Đọc truyện Full

Chương 115: Sau Này

“Thật ra lòng y chẳng thích lễ mừng năm mới chút nào.”

Tin báo từ tiền tuyến truyền về Nghiệp Kinh đúng lúc, ngày hội giao thừa càng tăng thêm mấy phần trầm trọng. Khắp thành đèn hoa rực rỡ, cổ nhạc sênh ca, nhưng chung quy tân niên năm nay vẫn chẳng còn náo nhiệt như mấy năm trước.

Lâm Kinh Phác không có thói quen trông coi tuổi mới, cũng vội vàng đến độ cả đêm không ngủ.

Buổi sáng, Vân Thường đến trong điện hầu hạ, thấy Lâm Kinh Phác còn đang xem văn tấu trước bàn sách. Nàng sửng sốt một chút mới cong môi cười, qua phúc thân: “Nô tỳ bái kiến Nhị gia, tân niên an lành.”

Lâm Kinh Phác giấu mệt mỏi dưới ngũ quan trơn bóng như ngọc, một khi cười rộ lên là có thể biến mất không còn tăm hơi. Y đã chuẩn bị tiền lì xì cả rồi, đưa một cái tới: “Coi như nhiều thêm một phần may mắn, đây là của tỷ tỷ.”

“Vốn thiếu gia Trúc Sinh còn muốn qua đây chúc Tết Nhị gia, nhưng đêm qua nhất định phải thức đêm ba mươi đón giao thừa cầu phúc, đến tận hừng đông mới ngủ. Nô tỳ vừa mới đi qua nhìn, quả thực là không rời giường nổi. Vừa hay đây là phần may mắn đầu tiên, nô tỳ cũng không tiện từ chối, vậy trước tiên sẽ nhận thay thiếu gia Trúc Sinh.”

Vân Thường trình điểm tâm sáng lên, thấp giọng chuyển đề tài: “Nhị gia, mấy vị đại nhân Tây trai và lục Bộ đã chờ sẵn bên ngoài, nói là một chốc nữa cũng muốn bái kiến chúc Tết Nhị gia, có điều lần này nô tỳ thấy e là bọn họ tới vì chuyện khác.”

Lâm Kinh Phác ngừng lại, cười khẽ: “Lại nghĩ năm qua bọn họ trải qua cũng chẳng dễ dàng gì, mau mời vào đi.”

Gian điện này vốn là nơi để Hoàng Đế đọc sách, bên ngoài đưa thêm mấy cái ghế tới mới đủ cho quan lại ngồi.

Thương Châu cũng ở đây, vốn muốn nói mấy câu chúc mừng năm mới, ai ngờ Biện Mậu Đức nóng gan nóng ruột vội vàng đánh gãy lời nàng, đi thẳng vào đàm luận chính sự với Lâm Kinh Phác: “Giám quốc đại nhân, ba ngày trước đại quân ta đã lui về nội cảnh Duẫn Châu, trước mắt Tiêu tướng quân bị bắt, Vạn Phấn tử thủ tại Gia Dao Cốc như tường đồng vách sắt, nhất thời không có thượng sách tấn công, Hoàng Thượng cũng không tiện tùy tiện dụng binh. Ty chức lo lắng cho an nguy của Quân thượng và các tướng sĩ từ tận đáy lòng, khó tránh khỏi sốt ruột, vì vậy muốn tới đây thương nghị đối sách cùng giám quốc đại nhân…”

“Khí trời khô lạnh, các vị đại nhân dùng chút trà trước, nói từ từ.” Lâm Kinh Phác gác lại bút, hai tay nâng trà.

Biện Mậu Đức xốc nắp ấm trà, không để ý tới nóng mà to mồm uống một ngụm, lại sốt ruột hoảng loạn nói: “Bây giờ tình thế quân ta bất lợi, cửa ải cuối năm vừa qua, nhiều nhất chỉ còn hai tháng nữa có thể đột phá phòng thủ của quân Tam Quận, nếu không qua sông trước thời khắc hạ triều mùa xuân, quả thực là khó hơn lên trời. Đây nhất định sẽ là một cuộc chiến lâu dài, giám quốc đại nhân đã phụng mệnh Hoàng Thượng quản lý triều chính, lẽ ra phải nên phân ưu vì Hoàng Thượng mới đúng!”

Xưa nay tính tình Biện Mậu Đức vẫn luôn chính trực, giờ còn là phó chủ sứ Tây trai nhưng dù sao cũng xuất thân từ quan văn, không hiểu binh pháp, ngôn luận lần này tất nhiên là đã nghe mấy quan chức bên cạnh.

Lâm Kinh Phác gật đầu cười khẽ: “Biện đại nhân nói rất có lý, trách nhiệm tại vị, ta ở nơi đây hưởng thái bình, cần phải tận lực để những tướng sĩ tiền tuyến không lo cơm áo. Chỉ là quân tình thay đổi trong nháy mắt, Phác lại không tinh thông binh pháp, cũng không biết phải làm gì mới có thể trợ giúp đại quân lược trận giết địch.”

Biện Mậu Đức nhìn mấy quan chức bên cạnh: “Giám quốc đại nhân cũng không cần sầu lo quá đáng, mấy vị đại nhân Công Bộ và Binh Bộ đã nghĩ ra kế sách ứng đối rồi.”

