Tống Quyết nhìn Hứa Thanh Mộc cắn hạt dưa, không biết nói gì bèn hỏi: “Cắn hạt dưa à?”
Hứa Thanh Mộc thấy mặt Tống Quyết liền muốn cãi nhau theo bản năng, “Nói cái chuyện mà ai nhìn cũng biết”, nhưng bỗng nhiên nhớ ra, mình đang là chỉ đạo võ thuật Tiểu Hứa, cũng không thể làm trò với đầu tư papa trước mặt nhiều người như vậy.
Vì thế chỉ đạo Tiểu Hứa đành phải ngơ ngác gật đầu.
Tống Quyết nhìn mặt cậu, lộ ra biểu tình vui sướng, nói: “Sao cắn hạt dưa dở quá vậy?”
Hứa Thanh Mộc: …
Sau đó Tống Quyết lại đè thấp thanh âm, nói: “Nếu không thì nhờ mấy bà già đầu thôn cắn cho cậu nha? Nãy tôi có thấy vài bà lão đó.”
Hứa Thanh Mộc: …
Gian thương thật sự đáng ghét!
Hứa Thanh Mộc cảm thấy hơi bực bội, nhưng nhìn đến khuôn mặt vui vẻ của Tống Quyết, nghĩ rằng anh ta đang bận như vậy mà còn phải vội vã tới đây, cơn giận cũng không còn nữa.
Lúc lòng của Hứa Thanh Mộc tràn đầy rối rắm thì những người đang kinh hãi tột độ cuối cùng cũng đã từ từ lụm tròng mắt lên.
Tề Thiếu Huy cũng không hề kinh ngạc, lập tức cười tươi sắp xếp chỗ ngồi, dàn diễn viên chính cũng không đi tới phòng riêng, liền ngồi ngoài sảnh cùng ăn với Tống Quyết và chỉ đạo võ thuật Tiểu Hứa.
Tống Quyết hoàn toàn không để ý sự niểm nở của những người này, còn diễn vô cùng hăng say với Hứa Thanh Mộc, nghiêm túc nói: “Nhược Mạn nói võ thuật của cô ấy là được cậu huấn luyện, lúc nào cũng khen cậu đó.”
Hứa Thanh Mộc ngẩng đầu nhìn Doãn Nhược Mạn, cô nàng đang nghẹn cười đến mức khuôn mặt đỏ bừng, thấy Hứa Thanh Mộc nhìn qua, cô vội vàng ngừng cười, nghiêm mặt nói: “Ừm, Tống tổng rất có hứng thú với võ thuật truyền thống.”
Hứa Thanh Mộc bừng tỉnh.
Khó trách hôm nay lúc hỏi cô ta, cô ta lại tự tin tràn đầy tỏ vẻ không thành vấn đề, thì ra cô nàng đã sớm thông đồng với Tống Quyết.
Hứa Thanh Mộc nhìn hai người, lại bắt đầu tự rối rắm bản thân có nên giận hay không.
Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cậu cũng chỉ có thể cùng Tống Quyết nghiêm túc thảo luận về võ thuật truyền thống.
Suốt bữa tiệc, Tống Quyết gần như không nói chuyện với ai khác ngoài Hứa Thanh Mộc, đang nói về chuyện võ thuật thì thuận tiện hỏi Hứa Thanh Mộc đồ ăn thức uống có hợp khẩu vị không, có muốn kêu thêm mấy đĩa hạt dưa nữa hay không, từ đầu đến cuối cũng không niềm nở với những người khác, cũng không có ý định muốn can thiệp kịch bản.
Cho nên, đầu tư papa đích thật là tới tuyển phi.
Không bị bên đầu tư hủy tác phẩm, Tề Thiếu Huy cuối cùng cũng thở nhẹ nhõm một hơi.
Không có nhìn trúng Tôn Vũ Doanh, khẩu vị của papa hơi mặn nên chỉ chọn một chỉ đạo võ thuật, Tề Thiếu Huy lại thở nhẹ nhõm một hơi.
