Âm tình: Thường chỉ bóng râm và hướng mặt trời, đắc chí và thất vọng, hai mặt bắc nam của núi. Ở đây có thể hiểu là hai mặt ở hai thái cực đối lập nhau.
Âm tình bất định: Hai trạng thái đối lập không ổn định.
Thẩm Hồng Xuyên, đệ tử thứ bảy núi Nhật Chiếu, ngọc thụ lâm phong, hồng trù hạc lữ(1), linh mạch nhất đẳng, gia cảnh giàu có, sinh ra đã là con cưng Thiên Đạo.
Tiếc thay, đầu người này có bệnh, người người như quang phong vụ nguyệt(2) vậy mà lại đi lưu luyến si mê đại sư huynh, thanh củi mục số một núi Nhật Chiếu khiến người ta không thể hiểu nổi.
Từ nhỏ hắn đã được người nhà đưa tới Nhật Chiếu cầu tiên vấn đạo, Quy Ninh chân nhân tính tình lười nhác, vốn chả rảnh đâu mà lo đến đành ném hắn cho đại sư huynh Minh Chúc chăm bẵm, tự mình phát huy.
Ai mà biết một lần chăm bẵm này của Minh Chúc lại khiến cho mầm non ưu tú tu đạo sờ sờ ra đấy rẽ lối đi tu ma.
Vì vậy, Thẩm gia, gia tộc lớn nhất Tích Mộc Quốc từng cho Văn Phong Lâu in(3) vô số quyển sách, phát hành khắp nơi, cả một quyển sách mắng núi Nhật Chiếu chẳng có lấy một câu trùng lặp, dùng từ sắc bén làm người sục sôi, mãi đến khi Quy Ninh chân nhân chủ động ra mặt mới xem như chấm dứt.
À, vì vậy Minh Chúc bị phạt bế quan ở băng đàm nột năm, suýt đông thành tượng băng.
Mà đây là lần đầu tiên sau bảy năm rời khỏi Nhật Chiếu, Thẩm Hồng Xuyên mới gặp lại đại sư huynh hoạt bát nhà hắn, vốn hắn còn định kề cận Minh Chúc tâm sự dọc đường, nhưng ai ngờ Minh Chúc xem như là vào phòng trong rồi, người cũng không bay tới được, chạm vào là hắn khó chịu muốn nôn, Thẩm Hồng Xuyên đành phải từ bỏ.
Trong thời gian hai ngày một đêm, Minh Chúc chịu đủ dày vò, gần như hôn mê, đến Hành Diên hạ cánh lúc nào cũng không hay, chỉ nhớ mình trong cơn mơ màng được người ôm vào nguc chậm rãi đi lúc lâu, sau cơn xốc nảy mới nhẹ nhàng thả xuống giữa vùng ngập mùi hải đường dịu dàng.
Minh Chúc miễn cưỡng mở mắt, không mấy tỉnh táo nhìn người trên đỉnh đầu, mù mờ nói: “Thập Tam?”
Người nọ như là có chút bất mãn: “Sư huynh, huynh đang kêu ai?”
Minh Chúc mịt mờ nghi hoặc nhìn nửa ngày mới hàm hồ đáp: “Hồng Xuyên.”
Bấy giờ Thẩm Hồng Xuyên mới dịu dàng cười, đưa tay lau sạch mồ hôi lạnh trên trán hắn, dịu giọng nói: “Chúng ta đến thành Duyệt Ngọc rồi, huynh ngủ một giấc cho ngon, ngày mai đệ đưa huynh tới Văn Phong Lâu lấy tin.”
Minh Chúc khép hờ mắt, tựa như có thể ngủ ngay tức khắc nhưng cố chịu đựng mà mở miệng, nói: “Đệ đừng lừa ta.”
Giọng nói của Thẩm Hồng Xuyên càng dịu dàng: “Đệ đã lừa sư huynh bao giờ đâu nào?”
Minh Chúc “à” một tiếng, cả người ngủ mơ màng, nghiêng nhẹ đầu vào gối, chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Thẩm Hồng Xuyên đợi đến sau khi hắn thở đều, lại ngồi ở mép giường lặng yên nhìn hắn một lát mới từ từ rời khỏi phòng.
