*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì chân bị thương, chiếc xe lăn trị giá trăm vạn của Tống Quyết lại được sử dụng lần nữa, ở trấn nhỏ nghỉ ngơi hai ngày, trừ khi được Hứa Thanh Mộc bế, chính là ngồi ở trên xe lăn.
Hai ngày sau, chuyện của Hạn Bạn đã xử lý xong, Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết cũng chuẩn bị về Lăng Vân Quan.
Trước khi đi, Hứa Thanh Mộc nhìn hai cái chân đen như than của Tống Quyết liền cảm thấy trong lòng không quá thoải mái.
Tuy rằng nửa tháng là có thể tốt lên, nhưng nhìn Tống Quyết mỗi ngày đều chịu đựng nỗi đau bị thi độc ăn mòn, Hứa Thanh Mộc vẫn cảm thấy có điểm đau lòng. Cậu nghĩ nghĩ, liền nói với Tống Quyết đang mua vé máy bay: “Nếu không thì chúng ta đừng về, tìm chỗ nào có suối nước nóng ở một đoạn thời gian, cơn đau âm hàn dùng suối nước nóng điều trị tốt nhất.”
Nhưng trong trí nhớ của Hứa Thanh Mộc ở gần Thành Chi không có suối nước nóng nào tốt.
Mà vừa nghe đến ba chữ “Suối nước nóng”, Tống Quyết liền lên tinh thần. Nói tới hưởng thụ, ông chủ Tống rành số hai thì không ai số một, suối nước nóng tốt nhất cả trong và ngoài nước anh đều đi qua.
Nhưng anh lại chưa từng cùng đi với Hứa Thanh Mộc.
Sắc mặt Tống Quyết nhìn qua không có thay đổi gì lớn, nhưng tay đã bắt đầu nhanh chóng bấm bấm, miệng nói không ngừng: “Tôi có biết một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng rất tuyệt, suối nước nóng là từ thiên nhiên, phong cảnh cũng rất đẹp, hoàn cảnh rất tốt. Độ ấm của nước cũng không quá cao, mùa này đi là hợp lý. Tất nhiên cũng không sợ đông, độ tư mật của khách sạn khá tốt. Tôi đã nhờ trợ lý liên hệ rồi, đặt một tòa trang viên trên đỉnh núi, tuyệt đối yên tâm, không cần đụng mặt người khác.”
“…” Hứa Thanh Mộc liếc Tống Quyết, nói, “Tốc độ anh cũng quá nhanh rồi đấy.”
Tống Quyết vẻ mặt đứng đắn, nói: “Cũng tạm, à có mua vé máy bay cho mọi người trong quan luôn rồi, đến lúc đó chúng ta có thể trực tiếp gặp bọn họ ở sân bay.”
Hứa Thanh Mộc cứng họng. Hiệu suất của Tống Quyết quá cao, cậu bên này chỉ vừa mới đề nghị, bên kia Tống Quyết đã toàn sắp xếp xong xuôi, chẳng biết suối nước nóng có gì hay mà khiến anh vui vẻ như vậy.
Nhưng ông chủ đang bị thương nên Hứa Thanh Mộc cũng không nhiều lời, nhanh chóng thu thập đồ đạc, trưa hôm đó liền ở sân bay gặp các thành viên khác của Lăng Vân Quan, tiếp đó đi lên chiếc xe buýt mà trợ lý Tống Quyết đã đặt sẵn, rất là vui vẻ đi tới cửa khu suối nước nóng.
Suối nước nóng này được xây dựng giữa khu đồi núi chập trùng, tuy núi không quá cao, nhưng so với mặt nước biển đã không thấp. Cảnh trí nơi này so với Lăng Vân Sơn mà nói thì nó hoang dã hơn, suối nước nóng ở đây được xây bằng cây trúc, tận dụng mọi khả năng khiến cảnh trí bên trong tự nhiên.
Tuy cảnh quan là nhân tạo, nhưng tạo hình cực kỳ dụng tâm.
Tống Quyết đặt một lúc năm cái phòng có sân, bao hết toàn bộ phòng có view đẹp nhất, quản lý khách sạn vừa thấy Thần Tài tới liền nhanh chóng tiếp đãi, nhiệt tình dào dạt hỗ trợ cầm hành lý, giới thiệu phòng ốc.
