Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết đồng thời quay đầu lại, thấy được hai vị đồng tử.
Bởi vì sốt ruột mà nghẹn đến mức khiến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi lông mày nhỏ của hai vị đồng tử nhăn lại hai hai con sâu, đồng nam bất mãn mà nói: “Hai tên phàm nhân các người bị gì vậy, bắt ba lần cũng không bắt được, muốn tức chết ai vậy hả?”
Hứa Thanh Mộc thẹn quá thành giận mà đổ thừa máy móc, nói: “Cái này khó gắp lắm á? Thứ phản nhân loại!”
Đồng nữ liền nhảy nhót phất phất tay: “Để ta thử! Để ta thử!”
Hứa Thanh Mộc nói: “Tới tới tới, ngươi tới.”
Nói xong liền nhường vị trí cho hai đứa bé, nhưng bọn nó còn chưa cao tới bàn điều khiển của máy gắp thú, Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết liền mỗi người bế mỗi đứa cho bọn nó chơi.
Sau khi nhét thẻ vào, âm nhạc lại vang lên lần nữa, hai vị đồng tử hết sức chăm chú mà điều khiển cần câu, rất dễ dàng để câu con heo ú lên nhưng điên người nhất chính là con heo đó vẫn bị rớt xuống giữa chừng.
Hai vị đồng tử ai oán “Ây dà”.
Hứa Thanh Mộc cảm giác rất vui vẻ, từ từ mà nói: “Ta nói rất khó mà.”
Đồng nữ vô cùng sốt ruột mà nói: “Lần nữa lần nữa.”
Tống Quyết liền tiếp tục nhét thẻ để bọn họ gắp thú, lần thứ hai lần thứ ba lần thứ tư… Liên tiếp bắt mười mấy lần cũng không bắt được.
Hai vị đồng tử quả thực rất muốn hoài nghi nhân sinh, đôi mắt đỏ lên, rốt cuộc không thể không thừa nhận thứ này phản nhân loại, đồng nam tức giận nhìn chằm chằm Hứa Thanh Mộc, nói: “Ngươi đập bể nó đi!”
Tống Quyết mỉm cười, thong dong nói: “Để tôi thử xem.”
Ba người họ liếc anh, vô cùng hoài nghi.
Nhưng biểu tình của Tống Quyết lại tràn đầy tự tin như thể đã nắm chắc trong lòng bàn tay.
Đồng nữ ôm cánh tay, nói: “Ta không tin ngươi thật sự có thể gắp được.”
Tống Quyết bắt lấy cơ hội: “Nếu tôi gắp được, các người phải xuống núi giúp chúng tôi.”
Đồng nam lập tức lớn tiếng nói: “Hai tên đàn ông có quấn búp bê cũng không sinh được con đâu! Nương nương cũng không có cách đâu!”
Hứa Thanh Mộc: …
Tống Quyết sờ đầu đồng nam, nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, không phải yêu cầu cái này, dù sao đối với các ngươi mà nói chỉ là việc nhỏ.”
Hai vị đồng tử lúc này mới yên tâm, đứng ở một bên nhìn chằm chằm Tống Quyết, chờ xem anh bị quê.
Tống Quyết bình tĩnh, nhét thẻ vào, ngay lúc âm nhạc vang lên liền điều khiển cần câu tới phía trên con heo, thoải mái ấn xuống bắt lấy, cần câu lảo đảo lắc lư đi xuống, lại lảo đảo lắc lư kẹp lấy thú bông, rồi gắp lên giữa không trung.
Hứa Thanh Mộc lại bắt đầu hồi hộp, mà hai vị đồng tử thì đang nắm chặt tay, kích động trăm miệng một lời nói: “Rớt xuống!”
Nhưng lúc này đây, máy móc lại vô cùng nghe lời, chặt chẽ gắp lấy heo con một đường đi tới lỗ ra, “Ầm” một cái thả ra móng vuốt, heo con liền rớt xuống lỗ ra.
Hứa Thanh Mộc nghẹn một hơi cuối cùng cũng thở phào, la lên một tiếng “Á”, nhanh chóng nhặt lấy con heo vừa rớt xuống kia.
