“Nếu không diễn đến chân thực, vậy đâu thể nào giương đông kích tây, dụ địch thâm nhập được.”
…
“Hoàng Thượng, thương thế của ngài còn chưa nhạt đi, có muốn che đi không?” Mấy cung tỳ khổ chẳng thể nói, thừa dịp trước khi vào triều tìm một cái khăn choàng cổ, mang đến cho Ngụy Dịch.
Ngụy Dịch nghiêng đầu nhìn vào gương, đáy lòng cười thầm, khoát tay nói: “Còn chưa vào thu, không đến nỗi.”
Nhóm cung tỳ theo tiếng, đang muốn lui ra.
Ngụy Dịch lại hỏi: “Mấy ngày nay Quách Tái tự vấn tội thế nào rồi?”
“Bẩm Hoàng Thượng, trong cung nhiều người lắm việc, leo lên càng cao, rơi xuống càng đau. Quách công công khiến Thánh giá phẫn nộ, bị điều từ ngự tiền đến thiện phòng làm khổ dịch, tóm lại là mấy ngày qua sống cũng chẳng tốt lắm.”
Ngụy Dịch nhíu mày, lại hỏi: “Bây giờ ai là chủ sự thiện phòng?”
“Hoàng Thượng, là Lục Hỉ công công, lão nhân trong cung.”
Ngụy Dịch gật đầu, nói nhẹ như mây gió: “Truyền ý chỉ của trẫm, phải ban thưởng cho Lục Hỉ công công.”
Cung tỳ sững sờ, thầm nghĩ những ngày sau của Quách Tái sẽ càng chẳng hề dễ chịu.
Không lâu sau đã là giờ truyền cơm. Hôm nay đến phiên Quách Tái làm nhiệm vụ, hắn nhấc theo hộp cơm, cùng những thái giám thiện phòng đưa cơm đến Thiên điện Diễn Khánh điện.
Lâm Kinh Phác liếc thấy áo quần Quách Tái, lông mày hơi nhíu lại, vẫn chưa nói gì, đợi tới khi dùng bữa mới đơn độc gọi hắn vào hầu hạ.
Viền mắt Quách Tái ửng đỏ, rũ đầu: “Chủ nhân…”
Đêm qua, Lâm Kinh Phác dính phong hàn, đồ ăn trong miệng chẳng có mùi vị gì, chỉ nhìn thương tổn trên tay Quách Tái từ xa xa, ôn hòa nói: “Mấy ngày nay ngươi chịu khổ rồi.”
Quách Tái lắc đầu như trống bỏi, nhỏ giọng khóc nức nở: “Nô tài chỉ có mấy phần giày vò, chủ nhân chắc chắn còn khó chịu hơn nô tài rất nhiều. Nghe nói, nghe nói hôm qua Hoàng Thượng còn đánh chủ nhân một trận trong ngự hoa viên! Hoàng Thượng nổi giận, còn đẩy chủ nhân vào ngâm đến chết trong ao sen…”
Hắn xoa hai mắt đỏ bừng, đáy lòng oan ức thay Lâm Kinh Phác đến phát nghẹn.
Lâm Kinh Phác nắm tay ho khan hai tiếng, lại ăn thêm mấy miếng đồ ăn, dịu dàng động viên: “Không sao, cũng không phải đánh nhau thật.”
Quách Tái chỉ coi như y đang trấn an hắn, càng khóc dữ hơn: “Tin đã truyền đi toàn bộ Hoàng cung rồi… Chủ nhân yếu thế, Hoàng Thượng lại có thủ đoạn, nếu muốn dằn vặt, đến người bình thường còn chẳng chịu nổi… Chủ nhân còn phải đi Bắc Cảnh, chẳng biết ngày sau sẽ phải trải qua thế nào đây…”
Hắn khóc lên rất giống một cô nương.
Lâm Kinh Phác thấy có chút dở khóc dở cười, thở dài một hơi, nhàn nhạt nói: “Quách Tái, mấy ngày nay ngươi cứ ở thiện phòng đi, còn có thể học thêm tay nghề, cũng không thể tốt hơn được. Chỉ cần chịu đựng gian khổ thêm mấy ngày, sớm muộn gì ngươi cũng có thể quay về ngự tiền hầu hạ.”
