Đọc truyện Full

Chương 42

Lục Vô Túy ôm Giang Hoài vào lòng.

Giang Hoài nghiêng đầu sang một bên, nhìn thấy Lục Vô Túy nhắm chặt hai mắt, lông mày nhíu chặt, sửng sốt trong chốc lát.

Mỗi lần Lục Vô Túy gọi cậu là Giang Điềm Điềm, đều là tức giận hoặc là đang muốn tức giận.

Đây là lần đầu tiên hắn gọi với giọng điệu bình tĩnh như vậy.

Giang Hoài thậm chí còn cảm thấy nghe nhiều lần như vậy, cậu gần như không còn mẫn cảm với cái tên này nữa.

Không biết đã qua bao lâu, Giang Hoài thấp giọng nói: “Đồ ăn nguội rồi.”

Lục Vô Túy chậm rãi buông ra.

Hắn nhìn đồ ăn bên cạnh, nghĩ tới Giang Hoài muốn khuyên hắn ăn, lông mày giãn ra một chút, nhẹ giọng nói: “Vậy ăn đi…”

Hắn còn chưa nói xong, Giang Hoài đã bước qua trước hắn một bước ngồi xuống.

Lục Vô Túy:…?

Hắn bất đắc dĩ nhìn Giang Hoài, cầm đôi đũa trên mâm lên, gắp đồ ăn trên hai chiếc đũa nhét vào miệng, lẩm bẩm: “Quản gia thấy anh không muốn ăn liền đưa những thứ này cho tôi. Nếu nguội thì sẽ ăn không ngon.”

Lục Vô Túy: “Cơm này, có khả năng là..”

Giang Hoài ngẩng đầu.

Lục Vô Túy dừng một chút, bất đắc dĩ nói: “Cậu ăn đi. “

Giang Hoài lại cúi đầu, thậm chí còn chọn ra món mình không thích, chọn vừa ý mới bắt đầu ăn.

Lục Vô Túy nhìn Giang Hoài ăn, dần dần có chút thèm ăn.

Hắn ra ngoài nhờ quản gia hâm nóng bữa ăn.

Quản gia mặc dù có chút khó hiểu nhưng vẫn làm theo, mười phút sau gõ cửa, bưng đồ ăn mới chuẩn bị đi vào.

Người đầu tiên anh nhìn thấy chính là Lục Vô Túy đang ngồi lặng lẽ bên cạnh.

Sau đó là Giang Hoài đang vùi đầu chăm chỉ ăn.

Quản gia:…Có chuyện gì vậy?

Lục Vô Túy xoa xoa thái dương, ra hiệu cho anh đặt bữa ăn xuống.

Bình thường Lục Vô Túy không thích dùng bữa trong phòng ngủ, quản gia sợ đặt sai chỗ sẽ không vui nên do dự một lần, lại đặt ở bên cạnh Giang Hoài.

Sau khi đặt nó xuống, Giang Hoài sửng sốt.

Hai người còn lại cũng sửng sốt, vừa định nói chuyện, Giang Hoài lại giơ đũa ra nói: “Tôi không ăn được nữa, sao còn đem lên cho tôi?”

Quản gia sợ hãi mở to hai mắt: “Không được, Tiểu Giang thiếu gia, cái này…”

“Khụ,” Lục Vô Túy đột nhiên ngắt lời anh, “Đưa cho cậu ấy.”

Người quản gia muốn nói lại thôi.

Vừa rồi, Giang Hoài, không phải đã ăn cơm sao? Nếu anh nhớ không lầm thì hình như cậu đã ăn rất nhiều?!

Lục Vô Túy đợi Giang Hoài chọn, sau khi chọn hết những món mình thích, hắn hỏi: “Chọn xong chưa?”

Giang Hoài gật đầu.

Lục Vô Túy thở dài, đứng dậy khỏi ghế bên cạnh, ngồi xuống cạnh Giang Hoài.

Hắn cầm đũa lên, chậm rãi ăn món ăn mà Giang Hoài làm loạn lên.

