*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa Thanh Mộc ngủ thẳng cẳng, cho tới giữa trưa ngày hôm sau bị tiếng cười đùa cách vách đánh thức.
Đệ tử Lăng Vân Quan không dám phá phách khi cậu ngủ, nếu có quét dọn thì sẽ cố gắng nhỏ tiếng, chỉ có một mình gã gian thương máu lạnh Tống Quyết kia phiền phức như vậy, quấy giấc mộng của người khác.
Hứa Thanh Mộc say ke rời giường rửa mặt, sau đó đi gõ cửa phòng bên tìm Tống Quyết cãi nhau.
Tống Quyết mở cửa nhanh chóng, còn có Bạch Mỹ Mỹ xuất hiện cùng anh.
Đã vài ngày không gặp, Bạch Mỹ Mỹ vừa thấy Hứa Thanh Mộc liền vui vẻ xông lên ôm lấy cánh tay cậu. Nhất thời lửa giận của Hứa Thanh Mộc khí tiêu một nửa, nhéo mặt Bạch Mỹ Mỹ nói: “Bác sĩ Thẩm đưa nhóc về hồi nào?”
Bạch Mỹ Mỹ ê ê a a, Tống Quyết dạy nó nói: “Nói chào buổi sáng.”
Bạch Mỹ Mỹ mở cái miệng đầy răng nanh, gian nan phát âm.
“Cạc cạc cạc.”
Hứa Thanh Mộc cười to, nói: “Giống vịt con.”
Bạch Mỹ Mỹ tức khắc chu mỏ, vô cùng ủy khuất bay đến trên đùi Tống Quyết ngồi xuống, đưa lưng về phía Hứa Thanh Mộc.
Tống Quyết dịu dàng trấn an nhóc con này, nói: “Đừng nôn nóng, từ từ thôi.”
Sau đó liền tránh sang bên cạnh, mời Hứa Thanh Mộc vào, nói: “Bác sĩ Thẩm đưa nhóc về lúc cậu còn đang ngủ, nên không có phiền tới cậu.”
Hứa Thanh Mộc “Ừm” một tiếng, không hề khách khí mà rót trà như đang ở trong nhà mình, sau đó thoải mái ngồi xuống chiếc sofa bọc da của Tống Quyết thoải, cười nói: “Buổi sáng mấy người làm gì mà ồn ào vậy, anh dạy nhóc nói chuyện hả? Hiệu quả thế nào?”
“Cũng được.” Tống Quyết nói, “Bây giờ bé nó học hơi trễ, nhưng nhóc thông minh lắm nên học rất nhanh.”
Hứa Thanh Mộc nhìn thoáng qua trên bàn sách của Tống Quyết, phát hiện trên bàn có không ít đồ chơi thông minh của trẻ em, chắc là lần này xuống núi mua lên.
Từ ngày đầu tiên Tống Quyết có thể nhìn thấy Bạch Mỹ Mỹ, anh chưa từng sợ nó, vẫn luôn đối xử nó như con nít, dạy nó nói chuyện, chơi với nó, cho nó ăn kẹo.
Chỉ là bé con này không xinh đẹp mà thôi.
Nhưng may sao, Tống Quyết cũng không trông mặt mà bắt hình dong.
Hứa Thanh Mộc híp mắt nhìn hai người đối xử với nhau như cha con, trong lòng nghĩ, kỳ thật Tống Quyết… Cũng không đáng ghét như vậy.
Vậy được rồi, thù hận kiếp trước giảm một phần ngàn (1/1000, giảm nhiều ghê huhu chúc mừng? ).
Tống Quyết bên kia cũng nhanh chóng an ủi Bạch Mỹ Mỹ, bé nhỏ cũng không mang thù, lại vô cùng vui vẻ quấn quít bên người Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc nhéo mặt nó nhìn một hồi, đột nhiên phát hiện, Bạch Mỹ Mỹ cũng không xấu như lần đầu tiên cậu gặp nó nữa.
Bây giờ nó không còn đen thui nữa, hơi ngả xám, như là động vật trong kỳ thay lông, đôi mắt cũng không còn là hai cái hố trắng dọa người, đã biến thành hình dạng bình thường.