Quách Tái nức nở hai tiếng, kinh ngạc mà nhìn Lâm Kinh Phác.
Lòng bàn tay Lâm Kinh Phác trêu đùa bức họa mẫu đơn vẩy mực, chẳng giấu được ý cười: “Nói muốn đi Bắc Cảnh chỉ là để gạt địch mà thôi.”
Lúc này, Quách Tái mới triệt để ngừng tiếng nức nở: “Vậy Hoàng Thượng…”
Lâm Kinh Phác mỉm cười: “Nếu không diễn đến chân thực, vậy đâu thể nào giương đông kích tây, dụ địch thâm nhập được. Bắc Cảnh biết ta và Ngụy Dịch đều đang theo dõi việc buôn bán ngựa lông vàng đốm trắng trong chợ đêm, ta và hắn huyên náo càng lớn, cá tôm đáy sông mới có cơ hội nổi lên bờ.”
…
Loáng một cái lại qua thêm năm ngày, lệnh cấm đi lại ban đêm trong thành Nghiệp Kinh cũng đã qua. Một đám người ra khỏi cửa thành không về, chẳng tới nửa ngày đã đuổi đến ngoại ô thôn dã cách Nghiệp Kinh mấy chục dặm.
Bầy ngựa khẽ hí lên, mặc người xua đuổi.
Trong đêm tối, một con đại bàng hung ác xoay quanh thông khí. Nó đập cánh bay liệng, đảo qua vài vòng tựa như đã lạc đường giữa bầu trời xa lạ. Một mũi tên bắn lén bay tới cực nhanh, hùng ưng rơi một đường thắng tắp xuống dưới, không nhúc nhích nữa.
Đội nhân mã kia như đã nghe được động tĩnh gì bèn xoay người lại nhìn, phát hiện không có gì quái lạ, chỉ cảm thấy núi này gió thổi lạnh người.
Người đi đầu là Bố Cùng. Gã điều khiển ngựa, giơ tay cản những người phía sau lại.
Mảnh trăng và ánh sao đều ẩn vào trong mây, đêm nay thực sự quá tối, bọn họ chưa bao giờ thấy bóng đêm khiếp người đến vậy trên thảo nguyên, đành phải càng thêm cẩn thận, tiến thẳng một đường vào trong mảnh núi nhỏ này.
“Hí…” Người thăm dò truyền tin lức lại: “Tướng quân Bố Cùng, chính là nơi này.”
Bố Cùng gật đầu, để những người phía sau ngồi trên lưng ngựa chờ đợi tại chỗ.
Sau nửa canh giờ, phía Đông sáng lên nửa phần so với ban đầu, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi từ sườn núi đối diện tới.
Nam tử trung niên dẫn đầu nhảy xuống, vóc người ục ịch, bụng phệ, dáng dấp lại vô cùng khôn khéo. Ông ta thấy người của Bố Cùng eo đeo bội đao cũng chẳng hề sợ hãi, cười lên trông giống hệt như Phật Di Lặc: “Quý nhân gấp rút sóng gió một đường, khổ cực rồi, khổ cực rồi.”
Bố Cùng cẩn thận đánh giá áo ông ta, nhìn từ trên cao xuống: “Ngươi là Thân lão bản của cửa hàng Thân thị?”
“Chính là tiểu nhân.” Nụ cười như đã vẽ sẵn trên mặt Thân lão bản.
Bố Cùng lại hỏi: “Lần này là muốn mua mấy cân hương liệu?”
Thân lão bản khom lưng chắp tay: “Hương liệu Bắc Cảnh tuy tốt, tiếc rằng sinh ý nhà ta chưa bao giờ nằm ở hương liệu. Trăm năm qua, tổ tiên vẫn chỉ buôn bán súc vật sống mà thôi.”
