*Tỳ Hưu: Tỳ Hưu là một con thần thú hung dữ trong truyền thuyết cổ của Trung Quốc, là linh vật có hình dáng gần giống kỳ lân và thường được thờ phụng với ngụ ý nghĩa mang tới sự tài lộc, bình an. ko có lỗ deet, có vào mà ko có ra.
.
Đội trưởng đội bảo an nhìn bộ dáng người phụ nữ kia cũng không đành lòng nói ra những lời đả kích, vì thế chỉ thở dài, rót cho cô ta ly nước rồi để tự cô ta ngồi chờ.
Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết xem hết toàn bộ quá trình mới đến gần phòng khách, sau đó đi đến trước mặt người phụ nữ kia.
Hứa Thanh Mộc nói: “Xin chào, cho hỏi chị là mẹ của Tiểu Quân ạ? Tôi họ Hứa, tên là Hứa Thanh Mộc, xem như có quen biết Tiểu Quân.”
“Hứa Thanh Mộc?” Người phụ nữ lặp lại cái tên này, sau đó nhìn nhìn mặt của Hứa Thanh Mộc.
Cô ta hiển nhiên là biết Hứa Thanh Mộc, nhưng tấm da mặt lạ quắc này thì cô ta không biết.
Cô ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là trùng tên.
Tống Quyết cũng lễ phép tự giới thiệu, cô ta đứng lên, có hơi vô thố nhìn hai người đàn ông cùng với đứa bé trước mắt, do dự một chút, cô ta mới chậm rãi cảnh giác nói: “Tôi là mẹ của Tiểu Quân, tôi tên là Phan Nhụy. Nhưng… Sao hai người quen được Tiểu Quân?”
Hứa Thanh Mộc có thể lý giải được sự cảnh giác của cô ta, dù sao Tiểu Quân cũng không phải là đứa nhỏ bình thường.
Hứa Thanh Mộc còn chưa nghĩ ra được nên giải thích Phan Nhụy như thế nào, Tống Quyết liền ôm Bạch Mỹ Mỹ lên, tự nhiên vô cùng mà nói: “Con trai nhà tôi là bạn tốt của Tiểu Quân.”
Cái câu “Con trai nhà tôi” làm cho Hứa Thanh Mộc và Phan Nhụy đều sửng sốt một lát, nhưng lực chú ý của Phan Nhụy rất nhanh đã chuyển đến trên người con trai mình, cô ta nhìn đứa bé đáng yêu đang trong lồng ngực của Tống Quyết, lập tức liền giãn mày, nói: “Tiểu Quân có bạn à, thật sự là quá tốt, tôi vẫn luôn lo lắng không có ai chơi cùng thằng bé…”
Bạch Mỹ Mỹ cười tủm tỉm nói: “Chào dì ạ.”
Phan Nhụy cười một chút, lại cúi đầu bắt đầu khẩn trương cùng lo lắng.
Một nhà ba người gọn gàng như thế, còn cô thì chật vật như này, cô ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không biết hai người… Tìm tôi có việc gì không?”
Hứa Thanh Mộc dùng giọng nhẹ nhàng tận lực không để Phan Nhụy cảm thấy sượng sùng, tiếp đó tiếp tục nói: “Nếu chị muốn vào tiểu khu gặp Tiểu Quân, chúng tôi có thể đưa chị vào, chúng tôi là hộ gia đình ở đây.”
Phan Nhụy mở to hai mắt nhìn, kinh hỉ nói: “Thật sự có thể chứ? Nhưng mà…”
Phan Nhụy còn chưa nói nói xong, đội trưởng đội bảo an đã tiến vào, vội vội vàng vàng nói: “Thưa ngài, tuy anh là hộ gia đình ở đây, nhưng tình huống trong nhà của ngài Lâm rất phức tạp, hẳn là ngài cũng biết. Ngài đưa cô ta đi vào, lỡ làm ầm lên thì trách nhiệm này chúng tôi gánh không nỗi đâu.”
Tống Quyết mỉm cười với ông ta, rất lễ phép nói: “Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ gánh trách nhiệm.”
Đội trưởng đội bảo an càng sốt ruột, nói: “Ngài đừng làm tôi sợ, sao mà ngài gánh được chứ?”
