“Vũ Tu! Nhìn bên này! Vũ Tu!”
Hai bên thảm đỏ, vô số máy ảnh nhắm vào người đàn ông trẻ tuổi đang đi tới.
Người đàn ông vóc dáng cao lớn, mặc lễ phục màu đen, trang điểm nhẹ nhàng chỉ làm sáng da lên một chút, ngũ quan nổi bật ăn ảnh không cần chăm chút nhiều.
Nhiều nhiếp ảnh gia không nhận ra khuôn mặt châu Á lạ mắt này, nhưng ngoại hình nổi bật của hắn dường như trời sinh đã có sức hấp dẫn đối với ống kính, khiến màn trập vang lên liên tiếp.
Vũ Tu chỉ dừng lại ở trên thảm đỏ trong khoảng thời gian ngắn, hắn phối hợp giơ tay phải lên chào hỏi hai bên thảm đỏ, nhưng nét mặt của hắn rất lạnh lùng, hoàn toàn khác với những minh tinh chủ động tạo dáng khác.
Khi đến sảnh tiệc, ngồi vào chỗ đã định, Vũ Tu không ngừng quan sát những vị khách ở các bàn khác, cho đến khi người bên cạnh lên tiếng: “Cậu đang tìm ai à?”
Người bên cạnh hắn cũng được phía thương hiệu mời ra nước ngoài tham gia bữa tiệc tối long trọng này.
Giống Vũ Tu, cô cũng là người Trung Quốc, hai người giao lưu không có rào cản.
“Không.” Vũ Tu thu lại tầm mắt, “Có chút tò mò, tùy tiện nhìn một chút.”
Thật ra, Vũ Tu không phải là một người rất tò mò.
Hắn chỉ là nghĩ đến người nào đó nói sau này sẽ đi ra nước ngoài phát triển, cho nên…Tùy tiện nhìn xem anh có đang ở đây không.
“Đây là lần đầu tiên cậu đến đây à?” Người phụ nữ nói, “Hầu như năm nào tôi cũng đến đây, nhưng lần nào cũng chỉ có thể ngồi ở đây.”
Vũ Tu Ừ một tiếng, đối với chỗ ngồi được sắp xếp này cũng không có ý nghĩ gì đặc biệt.
“Nếu tôi nhớ không lầm, thì chắc là năm nay cậu tốt nghiệp đúng không?” Người phụ nữ nói thêm: “Độ tuổi bây giờ của cậu là đẹp nhất.”
Vũ Tu tùy tiện đáp lại vài câu, người phụ nữ kia chắc là cảm thấy hắn không muốn trò chuyện, liền quay đầu cùng người bên kia trò chuyện.
Đồ ăn trong bữa tiệc tối không hợp khẩu vị của người Trung Quốc, Vũ Tu ăn vài miếng liền đặt dao nĩa xuống, không có việc gì làm lấy điện thoại ra.
Hầu như mỗi lần đi ra nước ngoài, Vũ Tu đều nhớ tới người nào đó.
Nói là đi cùng Vũ đoàn ra nước ngoài phát triển, sao một chút động tĩnh cũng không có?
Dựa theo tính cách và năng lực của anh, nhất định sẽ không hoàn toàn không có tin tức gì như thế mới đúng.
Nhấp vào danh sách đen trong danh bạ WeChat, avatar của người đó đang nằm lẳng lặng ở đó.
Bức ảnh tự tin sáng sủa được thay thế bằng cảnh tuyết mùa đông, không hiểu sao lại có cảm giác xa lạ.
Trong cảnh tuyết có một tòa kiến trúc màu đỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy biển chỉ dẫn tiếng Anh, nhìn ra được anh đúng là đang ở nước ngoài.
Nhưng rốt cuộc là ở đâu chứ?
Nhấp vào ba dấu chấm ở góc trên bên phải của danh thiếp WeChat, chọn hủy thêm vào danh sách đen. Nhưng sau khi khôi phục bạn bè, hắn vẫn không nhìn thấy gì trong vòng bạn bè của người đó.
—— Có lẽ là đã hủy kết bạn rồi đi.