Đối mặt với lời ấy, Bố Cùng nở nụ cười, xuống ngựa rồi nói: “Bắc Cảnh cũng chẳng thiếu súc vật sống. Lần này ta phụng mệnh Hãn vương dẫn mấy con tới đây, Thân lão bản chẳng ngại thì xem hàng trước một chút?”
Thân lão bản nói liền mấy tiếng “tốt” rồi mới dẫn hai người hầu phía sau tiến lên, đi về phía Bố Cùng.
“Ngựa tốt, thực sự là ngựa tốt!”
Thân lão bản vuốt ve những con ngựa lông vàng đốm trắng này, yêu thích đến không nỡ buông tay, lại oán giận nói: “Có điều thế này cũng quá ít rồi, làm sao bán được. Trước đây mỗi lần ủy thác lái buôn, tiểu nhân cũng đặt đến năm ngàn thớt, hôm nay ta cũng mang đủ vàng tới rồi, không rõ tại sao quý nhân lại chẳng đủ thành tâm thế này?”
Mấy người hầu nhấc theo bảy, tám hòm vàng tới.
Bố Cùng thấy ông ta xoa xoa tay, mắt lại áng chừng chút ánh vàng, cười thầm mà nói: “Sớm đã nghe nói Thân lão bản là người thẳng thắn. Cũng chẳng phải chúng ta không đủ thành tâm, chỉ là năm ngàn con ngựa thực sự quá gây chú ý.”
Thân lão bản gật đầu cười, giả vờ thân thiết với gã, thấp giọng mà nói: “Là tiểu nhân hồ đồ, lời quý nhân quả là có lý. Năm ngàn con ngựa đạp bằng được cả quả núi này, có điều tiền hàng đã giao, làm ăn trên Trung Nguyên thì phải sòng phẳng. Nếu quý nhân hào phóng, vậy cứ báo lại đường vận chuyển ngựa lông vàng đốm trắng lại với tiểu nhân, tiểu nhân cũng có thể phái kẻ hầu đi lấy hàng sớm một chút.”
Đường vận chuyển ngựa từ Bắc Cảnh về Nghiệp Kinh vốn là điểm mấu chốt, vẫn luôn nằm dưới quyền quản khống của triều đình. Nhưng nhiều năm gần đây liên tục chiến loạn, rất nhiều đường cái đã sụp xuống, lại có thật nhiều con đường mới được mở ra, hỗn độn chẳng rõ ràng, mà càng về phương Bắc, thổ phỉ càng hoành hành ác liệt trên đường cái.
Chính bởi vì đường cái thông hành Nam Bắc là điểm mấu chốt để lưu thông, những địa phương bị liên lụy cũng lấy lợi ích làm đầu. Quan, thương, phỉ cấu kết với nhau cũng chẳng phải chuyện đáng kinh ngạc. Ban đầu triều đình trung ương chẳng quản đến, trước mắt có muốn nhúng vào quản khống cũng vô cùng vướng chân vướng tay.
Nội chính Khải triều là một bãi bùn nhão.
Bố Cùng nhướng mày, đáy lòng nghiêm cẩn phòng bị: “Chẳng vội, Thân lão bản cứ đưa mấy thớt ngựa này về trước đi, xem lần này có làm ăn tại Nghiệp Kinh được hay không.”
Trước khi đi, Lâm Bội Loan từng căn dặn gã, nói phải giữ vững con đường vận chuyển, phải chờ sau khi Lâm Kinh Phác khởi hành rời khỏi Nghiệp Kinh mới có thể bán con đường vận chuyển ngựa lại cho thương hộ.
Mà Bố Cùng lại chẳng hề nghĩ tới, Thân thị mang hết vàng mua năm ngàn con ngựa tới đây, còn chẳng thèm trả giá dù chỉ một câu.
Biểu cảm của Thân lão bản như đang bị làm khó, đi cà nhắc tới, vỗ vai Bố Cùng rồi nói: “Tiểu nhân nghe nói mấy ngày nữa sứ đoàn Bắc Cảnh sẽ rời kinh? Quỷ sứ, ngươi và ta làm ăn, Yến tướng đứng ra làm trung gian đảm bảo, vốn là muốn trở thành sinh ý lâu dài, nhưng nếu quý nhân chẳng tin được người Thân gia, vậy cần gì phải bàn tới việc to lớn hơn như giao tình buôn bán giữa hai nước? Ta làm ăn vẫn luôn là nặng lãi chẳng nặng mệnh, nếu đổi thành người nhát gan sợ phiền phức, vậy chắc chắn sẽ chẳng nhận cuộc trao đổi này của ngươi đâu.”