Kỳ thật nếu có người cùng Giang Hoài ăn cơm tối, cậu sẽ không chọn đồ ăn lộn xộn lên.

Tuy nhiên, cậu cứ tưởng những món ăn này đều là của mình.

Giang Hoài: “…”

Bất tri bất giác nhận ra điều gì đó.

Cậu hiếm khi có thông minh, nhanh nhẹn ngậm miệng lại.

*

Hai ngày sau, Đường Bình Kiến được đưa đến.

Tình cờ hôm đó Giang Hoài không có lớp, Lục Vô Túy cũng không có ở nhà, đứng trên bậc thang cùng quản gia, nhìn thấy một đám người đang kéo Đường Bình Kiến say khướt, trong lòng có chút tò mò.

Những người đó tuyệt đối không có ý định hù dọa cậu, vừa nhìn thấy khuôn mặt trắng như tuyết, liền an ủi cậu: “Cậu là Tiểu Giang thiếu gia đúng không? Đây là lão phu nhân sai chúng tôi đem người tới đây, sẽ có người canh ông ấy 24/24, cậu không cần phải lo lắng ”.

Giang Hoài nói: “Ông ấy là ai?”

Cậu cảm thấy khuôn mặt người này quen quen nhưng lại không nhớ mình đã từng gặp ở đâu.

Người áo đen nói: “Ông ấy là cha của Lục tổng.”

Giang Hoài kinh ngạc mở to mắt.

Lúc này, Đường Bình Kiến đang nằm trên mặt đất đột nhiên nói: “Rượu! Sao không cho ta uống!”

Người đàn ông mặc đồ đen nghiêm túc nhìn ông như thể đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, hết sức đề phòng.

Giang Hoài tò mò bước tới, ngồi xổm trước mặt Đường Bình Kiến.

Cậu nói: “Không ai cấm ông uống rượu.”

Đường Bình Kiến sửng sốt mở nửa con mắt, thẳng thắn nói: “Cậu là ai?”

Giang Hoài nói: “Tôi là con trai của ông…”

Ủa, là gì?

Cậu có phải là vợ của Lục Vô Túy không?

Giang Hoài nhất thời bế tắc, không biết tiếp tục như thế nào, Đường Bình Kiến đã nhận ra, khẽ hừ một tiếng: “Ồ, là cậu, đối tượng kết hôn của con trai ta.”

Giang Hoài gật đầu: “Đúng vậy.”

Đường Bình Kiến lại nhắm mắt lại, thô lỗ nói: “Cậu đã nói không ai ngăn cản ta uống rượu, nhưng rượu đâu? Mang cho ta!”

Người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh cau mày nói: “Ông ngày nào cũng cờ bạc hoặc uống rượu, lão phu nhân đang cho một cơ hội ăn năn, sao ông không trân trọng?”

“Lão phu nhân?” Đường Bình Kiến cười hắc hắc, “Ồ, cậu đang nói mẹ vợ của ta.”

Giang Hoài chống cằm nhìn ông.

“Quả nhiên, mẹ vợ đã cho ta một cơ hội, ta dù thế nào cũng phải cư xử đúng mực…”

Đường Bình Kiến chật vật đứng dậy.

Giang Hoài chưa từng thấy qua có người chật vật đứng dậy như vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy kỳ quái, liền duỗi ra một ngón tay chọc chọc ông.

Đường Bình Kiến ngay lập tức giống như phải chịu một đòn nặng nề.

Dứt khoát ngã nằm xuống lần nữa.

“Ôi, tôi không thể đứng dậy được.”

Giang Hoài: “…”

Người áo đen: “……”

Giang Hoài nhớ tới nơi mình gặp Đường Bình Kiến, trong lòng kinh ngạc: “Lần đầu tiên tới Lục gia, ông không như thế này.”

Đường Bình Kiến nói: “Tiểu thiếu gia, bình thường ta cũng như vậy, nhưng hôm đó ta nhìn giống người hơn một chút.”