“Ồ?” Lâm Kinh Phác nhíu mày, dự định rửa tai lắng nghe.

“Giám quốc đại nhân, dù binh mã không nhúc nhích, lương thảo vẫn phải đi đầu, phải chuẩn bị lương thảo sung túc phía sau mới có thể đảm bảo mười vạn đại quân kéo dài trận chiến, mà lần này Tranh quân xuất chinh chỉ mang theo lương thực đủ cho mười vạn tướng sĩ ăn bảy tháng. Theo kiến giải vụng về của hạ quan, giám quốc đại nhân có thể phát điều lệnh xuống, lệnh cho Công Bộ thu thập mười vạn tạ gạo tồn kho của Duẫn Châu và Lâm Châu, thu hoạch lương thực cuồn cuộn cả nước, chờ bất cứ tình huống nào, đã là như thế, đại quân có thể công có thể lui, cũng không còn nỗi lo về sau.”

Lâm Kinh Phác không quen biết người đang nói chuyện lắm, tuy nhiên cũng không tính là lạ mặt, nghĩ trong chốc lát bèn nhận ra người này chính là Công Bộ Lý Hội.

Lý Hội rất ít khi đi vào nội cung, năm đó lại được Yến Hồng đề bạt vào làm quan. Từ sau khi Yến Hồng qua đời, gã cũng không chịu làm việc nhiều, rất ít khi hiển lộ trên triều chính.

“Mười vạn tạ gạo trong kho lúa?” Ánh mắt ôn hòa của Lâm Kinh Phác đánh giá Lý Hội từ trên xuống dưới, theo lời mà cười: “Chỉ sợ Lý đại nhân phí công tốn sức tạo kho lúa lớn như thế, cũng không tồn được nhiều lương thực đến vậy.”

Lý Hội cũng không làm khó: “Bây giờ trên dưới cả nước đồng lòng tấn công Tam Quận, lương thực Binh Bộ mang đi nếu không đủ, vậy có thể trưng thu quân lương từ các châu vào trong quốc khố. Đại Khải là đại quốc mênh mông, cũng không thể để Thiên tử đói bụng.”

Lâm Kinh Phác nghe bọn họ nghị luận phía dưới, không nói thêm gì, chẳng biết từ lúc nào đã lưu ý đến chim khách cao giọng hót vang trên cành mai ngoài cửa sổ.

Thật ra lòng y chẳng thích lễ mừng năm mới chút nào. Mỗi khi nói tới tân niên, y đều nhớ về những ngày tháng chia cách với người mình yêu thương, năm nay cũng không ngoại lệ.

Năm nay vị Tết ở Duẫn Châu rất nhạt, trong quân doanh đến một chiếc đèn lồng đỏ ra dáng cũng không có.

Thường Nhạc đích thân đi trạm dịch lấy một phong mật báo, trình đến trong tay Ngụy Dịch, bên trên chính là tình báo liên quan đến Nghiệp Kinh mấy ngày nay.

Ngụy Dịch xem qua, đầu ngón tay gảy lên mặt giấy đến phát ra tiếng kêu lanh lảnh: “Thủ đoạn trêu đùa vụng về như thế, A Phác tuyệt đối sẽ không đáp ứng xây dựng hai kho lúa này.”

“Nghe đâu Nghiệp Kinh vẫn còn chưa đưa ra định luận, vì sao Hoàng Thượng biết Lâm Nhị gia sẽ không đáp ứng?” Thường Nhạc nghi ngờ hỏi.

“Đám người kia đang muốn gài bẫy A Phác của ta.” Ngụy Dịch cười đến bất cần: “Nếu thực sự xây xong hai kho lúa này tại Duẫn Châu và Lâm Châu, lương thực bên trong còn chưa phát huy được tác dụng đã bị nước cuốn trôi đến không còn, khi ấy đền bù phải tính lên đầu ai? Huống hồ tiền bạc trong quốc khố cũng không nhiều đến thế, khởi binh động giáp còn phải chế ra hai kho lúa lớn như vậy, đến lúc đó còn có khả năng không có tiền điều phối quân lương. Bọn họ đào hầm buộc y nhảy vào, tập hợp đủ chứng cứ phạm tội gây bất lực cho việc giám quốc, đến khi ấy y sẽ không thể không lấy cái chết ra đền tội.”

Thường Nhạc bị lời này nói cho bừng tỉnh, liền cau mày nói: “Không có Hoàng Thượng tại triều, Lâm Nhị gia chỉ bằng sức lực một người mà công nhiên ngỗ nghịch nhóm triều thần, chỉ e lần này tình cảnh tại Nghiệp Kinh sẽ càng thêm gian nan.”

“Trẫm là Hoàng Đế của đủ loại quan lại, ban một phong tấu chương, nói một câu cũng phải cân nhắc, chỉ lo thế cuộc trong triều mất cân bằng. Có điều A Phác không như thế, trước mắt căn bản y không cần kiêng kỵ những điều này, hoặc là nên nói, y vừa vặn là chỉ muốn vi phạm quy tắc của những kẻ kia, người có ý đồ riêng ắt sẽ bộc lộ sai lầm của mình.”

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full