Lông mày Bố Cùng cau lại càng sâu, nhìn trời đã sắp sáng vẫn chẳng chịu giao ra con đường giao ngựa, lưng thân càng thấp: “Cũng chỉ còn mấy ngày mà thôi, sao Thân lão bản phải nhất thời gấp gáp làm gì?”
Thân lão bảo xua tay, cười híp mắt nói: “Trái lại tiểu nhân cũng chẳng vội, chỉ là muốn thuận tiện mà thôi. Còn việc xử lý cụ thể ra sao, chẳng bằng khiến quý nhân toàn quyền cao hứng.”
Ông ta vừa nói vừa cười, khom lưng với Bố Cùng: “Thật ra trong cửa hàng Thân thị, Thân Ngọc Hòa này chỉ là một chưởng quỹ phô trương mà thôi, bên trên còn hai chưởng quỹ đương gia nữa, có điều thân phận bọn họ hạn chế, thường không lộ diện. Bao giờ thúc đẩy sinh ý, tiểu nhân nhất định sẽ dẫn quý nhân tới gặp mặt hai vị chưởng quỹ nhà ta một lần.”
Bố Cùng sững sờ, luôn cảm thấy mình như đang bị người làm ăn này đùa giỡn một phen. Gã nắm chặt loan đao, bấy giờ mới lưu ý đến chiếc xe ngựa có lọng che kia.
Gã trầm giọng chất vấn: “Sinh ý lớn như vậy, chưởng quỹ nhà ngươi không tự mình tới đàm luận với ta? Làm sao, đây là coi thường Bắc Cảnh?”
Thân Ngọc Hòa thoáng nhìn loan đao của gã đang có tư thế ra khỏi vỏ, vội vã tươi cười hòa giải: “Quý nhân ngàn vạn lần đừng thất vọng. Đại chưởng quỹ nhà ta gần như là người bận bịu nhất thành Nghiệp Kinh này, thường ngày còn qua lại thân mật với Yến tướng, là người nhất ngôn cửu đỉnh, chắc chắn ngươi có thể yên tâm. Còn Nhị chưởng quỹ, sinh ý dưới tay y trải rộng toàn bộ Trung Nguyên, cũng vô cùng bận rộn, thật lòng mà nói, năm ngàn con ngựa này chẳng là gì trong mắt y, thường ngày chính ta còn ước ao được thấy mặt họ một lần, cũng là phiền lắm…”
Một cây quạt chậm rãi xốc lọng che mành kiệu lên, để lộ một cái khe rất nhỏ.
Chỉ trong chớp mắt, bàn tay nắm quạt lại bị một bàn tay khác lôi ngược vào trong xe. Một trận gió núi thổi qua, chiếc xe ngựa kia đứng vững tại chỗ, trông rất không chắc chắn. Trong bóng đêm, mành xe hai bên trái phải lay động đến lợi hại.
Bố Cùng không nhìn rõ được, đáy lòng mơ hồ bất an.
Lúc này, người trong sứ đoàn đã kiểm kê tiền bạc xong, một cắc cũng chẳng thiếu.
Bố Cùng đành phải ổn định lòng dạ, ôm quyền nghiêm giọng: “Chuyện này trọng đại, mong Thân lão bản nhanh chóng thông báo với hai vị chưởng quỹ tới gặp mặt chúng ta một lần.”
Dư quang Thân Ngọc Hòa cũng thoáng liếc qua chiếc xe ngựa kia, nhất thời lau mồ hôi, láu lỉnh đáp lời: “Yên tâm, trước khi sứ đoàn rời kinh, hai vị chưởng quỹ nhà ta chắc chắn có thể rút thân đến gặp.”