“Nhìn về quá khứ, cùng tới tương lai.”
…
Qua tháng giêng, gió Nghiệp Kinh đã nhuốm thêm một tia ấm áp. Chỉ có điều gió này không đủ để ủ ấm, trái lại còn dễ dàng khiến lòng người cháy khét – đã sắp vào xuân, chẳng biết khi nào đại quân mới có thể khải hoàn hồi kinh.
Hôm nay Thương Châu mặc áo khoác lông ngỗng trắng nõn dày nặng, chóp mũi cóng đến hồng lên, đứng một mình dưới tường cung cao vút, đang đợi người bên trong triệu kiến.
Sau đó không lâu, nàng thấy Lâm Kinh Phác tự mình đi ra, vì vậy vội hành lễ quỳ lạy: “Hạ quan tham kiến Nhị gia, không biết hôm nay Nhị gia gọi hạ quan đến đây là có gì phân phó?”
Từ khi Ngụy Dịch rời khỏi Diễn Khánh điện, Lâm Kinh Phác thời thời khắc khắc đều ăn mặc khéo léo, động dừng đúng pháp, hôm nay cũng không ngoại lệ, dù có lén lút truyền Thương Châu tới trong điện nghị sự cũng phải mang mũ miện giám quốc chỉnh chu.
Y khiêm tốn nở nụ cười với Thương Châu, nói: “Không cần đa lễ, vào ngồi trước đi.”
Thương Châu theo tiếng bước vào.
Vân Thường đã dâng xong trà bánh, lại đánh tiếng hai bên, để cho những người khác đều lui xuống trước.
“Chiến sự tiền tuyến căng thẳng, trong triều khai xuân cũng nhiều chuyện, triều chính bận rộn. Nhưng thời cơ chẳng đợi người, trước mắt ta phải rời kinh một chuyến.”
Lâm Kinh Phác dừng một chút, nói: “Hôm nay thỉnh Thương thị lang lại đây chính là vì muốn thương nghị chuyện này.”
Thương Châu thoáng ngẩn ra, nói: “Hạ quan ngu dốt, mong rằng Nhị gia chỉ điểm.”
Lâm Kinh Phác: “Nghị Sự viện Tây trai đã hoạt động được một thời gian, có thể tạm thời thay Hoàng Thượng xử lý công văn thông thường trong triều, còn cần một người thay thể chức viện trưởng Tây trai, điều hành công văn và nhân mã. Người này cần có tâm tư linh hoạt, có thể thay ta cứu vãn che giấu trong triều, tư tưởng tân tiến. Thương thị lang là ứng cử viên phù hợp nhất. Chuyến này ta sẽ không đi quá xa, cho nên nếu Nghiệp Kinh có gì cấp báo, có thể điều cấm quân ngựa không ngừng vó đưa tới, sẽ không làm lỡ quá nhiều.”
Tâm tư Thương Châu bay loạn: “Xin hỏi Nhị gia rời kinh là muốn đi nơi nào?”
Nàng hiểu được đúng mực, không hỏi vì sao Lâm Kinh Phác phải đi, đi mấy ngày, có đáng giá để đi hay không. Y đã mở miệng nhờ vả, nàng chỉ cần biết y đi về hướng nào, đến khi ấy có thể đảm bảo đưa tấu đến trong tay y là được.
“Bắc Cảnh.” Lâm Kinh Phác gọn gàng dứt khoát, chẳng có ý che giấu trước mặt nàng.
Thương Châu ngẩn người, suy nghĩ sâu sắc trong chốc lát, rất nhanh bèn hiểu được một, hai phần.
Địa giới Tam Quận sông ngòi trải rộng, dễ thủ khó công, hai tháng nay từ quân báo cũng có thể thấy, tướng sĩ Nam Ân ôm quyết tâm quyết tử, muốn tấn công Tam Quận tuyệt chẳng phải chuyện dễ dàng, bây giờ cũng chính là đang lâm vào thế bí.