Hai vị đồng tử sửng sốt hơn nửa ngày mới phản ứng lại được, ánh mắt nhìn Tống Quyết đều thay đổi, sau đó đồng nữ mới nói: “Lần nữa đi, gắp con gấu kia luôn nha.”
Tống Quyết gật đầu, tiếp tục nhét thẻ không ngừng cố gắng, gắp con nào là trúng con đó. Mỗi lần gắp được một con là nhét vào lòng ba người kia, thẳng cho đến khi gắp con thú bông cuối cùng trong máy gắp thú ra, ba người kia ôm cũng không nổi nữa.
Hai đồng tử rốt cuộc cũng vui vẻ, hoan hô nãy giờ, đếm tới đếm lui mấy con gấu bông trong lòng, đồng nữ nói: “Chơi vui ghê á, sau này ngươi mang cái máy gắp thúc khác lên núi chơi nữa nha.”
Tống Quyết gật đầu nói: “Có thể.”
Đồng nam lại nhìn chiếc xích đu mini, nói: “Còn cái kia, ta muốn chơi mấy trò khác nữa.”
Tống Quyết có kinh nghiệm phong phú trong việc dỗ trẻ em, vì thế chịu trách nhiệm dẫn đồng tử chơi hết mấy trò chơi một lần, để Hứa Thanh Mộc ôm đống gấu bông ngồi ở một bên nhìn.
Hai vị đồng tử chơi mệt rồi ngáp, Tống Quyết liền dẫn bọn họ ngồi xuống chiếc xích đu dây, đẩy từ từ để bọn nó nghỉ ngơi.
Đồng nam nói: “Hôm nay chúng ta hôm nay chơi vui lắm á! Cho nên các ngươi là người tốt!”
Đồng nữ cũng đồng ý mà nói: “Vậy ngươi nói một chút, để xem chúng ta có gì có thể giúp ngươi.”
Hứa Thanh Mộc bị ghẻ lạnh ngồi chờ nửa ngày nhanh chóng đứng dậy, đem chuyện anh linh kể cho hai vị đồng tử nghe một lần.
Hai vị đồng tử nghe xong rất là khiếp sợ cùng tức giận, đồng nam lập tức nói: “Vậy mà lại có kẻ độc ác như vậy! Bích Hà Từ phù hộ trẻ em toàn thiên hạ, các ngươi nói sớm một chút chúng ta nhất định sẽ hỗ trợ, mắc gì lại không nói sớm chứ?”
Hứa Thanh Mộc: …
Làm gì có cơ hội nói sớm… Cùng con nít giao lưu quả nhiên là vô cùng phiền toái.
Đồng nữ nghĩ nghĩ, kiêu ngạo mà nói: “Khó trách tu vi của các ngươi cao hơn so với chúng ta, lại yêu cầu trợ chúng ta hỗ trợ. Anh linh không có thần chí, chỉ biết theo bản năng canh giữ ở bên người mẹ mình, cho nên các ngươi không có cách nào… Nhưng mà, hồn phách trẻ em đều là được Bích Hà Nguyên Quân phù hộ, cũng cần phải nghe lời dưới trướng Bích Hà Nguyên Quân. Làm đồng tử nhặt hương của Bích Hà Nguyên Quân, chúng ta xác thật có năng lực này.”
Tống Quyết liền a dua dỗ dành bọn họ: “Đúng vậy, các ngươi giỏi nhất.”
Hai vị đồng tử cao hứng không dừng được, khanh khách cười rộ lên, đồng nữ hoàn hồn hướng Bích Hà Nguyên Quân phục mệnh, đồng nam cầm pháp khí, chuẩn bị theo Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết xuống núi.
Đồng nam chơi cả đêm cũng mệt mỏi, Hứa Thanh Mộc để tụi nó nương vào vật trang sức ở di động mình để nghỉ ngơi.
Chờ vật trang sức truyền đến tiếng ngáy nhẹ nhàng, Hứa Thanh Mộc mới nhỏ giọng hỏi Tống Quyết: “Vừa rồi sao anh làm được vậy? Muốn gắp búp bê cần có bí quyết gì à?”