Thành Duyệt Ngọc là thành trì phồn hoa số một Tích Mộc Quốc, cả ngày đèn đuốc sáng trưng, dù đêm đã khuya, trên đường người qua kẻ lại vẫn không ngừng, bên đường, trên cây hải đường cao cao treo nhiều trản linh đăng, muôn hồng nghìn tía, khiến cho cả tòa thành nối nhau thành một biển đèn mênh mông, sáng như ban ngày.
Phù sinh(4) thế tục, hồng trần huyên náo.
Thẩm Hồng Xuyên vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy ngay Lục Thanh Không và Chu Phụ Tuyết đứng trên hành lang, sát ngay cửa sổ, hắn hơi nhướng mày, nói: “Sao các đệ còn ở đây?”
Lục Thanh Không thấy sao cũng không ưa nổi hắn, lạnh căm nói: “Ngươi đã đưa Minh… đại sư huynh tới đây, chúng ta không ở đây thì ở đâu?”
Thẩm Hồng Xuyên không biết lấy đâu ra cây quạt, “phạch” một cái che nửa mặt, lúm đồng tiền như hoa: “Mới nãy đệ quở trách huynh cả đường, nói huynh không nên đặt Hành Diên trước cho các đệ, con người sư huynh này đây à, luôn là biết sai sửa ngay, nên là lúc này không xử lý chuyện khách đi3m cho các đệ, chỉ đành vất vả các đệ tự ra ngoài tìm chỗ đi.”
Lục Thanh Không lạnh lùng nói: “Thẩm Hồng Xuyên! Ngươi cố ý đúng không?”
Thẩm Hồng Xuyên hết sức chân thành: “Đúng á, bị mấy đệ nhìn ra rồi à?”
Lục Thanh Không: “…”
Thẩm Hồng Xuyên lắc chiếc quạt, mặt mày mang theo vẻ cười: “Sở dĩ huynh nhắc các đệ ra ngoài ở, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là…”
Hắn còn chưa nói xong, tàn ảnh sắc bén màu đen lóe ra từ không khí, thế như sét giật không chút lưu tình đánh tới trước mặt Lục Thanh Không.
Cả ngày Lục Thanh Không giao tiếp với cơ quan và trận pháp, công phu còn không bì được với mèo ba chân, tuy thấy công kích ngay trước mắt nhưng đến thời gian né tránh cũng không có.
Đồng tử hắn co lại, ngay trước khi chưởng phong rơi xuống, bên tai vang lên tiếng kim loại va nhau của kiếm rời vỏ, ngay sau đó, kiếm Vô Tâm cản lại chưởng phong hung hiểm, “ầm” một tiếng, đánh lui người nọ.
Tuy là Chu Phụ Tuyết chả ưa Lục Thanh Không nhưng lại không thể trơ mắt nhìn hắn bị thương, trong lúc nghìn cân treo sợi tóc ra tay đối chọi với người ta, kiếm Vô Tâm chợt phát ra tiếng ong ong kịch liệt.
Con ngươi Chu Phụ Tuyết trầm lại, có thể khiến kiếm Vô Tâm chủ động phát ra cảnh báo, thực lực người trước mặt không thể xem thường, mà hắn lại dễ dàng bị mình đánh lui như vậy, e là chưa dùng toàn lực.
Hai người giao thủ chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt Thẩm Hồng Xuyên vẫn như cũ, đong đầy niềm vui, thấy Chu Phụ Tuyết lạnh lùng nghiêm nghị cầm kiếm nhìn về phía mình, hắn lại chẳng hề biến sắc, không chút hoang mang nói tiếp lời ban nãy: “… các đệ không được người ta hoan nghênh đó mà.”
Người vừa nãy đối chưởng với Chu Phụ Tuyết lúc này mới lộ mặt, hắn một thân áo đen tựa như muốn chìm vào bóng đêm, trên mặt đeo chiếc mặt nạ rỉ sét quỷ dị, cả người phát ra mùi vị bụi bặm mục nát mang theo chút không may.
Hắn khàn giọng, ngữ khí tràn đầy sự chán ghét: “Người của Nhật Chiếu, cút ra ngoài.”
Lục Thanh Không kinh hồn chưa ổn định lại, dù biết Thẩm Hồng Xuyên sẽ không để người khác làm hắn bị thương, sắc mặt vẫn khó coi, nói: “Thẩm Hồng Xuyên, nếu không muốn đại sư huynh biết được thì dắt chó của mình về ngay, đừng thả ra cắn người khắp nơi.”