Hứa Thanh Mộc nhìn kỹ, đôi mắt hoa đào này… Rõ ràng chính là copy Tống Quyết.
Bé nhỏ này, quả nhiên là cái nhan cẩu!
“Nhóc copy anh kìa.” Hứa Thanh Mộc tức giận bất bình nhìn chằm chằm Tống Quyết, nói, “Rõ ràng là tôi nhặt bé nó về nuôi, đúng là thứ ăn cây táo, rào cây sung.”
Tống Quyết liền có phong phạm của người cha hiền từ, nói: “Cậu đừng làm dữ, phải kiên nhẫn với trẻ con.”
Hứa Thanh Mộc nhe răng uy hiếp Bạch Mỹ Mỹ, nhưng thật ra không có giận, ngược lại bắt đầu chờ mong Tống Quyết bản thu nhỏ.
Một đứa con nít giống Tống Quyết nhất định rất là thú vị.
Hứa Thanh Mộc nghĩ liền thấy vui, trên mặt luôn mỉm cười, Tống Quyết bất động thanh sắc mà nhìn cậu cười hồi lâu cũng không đành lòng cắt ngang.
Cho đến khi Hứa Thanh Mộc phát hiện ánh mắt Tống Quyết, quay đầu lại, anh nhanh chóng lạnh mặt, nghiêm trang nói: “Đúng rồi, có chuyện muốn nói với cậu.”
Hứa Thanh Mộc ngồi thẳng, hỏi: “Chuyện gì?”
Tống Quyết liền mở cái video “Vân Trung Tiên” cho Hứa Thanh Mộc xem, thuận tiện đem phát hiện ngày hôm qua nói cho Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc xem xong video rất kinh ngạc, khó hiểu nói: “Đến tôi còn nhìn không ra, sao anh biết đây là tôi được? Cái mặt còn không có lộ trong cái video này.”
Tống Quyết cũng rất khó hiểu, vì sao mọi người đều nhìn không ra? Này còn chưa đủ rõ ràng à?
Anh đột nhiên có một loại cảm giác, mặc kệ sương mù có dày thế nào, có bao nhiêu người rộn ràng nhốn nháo, thời gian trôi qua bao lâu, anh cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra Hứa Thanh Mộc.
Nhưng những lời này Tống Quyết không thể nào nói ra, chính anh cũng không hiểu rõ ý nghĩa của cái suy nghĩ mơ hồ bất chợt này, lắc đầu, lại nói: “Mỗi ngày tôi đều đến đó luyện tập, cho nên rất quen thuộc với triền núi này. Chính là hôm đó… Cái ngày cậu đạp đổ cái xe lăn của tôi. Có vài du khách nước ngoài đi ngang qua, chắc bọn họ là người quay video cậu, rồi up lên mạng xã hội ở nước ngoài, bị Tuyên Cảnh Hoán lợi dụng.”
Trên mặt Hứa Thanh Mộc lộ ra biểu tình hơi bực bội, cậu chưa bao giờ để ý hư danh, nhưng bây giờ thật sự là bị gãi đúng chỗ ngứa rồi, thở dài nói: “Giờ hậu bối này nọ không chăm chỉ tu luyện, nhưng làm chuyện xấu thì không lúc nào vắng mặt.”
Ngoài việc bắt người đập cho một trận, cổ nhân ngàn năm Hứa Thanh Mộc cũng chẳng biết giải quyết vấn đề của thời đại mới như thế nào.
Tống Quyết nói: “Người này tham hư vinh như thế, hẳn là rất hưởng thụ lưu lượng hiện tại và fans ủng hộ, nếu không còn nữa, hắn nhất định sẽ thấy đau.”
Hứa Thanh Mộc liền cười, nói: “Ông chủ Tống lại có ý xấu gì đây?”
Tống Quyết nói: “Cậu tin tôi, để tôi xử lý.”
“Tôi…” Hứa Thanh Mộc đem lời muốn nói nuốt trở vào, cảm thấy cái câu “Tôi tất nhiên là tin anh rồi” đối với bọn họ hơi vượt quá giới hạn. Vì thế liền gật gật đầu, nói: “Làm đi, coi như anh trả phí tạm trú cho Lăng Vân Quan. Nói nghe một chút anh muốn đập tên con trai cưng này từ góc độ nào.”