“Cũng không phải bí quyết gì.” Tống Quyết vẻ mặt chính nghĩa lẫm nhiên, lấy di động, tìm một cái app đưa cho Hứa Thanh Mộc xem, sau đó nói, “Đây là app điều khiển máy gắp thú, điều chỉnh độ lỏng của cần câu là được.”
Hứa Thanh Mộc khiếp sợ nói: “Anh gian lận!”
Tống Quyết vẫn là vẻ mặt chính trực: “Không sai, vì chính đạo.”
Hứa Thanh Mộc nhìn nh nghĩa chính từ nghiêm như thế cũng không nhịn nổi cười, sau đó cho anh một cái like ??.
Bọn họ thành công từ bắt cóc trẻ em biến thành dụ dỗ trẻ em, như vậy tính ra, khả năng đắc tội với Bích Hà Nguyên Quân coi như nhỏ một chút…
.
Giữa trưa ngày thứ hai, Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết về tới biệt thự.
Bọn họ rời đi một ngày, Tiểu Quân vẫn luôn ở cùng với mẹ, chơi với Bạch Mỹ Mỹ rất vui vẻ. Phan Nhụy kiên nhẫn chăm sóc hai đứa nhỏ, nhưng trong lòng vẫn rất lo âu, luôn lo lắng Nhiễm Hiểu Mạn và Lâm Lương Thiên đột nhiên xuất hiện cướp con trai cô đi.
Nhìn Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết trở về, cô mới hơi an tâm một ít.
Tống Quyết trấn an cô vài câu, sau đó nói: “Đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ được giải quyết trong ngày hôm nay.”
Rồi sau đó, Tống Quyết cũng không nói nhiều với cô, cùng Hứa Thanh Mộc chuẩn bị hành sự.
.
Chạng vạng, mặt trời chiều ngã về tây, đoàn ngừoi Hứa Thanh Mộc đi ra biệt thự, tới một chỗ thủy cảnh công viên của tiểu khu, ngoại trừ cánh rừng ngô đồng, đây là đặc cảnh đắt giá nhất trong tiểu khu, khoảng thời gian này, các hộ gia đình thường sẽ tản bộ ngắm cảnh.
Hứa Thanh Mộc lung lay vật trang sức di động, đồng nam liền từ bên trong chui ra, duỗi người, sau đó liền gỡ Tam Thanh linh ở bên hông mình xuống, nói: “Ta bắt đầu đây.”
Nói xong đồng nam liền nhắm hai mắt, một tay bấm quyết niệm thần chú, một tay cầm Tam Thanh linh nhẹ nhàng đong đưa, đồng thời thì thầm trong miệng: “Pháp linh rung lên, thần quỷ hàm khâm.”
Đồng nam vừa dứt lời, một trận gió nhẹ liền quấn quanh lên người nó, nhấc góc áo nó lên, giữa không trung liền kéo đến một trận mây đen phiêu đãng, không lâu sau, cách đó không xa liền truyền đến những tiếng cười hi hi ha ha quỷ dị.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một đám anh linh bay lại đây, lớn lớn bé bé, đi theo tiếng chuông của Tam Thanh Linh trong tay đồng nam.
Trong đoàn người chỉ có Phan Nhụy là người bình thường, cô không nhìn thấy được những gì xảy ra trước mắt, nhưng cô có thể cảm giác được không khí lạnh hơn vài phần, liền lo lắng nắm lấy tay Tiểu Quân.
Khi đám anh linh bay tới bên người đồng nam, nó liền dang tay trái ra, nói: “Tới!”
Nói xong, tần suất rung chuông dần hạ thấp, mỗi một lần rung, liền có một anh linh biến thành một con châu chấu nhỏ đậu trong lòng bàn tay của đồng nam, rất nhanh hơn ba mươi anh linh đã biến thành châu chấu, bị đồng nam nghịch ngợm dùng cây xuyên qua, treo ở bên eo.
Đối với đồng tử nhặt hương của Bích Hà Nguyên Quân mà nói, để cho đám anh linh nghe lời chỉ đơn giản vậy thôi.
