế nào hợp lý thì làm, các con đều đã lớn cả rồi.”
“Cảm ơn cha!” La Cát không ngờ chỉ qua một đêm mọi chuyện đã êm đẹp như vậy, hắn mừng rỡ ra mặt. Kết quả này nằm ngoài dự đoán của hắn. Hắn còn tưởng mình phải đấu tranh thêm một thời gian nữa!
Nếu không phải La Thiên vẫn ngồi đây, La Cát hẳn là đã lao ra khỏi nhà đi tìm Cảnh Dung báo tin mừng!
Lúc này Cảnh Dung đã tỉnh ngủ hẳn, thấy không còn La Cát bên cạnh, trong lòng y khó tránh khỏi chút mất mát. Có điều vì đêm qua La Cát đã cố ý tới đây hỏi thăm y, y lại cảm thấy trái tim như được sưởi ấm. Vì thế y ngồi dậy vươn vai, mặc đồ rồi bước ra ngoài.
Hôm nay trời quang mây tạnh, mặt trời rực rỡ trên cao, cũng không có gió to hay bão tuyết. Cảnh Dung đứng ở thềm nhà nhìn ống khói của một hộ dân cách đó không xa đang tỏa ra khói lửa bếp núc, y nhìn hồi lâu đến thất thần.
Đúng lúc này La Cát xuất hiện, hắn nở nụ cười ấm áp: “Chào buổi sáng.”
Cảnh Dung cũng cười rộ lên, nụ cười của y như được phủ thêm một tầng nắng rạng rỡ, đẹp đến mức lay động lòng người.
La Cát ngây người trong chớp mắt, hắn bước lại gần nói như say rượu: “Ngươi đẹp quá.”
Hắn không biết nói lời xiểm nịnh, nhưng có đôi khi càng giản dị càng khiến người ta động tâm.
Cảnh Dung lập tức đỏ mặt: “Nói linh tinh gì đó.”
La Cát nói: “Không có gì, qua đây ăn sáng đi. Nhị Bảo nấu cháo và làm bánh rồi.”
Cảnh Dung gật đầu, trong đầu y nghĩ thầm: phải sang học La Phi cách nấu một số món đơn giản, không thể cứ cọ cơm mãi như thế này, bước chân vẫn vòng qua cổng lớn theo thói quen. Vào đến viện y mới cảm thấy hơi xấu hổ, nói: “Về sau huynh vẫn nên về nhà ngủ đi, đừng ở lại đây. Nếu để La bá bá và La bá mẫu biết sẽ không hay, ta cũng không biết nên nói thế nào. Ài, ta quả thực hoài nghi, có khi nào La bá bá sẽ đào hố chôn sống ta trong đêm không nhỉ?”
La Cát bật cười: “Sao có thể.”
Lúc này La Thiên đẩy cổng bước ra, tay còn lại vuốt râu nói: “Cảnh Dung à, trong mắt cháu ta hung dữ đến vậy sao?”