“Đủ loại quan lại Khải triều đều muốn giết ngươi tế trời.”
…
Cả đám người lui tới hành lang bên ngoài phòng giam.
Lúc này Hách Thuận mới ngại trong ngục oi bức, cởi áo khoác lông chồn ra, phía sau có người tiếp lấy ngay lập tức.
Tiểu thái giám khom lưng, hạ thấp giọng xuống: “Hách công công, bên ngoài Yến tướng đã phái người tới thúc giục hai lần, không biết lúc này Hoàng Thượng còn muốn nhìn cái gì?”
Hách Thuận lười biếng nâng giọng, thanh âm lanh lảnh: “Hẳn là người không biết, ba mươi năm trước Ân Hoàng hậu là mỹ nhân tuyệt thế ngàn năm khó tìm, Ân Thái tử Lâm Minh Chương giống Ân Đế nhiều hơn, cũng coi như là anh tuấn vô song, nhưng tiểu Ân Đế hiện tại, từ tư thái mặt mày đều hệt như khắc theo mẫu thân. Nếu không phải e ngại thân phận dư nghiệt tiền triều của y, không biết sẽ có bao nhiêu vương tôn quyền quý muốn nuôi nhốt cưng chiều đâu. Dù bảy năm đã qua, vẫn có đông đảo vương tôn quyền quý tiếp ứng lôi kéo y trong tối, ai biết ý đồ thế nào. Hoàng Thượng chỉ muốn nhìn xem dáng hình y ra sao, cũng chẳng quan trọng.”
“Nhưng nếu Hoàng Thượng nhìn dư nghiệt kia lại lưu luyến thêm mấy ngày, vậy chúng ta phải bàn giao với Yến tướng bên kia thế nào bây giờ?”
Hách Thuận dường như có phần kiêng kỵ, lườm tiểu thái giám một cái.
Tiểu thái giám ngậm miệng không nói, cúi người dâng cho ông ta một chén trà.
Đợi tới khi ông ta thổi đi bọt trà trong chén, mới không nhanh không chậm mà nói: “Hoàng Thượng là người không thích chưng diện, hiểu được đúng mực. Lại nói, chúng ta lớn hơn Hoàng Thượng, dù không thể quản giáo hắn như mấy năm trước, nhưng trước mặt người khác cũng phải chừa cho hắn chút mặt mũi. Yến tướng trăm công nghìn việc, nào hiểu được đạo lý trong đó. Nói trắng ra, Lâm Kinh Phác kia chỉ là kẻ tù tội tiền triều, sớm muộn gì cũng chết, ông ta thúc giục gấp gáp như vậy làm gì.”
Tiểu thái giám cười híp mắt đấm vai cho ông ta: “Vẫn là công công suy nghĩ chu toàn. Ai chẳng biết Hoàng Thượng do một tay công công dạy dỗ, tâm công công đều vì Đại Khải cả, đâu có ít hơn chút nào so với Yến tướng chứ. Bằng không chỉ với chút tử khí hoang dã trước đây của Hoàng Thượng, nào có thể thỏa đáng mà ngồi lên long ỷ.”
Hách Thuận gác cốc trà lại: “Lời không ra hồn, cũng đừng cố dỗ ta vui vẻ.”
Ý cười của tiểu thái giám càng sâu: “Vâng, Hách công công dạy bảo chí phải.”
…
Trong lao.
Hai ngục tốt ném Lâm Kinh Phác về phía trước, vết thương trước ngực sau lưng nứt cả ra, dưới quần áo là máu thịt be bét, nhất thời đến hô hấp cũng vô cùng khó khăn.
Long ủng của Ngụy Dịch giẫm lên cỏ khô đã bị thấm ướt nhẹp, tiện tay cầm một cốc đèn đưa tới trước mặt Lâm Kinh Phác.
Đèn giương tới gần, Ngụy Dịch lại cách xa xa, cử chỉ ngả ngớn mà chẳng tùy tiện.
Lúc này ánh sáng quá chói, Lâm Kinh Phác không mở nổi mắt.
Ngụy Dịch: “Ngươi không hề giống huynh đệ ngươi.”