“Được.” Đồng nam nhìn Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết, cười cười, nói, “Ta đưa bọn nó đi đây, sau khi trở về nương nương sẽ thanh tẩy hồn phách bọn nó để được đầu thai lần nữa, chuyện còn lại ta mặc kệ.”
Tống Quyết sờ đầu nó lần nữa, nói: “Cảm ơn, lần sau có đồ chơi mới sẽ nghĩ tới các ngươi.”
Đồng nam rất vừa lòng, “Hắc hắc” cười hai tiếng, xách chuỗi châu chấu kia nhảy nhót đi mất, sau đó nhanh chóng biến mất ở trước mắt mọi người.
Phan Nhụy cảm giác được không khí đã khôi phục lại độ ấm bình thường, cô lo lắng đi tới bên cạnh Hứa Thanh Mộc, hỏi: “Tiểu đạo trưởng, không có chuyện gì chứ?”
Đang nói, cách đó không xa liền truyền đến một tiếng kêu quái lạ, các hộ gia đình đang tản bộ đột nhiên bị đẩy ra, Nhiễm Hiểu Mạn từ trong đám người chạy ra, dưới chân chỉ mang mỗi một chiếc giày, như là điên rồi đẩy đám người ra chạy về hướng này, đôi mắt không ngừng nhìn trời, như là đang tìm kiếm cái gì đó.
Cho tới khi chạy tới trước mặt đoàn người Hứa Thanh Mộc, ả mới đột nhiên dừng bước.
Ả đã sớm không còn sự kiêu ngạo của mấy ngày trước, cả người đều hơi run run, nhìn Hứa Thanh Mộc, cắn răng nói: “Con tao đâu?”
Hứa Thanh Mộc nghiêng nghiêng đầu, cũng không trả lời Nhiễm Hiểu Mạn.
Nhiễm Hiểu Mạn run rẩy nhè nhẹ, hít sâu hướng về phía không trung hô một câu: “Trở về!”
Gió nhẹ thổi qua, nhưng lại chẳng có anh linh nào trở về bên người ả.
Sắc mặt Nhiễm Hiểu Mạn lại lần nữa trắng bệch ba phần, tuy rằng không biết Hứa Thanh Mộc làm như thế nào, nhưng hiện tại, những anh linh phù hộ ả đều còn không còn nữa! Ả biết tình trạng của mình chỉ có một con đường chết, vì thế trực tiếp quay đầu bỏ chạy.
Vừa vặn lúc này Lâm Lương Thiên đuổi theo, gã quan tâm dừng Nhiễm Hiểu Mạn lại, sốt ruột nói: “Hiểu Mạn, xảy ra chuyện gì? Em làm sao vậy?”
Mặt Nhiễm Hiểu Mạn đều là hoảng sợ, muốn đẩy gã ra để chạy, nhưng lúc này ả không hề có sức lực, cảm giác được có gì đó không đúng.
Bản thân ả chính là một người đã hơn 200 tuổi, hoàn toàn dựa vào sức mạnh của anh linh để duy trì tuổi trẻ và nhan sắc của mình, mà giờ đây đã không còn anh linh, thân thể của ả bắt đầu lão hoá nhanh chóng.
Ả cảm giác được, đầu tiên là trái tim không đập nữa, máu không còn chảy, rồi sau đó là đại não, ù ù cạc cạc, không suy nghĩ gì được.
Lâm Lương Thiên còn chưa phát hiện ra Nhiễm Hiểu Mạn có gì đó không đúng, gã một bên đỡ Nhiễm Hiểu Mạn, một bên nhìn Hứa Thanh Mộc, phẫn nộ chỉ vào Phan Nhụy: “Mấy người rốt cuộc là muốn thế nào? Tiểu Quân không phải đã ở với các người rồi sao!”
Hứa Thanh Mộc nhún vai, nói: “Sao mà đủ? Hai người tạo nghiệt nặng như vậy mà không định trả giá chút nào sao?”
Tống Quyết cũng nhún nhún vai, nói: “Không sai, đưa xe cho mấy người cũng không phải là đưa không, tôi phải lấy về gấp đôi chứ.”