Lâm Uyên rất muốn đem người ôm chặt vào trong ngực, làm sao có thể dùng loại biểu tình này nói những lời đáng yêu như vậy, ánh mắt nhiệt liệt lưu luyến như vậy, hắn làm sao có thể không biết Tễ Nguyệt thích hắn đây? Tễ Nguyệt lại luôn cho rằng che giấu rất tốt, cho rằng hắn không biết, thẳng đến cuối cùng thay hắn tiến vào Cửu Thiên Khốn Ma Trận sắp hồn phi phách tán mới có dũng khí không tiếng động nói, “Ta thích ngươi, ngươi biết không?”
Ta biết, ta vẫn luôn biết.
Tễ Nguyệt mặt đều sắp bốc hơi nóng, toàn thân đều nóng đến lợi hại, chạy về phòng một bên dậm chân một bên lấy tay hướng mặt quạt gió, ý đồ hạ nhiệt độ.
A a a, y đang nói cái gì vậy? Cái gì gọi là ngươi mới không biết! Tên hỗn đản kia nói “tâm duyệt quân hề quân bất tri”, y thế nhưng trả lời “Là ngươi mới không biết”, ngụ ý còn không phải là đang oán giận Lâm Uyên mới không biết y thích Lâm Uyên sao.
Bất quá, tâm duyệt quân, Tễ Nguyệt cố gắng căng miệng, trên mặt vẫn là một nụ cười thật lớn, tràn đầy hạnh phúc cùng ngọt ngào.
Tễ Nguyệt cầm lá cây trong tay, như thế nào cũng nhìn không đủ.
Bất quá buổi tối khi ngủ liền gặp khó khăn.
Y phải để nó ở đâu? Nhất định phải để bên cạnh y, để xa bị người khác trộm đi y cũng không biết.
Sau khi ngủ để dưới gối là an toàn nhất, nhưng nếu chẳng may lá bị đè nát, không được.
Tễ Nguyệt khổ sở suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục tìm được một phương pháp tốt.
Cẩn thận bỏ lá vào túi thơm, sau đó dùng sợi tơ buộc túi thơm treo trên nóc giường, điều chỉnh độ dài, túi thơm vừa vặn buông xuống ngực, vừa mở mắt là có thể nhìn thấy.
Cách y gần như vậy, cho dù buổi tối có kẻ trộm muốn trộm bảo bối của y, khoảng cách này tuyệt đối có thể kinh động y.
Tễ Nguyệt sáng sớm vừa mở mắt, túi hương liền đập vào mắt, có thể nhớ tới bộ dáng người xấu kia tràn đầy ý cười nhìn y.
Tuy rằng háo sắc, bất quá ánh mắt cũng không tệ.
Tễ Ngôn Tom Sue kia, sau khi sống lại nam nhân nào gặp gã đều sẽ thích gã, tất cả nam nhân đều bị Tễ Ngôn hấp dẫn, si mê nhìn Tễ Ngôn, nhưng tên háo sắc kia chỉ chuyên chú nhìn y.
Bởi vì sự kiện lá cây, Tễ Nguyệt rất ngượng ngùng đi gặp Lâm Uyên, bất quá mọi người đều hẹn y cùng xem đèn sông, nếu không gặp, người xấu kia có thể cho rằng y tức giận cự tuyệt hay không? Tễ Nguyệt cố nén thẹn thùng đi hội nguyên đăng, tiểu thị của y còn nhất định phải búi tóc cho y, y chỉ là đi xem đèn sông, lãng phí thời gian chải tóc.
Tễ Nguyệt vừa ra khỏi cửa liền thấy được thân ảnh quen thuộc kia, ánh mắt vẫn nhìn nhưng không dám nhìn ánh mắt Lâm Uyên.
“Không muốn xem đèn sông sao?” Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt vẫn không yên lòng, bộ dáng tâm tư bất thuộc lên tiếng hỏi.
“Không phải.” Tễ Nguyệt trả lời xong dừng một chút, lời còn chưa nói ra mặt đã nóng lên, “Ta biết.” Tâm duyệt quân hề quân bất tri.
Ta thích ngươi, nhưng ngươi không biết.
Lâm Uyên sửng sốt một chút.
Tễ Nguyệt trong lòng có chút sốt ruột, không phải là y trả lời quá quá mờ mịt nên tên Lâm Uyên ngu ngốc này không hiểu ý tứ của y chứ? Trong cốt truyện, y đã bị Lâm Uyên làm thành búp bê vải rách, vì thuận theo cốt truyện, y nhất định sẽ bị búp bê vải rách.