Bữa tiệc kết thúc, Tống Quyết đứng dậy nắm tay Hứa Thanh Mộc, nói: “Tiểu Hứa quả nhiên là vận động viên võ thuật chuyên nghiệp, giải đáp rất nhiều thắc mắc của tôi, thật sự rất cảm ơn.”
Ngữ khí kia có hơi thiếu đánh, nhưng Hứa Thanh Mộc cũng không thể giận anh, chỉ có thể làm bộ khiêm tốn mà nói: “Ông chủ Tống quá khen.”
Tề Thiếu Huy cũng đứng lên theo, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Nếu có đầu óc, lúc này nên chủ động dâng phương thức liên lạc cho đầu tư papa, sau đó lén liên hệ hỏi số phòng khách sạn của đầu tư papa, tiếp nữa thì thuận lý thành chương.
Nhưng cái tên chỉ đạo võ thuật mới vào nghề này lại kiêu ngạo lại ngây thơ không rành nguyên lý.
Tề Thiếu Huy lập tức tiến lên, giả bộ nhiệt tình quàng lấy bả vai Hứa Thanh Mộc, nói: “Hiếm khi Tống tổng và Tiểu Hứa có chung sở thích, nếu không Tiểu Hứa để lại số di động cho Tống tổng đi, về sau còn có thể giao lưu kinh nghiệm võ thuật.”
Nói xong Tề Thiếu Huy liền mỉm cười đầy uy hiếp nhìn chằm chằm Hứa Thanh Mộc, sau đó tính toán trong lòng lát nữa về khách sạn sẽ tâm sự mỏng với cậu.
Cái gì mà “Coi như bị chó cắn, nghĩ thoáng chút là được”, “Thẳng cong không quan trọng, qua một đêm là xong”, “Phấn đấu hai mươi năm cuộc đời không bằng mở mắt một đêm” các kiểu.
Hứa Thanh Mộc cảm thụ được ánh nhìn quái lạ đến từ bốn phương tám hướng, không lời gì để nói.
“Không cần.” Tống Quyết nhẹ nhàng cười nói, “Lần sau có cơ hội gặp mặt lại nói tiếp.”
Nói xong, Tống Quyết rất có phong độ gật đầu về phía Hứa Thanh Mộc, rồi nói lời cảm ơn lần nữa, sau đó để trợ lý đi lấy xe, rồi xoay người đi mất.
Mọi người: ???
Zụ zì zạ?
Không phải tới can thiệp kịch bản cũng không phải tới tuyển phi? Vậy đêm nay anh ân cần tha thiết lôi kéo tay người ta nói chuyện lâu như vậy là vì cái cái gì?
Chẳng lẽ thật sự chỉ là vì muốn bàn về võ thuật thôi đó hả???
Mọi người như lọt vào trong sương mù đi tiễn xe của đầu tư papa, sau đó kinh ngạc phát hiện, có lẽ là vì để tránh nghi ngờ, Tống Quyết không ở lại khách sạn mà đoàn phim đã bao, mà là tự thuê phòng ở khách sạn khác.
Tiếp đó, vô số ánh mắt kinh ngạc khó hiểu hướng về phía Hứa Thanh Mộc, cậu nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt chính trực cất cao giọng nói: “Thật không ngờ chân của ông chủ Tống lại bị tật nhưng vẫn chân thành yêu thích võ thuật truyền thống! Nếu mỗi người đều có tâm huyết như thế thì truyền thừa của võ thuật truyền thống sẽ còn có hy vọng!”
Mọi người: …
.
Bữa tiệc kết thúc, mọi người mang theo một bụng nghi ngờ trở về khách sạn, từng người trở về phòng mình chậm rãi tiêu hó drama hôm nay.
Hứa Thanh Mộc khóa trái cửa phòng, nhảy ra ngoài từ cửa sổ, thừa dịp bóng đêm tới khách sạn của Tống Quyết.
Tống Quyết không có đóng cửa sổ, cứ như đang chờ Hứa Thanh Mộc.
Lúc Hứa Thanh Mộc nhảy vào, Tống Quyết mới vừa tắm rửa xong đang mặc áo ngủ, tóc còn dính nước.