Hứa Thanh Mộc nhìn đội trưởng đội bảo an một cái, nhẹ giọng nói: “Đội trưởng đội bảo an như anh không xứng chức của mình, ngay cả ông chủ cũng mình mà cũng không biết.”
Đội trưởng đội bảo an cả người cứng đờ, nhìn kỹ Tống Quyết nửa ngày, sau đó kêu to lên “A”.
Tống Quyết hơi hơi mỉm cười với ông ta: “Anh làm việc của mình mà thôi, không sao đâu, không cần lo lắng.”
Vị bảo an kia hoàn toàn đơ ngay tại chỗ, hoàn toàn không biết nói cái gì cho tốt. Tống Quyết cũng không cho ông ta cơ hội nói chuyện, trực tiếp mở cửa ra nói với Phan Nhụy: “Chị Phan, mời chị theo tôi.”
Phan Nhụy trong lòng chỉ nghĩ muốn gặp con trai, vì thế bất chấp những cái khác, vội vàng cầm theo bánh kem của mình, bước nhanh theo đuổi kịp Tống Quyết.
Tiến vào tiểu khu, đi được một đoạn Phan Nhụy liền phát hiện Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết cũng không dẫn cô ta đi tới tòa nhà của Lâm gia, mà là đi về phía ngược lại.
Nhìn kiến trúc chung và cảnh quan quanh hoa lệ như vậy, Phan Nhụy càng ngày càng khẩn trương, chờ tới khi dừng lại ở trước biệt thự của Tống Quyết, Phan Nhụy cũng không chịu đi nữa, siết lấy hộp bánh kem nói thẳng: “Đây không phải nhà của Tiểu Quân.”
Hứa Thanh Mộc quay đầu nhìn Phan Nhụy, thành khẩn nói: “Tôi nói thật vậy, tôi là một đạo sĩ. Về chuyện của Tiểu Quân tôi đã biết được ít nhiều, tôi cũng đang điều tra, chỉ muốn giúp Tiểu Quân mà thôi. Hôm nay cố ý tìm đến chị là vì hy vọng chị có thể kể hết tất cả cho chúng tôi biết. Đương nhiên, hôm nay là ngày đặc biệt, tôi bảo đảm chị nhất định có thể nhìn thấy được Tiểu Quân.”
Phan Nhụy cúi đầu mím môi, kỳ thật cô ta cũng không muốn nói chuyện của Tiểu Quân cho người ngoài hay, cô chỉ hy vọng bé chỉ là một đứa nhỏ bình thường như bao đứa trẻ khác.
Vì thế Phan Nhụy lui một bước, làm bộ phải đi, nói: “Thực xin lỗi, tôi không có gì để nói…”
Hứa Thanh Mộc cũng không thể ép cô ta, nhưng vẫn tiến lên một bước, thành khẩn nói: “Tôi là Hứa Thanh Mộc của Lăng Vân Quan, tôi nghĩ có lẽ cô đã từng nghe qua Lăng Vân Quan.”
Phan Nhụy đứng lại, nhìn nhìn Hứa Thanh Mộc rồi lại nhìn Tống Quyết và Bạch Mỹ Mỹ, sau đó bả vai đột nhiên bắt đầu run rẩy.
Sau khi thấy được rất nhiều sự kiện thần kỳ về Hứa Thanh Mộc trên mạng, cô ta thậm chí còn nghĩ tới việc muốn lên Lăng Vân Quan cầu xin Hứa Thanh Mộc giúp đỡ Tiểu Quân, nhưng thật đáng tiếc, đến cả mặt Tiểu Quân cô ta còn không gặp được thì làm sao có thể đi cầu người?
“Nhưng… Nhưng tôi nhớ rõ…” Phan Nhụy muốn nói rằng cô ta nhớ rõ ngoại hình của Hứa Thanh Mộc rất đẹp, chứ không phải một khuôn mặt bình thường như vậy.
Hứa Thanh Mộc xoa xoa khuôn mặt, nhẹ nhàng gỡ miếng da trên mặt ra, khuôn mặt vốn xinh đẹp liền hoàn toàn lộ ra.
Phan Nhụy trợn mắt há mồm, cả người đều choáng váng.
Hứa Thanh Mộc vội nói: “Ngại quá, có phải doạ chị sợ rồi không?”