Vạn nhất Lâm Uyên không hiểu ý của y, không búp bê rách y, vậy cố gắng mấy ngày nay của y làm không phải là uổng phí sao?
“Rất thích suối nước nóng nhà ngươi.
Sau này nếu ta có thể có một cái giống hệt nhau thì tốt, có thể đến suối nước nóng thường xuyên.”
Ánh mắt Tễ Nguyệt nóng bỏng lại thản nhiên, bị cái loại bộ dáng rối rắm muốn nói lại thôi to gan không màng bất cứ giá nào nhìn làm lòng Lâm Uyên trướng đến lợi hại.
Lâm Uyên vây người ở giữa mình và vách tường, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tễ Nguyệt, “Ta muốn khinh bạc ngươi.”
Tễ Nguyệt từ bả vai Lâm Uyên khẩn trương nhìn ra bên ngoài vài vòng, tay nhẹ nhàng đặt lên vai Lâm Uyên, không biết là muốn đẩy ra hay chỉ đơn thuần đặt lên, “Chung quanh hiện tại ngoại trừ chúng ta không có người khác, ngươi đừng làm bậy.”
Lâm Uyên nở nụ cười, Tễ Nguyệt đây là đang nhắc nhở hắn, để cho hắn làm nhanh lên sao.
Lâm Uyên cúi đầu hôn lên trán Tễ Nguyệt một cái, sau đó hung hăng ôm người vào trong ngực, để giảm bớt loại tâm tình xao động này.
Tễ Nguyệt cả người đều sắp nổ tung, đồ vật đó của hắn đang chống lên người y, quả nhiên háo sắc, cũng chỉ hôn y một cái, còn không phải là nụ hôn ướt át, liền, liền nổi lên phản ứng! Tễ Nguyệt không được tự nhiên, nâng cánh tay lên vòng quanh lưng Lâm Uyên.
Nếu khiêng y đến góc nhỏ tối tăm không người, y dù sao cũng phải ôm lấy cổ Lâm Uyên trước, để tránh bị ngã.
Chờ Lâm Uyên khắc chế xúc động muốn đem người ăn vào bụng, mới có chút lưu luyến buông người ra, “Muốn ăn cái gì?”
Tễ Nguyệt đỏ mặt hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Uyên một cái, có chút thẹn quá hóa giận, “Ngươi nghĩ thật đẹp!” Vậy mà còn muốn để cho y nói những lời xấu hổ này, y là một người đàn ông chân chính, mới không biết nói cái loại lời muốn ăn *** hạ lưu này.
Lâm Uyên chính là cố kỵ thân phận tiểu ca nhi ở thế giới này của Tễ Nguyệt, mới chỉ như chuồn chuồn lướt nước hôn trán, lại không nghĩ tới Tễ Nguyệt vẫn là thẹn thùng.
Xem ra lần sau vẫn phải nhịn xuống, trước khi thành thân không thể khinh bạc người ta.
Lâm Uyên mang theo Tễ Nguyệt dọc theo đường đi mua đồ ăn vặt Tễ Nguyệt thích, tìm bờ sông ít người, chạng vạng chỉ còn lại một chút ánh sáng, trên mặt sông ánh nến giao nhau mang theo một vẻ đẹp mê ly mộng ảo.
Ở thế giới hắn là Vương gia, Tễ Nguyệt cũng là tiểu ca nhi, bọn họ đã xem qua một đèn sông tương tự, cảnh sắc mỗi lần bất đồng, nhưng người bên cạnh hắn lại vĩnh viễn chỉ là Tễ Nguyệt.
“Ngươi đến xem đèn sông sao?” Vẫn nhìn chằm chằm mặt y, cứ nhìn mãi cũng không biến thành đèn sông được, lần ngắm hoa kia cũng vậy, hỏi hắn hoa có đẹp không, nhưng vẫn nhìn mặt y nói đẹp, căn bản không có nhìn hoa kia lớn lên như thế nào.
Quả nhiên là dâm tặc háo sắc trong nguyên bản, thấy tiểu ca nhi xinh đẹp liền đi không nổi.
“Ngươi vừa rồi đang suy nghĩ cái gì?” Lâm Uyên coi như là rất hiểu Tễ Nguyệt, chỉ nhìn tròng mắt y đảo loạn, biểu tình phong phú, liền biết Tễ Nguyệt lại bổ não phun tào cái gì rồi.
“Đại công tử, thì ra ngươi đã sớm đi.
Lý thiếu gia còn nói muốn hẹn ngươi cùng nhau ra ngoài chơi.