Mùi sữa tắm thoải mái trong lành ập vào mặt, Hứa Thanh Mộc nhất thời cảm thấy trong đầu có một tiếng nổ kỳ quái, tất cả những lời oán giận mà cậu muốn nói đột nhiên bị mắc kẹt trong cổ họng.
Ngược lại Tống Quyết rất tự tại, cầm khăn lông lau tóc, bình tĩnh diễn tiếp: “Kungfu của Tiểu Hứa thật không tệ, lầu cao như vậy mà vẫn nhảy vào được.”
Hứa Thanh Mộc hoàn hồn, trừng mắt anh một cái, nói: “Đừng diễn nữa, hôm nay anh diễn chưa đủ à?”
Tống Quyết nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng, không rõ ý gì, sau đó anh không nói nữa, nghiêng đầu nhìn về hướng khác, bộ dáng không muốn phản ứng Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc cũng không biết bản thân đang chột dạ cái gì, liền cảm thấy không thấy nếu cãi nhau với Tống Quyết sẽ không có phần thắng, vì thế từ từ đi đến bên cạnh Tống Quyết, nói: “Sao tự nhiên tới đây vậy? Cũng không nói với tôi một tiếng. Anh ngồi xe bao lâu? Tôi thấy tin tức nói anh ở phía Tây Nam có công trình gì đó, có xa lắm khônh?”
Tống Quyết không trả lời vấn đề công việc của mình, lạnh lùng nói: “Chân tôi còn chưa lành, lỡ thuốc dẫn xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Hứa Thanh Mộc gãi gãi đầu, nói: “Không sao cả mà, chỉ là con hồ tiên giảo hoạt không chịu hiện thân thôi, nhưng chỉ cần nó xuất hiện trước mặt tôi là nó xong đời.”
Tống Quyết vẫn không hé răng, vẻ mặt kiểu “Tôi đang giận mà không có ai dỗ hết á”.
Cái nết gì mà kỳ cục vậy nè!
Rõ ràng hôm nay anh làm lắm trò như thế trước mặt nhiều người khiến mình xấu hổ muốn chết!
Hứa Thanh Mộc thật sự không hiểu được tâm tư của Tống Quyết, do dự cả nửa ngày, đang muốn mở miệng lần nữa thì di động đột nhiên vang lên.
Hai người đồng thời nhìn vào màn hình, phát hiện một thông báo mới.
【 “Vũ Doanh” từ WeChat của “Đoàn phim Võ Lâm” gửi lời mời kết bạn. 】
Hứa Thanh Mộc lúc này mới nhớ tới, bữa tiệc hôm nay Tôn Vũ Doanh bị cậu phớt lờ. Bây giờ cố gắng nhớ lại lúc đó có tình cờ nhìn Tôn Vũ Doanh vài lần, sắc mặt cô ả rất khó xem, bộ dạng vô cùng sốt ruột.
Nhìn là biết cô ả đang vội cái gì. Một, đường đường là nữ chính nhưng hoàn toàn không có ai để ý đến ả, hai là cô ả thật vất vả mới chọn được một hộp cơm di động có bát tự thuần dương nhưng lại bị những người khác theo dõi.
Dường như là sợ Tống Quyết nẫng tay trên, đêm nay Tiểu Hứa mất luôn cái tem, hiệu quả sẽ suy giảm, vì thế gấp không chờ nổi liền hành động.
Cho nên muốn chuyện này kết thúc, Hứa Thanh Mộc phải bắt được con hồ tiên giảo hoạt kia.
Hứa Thanh Mộc còn đang rất cao hứng, lập tức đồng ý lời mời kết bạn của Tôn Vũ Doanh, mới vừa thông qua, Tôn Vũ Doanh đã gửi voice chat qua.
【 Vũ Doanh: Tiểu Hứa à, ngại quá đã trễ thế này còn quấy rầy cậu, tính hỏi cậu có rảnh không, có một động tác tôi làm không được, cậu dạy tôi một chút đi~】
Hứa Thanh Mộc nhắn lại “Bây giờ hả”, Tôn Vũ Doanh nhanh chóng voice lại.