Hốc mắt Phan Nhuỵ đỏ lên. Tận mắt nhìn thấy điều thần kỳ từ Hứa Thanh Mộc không làm cô ta sợ hãi, mà chỉ làm bốc cháy ngọn lửa hy vọng trong lòng cô, cô ta lập tức có một trực giác mãnh liệt, con của cô được cứu rồi.
Vì thế Phan Nhụy tiến lên một bước bắt lấy cánh tay Hứa Thanh Mộc, kích động nói: “Tiểu đạo trưởng, đúng là thầy rồi! Thầy mau giúp Tiểu Quân đi!”
Tống Quyết mở cửa nhà, nói với Phan Nhụy: “Chị Phan, đừng gấp, vào nhà đã rồi nói.”
“Phần lớn các lời đồn bên ngoài mà mọi người hay nghe kể đều là sự thật.” Sau khi Phan Nhụy ngồi xuống, trà cũng chẳng thèm uống liền vội vàng kể ra, “Nhưng những phỏng đoán ác ý về Tiểu Quân đều là giả, thằng bé chỉ có thể xem bói một chút, nhưng tuyệt đối không có năng lực hại người.”
Hứa Thanh Mộc ngồi ở đối diện Phan Nhụy, gật gật đầu, nói: “Cái này tôi biết, tôi đã xem qua, cậu bé dùng thuật Viên Quang để xem bói, đây là một loại năng lực trời sinh, nhưng muốn luyện tập đến trình độ này của Tiểu Quân, không thể nào chỉ là trời sinh, mà là có người huấn luyện bé.”
Mấy năm nay Phan Nhụy cũng từng bái phỏng rất nhiều thầy, đương nhiên cô biết rõ tình huống của con mình, nhưng khi nghe được Hứa Thanh Mộc khẳng định lần nữa, cô nhịn không nổi mà nước mắt tuôn rơi, nói: “Là do thằng cha khốn nạn đó! Là con mụ kia! Là bọn họ! Chính là bọn họ!”
Hứa Thanh Mộc cũng đoán như thế, vì thế cậu không mở miệng, nghe Phan Nhụy tiếp tục nói.
“Trước khi gặp ả đàn bà kia, tôi và ba của Tiểu Quân đã có rất nhiều xung đột. Ông ta vẫn luôn cảm thấy Tiểu Quân tai tinh quanh mình, bảo tôi đưa Tiểu Quân đến viện phúc lợi, sau đó, mụ đàn bà kia xuất hiện… Ông ta đột nhiên liền thay đổi, không còn sợ hãi Tiểu Quân nữa, ngược lại còn mang Tiểu Quân đi ra ngoài, xem tướng cho người khác. Còn mụ kia… Tôi không biết chuyện của ả như thế nào, nhưng ả tuyệt đối không phải là người thường, Viên Quang thuật gì đó, ức chế Tiểu Quân trưởng thành đều do chủ ý của ả ta. Những năm gần đây, bọn họ dựa vào Tiểu Quân mà phất lên, càng ngày càng có tiền, cuộc sống tốt đẹp như thế nhưng Tiểu Quân…”
Tống Quyết nói: “Bọn họ không cho cô gặp Tiểu Quân là trái pháp luật, cô đã từng báo cảnh sát hay kiện cáo gì chưa?”
Phan Nhụy lau lau nước mắt, nói: “Đương nhiên đã từng báo, cũng từng khởi tố rồi, cãi nhau rất lớn, cảnh sát khu này ai cũng biết tôi là bà chằn… Nhưng có ích lợi gì? Nhân viên phụ trách việc này đã điều giải rất nhiều lần, phạt tiền cũng rất nhiều lần, nhưng bọn họ vẫn không cho tôi gặp, cảnh sát cũng không thể nào cứ theo dõi bọn họ được. Tôi lại càng vô dụng hơn, sinh được Tiểu Quân nhưng lại không bảo vệ được thằng bé… Bây giờ tôi đang ráng kiếm tiền, hy vọng khi có điều kiện rồi thì có thể có tư cách tranh quyền nuôi nấng Tiểu Quân. Nhưng mà…”
Tống Quyết nhíu mày, tiếp đó nói: “Còn chuyện không cho Tiểu Quân đi học thì sao?”