Tống Quyết vuốt cằm đánh giá Hứa Thanh Mộc, nói: “Đầu tiên, cậu phải quay một cái video múa kiếm, treo lên đánh Tuyên Cảnh Hoán.”
Hứa Thanh Mộc nói: “Này đơn giản thôi, sau đó thì sao.”
Tống Quyết nói: “Tiếp theo, chúng ta phải tìm ra người du khách nước ngoài up cái video này, để tất cả mọi người biết Tuyên Cảnh Hoán đang PR bẩn.”
Hứa Thanh Mộc lắc đầu, nói: “Sao mà tìm? Tôi còn không biết mặt mũi bọn họ ra sao.”
Tống Quyết nói: “Internet có lưu giữ lại hết, hễ đi qua đều có dấu vết. Sử dụng các phương tiện kỹ thuật để lần ra nguồn gốc là có thể tìm được.”
Hứa Thanh Mộc nghe xong như lọt vào sương mù, Tống Quyết cong cong khóe miệng, lại nói: “Kỹ thuật cường đại, không thể thiếu tài chính duy trì. Đơn giản mà nói, nếu tôi muốn tìm thì dĩ nhiên sẽ tìm được —— vì có tiền.”
Hứa Thanh Mộc: …
Gian thương giàu có, thật sự đáng ghét!
Hứa Thanh Mộc vốn tưởng rằng Tống Quyết nói quay video chính là đơn giản dùng di động quay một cái là xong. Ai ngờ đâu Tống Quyết tích cực như vậy, trực tiếp kêu một tổ làm phim từ công ty anh lên núi, người quay phim là Khương Vĩnh, nổi tiếng từng hợp tác với rất nhiều đạo diễn lớn trong quốc nội.
Lúc một đống nhân viên công tác cuồn cuộn xuất hiện ở Lăng Vân Quan, Hứa Thanh Mộc bị dọa rồi, chớp mắt hỏi Tống Quyết, “Cần thiết à? Làm lớn như thế làm gì?”
Tống Quyết đạm nhiên nói: “Vì có tiền.”
Hứa Thanh Mộc: …
Tổ làm phim tổ ở Lăng Vân Sơn tìm cảnh quay hồi lâu, cuối cùng chọn một khu rừng trúc làm địa điểm quay. Dựa theo yêu cầu của Tống Quyết, tổ làm phim tổ cũng không bàn với Hứa Thanh Mộc sẽ quay như thế nào, để cho Hứa Thanh Mộc tự mình phát huy, muốn múa kiếm sao thì múa.
Vì thế Hứa Thanh Mộc cũng không chuẩn bị, tùy tiện đi vào nhà kho lấy một cây nhuyễn kiếm nhìn còn tốt, chà lau một chút, rồi đi tới giữa rừng trúc.
Tống Quyết ngồi trên xe lăn, ở một bên lẳng lặng nhìn.
Người quay phim nhỏ giọng nói xấu với trợ lý: “Cái tiểu đạo sĩ này… đẹp thì có đẹp, nhưng tay nhỏ chân nhỏ… Sao có thể múa kiếm chứ? Cầm kiếm còn không nổi. Còn không cho chúng ta bàn trước, rồi lát nữa sao mà quay? Bảng hiệu của tôi phải đập đi rồi, ông chủ Tống thật là… nhất định là tiêu tiền để dỗ người ta vui.”
Trợ lý cũng nhỏ giọng nói: “Người ta là đạo sĩ đó, tu hành, anh đừng nói bậy.”
Người quay phim liền trợn trắng mắt, nói: “Cậu không có văn hóa à, các môn phái của Đạo giáo có thể kết hôn sinh con ăn thịt uống rượu.”
Trợ lý nghẹn một lát rồi nói: “Người ta nói là có thể kết hôn, chứ không có nói có thể chơi gay.”
Người quay phim: …
Động chạm đến vùng mù kiến thức của hắn rồi…
Hai người đứng tại chỗ ngốc nửa ngày, cạn lời nhìn Hứa Thanh Mộc, luôn cảm thấy Tống Quyết đang làm hành vi mê hoặc gì đó.