Người khác bị Vũ Tu kéo vào danh sách đen, chỉ cần họ không chặn hắn, thì sau khi kéo ra khỏi danh sách đen, vẫn có thể xem được vòng bạn bè.
Người kia thích chia sẻ cuộc sống hàng ngày lên vòng bạn bè như vậy, nhưng lại không thấy gì dù đã kéo ra khỏi danh sách đen, chỉ có thể là anh cũng chặn hắn hoặc là hủy kết bạn.
Vũ Tu không cảm xúc lại kéo anh vào trong danh sách đen.
Bữa tiệc tối tẻ nhạt, không thú vị gì cuối cùng cũng kết thúc, Vũ Tu trở lại xe bảo mẫu, nới lỏng cà vạt và cổ tay áo, vẻ mặt lạnh lùng cũng trở nên lười biếng hơn.
Vũ Mẫn vẫn đang ở bên cạnh chụp ảnh tự sướng, tuy cô không có tên trong danh sách tiệc tối, nhưng cô vẫn ăn mặc lộng lẫy, trang điểm tinh xảo, không cần nghĩ cũng biết chờ lát nữa cô nhất định sẽ đăng Weibo Cửu Cung Đồ.
Điện thoại đột nhiên rung lên mấy lần, Vũ Tu lấy ra xem, là tin nhắn WeChat của chú Đổng Vưu.
Đổng Vưu đang xử lý công việc ở trong nước, không đi theo tới bữa tiệc tối này.
【Chú Đổng: Mẹ cháu từ chối kịch bản cho cháu】
【Chú Đổng: Cháu có biết chuyện này không?】
【Chú Đổng: Chú cảm thấy có thể cân nhắc thêm một chút】
Nhiều kịch bản bị Vũ Mẫn từ chối, Đổng Vưu rất ít khi cho ý kiến.
Vũ Tu cảm thấy hơi kỳ lạ, nhanh chóng trả lời tin nhắn.
【Vũ Tu: Cháu không biết】
【Vũ Tu: Kịch bản gì ạ?】
【Chú Đổng: Đề tài đồng tính】
【Chú Đổng: Có rất nhiều cảnh giường chiếu】
Vũ Tu lập tức hiểu tại sao Vũ Mẫn lại từ chối kịch bản này, dù sao cảnh giường chiếu và sao nhí, thật sự là không dính dáng gì đến nhau.
Nhưng nếu nhất định phải nói thì Vũ Tu cũng không hứng thú lắm đối với việc đóng cảnh giường chiếu.
【Vũ Tu: Không hợp với cháu】
Sau khi gửi tin nhắn này, Vũ Tu liền khóa màn hình.
Nhưng Đổng Vưu lại gửi liên tiếp rất nhiều tin nhắn tới.
【Chú Đổng: Cháu đừng vội từ chối!】
【Chú Đổng: Từ khi cháu giành giải diễn viên mới xuất sắc nhất đến nay, vai diễn cháu đảm nhận đều không có gì đột phá, không phải học sinh cấp ba thì cũng là sinh viên đại học】
【Chú Đổng: Không phải cháu nhắc tới muốn chuyển mình mấy lần rồi sao?】
【Chú Đổng: Chú cảm thấy đây chính là cơ hội】
Đổng Vưu từng là người quản lý của Vũ Mẫn, năm đó bà nổi tiếng không thể không kể đến sự giúp đỡ của hắn, vì vậy năng lực làm người quản lý của hắn không thua kém gì bà.
Đôi khi còn có thể đưa ra lời khuyên rất đúng đắn.
Vũ Tu hơi do dự, mà Đổng Vưu bên kia vẫn còn đang tiếp tục thuyết phục.
【Chú Đổng: Cháu muốn chuyển mình cũng không phải là dễ】
【Chú Đổng: Phía nhà sản xuất đã có ấn tượng vốn có với cháu rồi, cảm thấy cháu chỉ có thể diễn vai học sinh】
【Chú Đổng: Một số vai diễn rất có tính khiêu chiến, cũng không tìm tới cháu nữa】
Đúng là như thế. Vũ Tu nghĩ thầm.
Một số nhân vật dù hắn muốn diễn, người khác cũng sẽ không cân nhắc đến hắn.