Quản lý giới thiệu xong, mọi người liền bắt đầu chọn phòng, mọi người vô cùng tự giác mà cố ý tránh Tống Quyết cùng Hứa Thanh Mộc, đem phòng lớn nhất để lại cho cậu và Tống Quyết, còn có cả Bạch Mỹ Mỹ.
Hứa Thanh Mộc thấy là lạ: “Viện này lớn như vậy, có tận năm cái phòng, sao không ai ở hết vậy?”
Hạ Tinh Sở ho khan một tiếng, nói: “Chân Tống tổng bị thương nè, sư huynh phải chiếu cố ảnh, không có tiện.”
Hứa Thanh Mộc còn muốn nói không tiện chỗ nào, nhưng mọi người đã ầm ĩ vui đùa chạy mất tiêu về phòng chính mình, chỉ còn lại gia đình ba người bất hòa bọn họ ở đây.
Hứa Thanh Mộc thấy bọn họ cao hứng nên cũng không nghĩ gì nhiều, liền đẩy xe lăn của Tống Quyế, dẫn anh đi xem phong cảnh của khách sạn này một vòng.
Lúc này đã gần cuối mùa thu, trên núi lạnh hơn so với chân núi, nhưng cây cối vẫn còn xanh ngắt, chỉ có một ngọn núi cao hơn 3000m phía xa xa được phủ tuyết, nhìn từ vị trí khách sạn này vừa lúc có thể nhìn thấy ngọn núi tuyết kia.
Hứa Thanh Mộc không khỏi khen ngợi, nói: “Thật đẹp.”
Tống Quyết xoay đầu nhìn cậu, nói: “Thích không? Để tôi tìm ông chủ thương lượng đầu tư cổ phần, sau này lúc nào cũng có thể tới đây nghỉ ngơi.”
Hứa Thanh Mộc khẽ cười một tiếng, nói: “Cũng không đến mức đó. Dù không nhập cổ phần, chỉ cần ông chủ Tống còn ở đây thì lúc nào muốn tới mà chẳng được?”
Tống Quyết vui ngầm trong lòng, tiếp đó nói: “Ừm, vậy sau này cậu muốn tới thì tôi dẫn cậu đi.”
Hứa Thanh Mộc “Ừa” một tiếng, Bạch Mỹ Mỹ ở bên cười trộm.
Dưới sự dẫn đường của quản lý khách sạn, ba người nhanh chóng tới sân của mình. Sân này cố ý dùng tường trúc mái tranh, rất có cảm giác nguyên sinh. Không gian trong viện rất lớn, suối nước nóng lớn đối diện núi tuyết, tuyết trắng xóa cùng sương khói từ trong hồ bốc lên lượn lờ đan chéo nhau, vô cùng xinh đẹp.
Bạch Mỹ Mỹ đặc biệt vui vẻ, lập tức nhảy nhót tới sân.
Điểm chú ý của Hứa Thanh Mộc lại ở cái suối nước nóng kia, vội vàng nói với Tống Quyết: “Tôi lấy gạo nếp tiêu độc dùm anh trước, sau đó anh ngâm mình một chút là có thể giảm đau.”
Tống Quyết gật đầu, sau đó chớp đôi mắt hoa đào nhìn Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc bất đắc dĩ, bế Tống Quyết từ trên xe lăn lên, đặt lên sofa dùng gạo nếp tiêu độc, rồi cởi đồ người ta ra chỉ còn mỗi cái quần cộc
Mấy ngày này Hứa Thanh Mộc chăm sóc Tống Quyết cũng đã quen rồi, tuy cậu vẫn rất ngượng ngùng, nhưng ít ra ở bên ngoài cậu đã có thể điều khiển cảm xúc của mình, một chút cũng không để Tống Quyết nhìn ra rằng cậu không dám nhìn thân thể Tống Quyết.
Tiếp theo Hứa Thanh Mộc liền ôm Tống Quyết chỉ mặc mỗi cái quần cộc đi tới bên cạnh suối nước nóng.
Bạch Mỹ Mỹ đã tự cởi đồ bé ra chỉ còn cái quần đùi trên người, ở bên cạnh suối nóng lòng muốn nhảy xuống.
Hứa Thanh Mộc nhíu mày nói: “Anh mau xuống nước đi, trên bờ lạnh lắm.”
Bạch Mỹ Mỹ bóp mũi, đứng ở bờ biển nhảy “Tủm” vào trong nước, “Bõm bõm” một tiếng, đứa nhóc này liền vẫy vùng trong nước.