【 Vũ Doanh: Ừa~, ngày mai phải quay rồi, Tiểu Lỗi lại xảy ra chuyện, tôi cũng không còn cách nào, có thể phiền cậu một chút được hông zọ~? 】
Cô ả cố ý đem âm cuối kéo dài, mang theo ý tứ nũng nịu, Hứa Thanh Mộc nghe xong thiếu chút nữa qua đời tại chỗ.
Nhưng cậu vẫn chịu đựng cảm giác ghê tởm trong người, nói với Tôn Vũ Doanh là chờ mình ở phòng tập, cậu sẽ đến ngay.
Buông di động ra, Hứa Thanh Mộc mới cảm thấy có điểm lạnh, cậu rùng mình một cái, nhanh chóng tìm ra nơi phát ra hơi lạnh này, quay đầu nhìn mới phát hiện thì ra là Tống Quyết.
Hứa Thanh Mộc: …
Lúc này Tống Quyết giống như một cái nguồn lạnh khổng lồ, đến cả bọt nước trên tóc cũng muốn hóa băng.
Ánh mắt của Hứa Thanh Mộc mơ hồ, yếu ớt nói: “Ờm, đây là vì…”
Lời còn chưa nói xong, Tống Quyết đột nhiên nhướng mày, sau đó nhanh chóng ghé sát vào, chỉ trong chớp mắt, khoảng cách giữa chóp mũi hai người chỉ còn cỡ một lóng tay.
Đôi mắt hoa đào của Tống Quyết càng ngày càng tới gần, cho đến khi Hứa Thanh Mộc có thể nhìn thấy rõ ràng ánh sáng trong con ngươi của anh, nhưng cậu chưa kịp nhìn kỹ, Tống Quyết lại hơi nghiêng đầu, kéo áo ngủ xuống, lộ ra cái cổ yếu ớt của mình trước mặt Hứa Thanh Mộc.
Ánh mắt của Hứa Thanh Mộc lướt xuống phía dưới, thấy được dưới làn da tái nhợt của Tống Quyết là những mạch máu xanh xanh, động mạch trên cổ hơi nhô lên, đập theo quy luật.
Đột nhiên Hứa Thanh Mộc thấy hơi khát nước, cảm thấy muốn cắn cái động mạch cảnh kia để nếm xem máu của anh ta có vị hoa đào hay không.
Thanh âm lạnh lẽo của Tống Quyết như truyền đến từ một nơi rất xa: “Hút một ngụm thuốc dẫn đi.”
Hứa Thanh Mộc bị thanh âm này làm cho hoảng sợ, quanh hơi thở toàn là hương vị của Tống Quyết, cậu không biết mình đang hồi hộp cái gì, lập tức hít một hơi thật sâu, hương vị của Tống Quyết lập tức tràn ngập toàn thân cậu. Cậu cảm giác được có một dòng nước ấm chảy qua cả người, xưa nay chưa từng có, nơi đan điền hơi nóng lên, linh lực dư thừa thậm chí làm cậu có chút chậm chạp.
Cứ như thế lẳng lặng ngây người thật lâu, đầu óc Hứa Thanh Mộc choáng váng như có chút say, một giọt nước trên tóc Tống Quyết rơi trên má cậu, mát mát lạnh lạnh, khiến cậu giật mình, lập tức lui về phía sau.
Hứa Thanh Mộc cảm giác được tim của mình đập thật nhanh, cậu trợn tròn đôi mắt yên lặng nhìn Tống Quyết, hoàn toàn đóng băng.
Hô hấp của đối phương cũng rất dồn dập, gương mặt hơi ửng hồng như ẩn như hiện, nhưng biểu tình vẫn chính trực đứng đắn như cũ.
Hứa Thanh Mộc điều chỉnh hô hấp loạn xạ của mình, muốn nói gì đó, nhưng lại không thể mở miệng được.
Tống Quyết cũng lui về phía sau nửa bước, sửa sang lại áo tắm dài của mình, ánh mắt thong dong nhìn Hứa Thanh Mộc.
Bây giờ, anh hết giận rồi.