“Đây cũng không phải chó của huynh.” Thẩm Hồng Xuyên vô tội nó: “Tất cả đất dưới chân đệ đứng đều họ Thẩm, chưởng giáo quý phái cũng từng đảm bảo với người Thẩm gia huynh, đệ tử Nhật Chiếu không thể bước vào Thẩm gia một bước, sư đệ, sao đây, lẽ nào sư đệ muốn cãi lời sư phụ?”
Lục Thanh Không hờ hững nhìn qua, quả nhiên phát hiện trên bảng hiệu có ký hiệu chỉ thuộc về họ Thẩm Tích Mộc Quốc – khó trách suốt dọc đường, mấy gã sai vặt lại bày thái độ cung kính như vậy với Thẩm Hồng Xuyên.
“Ngươi…”
Chu Phụ Tuyết thờ ơ lạnh nhạt đứng kế cũng nhìn ra Thất sư huynh ở đâu nhảy ra này rõ là đang làm khó bọn họ, lời nói lời nào cũng là khinh thường, miệt thị, hắn cũng lười ở lại chịu tội, cau mày nói: “Có thể, nhưng chúng ta phải đưa đại sư huynh theo.”
Động tác phe phẩy quạt của Thẩm Hồng Xuyên khựng lại, ý cười trên mặt chưa tan nhưng con người lại lạnh xuống trước.
Chu Phụ Tuyết nào sợ hắn, lạnh lùng nói: “Nếu chư vị không hoan nghênh người của Nhật Chiếu, đại sư huynh thân là đại đệ tử Nhật Chiếu, tất nhiên cũng không thể ở lại đây quấy rầy.”
Thẩm Hồng Xuyên nhẹ khép quạt lại, lẩm bẩm: “Đưa huynh ấy đi?”
Chu Phụ Tuyết không nói lời nào, lạnh lùng nhìn hắn.
Thẩm Hồng Xuyên hơi cúi mắt, môi mỏng hé ra, mấp máy: “Đưa huynh ấy đi? Đưa huynh ấy… đi?”
Sau khi hắn lặp lại mấy câu, không biết nổi điên gì, khi ngẩng đầu lại, ma đồng đỏ tươi hung ác tàn bạo mang theo sát ý nhìn Chu Phụ Tuyết, khuôn mặt đẹp đẽ có chút dữ tợn, hắn rít qua kẽ răng: “Chỉ dựa vào ngươi con sâu cái kiến mới vừa Trúc Cơ cũng muốn đưa huynh ấy rời khỏi ta?”
Chỉ thoáng chốc, một luồng ma khí dồi dào từ người hắn bạo phát, ầm một tiếng đã đánh nát một bên cửa sổ chạm trổ hoa, sau lưng hắn tựa như có vô số quỷ ảnh tranh nhau trốn ra trước lại bị ma khí dữ tợn hốt nhiên chiếm đoạt hết thảy, tóc dài không gió tự lay, nhìn như ác quỷ địa ngục.
Chu Phụ Tuyết hít thở không thông, chỉ cảm thấy linh lực trong kinh mạch toàn thân đình trệ, trên người như bị tòa núi lớn đè nặng, mồ hôi lạnh ào ào đổ xuống, thở không ra hơi.
Lục Thanh Không cả giận, nói: “Thẩm Hồng Xuyên! Dừng tay! Ngươi muốn khiến hắn ch3t à?”
Y phục của Thẩm Hồng Xuyên tung bay, đôi tay khẽ nhấc, mặt không cảm xúc đối diện ánh mắt ch3t cũng không chịu thua của Chu Phụ Tuyết, đột nhiên nói: “Đôi mắt ngươi, đúng là không tệ.”
Hắn nói, ma khí bay tán loạn giữa không trung chậm rãi ngưng kết thành vũ tiễn(5) đen kịt, bị hắn ngoắc ngón tay, phá không lao thẳng tới đôi mắt Chu Phụ Tuyết.
Cả người Chu Phụ Tuyết cứng đờ, dù cho theo bản năng muốn tránh ra nhưng ngón tay lại chẳng mảy may nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi tên đen kịt đó dữ tợn gào rít tán loạn bay đến mắt mình.