【Chú Đổng: Còn nữa, lần này thù lao phim rất cao】
【Chú Đổng: Sau khi mẹ cháu từ chối, phía nhà sản xuất lại tăng gấp đôi thù lao phim, nhưng mẹ cháu vẫn từ chối】
Vũ Tu ngước mắt nhìn Vũ Mẫn đang sửa ảnh ở bên cạnh, cũng biết dù thế nào, bà cũng sẽ không đồng ý cho hắn đi đóng phim có cảnh giường chiếu.
Nhưng chú Đổng Vưu nói cũng có lý.
Vũ Tu từ lâu đã muốn thử sức ở một số vai diễn khác nhau, chỉ là vẫn luôn không có cơ hội thích hợp.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại…
Từ sao nhí đột nhiên lại đi đóng phim đề tài đồng tính, khoảng cách này thật sự quá lớn, rủi ro tương ứng cũng rất cao.
【Vũ Tu: Có kịch bản đại cương không ạ?】
【Chú Đổng: Chú gửi qua cho cháu】
Khoảng một tuần trước khi bắt đầu quay phim, diễn viên mới có thể nhận được kịch bản cụ thể, do đó mà Đổng Vưu gửi kịch bản đại cương tới chỉ có vài trang, cơ bản chỉ có thiết lập nhân vật và hướng đi của câu chuyện.
【Chú Đổng: Chú cảm thấy vai diễn này rất hợp với cháu】
Phim về đề tài đồng tính luôn có hai nam chính, Vũ Tu nhất thời cảm thấy khó hiểu, không rõ Đổng Vưu rốt cuộc là đang nói đến nhân vật nào.
Nhưng hắn chỉ nhìn thoáng qua tiểu sử của nhân vật, liền biết nhân vật mà Đổng Vưu nói đến là Trương Tuấn, một người từ nhỏ đã có sở trường vẽ tranh, nhưng chỉ biết bắt chước chứ không có tác phẩm của riêng mình.
Mà sở dĩ Vũ Tu chắc chắn như vậy, là bởi vì một nam chính khác Trần Huy có ước mơ trở thành diễn viên múa ba lê, người này hoàn toàn không phù hợp với khí chất của Vũ Tu.
Lại nói tiếp, biên kịch này đặt tên cho nhân vật thật là qua loa.
Bỏ hiện thực qua một bên không nói, trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, hội họa và múa ba lê đều là sở thích rất văn nghệ, sao có thể đặt tên phổ thông như vậy?
Vũ Tu tiếp tục cúi đầu xem, hắn đột nhiên cảm thấy có một cái nhìn rất mãnh liệt.
Trương Tuấn và Trần Huy đều là thanh niên ở thị trấn nhỏ, nhưng điều kiện gia đình của Trần Huy tốt hơn.
Trần Huy muốn trở thành vũ công thì nhất định phải đi thành phố lớn để phát triển, mà Trương Tuấn lấy hết can đảm để mang tranh vẽ đi dự thi nhưng không được công nhận, hắn liền quyết định ở lại thị trấn nhỏ sống bằng nghề bán tranh.
Hai người đến đây mỗi người một ngả, Trương Tuấn thông qua lời kể vụn vặn biết được, Trần Huy ở thành phố lớn phát triển rất tốt, thậm chí còn tiến vào vũ đoàn nổi tiếng đảm nhận vai trò vũ công chính.
Mà cuộc sống của Trương Tuấn ngày càng tồi tệ, hắn dần dần hạ quyết tâm, cũng đi thành phố lớn lang bạt thử xem.
Nhiều năm trôi qua, Trương Tuấn trở thành ông chủ của một phòng triển lãm tranh tư nhân, cho đến một ngày, hắn tình cờ gặp một người đi làm bình thường không có gì lạ ở trên đường, lúc này hắn mới biết thì ra Trần Huy đã từ bỏ ước mơ của mình từ lâu, trở thành một người bình thường ở nơi đất khách quê người.
Đại cương ngắn gọn có thể thấy biên kịch có nền tảng văn học rất vững chắc, nhưng điều này cũng không quan trọng, bởi vì Vũ Tu phát hiện câu văn trong đại cương gần như giống hệt với thói quen của người nào đó.