Rõ ràng chỉ là một đứa oắt con, bọt nước bắn lên lại không nhỏ, Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết bị bắn một thân ướt nhem, Bạch Mỹ Mỹ cười ha ha, sau đó vùng vẫy cánh tay và chân trắng nộn bơi tới chỗ bờ: “Ba ba! Mau xuống đi, bên ngoài lạnh lắm, trong nước ấm lắm nè.”
Nói xong Bạch Mỹ Mỹ liền lấy tay tát nước vào người hai bọn họ, Hứa Thanh Mộc lạnh mặt dạy dỗ bé: “Nhóc con đừng có quậy, ba không xuống nước đâu.”
Nói xong tròng mắt Hứa Thanh Mộc đảo đi, dứt khoát quăng Tống Quyết xuống nước như quăng trái bom, bọt nước bắn hết vào mặt Bạch Mỹ Mỹ, bé lấy móng vuốt nhỏ xoa xoa, sau đó cười khanh khách, bơi qua bơi lại dưới nước.
Tống Quyết vừa vào nước liền cảm thấy hai chân thoải mái, anh quay đầu nhìn Hứa Thanh Mộc, cười nói: “Cậu cũng xuống đi.”
Hứa Thanh Mộc hơi chút do dự, sau đó nói: “Không được.”
Mấy ngày nay tuy rằng đã nhìn quen thân thể Tống Quyết, nhưng Hứa Thanh Mộc vẫn chưa từng ở trần trước mặt Tống Quyết, có hơi không quen.
Nhưng Bạch Mỹ Mỹ không quan tâm nhiều đến thế, bé bơi tới chỗ Hứa Thanh Mộc rồi tát nước: “Ba ba mau xuống nước!”
Hứa Thanh Mộc trừng bé một cái, bé liền cười trốn sau lưng Tống Quyết, Tống Quyết cũng cười, đứng ở gần bờ nhẹ nắm lấy mắt cá chân của Hứa Thanh Mộc, giả bộ muốn kéo cậu vào trong nước.
Tống Quyết vốn chẳng dùng sức, chỉ là muốn hù thôi, nhưng Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết làn da vừa tiếp xúc trái tim liền run rẩy, cậu đột nhiên cảm thấy chân mình trơn trượt, cả người không khống chế được ngã nhào vào trong nước.
Hứa Thanh Mộc vội vàng nhắm lại mắt, còn tưởng rằng cả người sẽ đập vào trong mặt nước, nhưng ngay sau cả người cậu lại rơi vào một ôm ấm áp.
Tống Quyết thoải mái ôm lấy cậu, vội vàng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Hứa Thanh Mộc ngây ra một lúc, phát hiện cậu còn ôm cổ Tống Quyết, vì thế cả người bất ổn.
Mỗi ngày cậu đều ôm Tống Quyết như thế, Tống Quyết không có cảm thấy kỳ quặc à?
Khoảng cách hai người vô cùng gần, gần đến nỗi Tống Quyết có thể rõ ràng nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt Hứa Thanh Mộc và bọt nước đính trên mi cậu.
Hứa Thanh Mộc mau chógn che giấu hoảng loạn của mình, đẩy Tống Quyết ra, sau đó xụ mặt nói: “Anh kéo tôi làm gì?”
Tống Quyết vô tội nói: “Xin lỗi, chỉ muốn chọc cậu thôi, không nghĩ tới Tiểu đạo trưởng lại bị giật mình như thế.”
Hứa Thanh Mộc hừ một tiếng, cách xa Tống Quyết rồi dựa vào vách hồ, sau đó nói: “Thấy anh còn đang tàn tạt tạm thời không so đo với anh, chờ anh khỏe lại tôi bóp chết anh luôn.”
Tống Quyết cười nhạt, nói: “Dù sao cũng đã rơi xuống nước, ngâm mình thả lỏng chút đi.”
Hứa Thanh Mộc dưới sương mù mờ mịt thấy đầu tóc Tống Quyết ướt nhem, giọt nước từ sợi tóc chảy xuống mặt rồi xuống cổ, đột nhiên cảm thấy Tống Quyết như vậy rất trẻ tuổi, rất đẹp mắt.
Không biết bắt đầu từ khi nào, mặt Tống Quyết tự nhiên từ vừa thấy liền ghét biến thành vừa thấy liền không giận nổi.