Rồi quay thế nào? Vung tiền dỗ người ta cũng không phải dỗ như thế này.
Hứa Thanh Mộc thính tai, nghe được bọn họ thì thầm, cũng thấy được nghi hoặc của bọn họ. Nhưng cậu không thèm vạch trần, chỉ xoay đầu qua rồi nở nụ cười cao thâm khó đoán.
Công tác chuẩn bị đã xong, Hứa Thanh Mộc biếng nhác đứng dậy, chờ người quay phim hô lên “action”, cậu liền nhắm hai mắt lại, một giây sau lại mở mắt ra, thần thái đã hoàn toàn khác trước.
Ánh mắt lạnh thấu xương và xuất trần kia Tống Quyết chưa bao giờ thấy qua.
Rất nhanh, Hứa Thanh Mộc giương tay, giơ nhuyễn kiếm trong tay lên, nhất kiếm lưu loát đâm vào hư không, Tống Quyết thấy rõ ràng kiếm khí.
Kiếm khí kia nổi lên một trận gió, làm những phiến lá rụng nằm yên trên mặt đất nhẹ nhàng bay lên, mấy chiếc lá như là đột nhiên có sinh mệnh, tất cả xoay chung quanh người Hứa Thanh Mộc. Rồi sau đó cậu nhẹ nhàng nhảy lên, uyển chuyển nhẹ nhàng linh động dẫm lên những chiếc lá lơ lửng đó rồi phi thân vào giữa không trung, lại dẫm một chân lên đỉnh trúc cong cong. Thân thể cậu nhẹ như bấc, đỉnh trúc bị dẫm thế nhưng lại không hề bị gãy cong.
Tống Quyết còn không kịp kinh ngạc, người ở trên đỉnh trúc kia uyển chuyển nhẹ nhàng mềm dẻo xoay thân thể đáp xuống, lá trúc xanh biếc bao lấy màu áo xanh đung đưa theo gió, người nọ cứ như thế mà lặng yên nhảy xuống đất.
Lần đầu tiên Tống Quyết sâu sắc cảm nhận được, như thế nào phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long*.
*Trích thơ “Lạc Thần Phú – Tào Thực”. Ngĩa: “Nhẹ nhàng như chim hồng bay, Uyển chuyển như rồng lượn” (Bản dịch lấy từ thivien.net).
Ánh mặt trời xuyên thấu qua tầng tầng rừng trúc chiếu vào người Hứa Thanh Mộc, với vẻ đẹp mềm mại của ánh mặt trời và sự kiên cường của kiếm khí, cậu kéo ra kiếm hoa cực kỳ xinh đẹp. Nhuyễn kiếm kia lưu loát sinh động nước chảy mây trôi, dường như đã trở thành một bộ phận trên thân thể của cậu, mỗi chiêu mỗi thức đều cực kỳ tiêu sái. Khi nhát kiếm cuối cùng được vung ra, chuôi của thanh nhuyễn kiếm bình thường này phát ra long ngâm kiếm minh (kiếm phát ra tiếng kêu của rồng, minh 鸣: tiếng kêu, hót), theo tiếng của kiếm minh, Hứa Thanh Mộc một kiếm đâm xuyên qua cây trúc xanh thô to trước mắt.
Thân ảnh người cầm kiếm ở trong rừng trúc mờ mờ ảo ảo, tựa như phàm nhân trộm được thiên cơ phi thăng nhập mây, rồi lại như trích tiên nhẹ nhàng giáng thế phàm trần.
Rồi sau đó, cậu đứng yên, thu thức, hơi híp mắt, cười khẽ giữa những tán lá tre.
Nụ cười kia, ba phần mỹ, bảy phần mị, quấy nhiễu tâm thần Tống Quyết đến bối rối. Anh cảm giác được mỗi chiếc lá trúc đang lửng lơ rơi xuống người anh đều mang theo độ ấm của Hứa Thanh Mộc, trực tiếp hâm nóng linh hồn anh kiến nó phát run.
Anh không thể dời ánh mắt, cũng không thẻ phát ra thanh âm nào, kiếm minh còn vang ở tai, ầm ầm vang lên chấn kinh đến đầu óc của anh.