Lại nói, coi như Khải binh có biện pháp vượt qua sông Ly, công phá phòng tuyến lục quân của Vạn Phấn, đến lúc đó ắt không thể buông tha cho thủy sư Tam Ngô. Phải biết trước đây luận về tác chiến trên nước, một thủy sư có thể địch ít nhất năm tên bộ binh tinh nhuệ, cho nên bằng vào mưu lược chiến sự của Khải binh, vẫn còn chưa đủ.
Nếu như không chuẩn bị cẩn thận, không đánh hạ được Tam Quận, còn nửa đường mà về, đây sẽ là vết sẹo và sỉ nhục của Đại Khải.
Cho nên Ngụy Dịch án binh bất động, lựa chọn đóng giữ ngủ đông tại Duẫn Châu cũng là vô cùng sáng suốt. Hắn và Lâm Kinh Phác có thể cách xa ngàn dặm không mưu mà hợp, chỉ sợ là đã thương nghị xong đủ các loại đối sách từ lâu.
“Nhị gia muốn tới Bắc Cảnh lôi kéo viện binh cho Hoàng Thượng?” Thương Châu nhẹ giọng dò hỏi.
“Ngụy Dịch giữ được bình tĩnh, có điều các tướng sĩ huyết tính phương cương, không nhịn được, nếu quá lâu không công phá được, e là quân tâm bất ổn.” Lâm Kinh Phác nói: “Muốn đánh phá cục diện giằng co này, chúng ta nhất định phải dẫn vào một nhánh tinh binh khác mới có thể tranh thủ ưu thế tất thắng. Trung Nguyên đã hết binh có thể dùng, phóng tầm mắt nhìn thiên hạ, chỉ còn một nhánh tám vạn binh mã của Thiên Hành quan Bắc Cảnh có thể chiến.”
Hạ Lan Quân.
Hạ Lan Quân!
Sắc mặt Thương Châu thoáng trở nên nghiêm nghị, cúi đầu trầm ngâm nói: “Mười bốn năm trước, Hạ Lan Quân này bị Ân triều ruồng bỏ, mới bất đắc dĩ phải trú đóng ở Thiên Hành quan, có nhà mà chẳng thể về. Nhưng dù sao hắn cũng từng là kẻ sĩ Đại Ân, huống hồ còn oán hận Vương thất Đại Ân, tự nhiên sẽ có lòng phòng bị với Nhị gia. Nếu Lâm Bội Loan còn sống, có thể còn có hy vọng Hạ Lan Quân sẽ về Trung Nguyên, hiện tại… Hạ quan lo lắng chuyến chiêu an này của Nhị gia, chỉ sợ chẳng hề dễ hơn so với hy vọng Hoàng Thượng liều lĩnh đánh hạ Tam Quận.”
Thần sắc Lâm Kinh Phác hời hợt, thoáng nhìn dung mạo lại là diễm lệ đến cực diểm.
“Thương thị lang lo lắng không phải không có lý. Năm ấy á phụ đưa ta đi từ địa đạo Hoàng cung, sau khi lưu vong đến phía Nam, thiếu hụt binh mã phục quốc, từng có ý chiêu an Hạ Lan Quân, bởi vậy đưa đi không ít kim ngân châu báu ngọc ngà, tơ lụa, mỹ nữ ngựa tốt, còn từng tự mình tới Thiên Hành quan khuyên bảo bồi tội, có thể nói là lễ nghi chu toàn. Có điều Hạ Lan Quân kia không thu đồ vật, cũng không nói nửa phần tình cảm, trục xuất á phụ ta ra khỏi Thiên Hành quan.”
Ánh mắt Lâm Kinh Phác thanh lãnh, ngữ khí vẫn vô cùng nhu hòa dễ nghe: “Khi đó, ta chỉ cảm thấy Hạ Lan Quân này đê hèn vô tình, sau này mới nghĩ lại rõ ràng, một con sói bị ép rời đàn há có thể sở cầu mấy miếng thịt hươu. Có lấy nhiều thứ tốt hơn nữa đi chiêu an, với hắn mà nói, cũng chỉ là sỉ nhục vô dụng mà thôi.”