Hơn nữa suối nước nóng thật sự quá thoải mái, Hứa Thanh Mộc chậm rãi thả lỏng thân thể, cậu nhìn thoáng qua dưới đáy nước, giữa sương mù nóng hôi hổi, kỳ thật nhìn nhau cũng chẳng rõ lắm.
Vì thế Hứa Thanh Mộc liền cởi bộ đồ ướt đẫm trong nước ném lên trên bờ, nháy mắt liền cảm giác thả lỏng vô cùng.
Tống Quyết cũng biết Hứa Thanh Mộc ngượng ngùng, nên không cố ý đi tới gần cậu, chỉ nhìn thoáng qua bả vai trắng nõn và xương quai xanh mà Hứa Thanh Mộc lộ ở trên mặt nước, sau đó liền mang Bạch Mỹ Mỹ qua bên kia bơi.
Hứa Thanh Mộc ngồi ở một bên nhìn bọn họ, khóe miệng không tự giác cười.
Tình cảnh này khiến cậu an lòng, rồi từ từ nhắm mắt ngủ gà ngủ gật.
Bạch Mỹ Mỹ cùng Tống Quyết chơi trong chốc lát, quay đầu lại thì thấy Hứa Thanh Mộc đã ngủ rồi.
Tống Quyết làm dấu im lặng với Bạch Mỹ Mỹ, Bạch Mỹ Mỹ lập tức ngoan ngoãn, không nghịch nữa.
Tống Quyết cũng ngừng lại, lẳng lặng nhìn ngắm Hứa Thanh Mộc một lát.
Núi non xanh ngắt cùng tuyết trắng so ra cũng kém với dung nhan của người đang ngủ yên trước mắt này.
Bạch Mỹ Mỹ che miệng cười trộm, sau đó rón ra rón rén bò ra từ trong nước, tự mình áo ngủ hình hoạt hình rồi để không gian lại cho hai người.
Tống Quyết còn chẳng phát hiện ra, nhìn Hứa Thanh Mộc đến nhập thần, trong óc hiện lên cảnh tượng bọn họ ở kiếp trước, hoặc là khắc khẩu hoặc là sóng vai.
Anh rất muốn biết kiếp trước bọn họ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cũng rất muốn biết, khi đó tại sao anh không nắm lấy tay Hứa Thanh Mộc sớm một chút, nếu không kiếp này cũng sẽ không lãng phí nhiều thời giờ như vậy để tranh chấp cùng Hứa Thanh Mộc.
Ngay khi Hứa Thanh Mộc đã ngủ sâu, Tống Quyết cũng nghĩ đến nhập thần, bọn họ đột nhiên đồng thời nghe được tiếng hô non nớt truyền đến cách đó không xa.
Hứa Thanh Mộc bỗng nhiên mở mắt, nháy mắt liền thanh tỉnh lại, ánh mắt lập tức trở nên lạnh thấu xương.
Hai người vừa nghe chính là thanh âm của Bạch Mỹ Mỹ.
Ngay sau đó sắc mặt bọn họ đều thay đổi, nháy mắt nhảy dựng lên từ trong nước, giơ tay bắt lấy áo ngủ khoác lên. Thậm chí Tống Quyết còn bất chấp cái đau trên đùi mình, nhanh chóng đi theo Hứa Thanh Mộc đi về phía thanh âm phát ra.
Hai người rất nhanh lần theo âm thanh tìm thấy Bạch Mỹ Mỹ, bé đang đợi ở hậu viện, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng trước mắt bé có một con thú vằn trắng đen hỗn loạn, so với chó thì lớn hơn chút, kia thú loại mặt tròn tròn, đôi mắt tròn tròn, không phải dã thú thường thấy, nhìn lông xù xù tròn vo rất đáng yêu, nhưng nhìn kỹ lại thì tứ chi của nó rất thô, móng vuốt nhìn qua cũng khá sắc bén.
Quan trọng nhất chính là, bên miệng nó còn dính một ít gỉ sắt, chiếc xích đu bằng sắt trong sân chẳng còn nữa.
Khẳng định đây không phải là động vật bình thường, ít nhất Tống Quyết chưa từng gặp qua, anh kinh ngạc nhìn nó, nói: “Nó ăn xích đu rồi hả?”
Hứa Thanh Mộc gật gật đầu, nói: “Ừ, không sai, đây là con Heo Vòi.”
Hứa Thanh Mộc vừa mới dứt lời, lông con Heo Vòi lập tức dựng lên, nó bày ra một loại tư thế công kích hung hãn với Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, ánh mắt vô cùng cảnh giác.