Giang Hoài gật đầu, trong lòng thầm chấp nhận.

Gật đầu xong, cậu nhớ tới Đường Bình Kiến không nhìn thấy mình, thế là lại nói: “Ông nói không sai.”

Đường Bình Kiến nằm trên mặt đất cười.

Người áo đen tiến lên nói với Giang Hoài: “Tiểu Giang thiếu gia, lão phu nhân đã đặc biệt ra lệnh cho cậu tránh tiếp xúc với ông ta, việc còn lại giao cho chúng tôi, cậu có thể đi chơi vui vẻ…”

Nhìn Giang Hoài, người ta có thể mắng cậu sao.

Giang Hoài gật đầu.

*

Buổi tối khi Lục Vô Túy về, việc đầu tiên hắn làm chính là kiểm tra trên người Giang Hoài.

Thấy không có vết thương nào, mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn còn cảnh cáo Giang Hoài: “Sau này cậu không được phép tiếp xúc với người vừa mới đến, hiểu chưa?”

Giang Hoài cảm thấy ngày hôm nay mọi người đều rất kỳ lạ.

Đến giờ ăn tối, Đường Bình Kiến bị “áp” vào bàn ăn như tù nhân.

Lục Vô Túy không hề vui mừng khi gặp lại ông sau một thời gian dài.

Hai người này cũng không hẳn là cha con mà là hai người xa lạ ngẫu nhiên gặp trên đường, khi bị ép ở bên nhau, bầu không khí trên bàn ăn gần như đóng băng.

Giang Hoài nhìn cái này cái kia.

Lục Vô Túy dùng đũa gắp cho cậu một ít đồ ăn, cậu vội vàng nghiêm túc ăn.

Trong khoảng thời gian này, dù có phải là ảo giác của cậu hay không, những “bữa ăn bổ dưỡng” không ngon miệng của Lục gia dường như đã được thay đổi rất nhiều.

Ngoài ra còn có rất nhiều món cậu thích ăn.

Làm cậu không thể dừng miệng được.

Tất nhiên, trong khi ăn cũng không quên dừng lại và quan sát.

Lục Vô Túy vẻ mặt thờ ơ, tựa như không hề coi trọng Đường Bình Kiến, so sánh với Đường Bình Kiến thì cầm đũa có chút khó khăn, nhưng vẫn nhịn, cũng không có biểu hiện say xỉn trước mặt con trai mình.

…,..Bình thường giữa hai cha con, đều như thế này sao?

Chờ những ngày tới sẽ còn kỳ lạ hơn nữa.

Một người sống sờ sờ đi vào nhà, coi như không có chuyện gì xảy ra, Đường Bình Kiến được đặt trong một phòng ngủ nhỏ dành cho khách, có hai người canh giữ.

Theo như lời những người này, họ không hạn chế quyền tự do của Đường Bình Kiến.

Nói cách khác, là do ông không đi ra ngoài.

Về phần Lục Vô Túy, hắn chỉ đơn giản coi như ở nhà không có người như vậy, mỗi ngày đều sống một cuộc sống bình thường.

Bất quá Giang Hoài cũng tò mò mấy ngày.

Cậu giống như một chú mèo tò mò, luôn ngập ngừng và cảnh giác với những điều mới mẻ.

Nhưng sau khi phát hiện không có uy hiếp thì sẽ quên đi.

*

Nhưng điều không ai ngờ tới là sau vài ngày, chuyện xấu lại xảy ra nhưng mà là của chính Giang Hoài chứ không phải Đường Bình Kiến.

Mấy ngày trước cậu cùng Lục Vô Túy đi ăn cơm cũng không có chuyện gì xảy ra, nhưng mấy ngày sau lại bỏ ăn

Nửa đêm không ngủ được, trằn trọc hồi lâu ồn ào khiến Lục Vô Túy mất ngủ.

Khi bật đèn lên, hắn nhìn thấy Giang Hoài ôm bụng cắn môi, đáng thương ngẩng đầu lên.