Thương Châu lặng lẽ lắng nghe: “Vậy chẳng lẽ chuyến này, Nhị gia muốn tự hạ mình cầu Hạ Lan Quân xuất binh?”
Chuyện giống vậy, năm ấy Ngũ Tu Hiền còn không làm được, đổi thành Lâm Kinh Phác, vậy nhất định có thể làm được sao?
Chỉ e không hẳn.
Mà Thương Châu cũng thực sự không nghĩ ra, người quật cường như Hạ Lan Quân làm sao cam nguyện thả xuống lựa chọn những mười bốn năm trời, đi đầu quân vào triều địch.
Một cơn gió thổi tan hoa lê trên cành, Lâm Kinh Phác dường như thất thần, rất lâu vẫn không lên tiếng.
…
Sau khi bàn giao tất cả lại cho Thương Châu, Lâm Kinh Phác không trì hoãn thêm, suốt đêm phóng ngựa đi về hướng Bắc. Thẩm Huyền dẫn dắt một nhánh đội ngũ hơn mười người theo tới, Lâm Kinh Phác cũng không mang đi quá nhiều người.
Phương Bắc lạnh giá, ngựa Trung Nguyên không chạy được lâu. Bọn họ chạy mười ngày mới đuổi được đến một trấn nhỏ phụ cận Thiên Hành quan, tìm trạm dịch ở lại.
Nghe đâu thôn trấn này một năm có những tám tháng là gió tuyết. Ban đêm, mọi người đều uống chút rượu ấm người, lâm Kinh Phác không ăn thịt, cũng cùng uống hai chung rượu.
Bên ngoài quá lạnh, ánh nến phòng khách trước sau cũng không sáng. Lâm Kinh Phác đề bút viết phong thư, sau đó gọi Thẩm Huyền tới.
Thẩm Huyền cũng thuận tiện lấy ra một phong thư, chính là do Thương Châu sai người đưa từ trong kinh tới.
Lâm Kinh Phác liếc mắt nhìn phong thư, sau khi cầm đến, thần sắc hơi hoảng hốt trong chốc lát, lại thấy bên trong cũng không có con dấu kịch liệt, nghĩ rằng không có chuyện gì quan trọng bèn để sang một bên trước, đưa chính phong thư mình vừa mới viết cho Thẩm Huyền, căn dặn: “Sáng sớm ngày mai, ngươi đến Thiên Hành quan một chuyến, tự mình giao phong thư này vào tay Hạ Lan Quân.”
“Tiên lễ hậu binh.” Lâm Kinh Phác nói tiếp: “Nếu như hắn có thể đáp ứng sở cầu trong thư, vậy thì không thể tốt hơn, đỡ phải can thêm một hồi. Nếu như hắn không đáp ứng, vậy cứ theo những gì ta đã nói với ngươi lúc trước mà làm, phải cẩn thận, không thể sai sót.”
Thẩm Huyền tiếp lấy bằng hai tay, cẩn thận gật đầu.
Đợi đến khi trời tối người yên, Lâm Kinh Phác mới về giường, lấy xấp thư kia ra, vừa mở phong thư dưới cùng đã biết chính là thư Ngụy Dịch viết.
Thư hay chữ tốt, thấy chữ như thấy người: Ngực Tào tướng quân có ngoại thương, cũng may vết thương nông, không có gì đáng lo ngại. Hôm qua đã nhận được nhóm thuyền đồng đầu tiên ngươi đưa tới, còn đang tồn trong quan kho Duẫn Châu, chưa từng tiết lộ tiếng gió ra ngoài. Liễu Hữu đã phụng mệnh Lâm Củng rời Tam Quận đi về phía Bắc, e là sẽ sinh biến, ngươi ở Bắc Cảnh ngàn vạn phải cẩn thận. Cũng không còn điều gì muốn nói, chỉ là nhớ ngươi rất nhiều.
Nhìn về quá khứ, cùng tới tương lai.