Lâm Kinh Phác hơi mệt mỏi, mặt cắt không còn một giọt máu, thở hổn hển hai lần, giọng đã khàn đặc: “Ngươi… Sao biết không giống?”
“Năm ấy Ân Thái tử chết trong mật đạo dưới lòng đất, bị phụ hoàng lấy thủ cấp, bêu đầu thị chúng treo trên cửa thành Nghiệp Kinh mười ngày, trẫm may mắn có thể nhìn thấy, quả là có hình hài Đế Vương.”
Lâm Kinh Phác rùng mình một cái, xích sắt trên tay chân va chạm phát ra tiếng leng keng lanh lảnh.
“Còn chưa hết.” Ngụy Dịch liếc y một cái, mặt mày chẳng hề biến sắc: “Tiên phụ là người Khải Phong ở Kế Châu, trước khi khởi binh từng là đồ tể, đao pháp tuyệt hảo. Ông ta từng tự tay cắt lát bắp thịt của Ân Thái tử, nướng chín cho trẫm ăn.”
Đây là chuyện Lâm Kinh Phác không hề hay biết.
Xích sắt không ngừng vang lên lanh lảnh, cuối cùng nhanh chóng dừng lại.
Y cúi đầu cắn răng, khi ngẩng đầu khóe môi đã vẽ lên ý cười chẳng rõ ràng: “Ta và hoàng huynh vốn không giống nhau, nhưng dù sao cũng cùng là thịt rơi từ trên người mẫu thân xuống, hẳn mùi vị cũng chẳng khác biệt là bao. Chỉ sợ đao pháp của ngươi không sánh được với phụ thân đồ tể kia của ngươi, hoặc là đến dáng cầm đao cũng chẳng có, không giết ta được, nướng ta cũng không được.”
Ngụy Dịch xì một tiếng: “Cá thịt trên thớt, đao cùn cũng có thể.”
Lâm Kinh Phác cười: “Vậy sao, ta cũng chẳng phải người sẽ mặc cho người ta xâu xé.”
Ngụy Dịch nắm lấy xích sắt trước ngực Lâm Kinh Phác, đột nhiên kéo mạnh, buộc y nâng cằm lên.
Lúc này Lâm Kinh Phác mới nhìn rõ Ngụy Dịch, kim châu văn rồng treo trước trán cũng chẳng thể ngăn được sát khí tàn nhẫn dưới đáy mắt hắn.
Thường ngày hai người đều giấu tâm tư thật sâu, vậy mà vừa thấy mặt kẻ thù đã hiện nguyên hình, trước tiên vẫn phải so tài miệng lưỡi đã.
Ai nổi giận trước, kẻ ấy liền thua. Đạo lý này đến đứa bé bảy tuổi cũng hiểu.
Vì vậy Ngụy Dịch nhanh chóng buông lỏng tay: “Yến Hồng muốn giết ngươi, Hách Thuận muốn giết ngươi, đủ loại quan lại Khải triều đều muốn giết ngươi tế trời, ngươi chết một trăm lần cũng không đủ, trẫm cần gì phải tự mình động thủ?”
Trên mặt Lâm Kinh Phác trước sau vẫn là ý cười nhàn nhạt, con ngươi khẽ đảo, cũng chẳng đón lời, dường như không muốn phí hoài miệng lưỡi với hắn nữa.
Ngụy Dịch nhíu mày liếc nhìn người kia, một chút cũng chẳng hề tức giận, lại không đoán ra được rốt cuộc y muốn chết hay vẫn muốn sống.
Đột nhiên, một đám lửa vô danh bùng lên trong ngục, những vật dễ cháy cũng nhanh chóng bén lửa.
Hai người bịt mặt nhào từ giữa đống cỏ khô ra ngoài, cầm đao chém hai ba phát đã chặt đứt xích sắt nặng nề trên người Lâm Kinh Phác, một cước đá văng cửa lao kéo y muốn chạy ra bên ngoài.
Lâm Kinh Phác bất ngờ, giữa lúc giằng co còn ho ra một ngụm máu tươi. Một tháng nay y chịu đủ dằn vặt, đến đi đứng cũng không nổi, toàn bộ phải dựa vào người khác chống đỡ, nhất thời chẳng đi được bao xa.