Cổ tay gầy guộc và nhỏ nhắn của cậu ấn vào bụng, như thể động tác này có thể làm giảm cơn đau.

Quai hàm nhỏ nhắn trắng nõn cũng căng chặt, ánh đèn chiếu sáng giọt mồ hôi trên trán, tạo thêm chút quyến rũ cho cảnh tượng này.

Lục Vô Túy dừng một chút, ở trên bàn đầu giường tìm được một viên thuốc tiêu hóa.

Giang Hoài khó hiểu: “Sao anh biết tôi ăn no…”

“Gần đây một đêm cậu ăn hai bữa,” Lục Vô Túy nói, “Ồ không, cậu thỉnh thoảng cũng ăn chút đồ ăn vặt, cho rằng tôi không biết sao?”

Giang Hoài: “…”

Có đạo lý.

Lục Vô Túy cười nửa miệng nói: “Xứng đáng.”

Giang Hoài: “…”

Không thể bác bỏ.

Sau khi Giang Hoài nuốt viên thuốc tiêu hóa, vẫn còn đau.

Lục Vô Túy đưa tay ra, lòng bàn tay ấm áp đặt lên bụng cậu, có lẽ vì có ánh sáng nên vẻ mặt trông rất ôn hòa.

Giang Hoài đưa tay ra, cơ hồ không nhịn được, rụt lại.

Sau khi bị giữ chặt, cậu mới ngừng cử động.

Lục Vô Túy trở lại giường, vươn tay về phía cậu, nhẹ giọng nói: “Lại đây.”

Giang Hoài hết lần này đến lần khác do dự, cậu còn chưa kịp ra quyết định, liền bị Lục Vô Túy cưỡng ép kéo tới.

Cậu ngã vào vòng tay của Lục Vô Túy, lúc đầu vẫn rất cứng ngắc.

Cho đến khi bụng dễ chịu hơn rất nhiều, từ từ chìm vào giấc ngủ, khi ở trong vòng tay của Lục Vô Túy, luôn cảm thấy cảm giác này rất quen thuộc, giống như ngày nào cậu cũng nằm trong vòng tay này, thậm chí cả cơ thể trong vòng tay này đều quen thuộc với nhiệt độ.

Lục Vô Túy chợt ngừng tay lại khi Giang Hoài sắp ngủ.

Tay hắn dọc theo cổ Giang Hoài, sờ lên khuôn mặt còn mịn màng hơn sữa của Giang Hoài, giống như làn da của trẻ sơ sinh, chỉ cần chạm một ngón tay là sẽ vỡ ra.

Một người như vậy đang ở trong vòng tay của hắn.

Sự trầm thấp mấy ngày trước dường như không còn tồn tại trên người Lục Vô Túy nữa. Đôi mắt hắn lóe lên, thay vào đó là một cảm xúc hoàn toàn mới.

Những cảm xúc này đã khiến hắn giữ được sự bình thản dù ở cùng một mái nhà với Đường Bình Kiến.

Trước đây hắn chưa bao giờ có cảm giác như vậy.

Thật kỳ diệu.

Lúc nhìn Giang Hoài, hắn liền có cảm giác muốn ôm lấy cậu, lúc Giang Hoài ở trong ngực hắn, hắn liền muốn ôm chặt lấy.

Sờ vào da thịt Giang Hoài, hắn muốn ấn xuống cắn xuống.

Trước đây hắn chỉ biết mình động lòng với Giang Hoài.

Nhưng có chút giống như trêu chọc, cho dù là đối với Giang Hoài, hắn vẫn có một mức độ phòng ngự nhất định.

Nhưng hôm nay, hắn muốn giữ Giang Hoài ở bên cạnh.

Chỉ cần ở lại bên hắn.

Hắn cúi đầu hôn lên tai Giang Hoài.

Bé ngốc vẫn ngủ say, không biết gì, thỉnh thoảng lại thốt ra vài lời ngái ngủ

– ————————————————————————

Cảm ơn cả nhà iu, vì đã bình chọn cũng như là lưu bé nó vào list đọc.

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full