Hắn đọc đại cương lại từ đầu, không hiểu sao cảm thấy mình chính là Trương Tuấn cô độc theo đuổi ước mơ, mà người kia chính là Trần Huy từ bỏ ước mơ.
Từ bỏ làm diễn viên, chẳng phải là từ bỏ ước mơ sao?
Không biết có phải Vũ Tu quá chuyên tâm nhìn điện thoại hay không, Vũ Mẫn sửa xong ảnh, kỳ quái nhìn qua: “Con đang xem gì vậy?”
Vũ Tu cất điện thoại, hỏi: “Có phải mẹ từ chối một kịch bản tên là Hạ Quả cho con không?”
Vũ Mẫn suy tư một lát, giống như cuối cùng cũng liên hệ cái tên này với một kịch bản bị từ chối, hỏi: “Con nghe ai nói?”
Vũ Tu không trả lời, chỉ nói: “Bộ phim này con nhận.”
“Con nhận cái gì?” Vũ Mẫn cau mày, nổi giận, “Con có biết bộ phim này nói về cái gì không?”
“Đồng tính luyến ái.” Vũ Tu nói, “Con biết.”
“Vậy mà con còn nhận?” Vũ Mẫn nổi nóng hỏi, “Con sợ người khác không biết xu hướng tính dục của con, đúng không?”
“Con nói là con sẽ nhận.” Giọng điệu Vũ Tu rất bình tĩnh, nhưng lại dường như kèm theo sự lạnh lùng cố chấp, “Con tự mình liên hệ với phía nhà sản xuất, không cần mẹ bận tâm.”
“Ha.” Vũ Mẫn tức giận cười, “Tôi là mẹ anh, anh là con trai tôi, tôi quan tâm anh là chuyện đương nhiên! Anh thật sự tưởng mình đủ lông đủ cánh là có thể muốn làm gì thì làm sao? Đừng quên bây giờ cánh anh còn chưa cứng, bất cứ lúc nào cũng có thể mai danh ẩn tích trong giới giải trí này!”
“Vậy thì sao?” Vũ Tu thản nhiên nói, “Có liên quan gì đến mẹ.”
“Anh nói cái gì?” Vẻ mặt Vũ Mẫn trở nên vặn vẹo, dù sao Vũ Tu đã lâu không có đáp lại như bây giờ.
“Con nói sự nghiệp của con không liên quan gì đến mẹ.” Vũ Tu nói, “Mẹ có bản lĩnh thì tự mình tới dự bữa tiệc tối nay đi.”
Vu Mẫn chỉ là một minh tinh điện ảnh hết thời, không có Vũ Tu, cô không thể nào tới đây góp vui.
Mà điều này cũng là đề tài cấm kỵ của cô, mỗi khi Vũ Tu nhắc tới sự nghiệp của cô, cô nhất định sẽ thẹn quá hóa giận.
“Không có tôi, nào có anh?” Vũ Mẫn giơ tay phải lên, tát Vũ Tu một cái, “Anh là cái đồ vô ơn, ăn cháo đái bát!”
Bình thường, đối mặt với cái tát của Vũ Mẫn, Vũ Tu sẽ tránh về phía sau là có thể dễ dàng tránh được cái tát này.
Nhưng lần này, hắn bắt lấy cổ tay của mẹ hắn, hất cánh tay của bà trở về.
Mà sau khi hất xong, hắn cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn bà, trong mắt tràn đầy ý tứ cảnh cáo.
Lúc này, dường như Vũ Mẫn mới nhận ra, Vũ Tu đã không còn là một đứa trẻ nữa mà là một người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ.
Bà không dám động thủ nữa, tức giận trừng mắt nhìn Vũ Tu nói: “Nếu có một ngày tôi chết đi, nhất định là bị anh làm cho tức chết.”
Vũ Tu không tiếp lời, gửi một tin nhắn cho Đổng Vưu.
【Vũ Tu: Kịch bản này là ai viết ạ?】
【Đổng Vưu: Một biên kịch mới】
【Đổng Vưu: Hình như tên là Tạ Hiểu】
Tạ Hiểu.
Thật là một cái tên xa lạ.