Tóm lại, vào lúc này, trong mắt anh chỉ nhìn thấy được một mình Hứa Thanh Mộc, thế giới phồn hoa hay muôn vàn quá khứ, đều biến thành màu xám.
Anh cảm thấy rằng, anh đã từng thấy Hứa Thanh Mộc như vậy trước đây.
Có thể chỉ là một cái chớp mắt, cũng có thể là cả đời.
Cho đến khi một trận vỗ tay như sấm cùng với tiếng thét chói tai lôi anh ra từ trong chấn động, anh mới hoảng hốt hoàn hồn.
Hứa Thanh Mộc đến gần anh, có chút kiêu ngạo mà hỏi anh: “Ê, thế nào? Quay được không?”
Trong lúc nhất thời Tống Quyết đã quên trả lời, Hứa Thanh Mộc đợi một hồi liền không vui, nói: “Dù gì anh cũng chẳng nói được lời gì hay.”
Nói xong giơ tay đấm bả vai Tống Quyết một cái, thuận tiện phủi đi lá trúc vướng trên người anh.
Nhóm nhân viên công tác đang vỗ tay điên cuồng, tay đều bị vỗ đỏ, liên tục hô: “Đẹp! Đẹp! Đẹp lắm!”
Tiếp theo đám người kia lại tiếp tục nhiệt liệt vỗ tay.
Người quay phim kích động muốn hỏng, vội nói: “Đẹp quá! Trước giờ tôi chưa từng thấy qua một người có thể múa kiếm đến trình độ này. Vừa rồi đó là… Khinh công hả? Tuyệt đối là khinh công!”
Trợ lý cũng nói: “Kiếm minh kia… Không phải là âm thanh của kỹ cảo, là kiếm minh thật! Này cũng quá thanh thúy vang dội dễ nghe, dọa tôi rồi!”
Hứa Thanh Mộc thâm trầm nói: “Là giả, ảo giác tôi. Thật ra tôi không múa kiếm, tôi tay nhỏ chân nhỏ, kiếm cầm cũng không xong.”
Người quay phim và trợ lý: …
Nhục ghê.
Hai người liền chạy tới nhanh chóng xin lỗi, người quay phim cũng là một người sảng khóa, vỗ vỗ mặt mình, cười nói: “Vả mặt, tôi đây kiến thức nông cạn, xin thầy đừng ghét, kiếm pháp của tiểu đạo trưởng cao thâm, tôi quay muốn nghiện rồi.”
Thật ra Hứa Thanh Mộc cũng không thèm để ý, xua xua tay nói: “”Anh cũng là vì có trách nhiệm với tác phẩm.”
Người quay phim cười khằng khặc, sau đó lại bắt đầu kích động, nói: “Tiểu đạo trưởng có hứng thú đóng phim không? Có cơ hội hợp tác thì tốt rồi, nếu thầy muốn vào giới, tôi bảo đảm mấy võ sinh khác sẽ không có cơm ăn.”
Trợ lý nói: “Gì mà võ sinh không có cơm ăn, với hình tượng này, lưu lượng đang hồng cũng không có cơm mà ăn á.”
Một người khác nói: “Các anh đừng nói bậy, Tiểu đạo trưởng chăm chỉ tu tiên, sao có thể vào giới tiếp tay làm việc xấu? Cái kia vừa nãy rõ ràng chính là tiên pháp. Tiểu đạo trưởng thầy đừng vào giới, tôi vào đạo quan của thầy tu tiên nha.”
“Tiểu đạo trưởng nói thật đi, có phải thầy học tuyệt thế võ công không, võ lâm bí tịch gì đó?”
Ngay từ đầu mọi người đã vô cùng bối rối, bây giờ lại bội phục sát đất Hứa Thanh Mộc, chuyển hóa cảm xúc vô cùng thông thuận, cảnh tượng đám người này hận không thể lập tức bái sư Hứa Thanh Mộc đã chọc cậu cười, vì để tránh phiền toái không cần thiết, cậu trực tiếp lưu loát phủ nhận: “Trên đời này không có khinh công, cũng không có tiên pháp, mấy người phải tin vào khoa học.”
Một đám người lại cười lại nháo, vây quanh Hứa Thanh Mộc hỏi đông hỏi