Đại công tử cùng Lâm thiếu gia quan hệ thân cận, vừa rồi ở bên kia thấy được thân ảnh Lâm thiếu gia, đến gần quả nhiên tìm được đại công tử.”
Từ sau khi Tễ Nguyệt không cho Tễ Ngôn giả mù sa mưa gọi y là ca ca, Tễ Ngôn mỗi lần đều gọi Tễ Nguyệt là đại công tử.
Tễ Nguyệt muốn trợn trắng mắt, ý tứ trong lời nói của Tễ Ngôn không phải là muốn y và Lâm Uyên trói cùng một chỗ, nói cho những nam nhân bên cạnh gã biết, y cùng Lâm Uyên có một chân, như vậy cho dù trong lòng ai có hảo cảm với y, cũng sẽ cắt đứt tình cảm nảy sinh, bên người vây quanh mấy nam nhân, Tễ Ngôn lại còn sợ bị y cướp nam nhân.
Tễ Nguyệt tùy ý liếc mắt một cái, thấy bên hông Tễ Ngôn treo một túi thơm giống như đã từng quen biết, nhân vật chính công Tề Thạc bị nam nhân vây quanh Tễ Ngôn chen chúc ở phía sau, trong ánh mắt nhìn về phía Tễ Ngôn ngẫu nhiên hiện lên thống khổ cùng sầu tư.
“Tễ Nguyệt, đã đến lúc đi thả đèn rồi.”
Bị thanh âm của Lâm Uyên cắt đứt suy nghĩ, Tễ Nguyệt sửng sốt một chút, tiếp nhận đèn sông Lâm Uyên đưa tới mới phản ứng lại, sau đó vui vẻ đi về phía bờ sông.
Tễ Nguyệt đùa nghịch đèn sông, nam nhân bên cạnh động tác theo bản năng đều có ý bảo vệ y, lo lắng y ngã xuống sông.
Tễ Nguyệt vụng trộm nhìn thoáng qua khuôn mặt nghiêng của Lâm Uyên, không biết có phải là ảo giác của y hay không, mỗi lần y nhìn Tề Thạc hai lần, đều sẽ bị Lâm Uyên bất động thanh sắc cắt đứt, hấp dẫn lực chú ý của y.
Y nhìn nam nhân khác, Lâm Uyên có phải đang ghen hay không?
Tễ Nguyệt vụng trộm nở nụ cười, kéo tay áo Lâm Uyên, “Hắn không đẹp trai như ngươi.” Cho dù là nhân vật chính công cũng vô dụng, còn không bằng một cái pháo hôi đẹp trai, y cũng không muốn cùng Tễ Ngôn cướp danh tiếng nhân vật chính.
Lâm Uyên nghiêng người Tễ Nguyệt, “Ngươi lấy ta so với ai?”
A, hả? Tễ Nguyệt bị nhìn đến bắp chân run lên, phản ứng này không giống với tưởng tượng của y!
“Không ai có thể so sánh với ngươi.
Ta, ta chỉ để ngươi làm búp bê rách, chỉ để cho ngươi chịu trách nhiệm.”
Một câu cuối cùng thanh âm rất nhỏ, Lâm Uyên không nghe rõ Tễ Nguyệt thì thầm.
Lâm Uyên cúi đầu kề sát mặt Tễ Nguyệt, “Câu cuối cùng nói cái gì?”
Bỗng nhiên khuôn mặt tuấn tú phóng đại làm Tễ Nguyệt kinh hãi một chút, đôi môi mỏng cách y rất gần, bình thường khi nhìn hắn cười độ cong hoàn mỹ lại mê người, khoảng cách gần đến nỗi y chỉ cần nhấc mặt lên là có thể hôn đến.
Trong lúc hoảng hốt Tễ Nguyệt liền duỗi cổ, hôn như nguyện…
Bỗng nhiên bị hôn một cái, Lâm Uyên ngây ngẩn cả người, bất quá Tễ Nguyệt hôn hắn hình như phản ứng càng lớn, vẻ mặt luống cuống nhìn hắn, có chút ngốc lăng.
Lâm Uyên an ủi nói: “Không có việc gì, dù sao lần trước hôn cũng đã phải chịu trách nhiệm rồi, hôn nhiều mấy lần cũng không sao.
Không cần lo lắng về sự trong sạch.”
“Đúng vậy, hôn một lần cũng phải chịu trách nhiệm, hôn nhiều cũng không sao.” Tễ Nguyệt vội vàng nhìn bốn phía, sau đó nhanh chóng hôn lên sườn mặt Lâm Uyên một cái, nhét tay vào trong tay Lâm Uyên, “Tay cũng muốn sờ.