Tim hắn đập điên cuồng, không biết là do sợ hay chấn động.
Khoảnh khắc đó, một bên cửa đột nhiên bị mở ra, phát ra tiếng “kẽo kẹt” khe khẽ.
Minh Chúc mở nửa cánh cửa, áo quần rộng quét đất, đi chân trần, vịn cửa, mê mang nghi hoặc dụi mắt, ậm ờ nói: “Hồng Xuyên, ồn ch3t đi.”
Trong nháy mắt, Thẩm Hồng Xuyên gần như thu lại hết luồng ma khí mạnh mẽ kia, vũ tiễn cách mắt Chu Phụ Tuyết còn có một tấc(6) biến mất theo tức khắc, uy áp to lớn cũng lập tức mất tăm, tựa như hết thảy đều chưa từng xảy ra.
Minh Chúc dụi mãi, rốt cuộc cũng mở mắt lên, nhìn thần sắc phức tạp của ba người, nghi ngờ nói: “Hơn nửa đêm các đệ không ngủ, đứng ngẩn ngoài này làm gì vậy?”
Thẩm Hồng Xuyên thay đổi sắc mặt cực nhanh, khép tay áo ôn tồn lễ độ cười: “Không có gì, đệ với lão Cửu cách xa đã lâu, muốn ôn chuyện xưa, làm ồn sư huynh hả? Xin lỗi, đệ sẽ nhỏ giọng lại.”
Minh Chúc ngủ đến mức não muốn hôn mê luôn, chả nghĩ ngợi nhiều, chỉ dặn dò vài câu đừng làm ồn quá lại đóng cửa, tiếp tục ngủ.
Thẩm Hồng Xuyên nhẹ nhõm thở ra, thấp giọng nói: “Làm sợ muốn ch3t.”
Lục Thanh Không cười nhạo một tiếng: “Tiền đồ đâu?”
Thẩm Hồng Xuyên nhàn nhạt liếc Chu Phụ Tuyết, kinh ngạc phát hiện ra tên sư đệ hời này vậy mà không chút sợ hãi hoảng loạn, trấn định tự nhiên cứ như người suýt bị khoét mắt ban nãy không phải mình vậy khiến Thẩm Hồng Xuyên phải rửa mắt(7) mà nhìn hắn.
Bị Minh Chúc cắt ngang, Thẩm Hồng Xuyên cũng không còn hứng thú, nói với kẻ đeo mặt nạ bên cạnh: “Thu xếp cho bọn họ gian phòng.”
“Nhưng mà… người Nhật Chiếu…”
“Đừng phí lời, bảo ngươi đi thì ngươi đi đi.”
“… Vâng.”
Thẩm Hồng Xuyên nói: “Hai đệ ngày mai định đi đâu?”
Chu Phụ Tuyết không quen thái độ âm tình bất định, nói đổi sắc mặt là đổi của Thẩm Hồng Xuyên, cứng cổ không nói, Lục Thanh Không kế bên chắc quen rồi, tiếp lời: “Trước đi Văn Phong Lâu một chuyến, buổi tối đi chợ đen ở thành Duyệt Ngọc xem có thứ gì để luyện chế không.”
“À,” Thẩm Hồng Xuyên nói, “chuyến này các đệ đeo theo bao nhiêu tinh ngọc?”
Lục Thanh Không nói ra một con số.
Thẩm Hồng Xuyên: “À, bằng này à, cũng nhiều ghê á, đủ mua một xâu hồ lô thêm mật hoa đào trong chợ đen nè.”
Lục Thanh Không: “…”
– —
(1) Hồng trục hạc lữ: Người cao quý, kiệt xuất
(2) Quang phong vụ nguyệt: cảnh sạch sẽ, trong trẻo của vạn vật, ý chỉ khai mở trí tuệ, tâm địa, cục diện thanh bình. Ở đây là nhiều người tài giỏi phẩm hạnh cao quý
(3) Nguyên văn là Thác ấn – 拓印
(4) Phù sinh: Kiếp người trôi nổi
(5) Vũ tiễn: Mũi tên (đuôi tên đính lông chim)
(6) Gốc là Ba thốn, tức là một tấc (10 cm)
(7) Quát mục: Thay đổi cách nhìn triệt để