Phan Nhụy phẫn nộ nói: “Cũng không biết bọn họ lấy giấy tờ ở đâu ra, nói là Tiểu Quân có bệnh tự kỷ không thích hợp đi học, để cho thằng bé học ở nhà. Dù sao… Bọn họ có tiền có thế, có nhiều biện pháp.”
Hứa Thanh Mộc nghe không nổi nữa, giận dữ nói: “Thứ rác rưởi gì vậy? Tức ghê á, tôi trực tiếp đi cướp Tiểu Quân về, rồi đấm bọn họ một trận.”
Nói xong Hứa Thanh Mộc đứng lên, Tống Quyết vội vàng giữ chặt tay cậu, trấn an nói: “Xã hội pháp trị, đừng xúc động, chúng ta có thể hợp lý hợp pháp mà giải cứu Tiểu Quân ra khỏi hố lửa.”
Hứa Thanh Mộc chẹp miệng, chậm rì rì ngồi xuống, sau đó lại nghĩ tới cái gì đó, nói: “Cũng đúng, còn có người phụ nữ kia nữa, thử điều tra cô ta có vấn đề gì không, đừng rút dây động rừng làm cô ta chạy thoát.”
Hai người trước mắt không biết vì sao khiến cho Phan Nhụy cảm thấy vô cùng tín nhiệm, cô cảm thấy Tiểu Quân lập tức sẽ được giải cứu ngay nên vội vàng nghẹn ngào nói lời cảm tạ.
Hứa Thanh Mộc nói: “Trước đừng cảm ơn gì cả, còn chưa làm gì hết mà. Nhưng phải để hai người gặp nhau trước đã, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Tiểu Quân.”
Tống Quyết nghĩ nghĩ, nói: “Đúng rồi, phải lấy lý do gì để gặp đây? Ừm… hay là dứt khoát cướp Tiểu Quân lại rồi đập hai tên rác rưởi kia một trận.”
Hứa Thanh Mộc “Xì” cười, nói: “Xã hội pháp trị, chúng ta phải hợp lý hợp pháp mà hành động.”
Tống Quyết cũng cười, sau đó nói: “Đùa thôi, tôi nghĩ ra rồi, nếu bọn họ dựa vào bói toán cho người khác để kiếm tiền, chúng ta có thể giả bộ muốn xem bói toán, lừa bọn họ trước đã rồi tính tiếp.”
Đúng là đã lâu rồi không sử dụng tới sức mạnh của đồng tiền! Hứa Thanh Mộc còn rất nhớ cảm giác này, xoa tay nói: “Được, ông chủ Tống nhân mạch rộng thủ đoạn nhiều, loại chuyện gạt người này xin mời ông chủ Tống vậy.”
Tống Quyết đứng dậy, đi về phía hướng ban công, gọi mấy cuộc điện thoại, cố ý chọn mấy người bản địa mà anh quen biết, đặc biệt là mấy gã nhà giàu tin vào mệnh lý phong thuỷ, năn nỉ tìm hẹn cha của Tiểu Quân, nói là có việc gấp yêu cầu mời Tiểu Quân bói toán.
Tống Quyết nói chuyện điện thoại xong thì trở về, nói: “Xong rồi, chiều sẽ gặp mặt.”
Phan Nhụy còn chưa tin nỗi, nói: “Nhưng mà… Mời Tiểu Quân bói toán vội vàng như thế cần phải có rất nhiều tiền, bọn họ tham lắm đấy, sao có thể…”
Tống Quyết thoải mái mà nói: “Tặng một chiếc xe làm lễ gặp mặt, rồi phí bói toán thì tính sau.”
Trong nháy mắt Phan Nhụy sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nói: “Sao, sao có thể thế được! Này cũng quá…”
“Yên tâm.” Hứa Thanh Mộc mỉm cười trấn an Phan Nhụy nói, “Ông chủ Tốn của chúng tôi là Tì Hưu đó, chỉ có vào mà không có ra. Chờ đến lúc đó chị sẽ thấy, lời lỗ bao nhiêu lấy lại được hết.”
.
.
đi làm về xong nhảy lên máy làm nốt chương này để mai cn có thể nghỉ ngơi hê hê
nói chứ test cái máy tính mới mua ạ ?