Dù sao ta cũng phải chịu trách nhiệm.”
Trên đường nhìn thấy có tiểu ca nhi tặng túi thơm cho nam nhân, Tễ Nguyệt mới nhớ tới y không có đưa cho Lâm Uyên một cái, nói tới Lâm Uyên đều là bạn trai của y, y dù sao cũng nên cho người ta một danh phận.
Chờ tiểu thị lấy ra túi thơm trước kia của y, Tễ Nguyệt thấy được thủ đoạn quen thuộc, bỗng nhiên nghĩ đến túi thơm mà Tễ Ngôn đeo vì sao quen thuộc như vậy, đó căn bản là tác phẩm thêu trước kia của nguyên chủ.
Tễ Nguyệt nhớ rõ trong nguyên tác Tề Thạc là nhìn thấy nguyên chủ mang theo túi thơm, mới bắt đầu theo đuổi nguyên chủ, thâm tình lại sủng nịch.
Trách không được trách không được, Tễ Nguyệt phản ứng lại, trong nguyên tác là nguyên chủ khi còn bé cứu Tề Thạc một lần, là loại khuôn sáo cũ, phảng phất như một chùm ánh sáng trong bóng tối của hắn, ấm áp chiếu rọi toàn bộ sinh mệnh sau này của hắn.
Như vậy cũng giải thích vì sao Tề Thạc yêu nguyên chủ.
Sau khi sống lại, Tễ Ngôn hẳn là đã biết chuyện này, cho nên mới lấy đi túi thơm của nguyên chủ, để cho Tề Thạc nhận sai người.
Chậc chậc, thật không hổ là tiểu thuyết, quá cẩu huyết.
Nếu là bởi vì một túi thơm liền có thể yêu một người khác đến chết không thay đổi, vậy thịnh thế sủng ái cũng quá buồn cười.
Dù sao cũng không liên quan đến y, nếu Lâm Uyên dám nhận nhầm người, y, y liền…
Lâm Uyên cùng Tễ Nguyệt dần dần tiến vào cảnh đẹp, bất quá thanh danh Tễ Nguyệt lại càng ngày càng không hiển lộ, Tễ gia nhị công tử Tễ ngôn thanh danh tăng lên, giàu có tài tình, mạo mỹ, phẩm tính cao khiết, đã sớm đem Tễ gia đại công tử lúc trước so sánh xuống.
“Tiểu Nguyệt Nhi, lại đi gặp Lâm Uyên?”
Tễ Nguyệt đang chuẩn bị ra ngoài lại bị cha y ngăn cản, nghe vậy càng có loại cảm giác chột dạ khi hẹn hò bị cha mẹ bắt được.
“Ta chính là đi leo núi chơi, mới không có cùng hắn hẹn hò.”
“A, sau đó rất trùng hợp gặp Lâm Uyên cũng đến leo núi?”
Tễ Nguyệt mặt có chút nóng, không biết xấu hổ đáp lại.
Tễ chính quân vừa buồn cười vừa tức giận gõ gõ ót Tễ Nguyệt, “Ngươi đó, biết ngoại giới nói như thế nào về ngươi không? Tư chất tầm thường, tính tình ngu dốt, vô tài vô đức.
Người theo đuổi Tễ Ngôn vô số, ngươi bây giờ không có người hỏi thăm.
Không lâu nữa ngươi sẽ cập kê, cẩn thận không có người đến cầu thân, ngươi không gả ra ngoài được.”
Tễ Nguyệt bĩu môi, thè lưỡi, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Mới không có.
Nhiều người cầu thân như vậy có ích lợi gì, còn không phải chỉ có thể gả cho một người.” Ôi, y bây giờ như thế nào nói gả cũng nói thuận miệng như vậy.
“Ngươi cứ hồ nháo đi, tâm tư cả ngày đều ở trên người Lâm Uyên, cũng mặc kệ thanh danh của mình, nam nhân so với tiểu ca nhi càng coi trọng những thứ vật chất ngoài thân này.
Ngươi một lòng liền nhận định Lâm Uyên, nhưng nếu hắn chướng mắt ngươi, cưới ca nhi tốt khác, đến lúc đó ngươi làm sao bây giờ?”
“Mới không phải.” Tễ Nguyệt lớn tiếng phản bác, sau khi phản ứng lại lại giảm bớt âm lượng, “Chúng ta đều đã nói tốt ta phải chịu trách nhiệm với hắn, hắn nhất định sẽ cưới ta.”.