Y nhìn hai người mặt mày xa lạ kia, khẽ cau mày: “Ai lệnh cho các ngươi tới đây…?”
Hai người kia lại chẳng hề nhìn y: “Chúng ta phụng mệnh Ngũ lão, cứu Nhị gia, giết Khải Đế!”
Vừa dứt lời, không biết lại thêm năm, sáu thích khách áo đen bay từ đâu ra, lướt thẳng tới Ngụy Dịch phía sau.
“Ngụy cẩu, mau nhận lấy cái chết!”
Ngụy Dịch phản ứng cực nhanh, lùi về sau mấy bước, tay chân cũng chẳng hề vướng víu, một cước đá văng chậu than bên cạnh ngã lăn ra đất. Lửa than đỏ chót bay thẳng về phía những người kia, tách xa ra mấy mét.
“Hộ giá! Mau hộ giá…!”
Ngục tốt và cấm quân tùy tùng dồn dập nghe tiếng chạy đến, nhưng những tên thích khách cướp ngục ám sát này hiển nhiên đều là cao thủ tinh nhuệ, rất khó đối phó.
Hách Thuận ngủ gật, vừa nghe tiếng cứu giá thất thanh và tiếng bước chân chỉnh tề của cấm quân đã sợ tới mức đánh đổ cốc trà, hoảng loạn nói: “Thích khách từ nơi nào đến?!”
“Là đồng đảng dư nghiệt! Công công chớ vội, Thường thống lĩnh đã dẫn tám trăm cấm quân từ Đường Lê môn tới đây hộ giá rồi, hẳn Hoàng Thượng sẽ không sao đâu.”
Hách Thuận nghe xong, nhất thời mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng, không biết trong miệng đang thóa mạ lung tung cái gì, cũng không dám đi vào trong ngục.
Cấm quân còn chưa đuổi đến đây, từ Đường Lê môn tới thiên lao nhanh nhất cũng phải mất nửa nén hương, giờ này là giờ cấm quân đang thay ca.
Bọn họ có chuẩn bị mà đến.
Ngục tốt vây quanh vài tên thích khách, có thể thấy thích khách đã tới sát bên Hoàng Thượng rồi. Còn chưa khống chế được tình thế, chẳng ai dám xuống tay.
Lâm Kinh Phác trông thấy tình hình trước mặt, liếc nhìn Ngụy Dịch, hoảng hốt che ngực, nhịn đau quát lên: “Hiện nay Khải triều toàn hoạn quan họa quốc, nịnh thần nắm quyền! Bên ngoài các ngươi ăn lương quan gia, vợ con cha mẹ trong nhà có được mấy miệng ăn no? Đất Trung Nguyên nơi nào cũng có Ân sĩ, còn không mau giết con rối Ngụy Đế, đồng mưu đại nghiệp! Ngày Đại Ân phục hưng, ta sẽ vinh danh tất cả các ngươi đã có công lao phục quốc!”
Yên lặng như tờ.
Ngụy Dịch nghe nói xong, hơi ngừng lại, lại không nhịn được mà cười lạnh: “Vong quốc rác rưởi, lại còn muốn làm chó cùng rứt giậu.”
Giương cung bạt kiếm, nói thì chậm mà làm thì nhanh, một thích khách bên cạnh Lâm Kinh Phác thừa dịp ngục tốt còn chưa sẵn sàng bèn giương đao đâm thẳng về phía Ngụy Dịch.
Ngụy Dịch nghiêng người một cái, thuận thế trốn ra đằng sau Lâm Kinh Phác.
Chẳng biết thích khách kia dùng sức quá mạnh hay không cầm chắc đao, sau khi thất bại còn lảo đảo vài bước.
Giữa chân mày Lâm Kinh Phác hơi cau lại, bỗng nhiên phát hiện việc này khác thường, chưa kịp né tránh, đao kiếm không có mắt đã đâm thẳng tới, chém từ nách y xuống.
Máu me đầm đìa!
Khoảnh khắc ấy, y mất đi tri giác.
…