Bạch Mỹ Mỹ vội vàng nói: “Đừng sợ, ba ba tớ không làm cậu bị thương đâu!”
Nói xong bé vội vàng lôi kéo tay Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết, nói: “Bạn ấy có em bé!”
Hai người nhìn kỹ, chỉ thấy trên lưng con Heo Vòi có cõng một con con lớn bằng bàn ttay. Lông trên người con con còn chưa mọc hết, nhúm lông lác đác lưa thưa lộ ra thớ thịt hồng nhạt, mắt vẫn còn chưa mở, phát ra tiếng chi chi.
Bạch Mỹ Mỹ mở to mắt, sau đó chỉ vào bồn hoa bằng sắt bên cạnh: “Cậu đói bụng hả? Muốn ăn sắt không? Sắt bên đó ăn được nè.”
Heo Vòi thú nghe hiểu ý tứ của Bạch Mỹ Mỹ, cái thân toàn lông của nó chậm rãi tiến tới, Bạch Mỹ Mỹ lại nói: “Không đủ thì nói nha, xe lăn của ba tớ có nhiều sắt lắm.”
Tống Quyết: …
*con cái đẻ đau loz ?
Nói xong Bạch Mỹ Mỹ liền vào nhà đẩy xe lăn Tống Quyết ra, Hứa Thanh Mộc “Xì” cười, nói: “Bé con phá của, xe lăn ông chủ Tống quý vậy mà con dám cho Heo Vòi ăn, rồi ông chủ Tống phải làm sao bây giờ?”
Bạch Mỹ Mỹ ra vẻ đương nhiên nói: “Ba ba có thể ôm ba á!”
Hứa Thanh Mộc: …
Tống Quyết nhìn Bạch Mỹ Mỹ một cái, tức khắc cảm thấy con mình rất hiểu chuyện.
“Đừng làm việc vô ích, Heo Vòi ăn sắt, nhưng chỉ ăn mỗi sắt thôi thì không đủ.” Hứa Thanh Mộc điều chỉnh sắc mặt, bắt đầu phổ cập khoa học cho Tống Quyết cùng Bạch Mỹ Mỹ.
Heo Vòi là một loại yêu thú từ cổ xưa, đối với hoàn cảnh tự nhiên yêu cầu rất cao, bởi vậy từ xưa đến nay rất là hiếm thấy. Chúng nó sinh sống ở sâu trong núi và rừng già, rời xa nhân loại, lấy linh lực thiên địa làm thức ăn. Trừ phi hoàn cảnh sinh sống bị phá hư, chúng nó mới ăn quặng sắt, nếu trong núi tìm không ra quặng sắt, chúng nó liền sẽ xuất hiện ở các khu vực mà nhân loại hoạt động, trộm sắt để ăn.
Trên thực tế, sắt không thể nào thỏa mã sức ăn lớn của Heo Vòi, ăn có nhiều bao nhiêu chúng nó cũng sẽ không no, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sinh mệnh.
Mà con con vừa mới đẻ Heo Vòi đã mạo hiểm tới chỗ sinh hoạt của nhân loại, hẳn là đói thảm do tìm không thấy đồ ăn.
Nghe xong Bạch Mỹ Mỹ liền rất sốt ruột, vội vàng nói: “Thế làm sao bây giờ?”
Hứa Thanh Mộc không nói gì, mà tiến lên một bước, Heo Vòi lập tức cảnh giác lui về phía sau.
Hứa Thanh Mộc không đuổi theo, chỉ nhặt lên một mảnh sắt trên mặt đất, rồi đột nhiên rạch một đường trong lòng bàn tay, một miệng vết thương thật dài xuất hiện ở trong tay Hứa Thanh Mộc, máu tươi trào ra, Hứa Thanh Mộc liền bôi máu lên mảnh sắt kia
“Cậu làm gì vậy!” Tống Quyết vội vàng tiến lên một bước giữ chặt tay Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc lắc đầu nói: “Không sao, dùng bùa cầm máu là được ngay ấy mà.”
Nói xong Hứa Thanh Mộc liền kéo Tống Quyết lui về phía sau một bước, con Heo Vòi ngẩn người, sau đó bước nhanh về phía trước, lập tức mở miệng ăn ngấu nghiến mảnh sắt dính máu.
Heo Vòi lấy linh lực làm thứ ăn, linh lực